Chương 148: Chính là, tại sao ta phải nghe ngươi

Tác giả: Lỏa Bôn Man Đầu

" Tiểu tử, ngươi đến cả Diêm La Vương cũng dám chọc vào, về sau nhất định sống không yên, hiện tại chỉ có Đao ca mới có thể che chở cho ngươi, đến đây đi, chui qua màn này, đại ca sẽ mang ngươi về phòng, cùng ngươi từ từ thảo luận về phương diện này, chịu không?" Đao Sẹo thô thanh thô khí rống to, đối mắt hi hí còn không kiêng dè nhìn chằm chằm vào phần dưới Nam Tầm.
Nam Tầm bị hắn nhìn có chút không thoải mái, cũng không muốn cùng hắn lằng nhằng, tức giận nói:" Nhưng dựa vào cái gì ta phải nghe ngươi?"
Đao Sẹo nghe thấy lời này, tức khắc mặt đen lại,:" Tiểu tử, đừng nghĩ đại gia cho ngươi mặt mũi thì liền kênh kiệu, lão tử miễn cho ngươi nghi thức đầu tiên đã là quá nhân nhượng rồi, đừng tưởng tiến một tấc thì có thể tiến một thước."
" Không, ta đang rất nghiêm túc hỏi ngươi, vì sao ta phải nghe ngươi?" Nam Tầm hơi hơi nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời thực sự chứa một tia mờ mịt khó hiểu.
Đao Sẹo nhìn đến nuốt khan nước miếng, nhẫn nại tính tình giải thích, " Đại gia ta chính là phó lãnh đạo nơi này, ta nói cái gì thì các ngươi phải làm cái đấy, nếu không, đại gia ta liền đánh ૮ɦếƭ các ngươi."
Lời này của hắn xác thực là không phải giả, bởi vì những người bị nhốt tại nơi này phần đa đều là phạm nhân phạm tội nghiêm trọng, thế giới này lại không có tử hình, cho nên, chỉ cần không trực tiếp Gi*t người trước mặt cảnh ngục, thì chuyện mỗi ngày ૮ɦếƭ vài ba người cũng là chuyện bình thường.
Cảnh ngục còn ước gì đám phạm nhân này Gi*t hại lẫn nhau hết đi, như vậy còn có thể giảm được vài miệng ăn.
Nam Tầm sao có thể bị mấy câu doạ nạt vu vơ của Đao Sẹo làm sợ được, khoé miệng nhếch lên, nói:" Ha, đại gia ta vì sao phải nghe ngươi, bởi vì ngươi lợi hại nhất sao?"
Đạo Sẹo nhếch mép,:" Cái này không phải quá rõ ràng sao, tiểu tử, lão tử thấy ngươi lớn lên xinh đẹp cho nên mới kiên nhẫn giảng giải cho ngươi, ngươi tốt nhất nên thức thời mà mau chóng thực hiện cho xong nghi thức, nếu không, đừng trách lão tử không biết thương hoa tiếng ngọc với tân ngục hoa như ngươi nha."
Hai từ ngục hoa này vừa phát ra, toàn bộ đám người đang xem náo nhiệt xung quanh đều thích chí cười vang.
Ngục hoa khu A này chỉ có duy nhất một kết cục, đó là sống cho người người thưởng thức, từ Đao Sẹo cho đến lũ đàn em của hắn, chỉ cần là người có loại đam mê này, ngục hoa đều phải thoả mãn bọn chúng.
Trong ngục giam hoàn mỹ này, người nào có sức mạnh thì người đấy chính là vương đạo, cá lớn nuốt cá bé, ngươi không phục thì dùng bản lĩnh của mình mà tạo thành vương đạo, nếu không thì mãi mãi chỉ là đồ chơi cho kẻ khác bắt nạt mà thôi.
Đây chính là pháp tắc của ngục giam.
Nam Tầm đột nhiên duỗi tay, chỉ chỉ Đao Sẹo phía đối diện, cười tủm tỉm nói,:" Nếu ta hôm nay đánh bại ngươi, ta liền sẽ không cần nghe lời ngươi?
Lời này vừa thốt lên, không khí xung quanh đột nhiên im ắng lạ thường, nhưng rất nhanh liền bộc phát từng trận cười đinh tai nhức óc.
" Ha ha ha... Tên tiểu tử thúi chưa đủ lông đủ cánh này nói cái gì cơ? Hắn muốn đánh bại Đao ca, ha ha ha....."
" Đây là câu nói buồn cười nhất từ trước đến nay lão tử ta được nghe đó....."
" Tiểu tử này thật sự muốn khiêu chiến quyền uy của Đao ca sao, có khuôn mặt tốt như vậy, đường tắt thì không đi lại cứ không biết điều như vậy, bây giờ thì tốt rồi, lại có trò hay để xem.."
Trên thực tế, đã từng có rất nhiều tân nhân không chịu được nhục nhã, muốn một mình quyết đấu với Đao Sẹo, nhưng kết quả vẫn là bị Đao Sẹo chỉnh cho thê thảm không nỡ nhìn, có vài tên xui xẻo hơn còn bị hắn đánh ૮ɦếƭ ngay tại chỗ.
Mặc dù là Đao Sẹo đánh ૮ɦếƭ người, nhưng thời điểm cảnh ngục dò hỏi, cũng không ai có gan khai là hắn làm, cho nên hiện tại hắn mới càng ngày càng càn rỡ.
Nghe được tiếng cười xung quanh, Đao Sẹo chép miệng, nhổ một bè nước bọt trên mặt đất, tên tiểu tử không biết tốt xấu kia làm hắn tức giận.
Nam Tầm hất hất cằm về phía Đao Sẹo,:" Ta cùng ngươi đơn phương độc mã, nếu ta thắng, về sau thấy ta ngươi phải đi đường vòng, sao, chấp nhận chứ?"
" Tiểu tử thối, nếu không phải thương tiếc khuôn mặt đẹp của ngươi, lão tử đã sớm đánh ngươi đến răng rơi đầy đất rồi! Tất là là do ngươi tự chuốc lấy, đừng trách lão tử tàn nhẫn."
Nam Tầm khẽ cười hai tiếng, miệng nhếch lên, bộ dạng ngạo mạn thật khiến người khác hận đến ngứa răng ngứa lợi.
" Tiểu tử thối, tìm ૮ɦếƭ!"
Đao Sẹo bị Nam Tầm chọc giận, quyết tâm cho cô một bài học, hắn vén tay áo lên, trực tiếp đánh một quyền về phía Nam Tầm.
Một quyền kia ra tay rất nặng, một quyền bay tới, mang theo tiếng gió vun ✓út, nếu bị đánh trúng, rất có khả năng lập tức sẽ nằm liệt trên mặt đất.
Nam Tầm hơi hơi trợn mắt, nhưng rất mau liền linh hoạt né sang một bên, đợi khi đối phương đến đủ gần, mới nhanh nhẹn xoay người, túm lấy cánh tay Đao Sẹo, 360 độ quật ngã hắn xuống đất, sau đó một chân đá lên phần bụng dưới hắn ta.
Đao Sẹo hô to một tiếng, lảo đảo đứng dậy, Nam Tầm nhân cơ hội này, dùng sức bật người lên cao, chuẩn xác đạp thẳng đến cổ Đao Sẹo, mượn lực và thời cơ rất chuẩn xác, trực tiếp hạ gục thân hình to con đối diện xuống đất, cái trán Đao Sẹo đập một tiếng vang dội lên mặt đất.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, xung quanh hầu như còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một trong những tên ngục bá khu A Đao Sẹo đã bị một tên tiểu tử mới mười tám tuổi đánh ngã xuống đất.
Trong giây lát, không khí toàn hiện trường lặng ngắt như tờ, mọi người đều trợn tròn hai mắt.
Nam Tầm biết, cô bất quá là may mắn bắt được khoảnh khắc Đao Sẹo khinh địch, đối phương có thể trở thành phó lãnh đạo nhiều năm như vậy, cũng không phải nói chơi, hắn không bao giờ để đối phương có cơ hội phản kháng, vì thế mà luôn tung chiêu trí mạng ngay từ đầu.
Phải cảm tạ Tô Mặc Bạch thường xuyên đánh bóng rổ, cũng cảm tạ hắn thường xuyên vận động, thân thể này được hắn rèn luyện đến không tồi, nếu không dù Nam Tầm ra chiêu chuẩn xác đến mấy, mà thân hình quá gầy yếu thì căn bản cũng không sử dụng được.
Đao Sẹo bị đập đầu xuống đất, chấn động toàn thân, choáng váng không phân biệt được đêm hay ngày.
Khi đã hoàn hồn thì vội vã ngẩng đầu, nhìn đến trên mặt đất xuất hiện một bãi máu lớn, đôi mắt tức khắc hằn lên tia máu,:" Lão tử Gi*t ૮ɦếƭ ngươi."
Nhưng không để cho hắn kịp bò dậy, Nam Tầm đã nhanh chóng bước qua, hung hăng đạp hắn hai cái, rồi linh hoạt khoá chặt hai cánh tay gã ra phía sau, hai đầu gối gìm chặt khống chế hai chân đối phương.
Nam Tầm giật mạnh tóc hắn ra phía sau, тһô Ьạᴏ đem đầu hắn đập liên tiếp xuống nền xi măng.
Cốp cốp cốp.
Đập phải đến năm sáu phát, trên trán Đao Sẹo đã sớm xuất hiện một vùng máu lớn.
Nam Tầm khi đánh người thật sự rất tàn nhẫn, khí thế bá đạo đến doạ người, bình thường khi cô thu liễm lại còn tốt, nhưng cứ nghĩ đến đám mặt người dạ thú nơi này, lại nghĩ đến việc bọn chúng muốn nhục mạ cô, còn muốn cô thu liễm? Vì vậy cô mới ra tay tàn nhẫn như thế.
Đao Sẹo cũng ý thức được, nếu bây giờ hắn còn không phản kháng, thì cũng đừng mơ có cơ hội giành được phần thắng.
Do đó, hắn hét lớn một tiếng, gân xanh nổi lên, thần sắc Nam Tầm biến đổi, vội vàng tăng thêm lực đạo.
Nhưng ngay sau đó, cô liền cảm nhận được lực đạo trâu bò của đối phương.
Nam Tầm bị Đao Sẹo ném ra, lực đạo cực lớn làm cô lùi lại vài bước.
Sau khi Đao Sẹo thoát được, lập tức từ trên đất bò dậy, vừa rồi bị Nam Tầm đập đến chảy máu, nhưng xem ra hắn cũng không việc gì, trừ bỏ máu trên trán chảy xuống có chút doạ người, thì trông Đao Sẹo vẫn có vẻ rất trấn tĩnh.
Trong mắt Đao Sẹo hiện rõ tia nguy hiểm, giờ phút này hắn chỉ còn duy nhất một ý niệm, đó chính là Gi*t ૮ɦếƭ tên tiểu tử trước mắt, đem hắn dẵm nát như hoa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc