*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Bánh Bao/ Beta: red, trant, padu, bạch lạcÁnh Hàn phát hiện tầm mắt của nàng, sắc mặt tức khắc thay đổi, không khỏi mắng ầm lên: "Tiếu Dao, đồ lưu manh nhà ngươi!"
Nam Tầm vội vàng dời mắt, giải thích: "Hàn Hàn, không thể trách ta được, là do chàng quá mê người. Chàng nói xem, sao chàng có thể đẹp tới nhường này cơ chứ? Thôi xong đời rồi, về nhà chắc ta sẽ mất ăn mất ngủ mất thôi."
Tiểu Bát đột nhiên xen mồm: "Nhịn không được, buồn nôn quá."
Nam Tầm lấy khăn tắm vắt trên bồn, vắt khô, sau đó vòng ra sau Ánh Hàn, bắt đầu tỉ mỉ lau tóc cho hắn.
Ánh Hàn quét mắt liếc nàng, thấy nàng chỉ đang lau tóc cho mình, không có hành vi đáng khinh nào khác thì không ngăn lại nữa.
"Tiếu đại tiểu thư, ngài là con cháu thế gia quan lại, còn ta chỉ là một ca nhi hoa lâu nhỏ nhoi, thân phận thấp kém, xác thật không thể trêu vào ngài. Song tốt nhất ngài cũng đừng gây thêm chuyện xấu gì. Ánh Hàn ta tuy hèn mọn, nhưng cũng có giới hạn của mình."
"Hàn Hàn, vừa rồi là ta đường đột, nhưng ai bảo chàng không nói hai lời đã vung chân đá. Nếu ta bị chàng đá ra vấn đề gì, cuối cùng người chịu khổ còn chẳng phải chàng sao."
Ánh Hàn cười lạnh: "Nói vậy là, vừa rồi ngài xem hết ta, ta còn nên ngoan ngoãn mặc ngài ngắm? Không thể phản kháng?"
Nam Tầm nói: "Quan trọng là ta không cẩn thận thấy hết rồi, chàng có phản kháng thì ta cũng đâu thể trả lại những gì ta vừa xem đúng không nào?"
Hai mắt Ánh Hàn hơi hơi nheo lại, giọng nói thế mà cực kỳ dịu dàng: "Ta có thể móc mắt ngài ra, như vậy cũng có thể coi như là trả."
Nam Tầm cũng dịu giọng tiếp lời: "Cứ cho là móc mắt ta xuống, thì những hình ảnh tuyệt vời đó đã khắc sâu vào đầu ta rồi, muốn xóa cũng không xóa được. Hay là chàng muốn cắt cả đầu ta luôn?"
Ánh Hàn:...
Nữ nhân sau lưng có vẻ rất kiên nhẫn. Nàng nâng mái tóc dài lau cẩn thận, như thể thích không nỡ buông.
Nhớ tới vừa rồi Ánh Hàn chất vấn mình đầy vẻ trào phúng, Nam Tầm không khỏi thấp giọng giải thích: "Hàn Hàn, trong phủ ta không có phu hầu chẳng phải vì Thu Song đâu, mà là vì nương ta. Ta thực hâm mộ tình cảm cha nương, hai người họ cực kỳ yêu thương nhau, vì vậy ta cũng muốn tìm một người mình thích. Chỉ cần một người mình thích.
Cha ta là ca nhi một đại thế gia, trước khi bái đường thành thân chưa từng gặp nương. Họ đã "nhất kiến chung tình" vào đêm động phòng hoa chúc.
Thế nhưng không phải ai cũng có thể như cha nương ta, tốt số như vậy.
Hàn Hàn, ta không muốn cưới một nam nhân đến mặt còn chưa gặp. Nếu ta không yêu hắn, chẳng lẽ vẫn phải tặc lưỡi chấp nhận sống cùng nhau đến hết đời?"
Dừng một chút, Nam Tầm len lén quan sát phản ứng đối phương. Kết quả, ngay cả một chút biểu cảm Ánh Hàn công tử cũng không có, vì thế nàng đành nói tiếp: "Ba năm trước ta nhất thời tò mò, lại bị mấy tên ăn chơi trác táng dụ dỗ đi hoa lâu. Chàng cũng biết rồi đó, đại tiểu thư như ta đây, ngày thường có gặp được bao ca nhi đẹp đâu. Thế nên lần đầu gặp Thu Song ở Phương Mãn Các, ta đã cảm thấy người này trông thật đẹp. Hơn nữa Thu Song rất dịu dàng, sau khi cùng y tán gẫu, ta càng thưởng thức y hơn."
Ánh Hàn nghe đến đây, khinh thường "xì" một tiếng, nhàn nhạt phun hai chữ: "Ngu ngốc."
Nam Tầm gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ ngẫm lại, thật là ngu ngốc. Lúc trước ta thấy y như có ý với ta, ta đây lại là lần đầu tiên tiếp xúc ca nhi, không phân rõ thích và thưởng thức, cảm thấy bản thân có khả năng đã thích y. Mà người như ta ấy mà, một khi đã thích ai rồi thì sẽ đào tim móc phổi cho người đó.
Y thích cầm kỳ thư họa, ta liền mua đàn tranh trân quý nhất, bàn cờ tốt nhất tặng y.
Y nói chán ghét ai, ta liền ngầm thay y giải quyết mấy người đó.
Y nói chỉ cần thấy ta mỗi ngày là vui rồi, ta liền vung tiền như nước, thường xuyên mang theo đám hồ bằng cẩu hữu đến Phương Mãn Các thăm hắn."
Hàn tiểu yêu tinh không kiên nhẫn cắt ngang nàng: "Ai muốn nghe chuyện tình yêu của ngài với thứ tiện nhân kia?"
Nam Tầm vắt ráo khăn rồi phủ lên đầu hắn, bọc cả đầu lại lau.
"Đừng chạm vào đầu ta, nhột ૮ɦếƭ."
"Đừng lộn xộn, ta đang lau mà."
"Hàn Hàn, chàng yên tĩnh chút, nghe ta nói tiếp này. Lời đồn bên ngoài không phải giả, ta đích xác vung tiền như rác vì Thu Song, cũng thật sự vì hắn mà đánh nhau với Lâm đại tiểu thư của Hầu phủ. Nhưng chàng có biết vì sao ta muốn đánh nữ nhân kia không? Bởi vì ngày đó Thu Song nói với ta, Lâm Nguyệt Cẩm ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ y, y đã thành người của Lâm Nguyệt Cẩm. Nếu y đã tìm ta khóc lóc kể lể như thế, ta đương nhiên phải tìm Lâm tiểu hầu gia tính sổ. Sau đó, như mọi người thấy đấy, ngày hôm sau, Lâm Nguyệt Cẩm lập tức biến thành khách quý mới của Thu Song, mà ta, lại trở thành trò cười của bàng dân thiên hạ."
Ánh Hàn nghe rồi lại nghe, bỗng nhiên ngáp một cái, nhắc nhở: "Tiếu đại tiểu thư, đã qua gần nửa canh giờ rồi."
Nam Tầm:...
Tiểu Bát vô tình cười ha hả: "Ngươi đào tim móc phổi nãy giờ đều cho không khí ăn, ha ha ha..."
Nam Tầm nói tiếp: "Sau ta ngẫm lại, Thu Song hình như không thích ta. Trước giờ y vẫn qua lại với các tiểu thư hào môn, cuối cùng tìm được một vị có thân phận đáng tin nhất, cũng chính là tiểu Hầu gia Lâm Nguyệt Cẩm, nên mới đoạn tuyệt quan hệ với những người khác. Ta trong mắt hắn có lẽ cũng chỉ là một kẻ ngốc nghếch lắm tiền nhỉ? Có người tốt hơn, hắn đương nhiên cần gì ta nữa."
Ánh Hàn nghe được lời này, môi mỏng khẽ nhúc nhích, không biết lại đang nhẩm mắng câu gì.
"Hàn Hàn, thế nhưng khoảnh khắc ta nhìn thấy chàng thì khác. Ngay từ ánh mắt đầu tiên thấy chàng, ta đã muốn cưới chàng về, sau này dáng vẻ tiểu yêu tinh của chàng cũng chỉ mình ta được xem. Ta muốn giấu chàng trong nhà, muốn cho chàng những thứ tốt nhất."
Ánh Hàn đột nhiên quay đầu trừng nàng: Tiểu yêu tinh?
Nam Tầm xoay đầu hắn lại ngay ngắn: "Đã bảo đừng lộn xộn mà, tóc còn chưa khô đâu."
"Hàn Hàn, chắc chắn chàng cho rằng ta đang nói mát. Nhưng ta muốn cho chàng biết, lần này ta rất nghiêm túc, ta muốn cưới chàng làm chính phu."
Ánh Hàn trầm mặc một lát, rồi bỗng "xì" một tiếng khinh thường: "Tiếu đại tiểu thư, những lời này của ngài ta nghe thấy thoải mái. Nhưng thân phận của ta là gì tự ta hiểu rõ, ngài đừng nói mấy lời giả dối không có khả năng xảy ra này lừa bịp ta nữa. Thú vị lắm sao?"
Nam Tầm hiểu rất rõ ý Ánh Hàn.
Ở thế giới nữ tôn này, chỉ có một quốc gia duy nhất, chính là nước Đại Triệu hiện giờ. Tuy rằng thương nghiệp và "giới giải trí" của Đại Triệu rất phát đạt. Chuyện đến hoa lâu ngâm thơ mua vui này còn được coi là "trăng sao" tao nhã. Tuy nhiên, thân phận của các anh em hoa lâu vẫn rất hèn mọn, địa vị xếp ngang với tầng lớp nô tỳ. Trừ số ít đầu bảng vang danh, những người còn lại thậm chí không bằng cả một nô bộc.
Không có nữ nhân nào cưới ca nhi hoa lâu làm chính phu. Xem như được một cỗ kiệu nâng về làm phu hầu, cũng vẫn sẽ bị người ngoài cười nhạo.
Cho nên, người trong vòng đều hiểu, mấy ca nhi hoa lâu này dáng dấp có đẹp hơn nữa cũng chỉ dùng để mua vui. Nhưng nếu động tình thật, nhiều nhất là cho kẻ đó làm ngoại thất.
Cưới về làm chính phu? Đây quả thực là người si nói mộng (nói mớ).
Động tác lau tóc của Nam Tầm chậm lại: "Hàn Hàn, không gạt gì chàng. Ta đã đánh tiếng với nương, chỉ cần thi Hội ta lọt vào nhóm năm mươi đầu bảng thì hôn nhân đại sự sau này đều do ta làm chủ. Đến lúc đó ta sẽ cho kiệu tám người khiêng cưới chàng vào cửa, có được không?"
Ánh Hàn trầm mặc thật lâu, sau đó đột nhiên hỏi: "Tiếu đại tiểu thư, vậy chẳng phải ngài muốn ta chờ đến năm mươi tuổi sao?"
Nam Tầm đần mặt.
Ánh Hàn nhếch môi: "Bởi vì ta cảm thấy ba mươi năm nữa ngài cũng chưa chắc đạt vị trí trên năm mươi kỳ thi Hội đâu."
Nam Tầm:!
———————-
Một chút tâm sự không liên quan (Mình sẽ xoá dòng lảm nhảm dài dài này sau vài ngày khi mình bớt u mê 😌
)Có thể các bạn sẽ tò mò mấy ngày nay sao mình không đăng chương mớiĐó là vì mấy hôm nay mình u mê bộ hoạt hình Trung Quốc tên La Tiểu Hắc chiến kýThực sự là đồ hoạ quá outstanding, đơn giản mà khác biệt. Nó không gượng như bao phim hoạt hình Trung khác:">(Mình hiếm khi xem hoạt hình trung tại xem quá cay mắt, tạo hình loè loẹt, tỉ lệ người sai bét nhè, thực sự đấy)Nếu bạn nào chưa xem mà rảnh hãy ngó qua nó nha. Tên là La Tiểu Hắc chiến ký, trên youtube có vietsub full đó.
Đồ hoạ mang hơi hướng Ghibli, màu sắc thuần tông không đổ màu loè loẹt. Và quan trọng hơn, nó thực sự rất mượt!!!
Movie kể về bé mèo yêu mất nhà (rừng) phải lang thang trong thế giới loài người. Từ đây tập làm quen, phân biệt cái tốt cái xấu, và quan trọng hơn là nhận một sư phụ ngầu lòi.
Phim về tình thầy trò, tình cha con (gần như thế), tình bạn, blah blah
Có thể vài người thích ship này nọ, nhưng trong lòng t nó là 1 thứ tình thân rất cảm động và trong sáng:">
~~~~~~~~~~
Cùng với nó là series hoạt hình 28 tập, mỗi tập 5-6 phút, setting vài năm sau movie
Mèo cute dễ sợ, cute lạc lối luôn:"(
Trong series này có xuất hiện Mosspasca (Tác giả 19 days - Old Xian và Their story - Tan Jiu cameo đó:v)
Nếu thực sự có hứng thú thì hãy tìm tệp engsub trên youtube tên là Luoxiaohei nha. Engsub mới dịch đủ
Trong series nhỏ có một nhân vật mình rất thích lên là Lão Quân - vị thần tiên thương sinh, đi qua các ngôi làng bị tàn phá bởi chiến tranh để dẫn họ tới 1 nơi yên bình, 1 cuộc sống mới
Bên tác giả cho ra cả một bộ truyện tranh gọi là <La Tiểu Hắc ngoại truyện - Lam Khê Trấn> kể về Lão Quân và học trò của mình là Lý Thanh Ngư.
Cái này mới là sư đồ luyến:"> Nhưng mà nhìn manhua có vẻ serious, không giống HE lắm. Nhưng nó vẫn đang on-going và đọc cũng hài hước cute nữa.
Quan trọng là nó vẽ đẹp nữa:"(
Nếu có hứng thú thì sợt Lanxi Town để tìm truyện nha.
Truyện này có bạn dịch sang tiếng việt không chuẩn lắm (thứ tự chương). Đọc tiếng Anh cho đời dễ dàng nha ^^
Hãy tha thứ cho t, t đi u mê tiếp đây.
Bao h bớt u mê t sẽ come back.
Wait for meeee