Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, RED, Bạch Lạc
Từ khi Lâm Nguyệt Cẩm ૮ɦếƭ, không còn ai đến kiếm chuyện với Tiếu Dao và Ánh Hàn nữa, cuộc sống hai người tương đối dễ chịu.
Mắt thấy kỳ thi Hội càng gần, cha Tiếu Dao lại bắt đầu làm canh đại bổ mỗi ngày, Nam Tầm uống sắp phun cả máu.
Ánh Hàn kiên quyết đứng bên phe Thái Thương, hai người mỗi ngày khuyên Nam Tầm ăn này ăn nọ, cứ như muốn dùng canh đại bổ biến Nam Tầm thành thần đồng.
Nam Tầm rảnh rỗi là chạy ngay đến phủ Dư lão tiên sinh, vừa né canh bổ của cha nàng, vừa hút cạn mực nước trong bụng lão sư, hận không thể móc hết tinh hoa cả đời bà ấy.
Dư phủ.
Nam Tầm giao mấy áng văn chương viết xong hai ngày trước cho Dư lão tiên sinh xem, kính cẩn chờ ý kiến.
Trong thư phòng im ắng, có một người nhẹ chân đi đến.
"Tổ mẫu, Tiếu tiểu thư, hai người bận lâu rồi, uống ngụm trà cho đỡ khát."
Người tới mặc trường sam xanh lá, tướng mạo tú lệ. Hắn cười đưa nước cho Nam Tầm.
Nam Tầm vội nói cảm ơn, sau đó tránh ánh mắt hắn.
Tổ mẫu của Dư lão tiên sinh trước kia từng nhậm chức quan văn tam phẩm, nghe nói còn từng dạy học cho hoàng tử hoàng nữ, chỉ là sau đó tuổi tác cao nên từ quan. Dư lão tiên sinh hồi trẻ cũng từng tham gia khoa cử, chẳng qua lúc đó không biết đắc tội ai mà bài thi bị đẩy xuống dưới, mấy lần không bước được vào hạng một trăm kì thi Hội. Chỉ có những ai hạng trên một trăm mới có thể diện kiến Hoàng Thượng, tham gia thi Đình.
Sau lại, tên quan chèn ép Dư lão tiên sinh phạm tội bị cách chức, nhưng Dư lão tiên sinh khi đó đã không còn tâm lực vào triều làm quan nữa rồi.
Người già thường muốn an ổn. Dư lão tiên sinh mở một trường tư thục, tập trung dạy học. Mà môn sinh của bà cũng không chịu thua kém, rất nhiều đều thi đậu công danh, vài người vào triều làm quan, một số người thành quan địa phương.
Kỳ quái chính là, con gái và cháu gái duy nhất của bà lại yêu võ không ham văn vẻ, toàn làm quan võ, tuy rằng cấp bậc không cao lắm.
Đối với việc này, lão tiên sinh vô cùng buồn bực, kiến thức cả đời chỉ có thể dạy mỗi cháu trai nhà mình, cũng chính là vị ca nhi tên Dư Thanh trước mặt.
Dư lão tiên sinh thấy cháu ngoan tới, vội vẫy vẫy hắn: "Tới đây, Thanh ca nhi giúp tổ mẫu xem áng văn này."
Dư Thanh nhận lấy, càng xem vẻ mặt càng tán thưởng. Hắn nhìn sang Nam Tầm, không chút bủn xỉn khen ngợi: "Tiếu tiểu thư, văn ngài viết thật tốt quá, tiểu đệ rất thích."
Nam Tầm: "Cảm ơn, ta cũng thấy mình viết không tệ."
Dư Thanh:...
Dư lão tiên sinh:...
Nam Tầm: Cmn, không cẩn thận lại kiêu ngạo rồi, đây là cổ đại chú ý khiêm tốn mà.
Nam Tầm ho nhẹ một tiếng, lảng sang chuyện khác: "Kỳ thật Dư công tử tài hoa hơn ta. Nếu ngươi có thể tham gia khoa cử, nhất định vào được ba giáp đầu."
Hai người khách sáo khen nhau một phen, Nam Tầm liền cáo từ, trước khi đi còn cầm theo quyển sổ chép tay áp dưới đáy hòm của lão tiên sinh.
Người đi rồi, Dư Thanh còn dõi theo hướng nữ nhân rời đi.
Mãi đến khi Dư lão tiên sinh "khụ" mạnh một tiếng, hắn mới vội thu mắt.
"Thanh ca nhi, con thấy Tiếu Dao thế nào?" Dư lão tiên sinh bất ngờ hỏi hắn.
Tầm mắt Dư Thành dừng trên áng văn Tiếu Dao để lại, nhìn chữ viết ngay ngắn trên gấy, hơi nhíu mày nói: "Nhìn như quy củ, kỳ thật cất giấu kiêu ngạo khó thuần."
Dư lão tiên sinh cười ha hả: "Không hổ là cháu trai ta thương nhất, rất giống ý tổ mẫu. Thanh ca nhi, con thích Tiếu Dao không? Ta thấy hai đứa rất xứng đôi."
Dư Thanh sửng sốt, thẹn thùng nói: "Không giấu gì tổ mẫu, tôn nhi xác thực rất thưởng thức nàng. Thứ người khác vất vả khổ đọc mười năm, nàng chỉ cần mấy tháng đã nắm được tinh túy, lợi hại hơn tôn nhi nhiều. Chẳng qua tổ mẫu đừng tác hợp chúng con. Tiếu tiểu thư đã sớm có người thương, tôn nhi không muốn làm gậy đánh uyên ương."
Dư lão tiên sinh nhíu mày: "Tiếu Dao cái gì cũng tốt, chỉ mỗi cái này. Ánh Hàn kia ta đã gặp rồi, há so được cháu ta? Nhưng Thanh ca nhi, có lẽ Tiếu Dao chỉ nhất thời bị ma tha quỷ ám, con thật không muốn tranh một lần sao?"
Dư Thanh hơi dừng, rồi lắc đầu nói: "Ban đầu con xác thật có suy nghĩ đó, nhưng tổ mẫu cũng thấy rồi, nhiều ngày ở chung mà nàng cũng không thèm nhìn con mấy lần. Mặc kệ Ánh Hàn có phải không chấp nhận nổi như lời tổ mẫu không, con cũng hy vọng Tiếu Dao là người thâm tình, như vậy mới chứng minh con không thích nhầm người. Tổ mẫu, con còn chuyện quan trọng phải làm, không thể cứ mãi rối rắm mấy chuyện nhi nữ tình trường được."
Dư lão tiên sinh vừa mừng vừa thương. Nếu Thanh ca nhi của bà là nữ thì tốt quá, hắn nhất định có thể thi triển quyền cước trên triều, làm một phen sự nghiệp.
Tuy Dư Thanh nói từ bỏ, nhưng Dư lão tiên sinh vẫn muốn thử một lần. Ngày hôm sau vừa đúng là ngày nghỉ tắm gội, bà hẹn Tiếu Hồng uống rượu.
Tiếu Hồng rất ngạc nhiên: "Lão tiên sinh, ngài tìm ta, không biết có việc gì?"
"Ha ha, việc tư, việc tư thôi. Tiếu đại nhân, ngài thấy Dư Thanh nhà ta thế nào?" Dư lão tiên sinh thấp giọng hỏi.
Tiếu Hồng sửng sốt, lập tức hiểu ý: "Lão tiên sinh, không lừa ngài, ta đã đồng ý với Tiếu Dao rồi. Nếu lần này nó có thể vào nhóm năm mươi người đầu bảng, việc hôn nhân sẽ do nó làm chủ."
Không đợi lão tiên sinh mở miệng, Tiếu Hồng bổ sung ngay: "Nếu ta không giữ lời, ta phải vẽ đầy rùa đen trên mặt, sau đó đi một vòng quanh hoàng thành."
Dư lão tiên sinh:...
"Hoang đường, sao Tiếu đại nhân có thể làm loạn cùng tiểu bối như thế. Hôn nhân đại sự từ trước đến nay đều do cha mẹ làm chủ, há phải trò đùa?"
"Lão tiên sinh, nếu ta không làm vậy thì sẽ không có Tiếu Dao bây giờ. Chẳng qua để nó làm chủ hôn sự thôi. Nếu nó thật có thể thi đậu, đừng nói là để nó làm chủ hôn sự, dù cho nó cào hết ngói lên, ta cũng vui."
Dư lão tiên sinh trầm mặc hồi lâu, bỗng thở dài: "Tiếu đại nhân thật yêu thương con. Thôi, hôm nay là ta nhiều chuyện, ngài cứ coi như ta chưa từng nói lời này đi."
Tiếu Hồng mặt không đổi sắc, trong lòng lại vui muốn nở hoa.
Dư lão tiên sinh có nhiều môn sinh vào triều làm quan, mắt bà sáng như đuốc. Tiếu Dao còn chưa thi Hội bà đã lo làm mai cho cháu trai nhà mình, chứng tỏ rằng Tiếu Dao rất được bà đề cao. Kỳ thi Hội lần này chỉ sợ không đơn giản là đạt trên hạng năm mươi đâu.
***
Mà lúc này ở Tiếu phủ, Ánh Hàn nghe Nhạc Thạch hội báo không khỏi cười lạnh: "Đầu tiên là Thu Song, rồi đến Thập Bát hoàng tử, giờ lại lòi ra một đứa cháu yêu của ân sư. Tiếu Dao, ngươi giỏi lắm, ta còn chưa vào cửa ngươi đã hút một đám đào nát thế này rồi."
Nhạc Thạch yên lặng thắp cho Tiếu Dao một nén nhang.
Ánh Hàn đứng dậy, hùng hùng hổ hổ đi hướng thư phòng.
"Công tử, người đừng tức giận ạ, những việc này Tiếu tiểu thư đều không biết. Người đừng gây rối vô cớ!" Nhạc Thạch nhịn không được nhắc nhở.
Ánh Hàn trừng hắn: "Ai nói ta muốn đi chất vấn nàng?"
Nhạc Thạch: "Vậy công tử muốn đi..."
Khóe miệng Ánh Hàn cong cong, ném lại một câu: "Ta đi... dụ dỗ nàng."