Edit: Trant/ Beta: Bánh Bao, Padu, RED Nghề phong thuỷ quá nhiều kẻ bịp bợm, vài bà đồng điên điên khùng khùng cho người ta uống nước bùa vô dụng, nói rằng chữa được bách bệnh. Rốt cuộc chẳng chữa được gì, bệnh còn nặng thêm.
Bệnh để lâu đương nhiên tình trạng xấu đi, thậm chí mất mạng.
Đúng là đôi khi nước tro bùa chữa được bệnh thật, nhưng tiền đề là lá bùa phải hội tụ nguyên khí trời đất, vả lại chỉ trị được những thứ tà ám gây ra. Mà trên đời lấy đâu nhiều tà ám vậy.
Do đó, không thể vơ đũa cả nắm vì vài kẻ lừa đảo thế được.
Tại sao có nghề phong thủy, xem tướng? Bởi thuở đầu người hành nghề đều là những thầy chân chính. Dù số lượng đang dần mai một, cũng không thể phủ nhận vẫn tồn tại.
Nam Tầm là một ví dụ.
Cô chớp cơ hội lên tiếng trước khi đối phương kịp buông lời đuổi mình: "Cậu cả, em chỉ là thôn nữ không học vấn chưa trải sự đời, tự biết không xứng với cậu. Cậu hòa ly hay bỏ em đều đúng, dẫu sao đời này em không định tái hôn. Chẳng qua bây giờ em không còn người thân thật sự nào ngoài em trai, rời nhà họ Tạ rồi không biết đi đâu về đâu, cũng chẳng có tiền cho thằng bé ăn học.
Liệu cậu có thể đáp ứng một nguyện vọng sau khi đuổi em đi không?"
Thấy ánh mắt đối phương đầy thâm ý nhìn mình chăm chăm, Nam Tầm liền thoải mái mặc anh đánh giá: "Đuổi cô vợ cưới hỏi đàng hoàng có khả năng sẽ lì lợm la liếm cậu bằng một yêu cầu dễ như trở bàn tay. Cuộc trao đổi này với cậu chẳng thiệt hại gì cả."
Tạ Lương Thành hướng cái nhìn sắc lẹm lạnh lùng đối diện đôi mắt cô.
Nam Tầm:
Cứ nhìn đi nhìn đi, sắc đến mấy cũng đâu phải dao găm. Tạ Lương Thành gật nhẹ, vô cảm thốt: "Được."
Tiểu Bát nóng nảy: "Khó lắm gia mới tranh thủ cho ngươi cái chức mợ cả, mà ngươi mẹ nó vứt thẳng tay vậy á?"
Nam Tầm bất đắc dĩ: "Chứ còn cách nào đâu, đại Boss chắc chắn không nhận cô vợ này. Ngươi xem cặp mắt hung hăng của anh ta kìa, ta e nói chậm chút thôi là anh ta gọi cấp dưới tống cổ ta ra ngoài mất."
Tiểu Bát than: "Thôi khỏi phải nói, hắn làm vậy được thật đó."
Nam Tầm: Ha hả, ngươi tưởng ta theo cụ tổ lâu thế toi công à?
Lão phu nhân và bà cả không ngờ hai đứa như chơi đồ hàng, vớ vẩn một hai câu đã quyết định.
Hai bà từng theo Tạ Đại soái lên thành thị, ở đó kết hôn ly hôn đều phải đăng báo cho người khác hay. Không như trấn nhỏ lạc hậu này, dù hai bên hòa ly thật cũng ít ai biết.
"Ôi Tiểu Thành, Tiểu Ngư tuy từ quê lên nhưng khôn khéo hiểu chuyện, mặt mũi lại sáng sủa. Cháu nhìn kỹ xem, Tiểu Ngư đâu kém mấy cô nàng ngoài kia, cháu định hòa ly với con bé thật hả?" Lão phu nhân cố khuyên anh suy xét cẩn thận.
Mấy tháng qua Nam Tầm biểu hiện quá tốt, hai bà cực vừa lòng, lão phu nhân còn thấy dáng cô nhóc rất mắn đẻ. Đã có bài học trước, bà càng mong được ôm chắt sớm.
Tạ Lương Thành lạnh mặt sửa sang phù hiệu trên cổ tay áo, thờ ơ nói: "Đàn bà trong mắt con chỉ có hai loại: hữu dụng và vô dụng. Bà và mẫu thân nghĩ con cớ gì phải giữ một cô thôn nữ?"
Nam Tầm:...
Ý là, trông cô đần độn lắm à? Lão phu nhân và bà cả bị chặn họng không thốt nên lời.
"Ha hả, cậu cả nói rất đúng, em chỉ là đứa ngu muội thiếu hiểu biết. Vậy cậu mau viết thư hòa ly cho em đi."
Tạ Lương Thành chau mày quét mắt qua chỗ cô: "Cũng chẳng kết hôn thật, cần gì thứ đấy, cô cứ việc bước khỏi nhà họ Tạ. Nói yêu cầu đi, tiền? Hay danh lợi?"
"... Vốn dĩ đưa thẳng tiền tốt thôi, từ nay không ai nợ ai. Nhưng thời thế bây giờ chắc cậu cả rõ nhất, không người chống lưng sợ chẳng thể sống nổi. Em còn phải nuôi em trai bảy tuổi, nếu được thì mong cậu cho bọn em một căn nhà nhỏ trong phạm vi thế lực của mình, lại ám chỉ cấp dưới chiếu cố bọn em đôi chút. Ngoài ra em còn cần ít tiền vốn để sau này buôn bán nhỏ qua ngày."
Về phần bán gì, một khi đã biết cô là họ hàng xa nhà Đốc quân thì có bán gì cũng thuận buồm xuôi gió.
Nam Tầm nghĩ nghĩ, nói: "Chỉ vậy."
Nói xong, cô hành lễ thật trịnh trọng với lão phu nhân và bà cả: "Cảm ơn hai người đã quan tâm con suốt mấy tháng nay. Sau này cậu cả nhất định tìm được con dâu hiếu thuận hơn chăm sóc hai người."
Bà cả nghe mà mủi lòng. Đột nhiên, bà đập "bộp" cái xuống bàn, cất giọng: "Tiểu Ngư, con cứ ở lại. Cậu cả không cần con, mẹ cần!"
Tạ Lương Thành ngó sang.
Bà cả giận dữ: "Mấy năm không gặp, con lớn rồi, có chủ kiến rồi, mẹ không quản được nữa. Cưới vợ cho, con không cần thì thôi. Nhưng bây giờ mẹ muốn nhận nó làm con nuôi, con ý kiến gì không?"
Tạ Lương Thành liếc Nam Tầm, hờ hững đáp: "Con trai không ý kiến, tùy mẫu thân quyết định."
Không hiểu sao Nam Tầm cứ thấy cái liếc đó hết sức bạc bẽo, như thể nhìn thấu cô, còn cực kỳ khinh thường, giống như cô trong mắt anh chỉ là con hề không đáng nhắc tới.
Nam Tầm thở dài với Tiểu Bát: "Thiệt nhớ cụ tổ dịu dàng quá mà."
Tiểu Bát đốp ngay: "Ha hả. Ta thấy ngươi nhớ tháng ngày nằm trong lòng cụ tổ gặm táo, gặm xong có người vứt hột, lau tay lau miệng cho thì có? Cơ mà Nam Tầm, tỉnh lại đi. Qua thế giới khác rồi, đừng mang cả tật xấu thế giới trước nữa, không thì ngươi biết tay ấy."
Nam Tầm:...
Cô thuận miệng tí thôi, đã làm gì đâu.
Có điều bà cả muốn nhận cô làm con nuôi, Nam Tầm rất bất ngờ. Dựa vào thân phận này, cô không phải rời nhà họ Tạ nữa, sau này cũng nhiều thời gian chung ᴆụng với đại Boss hơn.
***
Mấy bà vợ lẽ hay tin cậu cả mới về đã bỏ mợ thì thổn thức không thôi, đến khi biết bà cả nhận cô làm con nuôi thì vừa hâm mộ vừa ghen tị. Các bà suốt đời chỉ là vợ lẽ, nhưng con bé này khác. Thân phận nó từ nay gắn liền nhà họ Tạ được nước lên thuyền, tương lai chẳng lo không gả được người tốt.
Nam Tầm nghe bà cả dặn dò rồi đưa Tạ Lương Thành về nhà chính nghỉ tạm.
Tạ Lương Thành thấy nhà chính rõ ràng khác trước thì ngạc nhiên: "Nhà chính sửa lại à?"
Nam Tầm khoan thai đáp: "Dáng nhà ban đầu là hung trạch, không tốt, nên em hỏi lão phu nhân và bà cả cho người sửa lại."
Ánh mắt Tạ Lương Thành rét căm căm găm trên người cô, bỗng siết cổ tay cô, lạnh lùng thốt: "Bà và mẫu thân thích cô, tôi có thể để cô ở lại. Nhưng tốt nhất cô nên an phận, đừng gây phiền. Hiểu không hả?"