Chương 298: Bán tranh, người đẹp váy trắng

Tác giả: Lỏa Bôn Man Đầu

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday
Nam Tầm tìm đường ૮ɦếƭ trả lời một câu như vậy rồi đi rót cho mình một cốc nước.
Cô mới rót được cốc nước để uống một ngụm mà khu bình luận phía dưới đã lập tức nổ tung.
[Thanh Thanh tử bội]: Cmn cái người tên Đan Thủy này là ma nào ra vậy? Cô ta trả lời Âu Càn đại đại của ta như vậy là có ý gì?
[Mục bốn chữ]: Đờ mờ, cô nàng nói cảm ơn. Chẳng lẽ là người đẹp đàn violin trong video?!
[Heo tiểu muội hường phấn]: Trời ạ, nếu người này thật là người đẹp kéo violin trong video thì da mặt cô ta cũng dày quá đấy! Cô ta lại dám nói muốn thượng Âu Càn đại đại của tôi á?
[Mạch thượng khai hoa a Ngữ Mặc]: Cmn t xem video còn tưởng người đẹp này là cô bé ngọt ngào, thanh thuần lại rất có nội hàm. Kết quả... Đờ mờ, phong cách thay đổi nhanh quá!
[Bà già đen tối]: Trời *** đây không phải Kim Mao tỷ vừa lột xác của chúng ta sao? Kim Mao tỷ của tau uy νũ кнí phách, mục tiêu cuối cùng vậy mà lại là thượng nam thần Âu Càn, tiểu tỷ tỷ Đan Thủy của tau thật lợi hại!
[Thích gọi ta là ma ma]: Lầu trên, Kim Mao tỷ là ai?
[Tiểu Mộc]: Tui có chút ấn tượng, hình như là một "hotgirl"* hạng mười tám. Nhưng trước kia trông bả xấu lắm, trang điểm như ma ấy. Làm sao bỗng dưng trở nên đẹp vậy? Không phải là phẫu thuật thẩm mỹ đấy chứ?
(*hotgirl ở đây chỉ sự nổi tiếng theo đúng nghĩa đen của Đan Thủy, không phải nói về nhan sắc)
[Tả ngạn xán hoa]: Lầu trên, không phải phẫu thuật thẩm mỹ đâu. Dáng vẻ trước và sau tẩy trang của Kim Mao tỷ xuất hiện trong cùng một ngày. Thím gặp ai mà phẫu thuật thẩm mỹ lành được trong nửa ngày chưa? Bả là đẹp thật đó.
[Sâu róm]: Trông có đẹp hơn nữa thì thế nào? Một hotgirl low như vậy cũng dám mơ tưởng Âu Càn đại đại nhà ta. Đồ không biết xấu hổ, cả đời "đen" không giải thích.
[Khả Khả họ Tô]: Chỉ có tôi thấy cô tên Đan Thủy này thực khí phách sao? Loại lời này không phải ai cũng dám nói đâu, hắc hắc, ngồi chờ Đan Thủy tiểu tỷ tỷ thượng Âu Càn đại đại của tôi. [Vẻ mặt xem kịch vui.jpg].
[Manh Manh:)]: Ha hả, hotgirl tên Đan Thủy này sinh thời nếu có thể thượng Âu Càn đại đại của t thật, t sẽ không nói gì cả đi livestream gặm tường ngay. [Vẻ mặt khinh thường.jpg].
......
Nam Tầm nhanh chóng đọc hết bình luận, rất nhiều đều là nói xấu cô, quả thực phải "đen" cô thành đáy nồi rồi. Một bộ phận khác châm chọc mỉa mai, còn một bộ phận cực nhỏ tỏ thái độ xem kịch vui.
Chỉ chốc lát sau, trả lời bình luận của cô đã bị đẩy lên đầu.
Nhưng dù cho trả lời bình luận của cô có kinh thế hãi tục thế nào thì nam thần Âu Càn cũng không hề đáp lại. Đây đều nằm trong dự kiến của Nam Tầm.
Như là câu bình luận "Người đẹp, khúc đẹp" về cô lúc trước, có lẽ chỉ là đại Boss tâm trạng tốt vừa lúc thấy được video, cho nên thuận tay bình luận. Loại video này anh sẽ không xem lại lần thứ hai, càng sẽ không đọc lại bình luận bên dưới.
Nam Tầm nếu thật muốn để anh chú ý, cô sẽ trực tiếp tag anh. Nhưng như vậy rất dễ khiến nam thần phản cảm, cho nên dù ở dưới tình huống xúc động hơn nữa, Nam Tầm vẫn phải duy trì một phần lý trí tuyệt đối.
Nam Tầm rời khỏi Man Man, đăng nhập vào tài khoản livestream. Cột tiền lời hậu trường đã hiện ra thu nhập tháng trước, so với tháng trước đó thì nhiều hơn gấp đôi. Nhìn lại thời gian, đại bộ phận đều là phí thưởng cho màn livestream "tự sát" của Đan Thủy.
Nam Tầm đăng ký rút tài khoản, hai ngày sau thẻ ngân hàng của cô liền có thêm một số tiền. Sau đó Nam Tầm dựa vào nguyên tắc lợi dụng triệt để cả phế vật mà quăng ảnh chụp tất cả quần áo trong tủ Đan Thủy lên trang chuyên bán đấu giá trên mạng. Như vậy là lại kiếm thêm được một khoản thu không nhỏ.
Tiểu Bát tấm tắc lấy làm lạ: "Phụ nữ a, thật là không buông tha bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào."
Nam Tầm: "Không còn cách nào. Ta hiện tại đang cần tiền gấp, đầu tiên là mua quần áo, tiếp theo phải mua rất nhiều tài liệu học tập. Tuy rằng thiên phú diễn xuất của tỷ cao thật, nhưng nếu ngay cả kiến thức cơ bản cũng không biết thì sẽ rất mất mặt. Cuối cùng, tỷ còn phải mua dụng cụ để lòe mắt thiên hạ như đàn violin hay dương cầm gì đó."
...
Nam Tầm bế quan tu luyện một tháng.
Trong một tháng này, cô đem tất cả những thứ liên quan đến diễn xuất học qua một lần, còn mỗi ngày share lại những tác phẩm điện ảnh của nam thần. Một bên thưởng thức một bên học tập. Cô vốn là học bá, một khi đã nghiêm túc thì chính cô cũng phải sợ.
Tiểu Bát thu hết thái độ nghiêm túc của cô vào trong mắt, còn chưa tiến vào giới nghệ sĩ mà Tiểu Bát đã trở thành fan số một của cô rồi.
Nam Tầm sẽ ngẫu nhiên lên Man Man đăng một hai trạng thái, miễn cho Man Man của cô mọc đầy cỏ dại. Nhưng Nam Tầm phát hiện mình hoàn toàn lo lắng suông. Từ sau khi cô trả lời bình luận của nam thần Âu Càn, fans Man Man của cô trong một đêm liền tăng vọt thêm hai mươi vạn. Sau một tháng, số fans trên Man Man đã đạt tới một trăm vạn!
Đan Thủy lăn lộn trên mạng hai năm cũng chỉ được mười lăm vạn fans, Nam Tầm chỉ bởi vì một câu trả lời mặt dày vô sỉ mà lượng fans trên Man Man tăng vọt, tận một trăm vạn. Cho nên mới nói, có đôi khi thật sự là... Da mặt dày chính là vô địch.
Tiểu Bát khá là hưng phấn: "Thâi ái ngươi quá lợi hại, mấy tiểu minh tinh hạng hai, hạng ba nhiều lắm cũng chỉ có nhiêu đó fans thôi!"
Nam Tầm không để bụng nói: "Chẳng lẽ ngươi không thấy, rất nhiều người theo dõi ta chỉ để chuyên mắng ta ở khu bình luận sao? Những lời đó khó nghe đến nỗi có thể khiến một người tâm lý yếu ớt trực tiếp nhảy lầu tự sát, may là tâm lý của tỷ vững vàng mới không bị ảnh hưởng."
Hơi dừng, cô đột nhiên nở nụ cười: "Chỉ là ấy mà, đen trước rồi mới có thể tẩy trắng. Nói không chừng anti-fan còn biến thành fan châи áι đấy."
Nam Tầm từ trong tủ quần áo mới được lấp đầy chọn ra một bộ váy liền xòe đuôi trắng có thêu hoa nhỏ, kết hợp cùng giày mềm màu trắng thoái mái. Khi không nói lời nào thì dịu dàng nhã nhặn lịch sự, lúc cười lên thì tự nhiên hào phóng.
Mang theo giá vẽ cùng 乃út vẽ của mình, Nam Tầm đi đến gác chuông trước quảng trường thành phố A.
Tiểu Bát không hiểu, liền vội hỏi: "Ngươi muốn làm trò gì đó? Ngươi muốn đi bán tranh?"
Nam Tầm gật đầu: "Gần đây nghèo lắm rồi, ra ngoài kiếm thu nhập thêm."
Tiểu Bát:...
Nam Tầm bật cười to: "Tiểu Bát đần, lừa ngươi đó. Ta là muốn ra ngoài câu cá."
Tiểu Bát:...
...
Gác chuông ở thành phố A được xem như một thắng cảnh miễn phí, cho nên nơi này có rất nhiều du khách. Nam Tầm ngồi ở một góc quảng trường dựng giá vẽ của mình. Bên cạnh đặt một tấm bảng, phía trên viết hàng chữ Khải màu đen xinh đẹp: Phác họa chân dung, 50 tệ một bức.
Khi bắt đầu còn chưa có người hỏi thăm, Nam Tầm cũng không nhàn rỗi, cầm lấy 乃út chì vẽ trên bàn vẽ.
Chỉ một vài nét ít ỏi, hình tượng nhân vật đã trở nên vô cùng sống động.
"Trời ơi, giống quá!" Một người bỗng ngạc nhiên thốt ra tiếng.
Dần dần, người vây quanh Nam Tầm càng ngày càng nhiều, tiếng khen ngợi vang lên không dứt.
Nam Tầm phác họa không phải ai khác, chính là Âu Càn đã sớm như khắc sâu trong đầu Đan Thủy. Mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười, nhất cử nhất động của anh đối với Đan Thủy mà nói đều vô cùng quen thuộc.
Trong bức tranh là cảnh Âu Càn đánh đàn dương cầm. Tác phẩm còn chưa hoàn thành, bên cạnh đã có người kinh ngạc cảm thán: "Cái này tôi từng thấy qua, đây là Âu Càn trên ảnh bìa tạp chí «Nghệ Thuật Mộng Ảo». Giống quá, thật giống quá! Cô bé này thật là lợi hại, hoàn toàn không cần tham khảo ảnh!"
Nam Tầm để tác phẩm đã hoàn thành qua một bên triển lãm, ngẩng đầu cười với những người vây xem: "Muốn vẽ chân dung không ạ? Năm mươi tệ một bức, mười lăm phút là xong."
Cô cười rộ lên rất dễ nhìn, mi mắt cong cong, làm người ta như tắm trong gió xuân.
Một tay cô đỡ giá vẽ, sau lưng là gác chuông cổ kính. Cô mặc một thân váy dài trắng, mái tóc bay bay, đẹp như một bức họa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc