Chương 567: Thật đấy, em chưa nhìn thấy gì hết

Tác giả: Lỏa Bôn Man Đầu

Edit: Trant/ Beta: Bao, Red, Padu
Nam Tầm gật đầu chắc nịch: "Anh cả làm đốc quân uy phong như vậy, em thân là em gái nuôi, đương nhiên không thể để anh mất mặt." Nói xong, cô lại ủ rũ: "Nhưng nhiều sách quá, em đọc mãi không hết."
Tiểu Bát: "Lại bắt đầu không biết xấu hổ! Đọc mãi không hết? Mở sách làm màu thì có. Ngươi mẹ nó khai thật với gia tối nay đã đọc được một trang chưa? Được chưa? Từ từ, đờ mờ! Đại Boss vừa giảm 1 điểm ác niệm! Hu hu hu, thâи áι, ta không nên nghi ngờ ngươi, ngươi làm gì cũng đúng."
Nam Tầm cười ha hả, nó tức khắc im phăng phắc.
Tạ Lương Thành nghe cô nói thì ánh mắt hơi đổi, dịu giọng: "Chuyện này không vội, đừng quá miễn cưỡng." Dừng một chốc, anh lại thở dài như thỏa hiệp: "Thôi, nếu cô không thích thì không cần đọc."
"Cơ mà vậy có phải trông em rất ngu đần không?" Nam Tầm nhìn chòng chọc anh, hiển nhiên vẫn ghim đối phương từng móc mỉa mình.
Tạ Lương Thành không ngờ cô nhớ kỹ thế. Anh mấp máy môi, trả lời: "Không, cô hiện giờ... khá tốt."
"Cảm ơn anh cả!" Nam Tầm mừng hết sức: "Anh cả, em vừa đun nước rồi, để em pha nước tắm cho anh!" Dứt lời, cô tung tăng chạy đi như chú chim nhỏ yêu đời.
Tuy phú hào bậc nhất thời này đều ở nhà lầu Tây Âu cao cấp có bồn tắm, nhưng bồn không thông nước nóng, nên muốn dùng vẫn phải tự nấu nước.
Sau một tràng lạch cạch trong phòng tắm, Tạ Lương Thành thấy một cái đầu nhỏ thò ra tươi cười gọi anh: "Nước được rồi, anh cả tắm đi. Em lên lầu ngủ trước."
Tạ Lương Thành dõi theo đến tận khi bóng lưng cô hoàn toàn biến mất, mới bước vào phòng. Anh thử độ ấm, nhiệt độ vừa vặn, dép lê được đặt ở cửa, khăn mặt được vắt thành bồn.
Tạ Lương Thành nhếch môi, lộ ý cười thoáng qua.
Anh lười biếng khoát tay lên thành, ngâm mình trong dòng nước ấm mơn man, thoải mái đến độ muốn bật tiếng ՐêՈ Րỉ. Anh khép hờ mắt ngẫm lại chuyện mấy ngày qua.
Cuộc điều tra đã có manh mối, vụ tập kích tàu hỏa vừa rồi tám chín phần do Mã Đại soái ba tỉnh phía Bắc chủ mưu. Dã tâm không nhỏ. Ông ta tính đốc Tiết Đại soái và Ngô Đại soái nảy sinh mâu thuẫn, đợi hai bên đánh nhau "lưỡng bại câu thương"* để làm ngư ông đắc lợi.
[*Thành ngữ để chỉ hai bên đều thiệt hại khi tranh chấp, Lose-lose]
Mưu kế không tồi. Chỉ là sao ông ta có thể quả quyết Tiết Đại soái và Ngô Đại soái giao chiến sẽ cùng thiệt hại thảm thiết?
Nếu một trong hai bên thắng áp đảo, binh lực phe đó chắc chắn lớn mạnh nhanh chóng. Khi đó, trừ phi ba tỉnh phía Bắc liên thủ năm tỉnh Tây Nam, bằng không chẳng thể đơn độc đối đầu.
Nhưng khả năng bắt tay với nhau cũng rất thấp, bởi Mã Đại soái vốn không ưa Mạnh Đại soái. Mà dù có tạm hợp lực, thì chỉ thoáng châm ngòi là có thể ly gián triệt để.
Đôi mắt đang híp lại thư thái bỗng mở bừng, một tia sáng lóe qua. Cơ hội đã dâng tận miệng, sao có thể bỏ lỡ!
Chờ nước chuyển lạnh, Tạ Lương Thành rời khỏi bồn tắm chuẩn bị lau người mặc đồ ra ngoài. Nào ngờ lúc này bỗng phát hiện không có quần áo, cũng không có... khăn tắm, mặt mày anh tức khắc sa sầm.
Thế mà ban nãy còn tưởng Hứa Đa Ngư tinh tế.
Tạ Lương Thành là người cực kỳ nguyên tắc, tuyệt đối không có chuyện dùng quân phục che chỗ xấu hổ nào đó. Nhưng khăn lau kia thì lại quá ngắn, căn bản chẳng che được gì.
Chỉ một thoáng do dự đã đủ khiến anh hắt hơi hai cái, cuối cùng đành chấp nhận quấn khăn lông.
Công dụng che chắn còn không bằng không che. Có thể thiếu soái nào đó chỉ muốn thứ gì để an ủi chính mình.
Trong nhà ngoài bà nội, mẹ và hai chị em Hứa Đa Ngư thì chỉ có thím Vương. Mà giờ này chắc hẳn mọi người đều đã ngủ, có lẽ anh tắt hết đèn đi sẽ chẳng ai thấy gì. Vả lại tay đang ôm chồng quần áo, nếu thấy bóng ai cũng kịp lấy nó che. Thế là Tạ Lương Thành tắt đèn bàn ở đại sảnh rồi thần tốc mò mẫm lên lầu. Đèn tường ngoài phòng anh vẫn bật, chiếu rọi ra xung quanh vầng sáng vàng ấm áp.
Tạ Lương Thành mới vừa đẩy cửa, còn chưa kịp bước vào đã nghe đằng sau vang tiếng két két.
"Anh cả mới tắm xong... Á?" Nam Tầm đứng ở cửa đối diện đang nói giữa chừng thì mắc nghẹn, trợn trừng mắt nhìn anh.
Cảnh tượng nguy thật.
Rồi chợt, rầm, người nọ tức tốc vọt vào phòng đóng sầm cửa.
Nam Tầm trợn tròn mắt, há hốc miệng. Trong lúc bàng hoàng, hình như cô thấy... một tên đàn ông Tʀầռ tʀʊồռɢ! Chân dài mà thẳng, lưng hổ hông sói, eo hẹp ௱ôЛƓ cong.
Đờ cmn mờ!
Tác động thị giác quá lớn, Nam Tầm ૮ɦếƭ đứng mãi không hồi sinh.
Tiểu Bát gào rú: "Trời ơi gia vừa được chiêm ngưỡng cảnh đại Boss không mặc đồ!!! Đây tuyệt đối là kỳ quan có một không hai! Hú hú hú, lần này không phải gia rình coi các ngươi nướng bánh áp chảo đâu nhá, là tự hắn lộ nhá. Chậc chậc, dáng ngon đấy, chân dài tới lách!"
Nam Tầm: "Tả cứ như yêu quái."
"Đây là phép tu từ phóng đại. Phóng đại!"
Nam Tầm choáng váng đóng cửa về phòng. Ban nãy nghe tiếng cửa mở nên cô mới ra ngó xem, không ngờ thấy được cảnh không nên nhìn.
Ôi trời, Tạ Lương Thành Tʀầռ tʀʊồռɢ. Không thể tin nổi, thật sự... không che đậy gì.
Hoàn hồn lại, Nam Tầm nhào lên giường lăn lộn, cười muốn ná thở.
Mà bên này, Tạ Lương Thành đóng sập cửa vừa thẹn vừa tức, mặt chuyển thành màu gan heo, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm. Anh nghe được loáng thoáng tiếng cười càn rỡ của cô gái phòng đối diện.
Hứa Đa Ngư thấy hết rồi chăng?
Tạ Lương Thành cúi đầu nhìn nhìn, buồn bực xấu hổ lập tức tìm đồ ngủ trong tủ ra mặc. Càng khiến anh bực bội chính là ngọn lửa trong lòng lại đang tụ về chỗ nào đó. Vị trí đáng thẹn làm anh khi*p sợ không thôi.
***
Hôm sau, giờ ăn sáng, Nam Tầm cứ như thường chào hỏi Tạ Lương Thành. Anh xụ mặt không tiếp.
Nam Tầm cười hỏi Tiểu Bát: "Làm xao đây, hình như đại Boss thẹn thùng."
Tiểu Bát: "Hay ngươi giải thích với hắn xem?"
Nam Tầm tò mò: "Giải thích thế nào hở Tiểu Bát Bát?"
"Thì cứ nói ngươi chưa thấy gì cả?"
Nam Tầm: "Ồ, được đấy. Đợi xíu, để ta cho ngươi thấy hiệu quả ngay đây."
Nam Tầm lải nhải với Tiểu Bát xong liền lấm lét ngắm Tạ Lương Thành, nhỏ giọng nói: "Anh cả yên tâm, tối qua em không thấy gì hết."
Đúng thật là lạy ông tôi ở bụi này.
Tay Tạ Lương Thành để trên bàn siết chặt, anh gần như gằn từng chữ từ kẽ răng: "HỨA, ĐA, NGƯ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc