Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday
Nam Tầm lập tức trả lời: "Đương nhiên em chỉ nói với anh Càn!" Còn cố mà cường điệu.
Lời này cô nói không hề chột dạ. Dù trước kia từng nói lời âu yếm với những người khác, thì lời âu yếm của cô cũng không giống nhau mà.
Âu Càn bật cười, sau đó đột nhiên trầm giọng. Anh nói: "Trước kia tôi không tin kiếp trước kiếp này, bây giờ vẫn không tin, tôi chỉ tin vào cảm giác của chính mình. Mặc kệ là mắt nhìn thấy hay tai nghe được, hay những thứ lặp lại mãi trong giấc mơ đều có thể là giả, chỉ có cảm giác sẽ không gạt người."
Ánh mắt Nam Tầm hơi lóe, cô luôn cảm thấy trong lời Âu Càn có ẩn ý.
Tại sao anh phải nhắc tới giấc mơ lặp đi lặp lại, anh rốt cuộc đã mơ thấy gì? Nghĩ đến gì đó, tim Nam Tầm liền nhảy lên liên hồi.
Nhưng Âu Càn không tiếp tục vấn đề này nữa, anh đột nhiên ngừng lại.
Đã đi tới con phố cuối cùng. Bởi vì nó được đoàn phim bao trọn, cho nên vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng cũng chỉ có mấy người qua đường hoặc là người dân trấn.
"Đan Tiểu Thủy, tay tôi hơi mỏi rồi." Âu Càn nói.
Đồ vật có nhẹ thế nào đi nữa thì xách hơn một giờ tay cũng mỏi, huống chi Nam Tầm còn là người sống có số cân không nhẹ.
Nam Tầm vội vàng trượt xuống từ lưng anh, có chút ngượng ngùng nói: "Bây giờ em có thể tự đi rồi, chỉ còn một con phố, đi chừng mười phút là tới, hức ~"
Âu Càn liếc cô một cái: "Lần sau không uống được rượu thì đừng uống, cẩn thận bị người bán còn giúp người đếm tiền."
Nam Tầm hớn hở nói: "Sao có thể. Người đoàn phim đều rất tốt, ai sẽ bán em? Hơn nữa còn có anh Càn ở đây, nên em mới dám uống nhiều như vậy."
Âu Càn hơi hơi lắc đầu: "Đan Tiểu Thủy, em như vậy, làm người thật khó yên tâm."
Nhưng anh không nói thêm nữa.
Đoạn đường còn lại, Âu Càn không cõng cô, chỉ nắm tay cô.
Nam Tầm một bên say rượu nấc cụt, một bên cười trộm.
Cùng nam thần tay trong tay đi trên đường cổ trấn, quả thực quá lãng mạn.
***
Khi hai người về tới nơi, khách sạn im ắng không còn một bóng người. Âu Càn tiễn Đan Thủy vào phòng, anh thì về phòng của mình.
Nam Tầm hoang mang. Đã nói ký tên cho cô cơ mà, sao đã tự đi về trước rồi hả?
Đây là ám chỉ cô chốc nữa lại đi tìm anh ư?
Nam Tầm nhìn chiếc giường mé trong, Tiểu Mạc đã say giấc nồng. Trong tay cô ấy còn đang nắm di động, có thể là đang đợi điện thoại của cô.
Nam Tầm không đánh thức cô ấy, nhẹ tay nhẹ chân vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Cô nhìn gương mặt ngà ngà say trong gương, ánh mắt sáng ngời, đột nhiên hỏi Tiểu Bát: "Tiểu Bát, ngày mai chia xa không biết bao giờ mới gặp lại được Âu Càn. Ngươi cũng biết, giới nghệ sĩ ấy mà, mấy ngôi sao mà bận lên thì rất đáng sợ, một năm có thể chỉ có mấy ngày nghỉ."
Tiểu Bát thở dài: "Cũng không còn cách nào. Nếu đại Boss có nữ trợ lý thì tốt rồi, gia sẽ trực tiếp biến ngươi thành nữ trợ lý của hắn, như vậy công lược sẽ dễ hơn nhiều."
Nam Tầm: "Cho nên, trước khi tách ra có nên làm chuyện lớn hay không?"
Tiểu Bát:!
"Mẹ nó muốn chứ, nhất định phải làm!" Tiểu Bát ngao ngao rống to, hưng phấn cực kỳ.
Nam Tầm đột nhiên nhếch môi cười với gương đối diện, cười giống một tiểu yêu tinh.
***
Ngay sau đó cô đã đứng trước cửa phòng Âu Càn, một tay cầm giấy 乃út, một tay gõ cửa.
Ước chừng qua năm phút đồng hồ, mới có người ra mở.
Cửa vừa mở, mùi sữa tắm nhàn nhạt quyện lẫn không khí ẩm ướt ập thẳng vào mặt. Nam Tầm đối diện người đàn ông đứng ở cửa, cả người đều ngây dại.
Âu Càn nửa người trên trần trụi săn chắc, phía dưới quấn một cái khăn trắng lỏng lẻo. Tóc anh ướt sũng, còn đang nhỏ giọt!
Đờ mờ, đờ cmn mờ mờ!
Nam Tầm vội vàng gục đầu xuống, đưa một xấp giấy trong tay cho anh: "Anh Càn, đã nói ký tên cho em rồi. Vậy, em, em đợi chút nữa lại tới lấy!"
Âu Càn hơi nhướng mày: "Ký chút là xong, em vào trong chờ đi."
Nam Tầm như nàng dâu nhỏ cúi đầu theo vào, thân mình có chút lắc lư.
Cô còn say đó, chưa tỉnh rượu đâu.
Âu Càn không dùng 乃út của cô, anh lấy ra 乃út máy chuyên dụng của mình, ký xoèn xoẹt trên giấy.
Nam Tầm len lén đánh giá vòng eo tinh tráng của người đàn ông, đặc biệt là cơ bụng tám múi đường cong mê người phía trên khăn tắm, đột nhiên cười "ha hả" với Tiểu Bát: "Cái đó... Lúc trước thật ra là ta nói giỡn, loại chuyện này chúng ta vẫn nên làm theo trình tự đi."
Tiểu Bát:...
"Nam Tầm ngươi cái đồ trứng nhát gan! Cơ hội ngàn năm có một đó! Bây giờ uống say rồi, dù ngươi có làm gì nam thần không thích, nam thần cũng sẽ bao dung ngươi! Lên đi, đừng sợ!"
Nam Tầm hừ hừ: "Ta sợ trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Nếu ta chủ động quyến rũ, làm nam thần tưởng ta như mấy đồ đê tiện yêu diễm ngoài kia thì làm sao bây giờ? Ta vẫn nên làm một đóa sen trắng trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn thôi."
[*Hoa sen trắng: Bạch liên bông:v:v]
Tiểu Bát ha hả: "Sen trắng? Ngươi mà là một đóa sen trắng thì không cần ngươi nói, gia sẽ tự treo mình lên cho ngươi đánh."
Nam Tầm:...
Tiểu Bát, chơi lớn vậy thật sự ổn sao?
Mắt thấy nam thần sắp ký xoèn xoẹt xong cả xấp giấy, Nam Tầm ấp ủ chút cảm xúc, một giây sau liền gào lên.
Âu Càn dừng 乃út nhìn cô.
Nam Tầm khóc to, khóc đến "tâm tê liệt phế": "Anh Càn, có phải về sau em sẽ không thấy được anh nữa không? Em không nỡ xa anh! Em không muốn rời khỏi anh! Em sợ anh sẽ quên em..."
Âu Càn mặt không đổi sắc: "Không phải nói muốn chủ động theo đuổi tôi sao? Tách ra một thời gian ngắn đã khiến em lùi bước?"
Nam Tầm khóc nấc lên: "Nhưng mà bên người anh Càn có nhiều cô ưu tú, em thì tính là cái gì chứ. Không thể ở bên cạnh nhìn anh Càn, em sợ, em sợ anh vừa xoay người đã vứt em ra sau đầu..."
Âu Càn dừng một chút, rồi tiếp tục cầm 乃út ký nhoay nhoáy mấy trang giấy cuối cùng. Giọng điệu nhàn nhạt nói với cô: "Đan Tiểu Thủy, không muốn tôi quên em thì em phải cố gắng."
Nam Tầm vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Em biết, em sẽ cố gắng đóng phim, cố gắng đuổi theo bước chân anh."
Âu Càn giương mắt: "Còn nữa không?"
Nam Tầm sửng sốt: "Còn nữa? Em sẽ cố gắng học tập, khiến bản thân trở nên càng ưu tú, để mình đủ xứng đôi với anh!"
Âu Càn lẳng lặng nhìn cô chốc lát, đưa xấp giấy đã ký xong cho cô, đột nhiên nói một câu: "Đan Tiểu Thủy, còn một chữ ký cuối cùng, không còn giấy, em muốn ký ở đâu?"
Nam Tầm nghe xong lời này, đơ ra toàn tập.
Đờ mờ! Tha cho cô dung lượng não không đủ, những lời này có những ý gì?
Giấy không còn? Ký chỗ nào?
Giấy không còn, cũng chỉ còn lại mỗi mình cô thôi!
Nam Tầm sửng sốt ước chừng một giây, hai giây... năm giây. Sau đó gương mặt nhỏ vốn ngà say trở nên càng đỏ, nóng nóng rát rát.
Nam Tầm lí nhí hỏi: "Anh Càn, em muốn ký chỗ nào cũng, cũng được ạ?"
Âu Càn "ừ" một tiếng, nhìn tay mình cầm 乃út máy xoay vòng. Hai mắt hơi cụp xuống làm người thấy không rõ bên trong đang cất giấu cảm xúc gì.
Giây tiếp theo, Nam Tầm nhanh chóng cởi giày vớ, duỗi bàn chân nhỏ trơn bóng đến trước mặt anh, vẻ mặt thẹn thùng nói: "Anh Càn, có thể ký lên bàn chân em được không?"
Âu Càn:...