Edit: Padu/ Beta: Bánh Bao, Trant Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, rồi nhẹ nhàng khép lại.
Một bóng đen cao lớn rón rén đến bên giường. Có thể do không thích phòng quá tối nên bóng đen vòng qua giường mở đèn ngủ, sau đó ngồi xuống bên mép ngắm cô gái đang say giấc.
Ánh đèn vàng hắt loang lổ phác họa gương mặt điển trai của anh, cũng như gương mặt khi ngủ quá đỗi thanh thản êm đềm của thiếu nữ. Lông mi dài như cây cọ của cô im ắng rủ xuống mí mắt, cánh môi hồng nhạt lộ ra khe hở nhỏ, mơ hồ thấy được cái lưỡi bên trong như đang mời gọi ai đến nếm.
Tạ Lương Thành ngắm một hồi rồi đột nhiên vươn tay. Một tay khẽ khàng đan vào tóc sau đầu cô, một tay luồn qua eo cô kéo lại gần, chậm rãi ôm người con gái ngủ say sưa lên.
Bị động tay động chân như vậy mà Nam Tầm chẳng hề có dấu hiệu tỉnh. Tạ Lương Thành trìu mến cong cong khóe môi.
"Tiểu Ngư." Anh khẽ gọi. Thiếu nữ thở đều đều không đáp, gương mặt nhỏ còn cọ cọ cổ tay anh.
"Không dậy là anh dùng miệng đấy nhé." Tạ Lương Thành nhướng mày, nhưng Nam Tầm ngủ như heo nào đâu nghe được. Thế là anh lập tức hôn xuống, nụ hôn từ phớt nhẹ dần trở nên mãnh liệt sâu đắm.
Lúc này thì người ૮ɦếƭ cũng bị hôn tỉnh. Nam Tầm tức giận mở bừng mắt, trừng cái tên đang làm xằng làm bậy, song vì miệng còn bị anh ngậm nên nói ngắc ngứ không rõ: "Anh cả, sao anh đã về rồi? Khuya lắm rồi mà."
Tạ Lương Thành hơi dời ra, thở gấp: "Ngày mai phải đăng báo kết hôn, khuya đến mấy anh cũng phải về. Vả lại, anh còn muốn hôn em."
Nam Tầm đá lông nheo: "Anh, lần này em không mơ đúng không? Anh nói cứ như đồ dâm tặc ấy."
"Vậy em phải cảm nhận cho cẩn thận, xem rốt cuộc có phải mơ hay không." Dứt mời, dâm tặc Tạ Lương Thành tiếp tục nụ hôn. Tất cả các góc, tất cả độ nông độ sâu đều được thử một lần.
Nam Tầm bị hôn choáng, nằm liệt trong lòng anh. Thấy lâu quá không nhúc nhích, Tạ Lương Thành không khỏi cúi đầu ngó xem, kết quả phát hiện cô nhóc này lại ngủ mất tiêu.
Anh bất đắc dĩ day day ấn đường.
Thôi đi ngủ, anh cũng thấy hơi mệt. Tạ Lương Thành chỉ cởi mỗi giày, rồi cứ thế ôm Nam Tầm về giường nhắm mắt.
***
Thời điểm Nam Tầm tỉnh giấc, phát hiện bên người biến đâu ra một tên đàn ông, tên này còn ôm cô sít sao, thế mới hiểu được tại sao hồi tối mơ thấy mình bị bóng đè. Tạ Lương Thành ôm chặt như vầy thì cũng chẳng khác bóng đè là bao.
Xem anh say giấc mà Nam Tầm không nỡ gọi, bèn nhắm mắt lại định ngủ thêm một chốc. Kết quả chợp mắt cuối cùng thành ngủ nướng.
Lần thứ hai tỉnh dậy là bị Tạ Lương Thành hôn tỉnh.
Tạ Lương Thành nằm nghiêng kéo cô vào иgự¢, hôn một cách nghiêm túc tỉ mỉ không bỏ sót chỗ nào. Nam Tầm khẽ rên đẩy nhẹ anh. Nhưng đầu lưỡi nhỏ bị người ngậm lấy, cô đẩy anh, anh liền kéo cả đầu lưỡi cô ra.
Nam Tầm vội che miệng lại hít hà.
Trong mắt Tạ Lương Thành xẹt qua vẻ hài hước: "Chào buổi sáng, Tiểu Ngư."
"Anh cả, em còn chưa gả cho anh đâu, mà mới sớm ra đã xuất hiện trên giường em ôm hôn các kiểu. Có còn ra cái thể thống gì không?" Nam Tầm trừng anh.
Tạ Lương Thành trả lời khoan thai: "Đã gả từ lâu rồi, hơn nữa chuẩn bị gả lần hai."
Nam Tầm: "... Anh à, giờ em đổi ý có được không?"
Tạ Lương Thành nheo nheo mắt: "Em cứ thử xem."
Nam Tầm hừ hừ, ôm chăn lăn một vòng bọc bản thân kín mít, làm cả người Tạ Lương Thành lộ ra ngoài.
Quần áo anh chưa kịp cởi còn chỉnh tề không nói làm gì, chỉ có chỗ nào đó ¢ươиg ¢ứиg nhô lên mới xấu hổ. Nam Tầm liếc qua, rầm rì mắng: "Mặt người dạ thú."
Tạ Lương Thành hoàn toàn không xấu hổ, thậm chí giải thích: "Đây là phản ứng bình thường của đàn ông. Sau này em sẽ biết anh đã coi như rất có nghị lực."
Thế nhưng kết hôn chưa được bao lâu, Tạ Lương Thành lại tự vả miệng, còn vả vang
chan chát.
Anh hoãn một chốc mới đứng dậy xuống giường. Lúc xỏ giày bó đặt bên mép, bắt gặp dấu chân mình khắp phòng thì mặt mày hơi hiện vẻ xấu hổ.
Tối qua mưa lâm râm, đế giày anh dính phải bùn đất, cũng vì thế mà chứng cứ "gây án" trong phòng rõ mồn một. Thậm chí không riêng phòng này, e rằng đại sảnh, hàng hiên và hành lang đều có dấu chân anh.
Tạ Lương Thành xưa nay là người cẩn thận, hôm qua lại vì gấp gáp muốn gặp cô nhóc mà ngay cả giày chưa kịp đổi đã chạy lên lầu.
Nam Tầm thấy được dấu chân đầy phòng thì ôm chăn cười trộm: "Anh cả, anh nói xem mẹ nuôi với bà nội có tưởng nhà mình bị trộm đột nhập không nhỉ? Hái hoa tặc ấy?"
Tạ Lương Thành khựng lại, rồi đột nhiên đi đến trước mặt cô, nhìn xuống từ trên cao.
"Gì đó?" Nam Tầm rụt mình vào chăn, chỉ để lộ đôi mắt và nửa cái đầu.
Tạ Lương Thành cong miệng cười: "Hái hoa tặc mà không hái hoa thì còn gọi gì hái hoa tặc?"
"Ngừng ngừng! Anh mà qua đây, em sẽ cắn ૮ɦếƭ anh."
"... Vậy em cắn đi."
Chẳng mấy chốc, hai người lại lăn vào đùa giỡn, cuộc chiến cuối cùng chấm dứt bằng sự thất bại của Nam Tầm. Miệng cô lần nữa bị hôn thành miếng lạp xưởng, toàn thân cũng bị sờ soạng hết, cổ áo ngủ thì bị kéo xuống cả đoạn.
Nam Tầm tất nhiên cũng không để Tạ Lương Thành được yên. Bộ đồ thẳng thớm của anh bị vò nhăn nhúm, dây lưng quân phục thì bị giựt xuống vứt đi, mũ kepi bị ném, quần cũng suýt bị cô cởi ra.
Người nào đó cũng lưu manh không kém cạnh.
Dê lớn, dê nhỏ giở trò lưu manh với nhau, sau cùng cùng thở hồng hộc ngã ra giường. Mãi đến khi thím Vương gõ cửa, hai người mới hốt hoảng sửa sang bản thân.
Về phần những dấu chân ngoài kia, mọi người đương nhiên không ngốc đến độ tưởng hái hoa tặc vào nhà. Vì dù sao nó cũng dẫn từ cửa chính, mà ngoài Tạ Lương Thành có chìa khóa thì còn ai vào đây. Còn tại sao Tạ Lương Thành vào phòng Hứa Đa Ngư chứ không phải phòng mình, mọi người đều tự hiểu trong lòng.
Bà cả vui quá xá. Bà vẫn luôn phát sầu với hôn nhân của cậu con cả, vì cậu không hứng thú với phụ nữ. Bây giờ rất tốt, thằng cả thế mà thông suốt, còn tự biết mò vào cửa.
Bà không ý kiến gì với Tiểu Ngư. Ban đầu có lẽ còn khinh thường xuất thân thôn nữ của con bé, nhưng giờ đây con bé được nuôi dạy tốt, trông xinh đẹp còn thông minh lanh lợi, quan trọng hơn là quý nhân trong mạng Tiểu Thành. Tiểu Thành cưới con bé thì không gì tốt hơn.
Thế cục hai ngày nay căng thẳng nên bà cả không kịp phát thiệp mời. Chẳng qua tiệc rượu thường được cử hành sau ba ngày đăng báo, vậy tính ra cũng không quá gấp.
Tạ Lương Thành lơ đãng nói: "Hôm nay con muốn dẫn Tiểu Ngư đi thăm quân doanh, cho mấy anh em cấp dưới ra mắt chị dâu."
Bà cả vui mừng: "Trông con gấp chưa kìa. Được rồi, vậy tiệc mừng cứ để mẹ lo, con với Tiểu Ngư chỉ cần lộ mặt là được. À phải Tiểu Thành, con đã coi ngày chưa? Hôm nay phải ngày Hoàng đạo không đấy?"
Tạ Lương Thành liếc qua Nam Tầm, nghiêm trang trả lời: "Tiểu Ngư nói hôm nay là ngày lành."
Nam Tầm sửng sốt, cô nói thế bao giờ.
Đồ không biết xấu hổ, dám đổ vỏ cho cô.