Chương 338: Không mặc, như vậy đẹp nhất

Tác giả: Lỏa Bôn Man Đầu

Edit: tranthayday/ Beta: PaduC, Bánh Bao Không Nhân
Nam Tầm ngẩn người.
Cô vốn tưởng Âu Càn sẽ khó chịu mắng cô, lạnh nhạt cảnh cáo cô đừng bất ngờ đến thăm kiểu này. Ngay cả mấy biện pháp đối phó cô cũng nghĩ xong rồi.
Nhưng không ngờ...
Phong cách chuyển biến quá đột ngột, tim cô không biết bởi quá kinh ngạc hay quá hưng phấn mà cứ đập thình thịch liên hồi, như sắp nhảy bắn khỏi Ⱡồ₦g иgự¢.
Nam Tầm chỉ đơ một giây đồng hồ rồi nhanh chóng ôm chặt lấy cổ người đàn ông, hai chân gắt gao cuốn eo anh.
Âu Càn hôn nhiệt liệt lại triền miên, tựa một ngọn núi lửa không ngừng phun trào. Dung nham đi tới đâu, liền khiến mọi thứ tan chảy tới đó.
Khi Nam Tầm sắp bị hôn đến ngạt thở, anh mới rời môi, hai mắt nhìn cô đăm đăm, giọng nói trở nên trầm thấp khàn khàn: "Đan Tiểu Thủy, em tới đây tìm ૮ɦếƭ sao?"
Nam Tầm há to miệng thở hổn hển, hai tay còn đang ôm đầu anh.
Cô nhìn thẳng Âu Càn nói: "Em không phải tới tìm ૮ɦếƭ. Nhưng nếu em còn chưa tìm anh, có thể em sẽ ૮ɦếƭ thật mất, bởi vì em nhớ anh muốn ૮ɦếƭ! Ưm..."
Âu Càn một lời không hợp lại hôn xuống, sau đó ôm cô một mạch đi vào bên trong, vừa đi vừa hôn vừa ૮ởเ φµầɳ áo cô.
Động tác thật là lưu loát dứt khoát. Từ cửa đến giường chỉ cách mấy bước chân, chờ đến khi Nam Tầm nằm xuống, trên người đã không còn một mảnh.
Nam Tầm cũng hoàn toàn hóa thành tiểu yêu tinh, điên cuồng xé áo trên người anh, còn vươn chân gỡ thắt lưng quần.
Âu Càn không ngăn động tác của cô, anh chống tay hai bên người Nam Tầm, lẳng lặng nhìn cô vì mình mà điên cuồng.
Anh yêu cực kỳ dáng vẻ hiện tại của cô.
"Đan Tiểu Thủy, tôi hỏi lại em lần nữa, giấc mơ của em là gì? Suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời tôi."
Rõ ràng tên đã lên cung không thể không bắn, nhưng vẻ mặt anh lại hoàn toàn không khớp với cơ thể, thật sự rất bình tĩnh.
Nam Tầm thẹn thùng nhìn gương mặt anh tuấn trước mắt, ngón chân cái hạnh kiểm xấu chậm rãi rụt về. Sau đó cô đảo mắt tít một vòng, trả lời vô cùng kiên định: "Anh Càn anh biết mà, ước mơ của em trước kia là thượng anh. Nhưng bây giờ em đổi ý rồi, ước mơ của em bây giờ là mỗi ngày đều có thể thượng anh, biến anh thành của em, chỉ một mình em!"
Âu Càn nhìn chằm chằm cô hồi lâu, môi mỏng đột nhiên hơi nhếch lên: "Đan Tiểu Thủy, gần đây biểu hiện không tồi, cho nên tôi quyết định sẽ thỏa mãn em đôi chút, thực hiện ước mơ ban đầu của em."
Hạnh phúc tới quá nhanh, Nam Tầm cao hứng tru lên một tiếng, nhào đến trên người anh.
"Anh Càn anh Càn, em còn chưa tắm, không sao chứ ạ?"
"Không sao, không chê, bởi vì tôi cũng chưa tắm."
Sau đó, sau đó hai người liền khai chiến.
Sấm sét đánh ầm ầm không ngừng, tình hình chiến đấu vô cùng thảm thiết. Phe bại kêu đau như quỷ khóc sói gào, phe thắng thì thỏa mãn gầm nhẹ.
Nam Tầm không cam lòng yếu thế, liền thay phiên trình diễn các loại chiêu thức, kết quả đều bị đối phương dùng phương thức càng thêm mãnh liệt hóa giải.
***
Ngày hôm sau, Nam Tầm nằm liệt trên giường, cả đầu ngón chân cũng không muốn động.
Nam Tầm tưởng Âu Càn đã tới phim trường, nhưng không ngờ cô vừa quay đầu, nam thần Âu Càn thân trần như nhộng vẫn đang nằm bên người cô.
Cánh tay dài của người đàn ông duỗi ra, ôm cô vào trong иgự¢.
Nam Tầm ra sức lườm anh một cái mềm như bông, tìm tư thế thoải mái nhất trong lòng anh định ngủ tiếp.
"Anh Càn, hôm nay anh không quay phim à?" Nam Tầm híp mắt, hừ hừ hỏi.
Cánh tay dưới chăn Âu Càn gác lên vòng eo mảnh khảnh, nhẹ nhàng vuốt ve. Anh lười biếng híp mắt, nhàn nhạt nói: "Em cào lưng anh thành như vậy, anh còn có thể đóng phim ư?"
Nam Tầm đang buồn ngủ tức khắc tỉnh một nửa, trên mặt xấu hổ nóng bừng: "Xin, xin lỗi anh Càn, hôm qua em quá kích động. Lại, lại nói, là do anh làm đau em trước nên em mới..."
Âu Càn xoa xoa eo nhỏ của cô: "Về sau anh sẽ kiềm chế lại chút lực. Dù sao cũng là lần đầu tiên chưa có kinh nghiệm gì, loại chuyện này phải luyện tập nhiều mới nắm giữ được yếu lĩnh."
[*Yếu lĩnh: điểm mấu chốt của toàn bộ động tác kĩ thuật]
Nam Tầm:.....
Không biết xấu hổ. Ngày hôm qua eo sắp bị anh bẻ gãy rồi đó.
Âu Càn ôm cô nằm một lát, chờ Nam Tầm ngủ say, anh mới nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy, mặc quần áo ra cửa.
Trợ lý Tiểu Chu đã đợi ở cửa từ lâu, vẻ mặt cậu ta lúc này thật là một lời khó nói hết.
May mà phòng Âu Càn ở cuối hành lang, bên cạnh lại vừa khéo là phòng kho. Bằng không hai người yêu tinh đánh nhau suốt cả đêm qua, với cái hiệu quả cách âm như ở đây, hai phòng sát vách đều có thể nghe được rõ ràng!
Về phần vì sao Tiểu Chu biết là cả một đêm, là bởi tối qua cậu ta có chút việc cần tìm Âu Càn. Có điều còn chưa kịp gõ cửa, cậu đã nghe thấy tiếng va chạm kịch liệt từ bên trong truyền ra.
Lúc ấy khi*p sợ a, xấu hổ a, Tiểu Chu liền ngốc thành một pho tượng đá trước cửa, ước chừng đứng đã lâu, đã lâu.
Cậu đi theo Âu Càn nhiều năm như vậy, là người hiểu sinh hoạt cá nhân của anh nhất. Đừng nói tới phụ nữ, ngay cả bản thân Âu Càn cũng rất ít khi "giải quyết vấn đề", thế nhưng tối qua...
Đờ mờ, thật sự khi đó cậu còn tưởng mình đi nhầm phòng!
Quả nhiên, anh Càn hẳn là đè nén lâu lắm rồi?
Hôm qua nhân viên Tiểu Lý rống như vậy ở phim trường, cả đoàn phim đều biết cô bé hoa hồng fan cuồng của Âu Càn tới. Hôm nay, anh Càn đã muộn thế này còn chưa đi phim trường, mọi người đều đang bàn tán rôm rả đấy! Mấy chuyện bậy bạ kia quả thật... khó nghe!
Âu Càn giấu kỹ vô cùng, đừng nói nhân viên khác, đến ngay cả Tiểu Chu cũng không biết cô bé hoa hồng này là ai.
Thời điểm Tiểu Chu còn đang rối rắm, Âu Càn rốt cuộc ăn mặc chỉnh tề đi ra.
Tiểu Chu vội vàng ngó qua khe cửa nhìn vào trong, nhưng còn chưa thấy gì, Âu Càn đã giữ cửa đóng lại.
Tiểu Chu nhìn người thần sắc rạng rỡ trước mặt, không hiểu sao thật xấu hổ.
"Làm sao vậy, có việc?" Âu Càn nhàn nhạt liếc mắt quét cậu ta.
Tiểu Chu cười gượng một tiếng: "Anh Càn, phim trường bên kia... Hôm nay anh không đi ạ?"
Âu Càn khẽ gật đầu: "Tôi gọi điện báo cho Đạo diễn Khương rồi, xin nghỉ một ngày. Hôm nay cảnh quay không nhiều lắm, ngày mai đẩy nhanh tiến độ là được."
Tiểu Chu "vâng" một tiếng: "Vậy anh Càn chuẩn bị đi đâu ạ?"
Âu Càn: "Đang định đi tìm cậu."
Tiểu Chu ngạc nhiên nói: "Anh Càn có việc thì cứ gọi điện bảo em, đâu cần tự mình tìm đến cửa!"
Âu Càn tà tà lườm cậu ta: "Tối qua đi vội quên lấy, di động vẫn còn ở chỗ cậu."
Tiểu Chu lúc này mới vỗ trán mình: "Đúng đúng, di động anh Càn đang ở chỗ em."
Âu Càn chìa tay.
Tiểu Chu lập tức lấy hai cái điện thoại từ trong túi đưa cả cho anh, trong đó một cái dùng để liên lạc cá nhân, Tiểu Chu cũng không biết mật mã mở máy.
"Tiểu Chu, giúp tôi chuẩn bị hai phần bữa sáng, càng thanh đạm càng tốt, đợi chút đưa tới cho tôi."
Tiểu Chu "dạ, dạ": "Vâng ạ! Em lập tức đi chuẩn bị."
Vừa mới dứt lời, cửa trước mắt liền đóng sầm.
Tiểu Chu:.....
Cho nên, anh Càn ra đây chỉ vì lấy hai cái điện thoại, tiện thể sai cậu đi chuẩn bị hai phần ăn sáng à?
****
Khi Âu Càn đi vào, Nam Tầm đã dậy, đang ngồi trên giường tỉnh ngủ.
Âu Càn lần nữa cởi giày lên giường, một tay ôm người vào иgự¢.
Nam Tầm vội vàng nói: "Anh Càn đợi chút, để em mặc quần áo."
Âu Càn nhìn cô từ trên xuống dưới, lười biếng nói: "Không cần mặc, như này là đẹp nhất."
Nam Tầm:.....
~~~~~~~~
P/s: Không nhận cmt cầu chương nha =))))
Ngoài đời không như mơ
Dreams never come true, you know?
Không coá anh Càn giúp giấc mơ của các thím thành sự thực đâu =))))
P/s no.2: 339 sẽ là cả bầu trời quắn quéo
🤤🤤🤤
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc