Chương 453: Thi Đình, đứng nhất

Tác giả: Lỏa Bôn Man Đầu

Edit: Trant/ Beta: PDBBBL
Tiếu Hồng nghe tin mà cười toét cả miệng, sau đó nhớ ra bên cạnh còn hai lão hữu, vội mím chặt môi lại.
Hai vị đại nhân Tô, Vương khi*p sợ quá chừng. Hai người một trước một sau vọt tới trước mặt hạ nhân kia.
Tô đại nhân hỏi trước: "Hôm nay yết bảng sớm à? Ngươi có thấy tên của Tô Phong nhà ta không?"
Vương đại nhân cũng hỏi theo: "Thấy tên Vương Chiêu không?"
Hạ nhân liên tục gật đầu: "Dạ thấy dạ thấy! Đều có tên trên bảng! Tô tiểu thư hạng bốn, Vương tiểu thư hạng mười lăm ạ."
Hai người thở dài nhẹ nhõm, nhưng sau đấy nghĩ đến thứ hạng của Tiếu Dao, trên mặt không nén được vẻ ghen tỵ.
Tô Phong được rất nhiều người tung hô tận trời thế mà lần này chỉ xếp hạng bốn, hơn ăn chơi trác táng Tiếu Dao có một hạng. Mà Vương Chiêu bình thường xem như tài giỏi hơn người, không ngờ cũng bại bởi Tiếu Dao.
"Chuyện này... Tiếu đại nhân, ta phải về phủ trước, ngày khác lại tới uống rượu với ngươi."
"Tiếu đại nhân, ta cũng cáo từ trước, hôm khác gặp lại."
Hai người vội vã rời đi, chạy về phủ đệ nhà mình.
Đám người đi rồi, Tiếu Hồng mới phá lên cười ha hả.
Hạng năm, ha ha ha, nhãi ranh vậy mà đậu tận hạng năm!! Không hổ là con gái Tiếu Hồng ta!
Hóa thân "phu nô"- Nam Tầm lúc này đang trong phòng bón thuốc bón canh bổ cho Ánh Hàn, nghe bên ngoài ồn ào nhốn nháo thì không khỏi nhíu mày.
"Đại tiểu thư!" Hạ nhân vội chạy đến báo tin vui: "Đại tiểu thư, ngài có tên trên bảng vàng, là hạng năm! Đại nhân bảo ngài tới sảnh ngoài ngay ạ!"
Nam Tầm sửng sốt: "Ôi không phải chứ, thi tốt thế cơ à. Những người khác thi tệ quá ha. Ta thấy mình đạt hai mươi, ba mươi đã không tồi rồi đó."
Tiểu Bát hú hét: "Nam Tầm đỉnh ghê, không hổ là học bá Tầm."
Nam Tầm đắc ý, bỗng nhếch miệng cười với Ánh Hàn: "Hàn Hàn, thê chủ nhà chàng lợi hại không? Đi thi một cái mà cũng được hạng năm."
Ánh Hàn liếc nàng: "Ta nguyện nàng thi kém chút, miễn cho một số kẻ nhớ thương."
"Ai nha, Hàn Hàn đang ghen tị ư. Muốn ta móc tim ra cho chàng xem thử không. Trong đấy đâu đâu đều là chàng, đã chật đến không nhét nổi người thứ hai rồi."
Lời này cực kỳ buồn nôn, hạ nhân còn đứng chờ một bên hận không thể chui xuống khe đất.
Ánh Hàn đẩy chén thuốc trong tay Nam Tầm, vẻ mặt ghét bỏ: "Cả ngày không phải thuốc dưỡng thai thì là canh đại bổ, nàng và cha định nuôi ta thành đầu heo à?"
Nam Tầm vui vẻ trả lời: "Hàn Hàn có béo thành đầu heo ta cũng thích."
Ánh Hàn nguýt nàng, mỉa mai: "Bây giờ nói thì hay lắm. Đợi đến khi ta béo như heo, ta không tin nàng còn thích được."
Nam Tầm nghiêm túc khẳng định: "Nếu Hàn Hàn không tin, mỗi ngày ta ăn thêm mấy chén cơm, cùng béo lên với chàng. Chúng ta cùng nhau làm heo."
"Hừ, ai muốn làm heo với nàng, Tiếu Dao nàng còn muốn mặt không?"
"Hắc hắc, mặt ta chẳng phải cũng của chàng sao."
Hạ nhân: Ai da thật không chịu nổi nữa, da gà rớt đầy đất.
"Tiểu thư, đại... đại nhân vẫn đang chờ ngài. Ngài xem..."
Ánh Hàn đẩy nàng: "Còn không mau đi đi, nương đang chờ đấy, ta có Nhạc Thạch chăm sóc đây rồi."
Đám người rốt cuộc cút đi, Nhạc Thạch mới "viu" một tiếng nhảy vào, muốn nói lại thôi nhìn Ánh Hàn.
Ánh Hàn liếc hắn: "Có chuyện gì cứ nói."
"Công tử, người định cứ vậy thật ạ? An tâm làm phu quân của Tiếu Dao, sinh con dưỡng cái cho Tiếu Dao?"
Ánh Hàn hơi giương khóe miệng: "Đúng vậy, thế không phải khá tốt sao."
Nhạc Thạch thấy được ánh mắt nhu hòa của hắn, bỗng cảm thấy cuộc sống bây giờ tốt hơn cuộc sống hoàng tử hoàng tôn xa xỉ nhiều. Thực ra chỉ cần công tử vui vẻ là được, kể cả không hoàn thành tâm nguyện cha y trước lâm chung.
"Dù công tử quyết định chuyện gì, Nhạc Thạch đều ủng hộ công tử." Giọng Nhạc Thạch kiên định.
Ánh Hàn nhìn y, chợt nói: "Nhạc Thạch, nếu ngươi có người trong lòng thì nhớ nói với ta. Ta làm chủ cho ngươi."
Nhạc Thạch nghe thế, tức khắc lắc đầu như trống bỏi: "Không có! Nhạc Thạch hầu hạ công tử cả đời! Nhạc Thạch tuyệt không rời công tử nửa bước!"
Ánh Hàn theo bản năng sờ bụng mình, mi mắt hơi cụp xuống, hơi thở quanh thân cũng trở nên hiền hòa: "Ngươi không muốn tìm một nữ nhân biết thương người giống Tiếu Dao sao? Nhạc Thạch, võ công ngươi còn chưa bằng ta, ta không cần ngươi phải bảo vệ."
Nhạc Thạch kiên quyết lắc đầu: "Công tử đuổi ta đi còn không bằng trực tiếp Gi*t ta."
Ánh Hàn:...
***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***
Ngay sau thi Hội là thi Đình.
Lần này thi Hội tổng cộng tuyển hai trăm người. Mười ngày sau, hai trăm cống sĩ sẽ tham gia thi Đình do Hoàng Thượng tự mình ra đề. Thi Đình dựa thi vấn đáp để phân hạng, thời gian thi chỉ có một ngày, thi xong sẽ lập tức chấm thi. Năm vị bình quan cùng nhau chấm bài thi, chọn ra các hạng Giáp Ất Bính Đinh.
[*Giáp 1st, Ất 2nd, Bính 3rd, Đinh 4th]
Thi Đình cực kỳ nghiêm khắc. Để đề phòng bình quan công tư không phân minh làm rối kỉ cương, tên tuổi và quê quán thí sinh đều được gấp lại rồi dán giấy trắng che kín, đóng thêm một con dấu. Đến tận bước cuối trình lên Hoàng Thượng mới có thể bóc ra.
Ngự thư phòng.
Các vị bình quan được giao phó trọng trách ôm chồng bài thi dày sụ trình lên.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, chúng thần đã phân thứ tự theo các hạng Giáp Ất Bính Đinh. Thỉnh Hoàng Thượng xem qua."
Trong tình huống bình thường, Hoàng Thượng sẽ không thẩm duyệt từng bài mà chỉ xem mười bài tốt nhất, căn cứ bản thân thiên vị điều chỉnh lại thứ hạng, song biên độ điều chỉnh cũng không quá lớn.
Hoàng Thượng nhìn lướt qua, nói: "Mở ra đi."
Bình quan xé niêm phong, xếp bài thi theo thứ tự trước mặt Hoàng Thượng. Từng người nhanh tay đẩy hai mươi bài đầu tiên lên trước.
Hoàng Thượng xem nghiêm túc, lúc đầu vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, mãi đến khi xem đến bài thứ ba, lông mày mới hơi nhướng lên chút. Bà liếc nhìn mục họ tên và quê quán: "Tiếu Dao?"
Mấy vị bình quan nghe thấy cái tên đó, khẽ run lên.
Không phải là con gái Tiếu đại nhân đấy chứ? Khi công bố thành tích thi Hội, các nàng cũng phải lắp bắp kinh hãi, không ngờ thi Đình lần này biểu hiện cũng xuất sắc như thế.
Hoàng Thượng vừa thấy vẻ mặt mấy người, tức khắc nhìn ra chỗ bất thường: "Các khanh muốn nói gì?"
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, nếu đúng là quê quán ghi hoàng thành, Tiếu Dao sợ là con gái Tiếu Doãn phủ. Có điều vi thần nghe nói Tiếu Dao trước kia không học vấn không nghề nghiệp, năm nay mới bắt đầu chịu khó khổ học. Bây giờ mới qua bao lâu, nàng đã có học thức như vậy, quả thực rất lợi hại."
Lời này như đang khen Tiếu Dao, thật ra lại dẫn mọi người hoài nghi, Tiếu Dao kia e rằng có gian lận.
Một vị bình quan ngay thẳng có chút không vui: "Triệu đại nhân là đang nghi ngờ đề thi bị tiết lộ? Hoàng Thượng tự mình ra đề, kẻ nào dám tiết lộ?"
Hoàng Thượng nhăn mày, nhìn thoáng qua ô cho điểm, hỏi: "Trong năm vị ái khanh, ba người cho Giáp thượng(1), một người cho Giáp trung(2), còn có một người cho Ất trung(5), không biết vị cho Ất trung là ai?"
Ánh mắt Triệu đại nhân chợt lóe lên, khom người trả lời: "Hồi Hoàng Thượng, là vi thần. Ở đoạn cuối Tiếu Dao đề xuất cải cách, trả lời cuồng vọng không theo khuôn phép, quá phi thực tế, đưa ra đề xuất không phù hợp tình hình trong nước. Vì vậy vi thần cho Ất trung."
Hoàng Thượng hơi ngừng, lại hỏi: "Người này thi Hội đứng hạng mấy?"
Một quan viên khác bẩm: "Hồi Hoàng Thượng, Tiếu Dao thi hội đạt hạng năm. Phần kinh nghĩa và hỏi đáp nàng ta viết vô cùng xuất sắc, được bốn Giáp thượng. Song thi phú lại thường thường, các bình quan đồng loạt cho Ất hạ(6)."
Hoàng Thượng sửng sốt, sau đó phá lên cười. Thi từ ca phú nào có quan trọng bằng kinh nghĩa vấn đáp. Đương nhiên Hoàng Thượng tuyệt không thừa nhận bản thân mình làm thơ cũng chỉ hạng xoàng, bà cần chiêu mộ nhân tài trị quốc chứ không cần đại thi sĩ.
"Tiếu đại nhân thật biết cách dạy con, trẫm thực thích Tiếu Dao. Tuổi trẻ cuồng vọng có gì không tốt, trẫm cho rằng đề xuất này rất tuyệt, vô cùng xứng đáng hạng nhất lần này!"
Mấy người đồng loạt sửng sốt.
Hoàng Thượng đây là muốn khâm điểm Tiếu Dao làm Trạng Nguyên?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc