Chương 495: Được rồi, đừng khóc

Tác giả: Lỏa Bôn Man Đầu

Nam Tầm cười thầm trong lòng.
Cụ tổ chẳng qua chỉ nhất thời tức giận thôi. Anh chắc hẳn đã nhìn ra cô không phải ác quỷ. Ác quỷ cả người toàn sát khí oán khí, mà cô lại sạch sẽ quá chừng, còn có cả công đức hộ thân nữa. Đây đều là cụ tổ nói.
Ừ, ngẫm lại thì... phải giải thích thế nào việc mình sống trong thân xác Thẩm Hiểu Nhu đây? Chỉ cần hợp tình hợp lý, cụ tổ chắc chắn không trách cô.
Nam Tầm tâm trạng tốt, cảm giác cả người nhẹ nhõm hẳn, cô vừa nghĩ ngợi vừa đứng xem đám người vẽ bùa giữa sân.
Nhìn thoáng qua thì trên bàn Thẩm Quang Bích có nhiều bùa hoàn thành nhất, ước chừng có tới mười lá các loại khác nhau. Một chồng bùa như thế có thể thấy được không ít nguyên khí trời đất.
Một nén nhang tầm nửa tiếng. Trung bình hai phút Thẩm Quang Bích vẽ ra một tờ đã rất ghê gớm, tốc độ cậu chàng bấm tay niệm khẩu quyết cũng siêu nhanh. Mặc dù đã dần chậm lại, nhưng so với những người cầm 乃út run rẩy hồi lâu không vẽ nổi nửa nét bên cạnh, thì cậu quả là tốc độ siêu xe ăn đứt công nông.
Vẽ bùa cực kỳ hao tinh lực, càng vẽ lại càng chậm, tay nặng dần. Nam Tầm thấu hiểu vô cùng.
Hài ở chỗ, có người bày cả xấp bùa cao ngất trên bàn, nhưng cô vừa nhìn đã phát hiện đều là bùa phế, chẳng có chút nguyên khí nào.
Thẩm Tông Diệu nhìn thoáng qua nén nhang đã tận trong lư hương, cao giọng hô: "Hết giờ!"
Mọi người dừng 乃út. Tất cả đều nhăn nhúm mặt mày, trừ Thẩm Quang Bích như thể biết từ trước.
Quả nhiên, cụ tổ không thèm xem mấy tấm bùa khác đã chọn luôn Thẩm Quang Bích.
Vẻ mặt cụ tổ không vừa lòng lắm: "Rốt cuộc do thời đại thụt lùi hay họ Thẩm xuống dốc. Nhiều người như vậy mà chỉ có mỗi đứa nhỏ này tư chất tạm ổn, còn không đến thượng giai."
Thẩm Quang Bích nghe thế, sắc mặt hơi đổi. Đám con cháu họ Thẩm cũng mặt mũi sa sầm.
Thẩm Quang Bích là người có tư chất tốt nhất thế hệ con cháu, thuộc dạng thiên tài nên được khen từ nhỏ đến lớn. Thế nhưng trong mắt cụ tổ, cậu thậm chí còn chưa tới thượng giai. Vậy cụ tổ rốt cuộc là lợi hại đến nông nỗi nào?
Nam Tầm thầm thắp cho Thẩm Quang Bích một ngọn nến. Lúc cụ tổ hiền lành nhất còn chẳng chừa tý mặt mũi nào chê cô ngu dốt, nữa là bây giờ tâm trạng cụ chả tốt đẹp gì cả.
"Kính trà đi." Cụ tổ liếc tiểu bối kia một cái, nói nhàn nhạt.
Thời đại này đã không còn lễ dập đầu bái sư, nhưng cụ tổ là cổ nhân. Thẩm Quang Bích phản ứng cực nhanh, vội vàng rót một chén trà mới quỳ trước mặt ngài, vẻ mặt cung kính nâng chén lên cao.
Thẩm Duệ Uyên uống trà, xem như nhận lễ của đồ đệ.
"Sau này ngươi cứ đi theo ta. Đừng gọi sư phụ, gọi cụ tổ là được." Thẩm Duệ Uyên nói.
Thẩm Quang Bích hơi khựng lại, đáp vội: "Vâng."
"Ta không thích nhà tổ này, ngươi đổi chỗ khác cho ta. Tìm nơi chưa ai ở, ta không thích đồ người khác dùng rồi. Không cần quá mức xa hoa, đủ cho ba bốn người ở là được." Thẩm Duệ Uyên thong dong nói, lời này là nói với Thẩm Tông Diệu.
Lúc này Thẩm Tông Diệu rất đỗi vui mừng. Con trai mình được cụ tổ coi trọng, thành đệ tử thân truyền của ngài!
"Cụ tổ yên tâm, vãn bối lập tức chuẩn bị ạ!" Thẩm Tông Diệu miệng ngoác đến mang tai đáp.
"Giải tán đi." Thẩm Duệ Uyên nói.
Nhưng cụ tổ còn chưa đi, sao mọi người dám rời đi trước.
Thẩm Duệ Uyên thấy bọn họ kính cẩn đứng đấy, cũng không nói lần hai. Anh đứng dậy, thong dong bước đến trước mặt người nào đó.
Ánh mắt mọi người đều di chuyển theo cụ tổ, nhất trí dừng trên người Nam Tầm.
"Bé tới đây với ta." Thẩm Duệ Uyên nói. Anh đứng yên trước mặt Nam Tầm, vẻ mặt khó dò nhìn thẳng vào cô.
Tất cả đều cả kinh, khó trách cụ tổ chỉ đích danh muốn đứa con nuôi này tới, thì ra muốn hỏi chuyện. Cơ mà mọi người khó hiểu, cụ tổ gặp đứa nhóc này khi nào?
Thẩm Duệ Uyên dẫn Nam Tầm đến thư phòng. Nam Tầm bước vào, ngoan ngoãn đóng cửa cài then, sau đó cúi đầu đứng trước mặt anh.
Thẩm Duệ Uyên nhìn cô trong chốc lát, nhàn nhạt nói: "Cho ngươi thời gian một chén trà* để giải thích."
[*Một chén trà: 10 phút]
Nam Tầm vo vo ống quần mình theo thói quen, lí nhí đáp: "Như cụ thấy, thật ra con không phải Thẩm Hiểu Nhu."
Nói xong câu này, cô giải thích một lèo: "Nhưng mà con không ăn hồn phách Thẩm Hiểu Nhu đâu! Khi đó con cũng là du hồn vừa ૮ɦếƭ không lâu. Thẩm Hiểu Nhu bị cụ Thẩm kích thích mắt Âm Dương, nhìn thấy đám oan hồn dưới hố mới bị dọa ૮ɦếƭ. Bạn ấy không cam lòng nên sinh oán khí. Con tiêu trừ oán khí trên người Hiểu Nhu nên bạn ấy đồng ý cho còn dùng cơ thể của mình. Còn hy vọng sau này con đừng nhát gan như mình, sống phóng khoáng một chút."
Lời này không hề bịa đặt. Lúc ấy Nam Tầm vừa rời thế giới trước không lâu, cũng coi như du hồn mới ૮ɦếƭ. Tuy kẻ tiêu trừ oán khí cho Thẩm Hiểu Nhu là Tiểu Bát, nhưng giờ Tiểu Bát coi như một phần trong cô, cho nên cũng có thể tính cô tiêu trừ. Về phần một du hồn tiêu trừ oán khí cho du hồn khác thế nào, thế gian này vô số việc lạ. Những lời cô nói với cụ tổ đều là sự thật trăm phần trăm.
Nói xong hết, Nam Tầm trộm ngắm Thẩm Duệ Uyên, miệng méo xệch: "Cụ tổ không tin con ạ? Dù sao con ở trong cơ thể này chưa đầy chín chín tám mốt ngày, chưa hoàn toàn dung hợp với nó. Cụ tổ muốn đuổi thì đuổi, con không oán hận đâu. Dù sao, con cũng đã ૮ɦếƭ rồi."
"Ngươi bỏ được sao?" Thẩm Duệ Uyên đột nhiên hỏi.
Giọng điệu đối phương bình bình đạm đạm, nhưng không hiểu sao Nam Tầm lại thấy lời này mang ý mỉa mai nghi ngờ.
Đôi mắt vốn sưng đỏ của Nam Tầm lập tức đong đầy nước mắt, cố nén khóc: "Đúng đúng đúng, là con không nỡ, con không muốn ૮ɦếƭ có gì sai? Con lại chẳng hại ai. Nhưng ngược lại là cụ tổ, cụ tổ lừa gạt tình cảm của con, còn chẳng bằng một du hồn! Cụ là kẻ lừa đảo!"
Mày Thẩm Duệ Uyên chau chau: "Ta lừa gạt tình cảm bé khi nào?"
Mấy giọt nước trên mắt Nam Tầm rốt cuộc rơi xuống, từng giọt từng giọt to bằng hạt đậu. Cô nước mắt lưng tròng nhìn anh: "Nói gì mà sống lại sẽ che chở con, con còn tin là thật, hưng phấn chạy tới. Giây phút nhìn thấy cụ tổ, con tưởng mình đang mơ, gấp gáp muốn xem có phải cụ tổ thật không. Thế mà còn chưa ᴆụng tới đã bị hất bay rồi. Con té đau quá, oa oa oa..."
Nam Tầm tủi thân thật sự, vừa tủi thân là nước mắt trào ra, khóc đến thở không ra hơi.
Vẻ lạnh nhạt trong mắt Thẩm Duệ Uyên dần biến mất. Nhìn bé con nước mắt ngắn nước mắt dài, đột nhiên lúng túng không biết phải làm sao.
Trước kia chàng đã thấy nhiều người khóc, nhưng đều do bị chàng dọa, vừa khóc vừa xin tha. Thế nhưng như bé con này không chút phòng bị khóc tê tâm liệt phế trước mặt chàng thì vẫn là lần đầu.
"Được rồi, đừng khóc." Thẩm Duệ Uyên thở dài, vẻ mặt dịu dàng trở lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc