Editor: Norah
Beta-er: PaduC
Bởi vì biểu hiện bên ngoài của Bạch Khê Diệp nhìn qua không giống người vô cùng xấu, Nam Tầm còn cố ý hỏi thăm một chút về bối cảnh của anh, bối cảnh rất trong sạch, trong nhà khá có tiền.
Hơi bất ngờ, nhưng Nam Tầm đoán rằng có thể là Bạch Khê Diệp này giả bộ như người tốt, thực ra trong đầu một đống ác niệm.
Xác định xong mục tiêu tiến công chiếm đóng, Nam Tầm vực tinh thần lên mười phần. Sau khi đối phương chủ động hẹn cô, cô vui vẻ đồng ý.
Lúc Nam Tầm xuống lầu, xe của Bạch Khê Diệp đã đỗ dưới tầng. Hai người đi thẳng đến rạp chiếu phim có hiệu quả âm thanh hình ảnh tốt nhất ở trung tâm thành phố.
“Bạch Khê Diệp, anh, anh đặt hai vé phim kinh dị sao?” Nam Tầm giật giật khóe miệng nhìn poster làm người sởn gai ốc trước cổng rạp chiếu phim.
Bạch Khê Diệp cười cười: “Không phải nữ sinh bọn em đều thích xem thể loại này à?”
Trong lòng Nam Tầm cười ha ha, đừng tưởng là tôi không biết ý đồ của anh.
Chủ nhật nhiều người, khu này lại là trung tâm thương mại sầm uất, vừa nhìn gần như kín hết chỗ, cho nên lúc Nam Tầm phát hiện chỗ ngồi bên trái trống thì hơi kinh ngạc.
Có thể là người nào đó mua vé kết quả bỗng có việc không đến được, Nam Tầm nghĩ.
Nam Tầm đoán là Bạch Khê Diệp tưởng lúc cô xem được một nửa sẽ sợ hãi rồi chủ động rúc vào trong иgự¢ anh. Cô vốn cũng tính phối hợp một chút, ai biết hiệu ứng của bộ phim này làm rất tệ, cô xem rồi xem liền ngủ gật.
Mơ mơ màng màng, dường như đầu cô nghiêng sang một bên, rơi xuống trên bả vai người bên cạnh.
Bả vai rất rộng, cô cọ hai cái, yên tâm mà ngủ.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, tiếng thét chói tai a a a a xung quanh làm Nam Tầm chợt bừng tỉnh.
Lúc này bộ phim đã đến đoạn cao trào, người xung quanh đều sợ hãi đến hét ầm lên.
Bạch Khê Diệp bên cạnh hơi bất đắc dĩ nhìn cô: “Mạt Mạt, em xem phim kinh dị mà còn có thể ngủ được.”
Nam Tầm vẻ mặt hơi ngây ngốc nhìn anh.
Vừa rồi ngủ mơ mơ màng màng không có suy nghĩ, bây giờ nghĩ lại, hình như đầu cô nghiêng về phía bên trái, nhưng Bạch Khê Diệp lại ngồi ở… phía bên phải của cô.
Nam Tầm không nhịn được nuốt nước bọt, có hơi khó khăn hỏi: “Vừa rồi ghế bên trái em có người đến sao?”
Bạch Khê Diệp nói: “Không có, vẫn luôn trống.”
Nam Tầm bỗng cảm thấy cả người hơi lạnh, bộ phim kinh dị chẳng kinh dị chút nào vừa xem cũng làm cho cô hơi sợ hãi.
“Chúng ta có thể đổi chỗ ngồi hay không?” Nam Tầm hỏi.
Bạch Khê Diệp trêu ghẹo: “Mạt Mạt, có phải em sợ hay không?”
Chờ hai người đổi chỗ ngồi xong, sau khi hai bên trái phải đều có người, cuối cùng Nam Tầm không còn sợ như vậy nữa.
Thật không dễ gì chịu đựng đến lúc bộ phim chiếu xong, xung quanh sáng lên, trong lòng Nam Tầm thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Khê Diệp kiên trì muốn lái xe đưa Nam Tầm về. Nam Tầm lại nghĩ đến vài chuyện kỳ lạ hôm nay gặp phải, liền gật đầu đồng ý.
Bạch Khê Diệp đưa cô một mạch lên tầng, trước khi đi ánh mắt anh sáng quắc nhìn Nam Tầm chăm chú.
Nam Tầm nghĩ dù sao anh cũng là mục tiêu cần tiến công chiếm đóng, cho anh một chút ngon ngọt cũng được, vì vậy liền nhón chân lên khẽ hôn lên gò má anh.
Vừa mới hôn xong, Nam Tầm liền hắt hơi một cái, nói lầm bầm: “Hình như mấy ngày nay trời chuyển lạnh rồi.”
Bạch Khê Diệp cũng ôm cánh tay, nhìn cô cười: “Có vẻ hơi lạnh thật.”
Đợi Bạch Khê Diệp đi xa, Nam Tầm vội vàng mở cửa vào nhà.
Chỉ là vừa mới vào cửa, Nam Tầm liền nghe thấy từng đợt âm thanh không hài hòa.
Âm thanh này còn phát ra từ trong phòng cô.
“A… A… Nhanh lên một chút, lại nhanh hơn một chút…”
“A… Honey, em quá tuyệt vời…”
Hình như là tiếng của Lâm Tĩnh Uyển và một người đàn ông.
Sắc mặt Nam Tầm thoáng cái liền đen lại. Cô kiên nhẫn cẩn thận lắng nghe hồi lâu, xác định không có nghe nhầm, bên trong thật sự có hai người, ở ngay trên giường cô mà lăn ga giường!
Nam Tầm bịch một tiếng đá văng cánh cửa, nổi giận thét lên với một đôi lõa thể trên giường: “Lâm Tĩnh Uyển! Con nhóc thối này —— ”
Sau nửa giờ, người đàn ông lạ đã không thấy, Lâm Tĩnh Uyển cũng đã tỉnh rượu.
“Mạt Mạt, thật xin lỗi, lần này mình thật sự uống quá nhiều. Mình không phải cố ý, mình nhầm phòng của cậu thành phòng của mình.”
Thái độ nhận lỗi của Lâm Tĩnh Uyển coi như thành khẩn, nhưng Nam Tầm vẫn còn rất tức nghẹn.
Mặc dù cô không có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, nhưng nghĩ đến giường mình luôn ngủ vừa mới có hai người làm vận động kịch liệt, trên giường còn có thể để lại một ít gì đó không ổn, cô liền có hơi…
Một đêm này, Nam Tầm là trôi qua trên ghế sofa.
Ngày hôm sau, Nam Tầm mang quyết tâm kiên định ra đi.
Lâm Tĩnh Uyển hơi áy náy: “Thật xin lỗi Mạt Mạt, mình chó không sửa được tật ăn phân, nhưng mà lần này mình là nghiêm túc. Mình đã cân nhắc chuyện này rất lâu, cho nên… Mình cũng đang muốn chuyển ra ngoài ở.”
Nam Tầm lắc đầu: “Mình chuyển ra ngoài thôi, dù sao mình cũng không ở lâu. Bây giờ tìm nhà cũng không khó, tiền lương của mình cũng nhiều hơn trước kia.”
Lâm Tĩnh Uyển cũng biết tính tình của cô, liền để tùy cô đi.
Nhưng mà ngày hôm sau, Nam Tầm thậm chí có ý nghĩ muốn đập ૮ɦếƭ Lâm Tĩnh Uyển. Cô còn chưa có chuyển ra ngoài, Lâm Tĩnh Uyển đã đưa người đàn ông ngày hôm qua về.
Nam Tầm tiếp tục tức nghẹn chuyển đến quán rượu ở.
Bạch Khê Diệp nghe nói cô ở quán rượu, lập tức nói mình có một biệt thự để trống, vừa lúc cô có thể vào ở.
Nếu Bạch Khê Diệp là người không liên quan, Nam Tầm chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng anh ta là boss lớn giá trị ác niệm 100 cần độ hóa, một khi cô đi qua ở, hai người vừa lúc có nhiều dịp tiếp xúc nhau hơn. Chỉ khi nào biết được nguồn gốc giá trị ác niệm của Bạch Khê Diệp, cô mới có thể nghĩ cách giúp anh tiêu trừ giá trị ác niệm.
Hơn nữa đúng lúc Nam Tầm cũng không muốn quay về căn nhà đang ở, liền đồng ý, hẹn ngày mai dọn đồ đi qua.
Bạch Khê Diệp mừng rỡ đến giúp cô dọn nhà, đồ đạc của Nam Tầm cũng không nhiều, cho nên thu dọn rất nhanh liền xong. Mấy chậu cỏ mẫu tử trên ban công cô không cần, bình hoa cúc trắng kia cũng không mang đi, bây giờ tâm trạng cô có hơi đi xuống, sợ rằng không có thời gian chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ gì đó.
Một tiếng choang. Sau khi hai người đi, lọ hoa kia rơi trên mặt đất vỡ thành nhiều mảnh, hoa cúc trắng cũng rơi lả tả trên đất dính vài giọt nước, thoạt nhìn vô cùng… diễm lệ.
Hai người thu dọn qua loa biệt thự cùng nhau. Biệt thự này có hai tầng, Nam Tầm thích ban công rất lớn ở tầng hai, cho nên đồ đạc đều chuyển đến phòng ngủ tầng hai.
Bạch Khê Diệp thu xếp ổn thỏa cho cô liền rời đi, vừa bước vài bước lại có hơi lưu luyến không muốn đi mà nhìn cô.
Nam Tầm tặng cho anh một nụ hôn gió, cười nói: “Cảm ơn anh Khê Diệp nha, cảm ơn anh vẫn luôn chính nhân quân tử như vậy.”
Bạch Khê Diệp cười khổ: “Mạt Mạt, em cho là anh không muốn ở lại sao, chỉ là anh sợ hù dọa em.”
Trong lòng Nam Tầm phẫn nộ, vậy sao anh lại không chính thức hỏi tôi có bằng lòng làm bạn gái anh không. Nếu như anh hỏi, tôi cam đoan đồng ý ngay.
Cô cảm thấy bây giờ cô giống như là tình nhân nhỏ bé mà Bạch Khê Diệp bao nuôi, không thể thấy được ánh sáng.
Nhưng mà những điều này đều không quan trọng, chỉ cần có thời gian tiếp xúc nhau, cô còn có cơ hội tiêu trừ giá trị ác niệm của Bạch Khê Diệp.
Tuy nhiên khi bọn họ đã tiếp xúc với nhau bảy tám ngày, Nam Tầm vẫn không hề nhìn ra rốt cuộc nguồn gốc ác niệm ẩn sâu dưới đáy lòng Bạch Khê Diệp ở đâu. Điều kiện gia đình anh tốt, hoàn cảnh trưởng thành tốt, bây giờ vừa gặt hái được tình yêu lẫn sự nghiệp, cuộc đời ổn thỏa.
Nam Tầm cũng có hơi nghi ngờ có phải mình tìm nhầm người hay không.