Chương 357: Mời, buổi hòa tấu

Tác giả: Lỏa Bôn Man Đầu

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday
Tuy biết paparazzi không có khả năng xuất hiện ở đây, nhưng Nam Tầm vẫn sợ lúc rời đi sẽ gặp phải, cho nên cô tìm một góc ít người đứng phát ngốc chờ Âu Càn tới đón.
Âu Càn tới rất nhanh, cứ như đua xe đến vậy, sau đó còn đi thẳng vào trong.
Nam Tầm ngạc nhiên: "Anh Càn, anh có thẻ hội viên ở đây ư?"
Âu Càn liếc cô, buông một câu: "Anh là chủ nơi này." Rồi kéo cô đi luôn.
Nam Tầm:!
Đờ mờ thẻ VIP tối cao gì chứ, so với anh Càn nhà cô thì yếu kinh hồn có được không? Anh Càn nhà cô vậy mà lại là người to nhất câu lạc bộ này.
"Anh Càn, anh còn chưa dẫn em tới đây chơi đâu." Nam Tầm có chút chút oán trách.
Bước chân Âu Càn hơi ngừng, nhàn nhạt nói: "Bắn súng? Cưỡi ngựa? Bơi lội? Em muốn chơi cái gì? Thời gian hai ta ở bên nhau đã đủ ít, em còn muốn lãng phí vào mấy chuyện nhàm chán này à? Đan Tiểu Thủy, ngày thường thấy em đóng phim vất vả, không nỡ giày vò em. Có điều hiện tại anh phát hiện mình sai rồi."
Nam Tầm sửa miệng ngay lập tức: "Anh Càn, em không hề muốn tới đây chơi một chút nào, thật đó!"
Âu Càn trực tiếp xem nhẹ câu này: "Về nhà, anh vận động với em, tuyệt đối kịch liệt hơn bất kỳ hoạt động giải trí nào ở đây."
Nam Tầm:...
Phản ứng đầu tiên của Nam Tầm lại không phải phản kháng, mà suy nghĩ xem suất diễn ngày mai có động tác nào quá độ hay không.
Thật đáng buồn nha.
***
Ngày hôm sau lúc đóng phim, Nam Tầm nằm được, ngồi được, thì tuyệt đối không đứng. Sau đó hung hăng đánh Âu Càn trăm lần trong lòng.
Từ sau lần mâu thuẫn không thoải mái với Lục Thích Thiên, Nam Tầm không còn thấy anh ta tới phim trường lần nào nữa.
Tiểu Bát có chút lo lắng: "Gia sợ quá, gần đây Lục Thích Thiên không có hành động gì. Dựa theo hướng đi gốc thì Lục Thích Thiên hẳn phải sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn, bắt Âu Tinh Đóa trở lại bên người mình, chứ không phải tùy cho cô ta gần gũi với đàn ông khác như vậy."
Nam Tầm an ủi nó: "Mặc kệ quá trình đi, chỉ cần cuối cùng hai người họ vẫn bên nhau là được. Yên tâm, có ta ở đây, nếu thực sự không được thì chúng ta sẽ áp dụng biện pháp đặc biệt, bảo đảm đẩy hai người bọn họ đến với nhau."
Tiểu Bát khóc lên hu hu, có chút được an ủi.
***
Hôm nay Âu Càn ra nước ngoài công tác, trong nhà không ai, nên khi Nam Tầm nhìn thấy một chiếc xe hơi dừng ngoài biệt thự, cô khá là bất ngờ.
Đứng cạnh xe là hai người quen, Âu Tinh Đóa và Vân Kỳ.
"Đan Thủy, mình muốn gặp anh hai. Vừa rồi mình gọi hơn nửa ngày, anh ấy cũng không muốn mở cửa cho mình." Âu Tinh Đóa vẻ mặt co quắp nhìn cô gái trước mặt, giọng có chút khàn khàn, hốc mắt hơi ửng đỏ.
Ánh mắt Nam Tầm không khỏi trở nên vi diệu: "Vậy không phải nãy giờ cô... vẫn không ngừng la hét với biệt thự đấy chứ?"
Vân Kỳ cho rằng cô tức giận, không khỏi thay Âu Tinh Đóa giải thích: "Đan Thủy, Đóa Đóa chẳng qua chỉ quá sốt ruột muốn gặp Âu Càn thôi. Sức khỏe bác Âu gần đây không tốt lắm, Đóa Đóa chỉ muốn gọi Âu Càn về thăm một chuyến."
Nam Tầm liếc sang anh ta. Mắt Vân Kỳ chợt lóe, lập tức né tránh tầm mắt cô.
"Tôi nghĩ các người hiểu lầm rồi. Anh Càn không đến mức hẹp hòi như vậy. Chuyện là hôm nay anh ấy đi công tác, trong nhà không có ai." Nam Tầm giải thích.
Âu Tinh Đóa ngạc nhiên nhìn lên tầng hai biệt thự: "Sao lại thế được? Mình thấy đèn trên tầng sáng cơ mà!"
Nam Tầm cười cười: "Là anh ấy cố ý để đèn cho tôi trước khi đi. Anh ấy lo tôi buổi tối về một mình sẽ sợ."
Vân Kỳ nghe xong lời này, hơi hơi cụp mắt.
Âu Tinh Đóa cảm thấy xấu hổ cực kỳ. Vậy là vừa rồi cô gào thét với cái biệt thự không người lâu như vậy? Những lời phát ra từ tận đáy lòng cô, thực tế một chữ anh hai cũng không nghe được?
"Cái đó... Mình có thể vào ngồi chút không? Mình muốn xem xem nơi anh ấy sống." Âu Tinh Đóa nhỏ giọng dò ý Nam Tầm.
Nam Tầm hơi nhướng mày: "Tôi có thể từ chối không?"
Âu Tinh Đóa "a" một tiếng.
"Đùa thôi, hai người vào đi."
Phong cách trang trí trong biệt thự đã thay đổi. Trên sàn trải một tấm thảm mềm như bông; trên bàn trà bày một bình hoa tạo hình cổ quái, hai đóa bách hợp cắm bên trong tỏa hương nồng nàn. Trên tường treo đầy khung ảnh lớn lớn bé bé, trong đó đều ghi lại cuộc sống hằng ngày của Âu Càn và Đan Thủy.
Âu Tinh Đóa đứng trước mấy bức ảnh trên tường, nhìn một tấm ảnh đến ngẩn người.
Cô chưa từng biết anh hai có nhiều biểu cảm như vậy. Trong đó có một tấm anh ấy cười với ống kính, khiến cô ta sinh ra ảo giác, người này căn bản không phải Âu Càn thật, đó là ai khác đang đóng giả anh.
Anh cười thật vui vẻ, ánh mắt thật ôn nhu.
Trong mắt Âu Tinh Đóa xẹt qua vẻ chật vật. Cô cho rằng đối với anh hai, chỉ có mình là khác biệt. Bởi vì dù anh có căm hận mẹ cô thế nào chăng nữa, cũng sẽ không đẩy thêm thù hận lên người cô. Cô hy vọng bằng sự cố gắng của mình có thể dần xóa nhòa nỗi hận trong anh, hy vọng người một nhà có thể chung sống vui vẻ bên nhau. Nhưng giờ xem ra, người đặc biệt kia đã sớm không phải là cô nữa rồi.
"Vân ca ca, chúng ta đi thôi." Âu Tinh Đóa vẻ mặt mất mát nói.
Nam Tầm nghe tiếng "Vân ca ca" mà tê rần cả tai.
"Tiểu Bát này, không phải ngươi bảo có ba đóa hoa đào đều gì gì đó đó với Âu Tinh Đóa à. Thế Vân Kỳ có phải một trong số đó không?" Nam Tầm hỏi Tiểu Bát.
Tiểu Bát: "Không phải ha, Vân Kỳ là kỵ sĩ bảo vệ, yên lặng đứng cạnh cô ta. Ba người kia là Lục Thích Thiên và tổng giám đốc nào đó, còn có tay trùm xã hội đen."
Nam Tầm cảm thấy Vân Kỳ tuy khá ngạo kiều, nhưng người vẫn rất đơn thuần. Anh ta chú định sẽ giành không nổi với mấy tên đàn ông thích thẳng tay ςướק đoạt kia, cứ yên lặng ở bên nữ chính mãi cũng có chút đáng thương.
Vân Kỳ không rời đi, mà để Âu Tinh Đóa ra trước.
"Đan Thủy, chúng ta có tính là bạn không?" Vân Kỳ hỏi Nam Tầm.
Nam Tầm nghĩ nghĩ, gật đầu: "Tính."
Vân Kỳ nghe lời này, bỗng bật cười đến vô cùng đắc ý: "Đây là cô nói nha. 7 giờ tối mai, tôi có một buổi diễn tấu piano ở thành phố B, tôi muốn mời cô làm khách quý đặc biệt lên sân khấu. Bạn bè mà, cô hẳn sẽ cho tôi chút mặt mũi chứ?"
Nam Tầm:...
Vân Kỳ lập tức bồi thêm: "Tôi đã hỏi qua bên anh Triệu, anh ấy nói mấy ngày gần đây cô xong việc sớm, cũng không có hoạt động gì khác. Trước kia có tin vịt nói quan hệ giữa tôi và cô không tốt, cô không muốn mượn cơ hội này để bác bỏ tin đồn sao?"
Nam Tầm cảm thấy đi nghe hòa nhạc thả lỏng chút cũng tốt. Dù sao hai ngày nay anh Càn không ở nhà, cô về sớm cũng chán.
***
Hội trường buổi biểu diễn của Vân Kỳ chật kín không còn chỗ trống, khán giả cũng hầu hết là những người biết thường thức nghệ thuật.
Nam Tầm ngồi hàng ghế khách quý phía trước, hiệu quả nghe nhìn tốt nhất.
Vân Kỳ nghiêm túc đánh đàn rất mê người, thật giống như chàng hoàng tử bước ra từ piano.
Chờ khi buổi biểu diễn sắp kết thúc, Vân Kỳ đột nhiên đứng lên đi đến trước mặt Nam Tầm, ga lăng vươn tay mời cô lên sân khấu.
"Đây là bạn tốt của tôi, Đan Thủy, tôi sẽ cùng cô ấy hợp tấu khúc «Cannon»." Vân Kỳ nói với người xem dưới đài, giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Mọi người ngạc nhiên hô lên, hoàn toàn không ngờ Đan Thủy sẽ đến buổi diễn tấu của Vân Kỳ!
Một chiếc piano khác được nâng lên. Hai người liếc nhau, ăn ý hợp tấu.
Buổi biểu diễn thành công mỹ mãn trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của người xem, Vân Kỳ đứng sóng vai cùng Nam Tầm vẫy tay tạm biệt khán giả.
"Đan Thủy, hôm nay tôi biểu diễn thế nào?" Vân Kỳ hỏi cô, y như một đứa trẻ gấp không chờ nổi muốn nghe khen ngợi.
Nam Tầm cười cười nói: "Rất tuyệt, tôi nghe được tình cảm từ giai điệu." Tuy là nghe thật buồn bã, tựa như yêu thầm.
Vân Kỳ thoạt nhìn rất vui, anh ta tự mình lái xe đưa Nam Tầm về nhà.
Nhưng xe mới chạy được nửa đường, hai người đột nhiên nghe được tiếng nổ.
~~~~~~~~~~~~~~~
Còn [11 chương] nữa là hết thế giới này:D
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc