Qua vài lần Cố An Ninh mới tìm được Đông tử trong lời của Lý tẩu, đây là người đã giúp Thiệu Đình bước vào nhà họ Cố, sự thật có thể được tìm ra từ người này. Đối phương nhìn qua cũng bình thường, mặc áo phông cũ màu trắng với quần bò mài, ngồi dựa vào ghế hút thuốc, đôi mắt thuôn dài đánh giá cô qua lớp khói mờ.
“Cô và Thiệu Đình có quan hệ gì?”
Cố An Ninh không giỏi nói dối, cẩn thận suy nghĩ: “Xem như là bạn bè nam nữ”
Đông tử tỏ ra kinh ngạc, lập tức nhíu mày: “Chuyện về Thiệu Đình tôi biết không nhiều lắm, chỉ là giúp cậu ấy giới thiệu việc làm thôi, cô là bạn nữ của cậu ấy thì đáng ra phải biết nhiều hơn tôi, lại chạy đến hỏi tôi mới lạ chứ”
Cố An Ninh nhìn Đông tử cụp mắt, người này ngụy trang không tốt, nhìn cái vẻ tránh né là biết anh ta đang nói dối.
“Tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút về quá khứ của anh ấy” – Cô nghĩ ngợi, mở ví lấy một xấp tiền giấy đặt lên bàn gỗ - “Thiệu Đình không biết tôi đến đây, hơn nữa tôi có thể đảm bảo anh ấy cả đời không biết”
Đông tử híp mắt nhìn xấp tiền đỏ rực quyến rũ, hít thêm hơi thuốc lấy dũng khí rồi xoa xoa mày: “Chuyện này… Tôi thực sự biết không nhiều lắm, quả thực cậu ấy không phải người ở thôn của chúng tôi, chỉ là cho tôi một ít tiền để tôi nói như vậy thôi. Tôi cũng biết không nên làm vậy, cô nghĩ sao chứ, cậu ấy vốn muốn che giấu thân phận, chuyện quan trọng như vậy làm sao có thể tiết lộ cho người ngoài”
Cố An Ninh nhăn mày, Đông tử thật cảnh giác, nói thế này cũng tương tự điều cô đoán được, rõ ràng Đông tử biết gì đó.
Đông tử nói đến đây thì dừng lại, không tiếp tục, tay nhanh chóng với lấy xấp tiền ôm vào người: “Tôi chỉ biết có vậy thôi”
Cố An Ninh không ngờ Đông tử vô lại như vậy, không phải chỉ là đem cái cô đã biết diễn đạt bằng mấy câu khác thôi sao? Cô vẫn muốn hỏi lại, Đông tử thì đã đứng dậy định ra ngoài: “Con gái tôi tan học rồi, tôi phải đi đón nó”
Nếu như mất manh mối từ Đông tử, chuyện gì liên quan đến “Thiệu Đình” cũng không thể tra được tiếp.
Cố An Ninh quyết không thể tay không trở về, yên ổn ở lại thôn trang hai ngày, thật ra là để diễn màn ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp với Đông tử, mỗi lần gặp đều cười tủm tỉm chào hỏi anh ta. Lúc đầu Đông tử còn khách sáo mỉm cười, sau đó thành ra sợ nụ cười của Cố An Ninh, dứt khoát tránh xa đường cô đi, vài lần thấy cô từ xa đã né.
Cố An Ninh cũng không nóng vội, ngược lại thay đổi phương thức theo đuổi, xuống tay từ con gái Đông tử. Người này tuy vô lại lưu manh nhưng lại rất yêu thương con gái.
Con gái Đông tử bảy tám tuổi, tên là Viên Viên, nhìn cực kỳ xinh xắn đáng yêu. Con bé thích khiêu vũ, có điều hoàn cảnh không cho phép được huấn luyện chính quy, Cố An Ninh bèn dạy con bé một chút kiến thức cơ bản, còn tự mình chỉ đạo.
Viên Viên nhanh chóng thích Cố An Ninh, mỗi ngày tan học đều chạy đến nhà cũ của họ Lý để quấn quýt cô học khiêu vũ; con bé rất đơn thuần, căn bản không biết nhân gian rộng lớn hỗn loạn biết bao nhiêu.
Đông tử kiên trì đến đón con, thấy Cố An Ninh tươi cười đón chào thì chủ động nhắc nhở: “Tôi thật sự không biết gì khác, cô có chơi bài người thân cũng vô ích”
Cố An Ninh vô tình nhún vai: “Chả liên quan, tôi thích Viên Viên, nó rất có năng khiếu”
Đông tử hoài nghi đánh giá cô nhưng không tìm được gì khác lạ từ nụ cười xán lạn, hơn nữa Cố An Ninh đối với Viên Viên rất tốt, không giống giả vờ.
Trước ngày Cố An Ninh rời đi, Viên Viên khóc ầm ĩ, Đông tử cũng bó tay, đành phải cầu cứu Cố An Ninh: “Viên Viên dường như rất luyến tiếc cô”
Cố An Ninh để túi hành lý đã xếp xong sang một bên, cầm lại cái hộp trên giường đưa cho anh ta: “Đây là tôi nhờ bạn từ thành phố Dung gửi đến, cuối cùng cũng đến nơi nguyên vẹn. Anh đưa Viên Viên, đảm bảo con bé sẽ vui vẻ”
Đông tử mở hộp giấy gói rất đẹp ra, hóa ra là một đôi giày khiêu vũ thanh tú, đôi giày này anh ta đã thấy trên TV, con gái cứ ầm ĩ đòi mua mãi…
Cố An Ninh cười cười: “Viên Viên thực sự rất có năng khiếu khiêu vũ, nếu anh tin tôi thì chờ con bé lớn hơn một chút, đến trường có thể giao cho tôi. Tôi sẽ hỗ trợ con bé vào trường múa tốt nhất, hứng thú của con bé không nên bị lãng phí”
Bố mẹ hiểu con mình nhất, Cố An Ninh không chỉ đơn thuần lấy lòng Đông tử, cô thực sự thích Viên Viên nên mới nói những lời này.
Đông tử im lặng thật lâu, đáy lòng không thể không rung động; hắn không có tiếng tốt trong thôn, cả đời này cũng không thể giúp con gái hoàn thành tâm nguyện, trải cho con bé con đường tốt đẹp. Đông tử hoàn hồn, không thể không có chút cảm xúc nào.
Anh ta chăm chú nhìn hộp giày, cuối cùng hít thật sâu: “Cô giúp Viên Viên thực hiện giấc mơ, tôi… không nói thì quá không có nghĩa khí”
---
Đường về không dễ đi, Cố An Ninh đổi vài lượt xe, lên tàu hỏa về thành phố Dung thì mặt trời sắp lặn. Gần Tết âm lịch, khách đi tàu hỏa rất đông, khắp nơi đều ồn ào tiếng người.
Cố An Ninh ngồi đối diện một đôi vợ chồng, hình như là ra ngoài làm công trở về, hai người có một đứa con khoảng sáu tháng tuổi, cả nhà rất hòa thuận vui vẻ. Hai vợ chồng nhìn rất thuần phác, nhất là ông chồng, gầy thì rất gầy nhưng vẫn mỉm cười nhìn đứa con trong lòng.
Thấy con đã ngủ, anh ta đứng lên nhường chỗ cho vợ, để cô ôm con an toàn rồi dựa vào ghế nghỉ ngơi, còn mình thì ngồi lên sàn lạnh đọc báo.
Thế giới này, sâu sắc nhất là tình thương người bố, nhưng mà bố Thiệu Đình…
Cố An Ninh nhớ lại lời nói của Đông tử, với tính cách của Thiệu Đình thì không có chuyện tiết lộ chuyện của bản thân cho người khác, may mà Đông tử nghe trộm được nội dung điện thoại của hắn, chuyến đi này cuối cùng cũng không tệ.
Cô thầm nghĩ Thiệu Đình che giấu thân phận có thể vì có mục đích không muốn ai biết, nhưng cũng không nghĩ sau lưng hắn lại có mối hận sâu nặng như vậy.
Cẩn thận nhớ lại dáng vẻ Thiệu Đình mỗi lần gặp Thiệu Lâm Phong, quả thực đều có vẻ ẩn nhẫn áp lực sao đó, giờ nghĩ không biết khi ấy hắn có bao nhiêu thống khổ?
Bố ruột của chính mình, che giấu tốt đến mấy, cũng không dành cho mình.
Cố An Ninh vỗ vỗ trán, tâm tình tồi tệ, đến lúc này tâm trạng đã hoàn toàn tương phản hồi trước, càng biết nhiều về người đàn ông này, cô càng thấy khó chịu buồn bực.
Cô rất hiếm khi bị điều gì đó ảnh hưởng cảm xúc, Thiệu Đình là đầu tiên, và cũng là duy nhất.
Quay đầu nhìn ra hoàng hôn ngoài cửa, mảnh sáng đỏ rực dần biến mất cuối chân trời, không biết vì cái gì, cô bắt đầu thấy nhung nhớ Thiệu Đình, muốn nghe giọng hắn, muốn cùng hắn nói gì đó, nói cái gì cũng được.
Giờ phút này, nghĩ đến hình bóng người đàn ông đó, trước kia cảm thấy lạnh lùng, bây giờ lại nhận ra hơi thở tiêu điều cô đơn, thật ra đó là một người đàn ông cô đơn nhỉ?
Cô cầm di động đi đến khu hút thuốc ở giữa tàu, toàn thân nóng rực, mở danh bạ ra nhìn tên rồi lại đóng vào, cứ như thế vài lần, cuối cùng ngón tay cũng lỡ ấn vào nút gọi.
Tim đập nhanh hơn hẳn bình thường, Cố An Ninh nghe điện thoại kêu tút tút, lòng thật sự hồi hộp.
Thật lạ là điện thoại kêu rất lâu cũng không thấy người nghe máy, đến khi hộp thoại tự động kết thúc, Cố An Ninh nhìn màn hình tối đen, lòng cảm thấy mất mát khác thường.
Giống như…cảm giác bị vứt bỏ.
---
Về đến thành phố Dung Thiệu Đình vẫn chưa gọi lại, Cố An Ninh vụng trộm nhìn điện thoại vài lần, cuối cùng điện thoại không chịu được mà hết pin.
Về nhà cô lập tức đi sạc di động, nhưng khởi động máy xong cũng không thấy tin nhắn báo gì, Thiệu Đình quá bận sao?
Cố An Ninh tính toán ngày Thiệu Đình đi công tác rồi vội vàng trở về, không nghĩ về đúng ngày lại chỉ có một mình cô, Thiệu Đình không chỉ không về, còn hoàn toàn không gọi được điện thoại.
Ngày đầu âm u, ngày sau thất vọng, tiếp diễn thành lo âu, Cố An Ninh chưa bao giờ biết mình lại mong chờ Thiệu Đình trở về đến vậy.
Quản gia cũng vội đến giơ chân, luôn nhắc nhở bên tai cô: “Tiên sinh chưa từng như vậy, điện thoại của Trì tiên sinh cũng không gọi được. Không được, tôi phải kiểm tra xem các chuyến bay về thành phố gần đây có chuyến nào bị tai nạn không”
Cố An Ninh nhìn bà cuống cuồng, ở ngoài tỏ ra bình tĩnh, thật ra bên trong đã bắt đầu sốt ruột: chẳng lẽ đã có chuyện xảy ra thật?
Lúc quản gia gọi điện thoại, Cố An Ninh luôn ở bên, ra vẻ vô tình nghe, cuối cùng xác định không có tai nạn mới nhẹ nhàng thở ra…
Cái người như Thiệu Đình, làm sao có thể ૮ɦếƭ dễ thế được, trong truyền hình với tiểu thuyết chẳng phải người xấu lúc nào cũng sống lâu sao?
Cố An Ninh không ý thức được mình đang an ủi bản thân, buổi tối nằm trên giường lại theo thói quen gọi điện thoại cho Thiệu Đình nhưng không có ai nghe máy. Cô nhớ lần gần nhất hình như là Thiệu Đình đi đâu đó, chợt vội vàng gọi cho Lục Tiểu Trăn.
Không ngờ là điện thoại của Lục Tiểu Trăn cũng không gọi được!
Một đêm đó, dường như đã có chuyện gì trọng đại xảy ra mà cô không được biết, Cố An Ninh bắt đầu mơ hồ cảm thấy gì đó.
Cô không biết vì sao mình lại lo lắng như vậy về chuyện Thiệu Đình biến mất, chỉ có thể quy kết cho việc bố cô vẫn trong tay hắn, kiểu như tự an ủi mình, nghĩ như vậy mới có đủ dũng khí để quan tâm Thiệu Đình.
Ngày hôm sau cô tự mình đến nhà Trang Nhiên tìm người, người làm mở cửa nhận ra cô, rất lễ phép: “Thái thái đi tiếp tiên sinh, đi ba ngày rồi, sẽ sớm trở lại”
Trang Nhiên đi đàm phán, Lục Tiểu Trăn tự nhiên chạy đi tìm ông ta? Còn dùng chữ “tiếp” nữa? Tất cả nghe hơi kỳ lạ, nhưng người làm hình như cũng không biết nhiều, Cố An Ninh hỏi thêm nhưng không được gì.
Cố An Ninh đứng trước biệt thự của Trang Nhiên, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, mấy hôm nay trời âm u như sắp bão vào hạ; cô mờ mịt nhìn xung quanh, căn bản không biết phải đi đâu để có tin tức về Thiệu Đình.
Lúc này cô mới giật mình, nhận ra mình hoàn toàn không biết gì về Thiệu Đình hết, quá khứ không biết, hiện tại cũng không biết. Hoặc là không để tâm tìm hiểu, cẩn thận nghĩ lại, Thiệu Đình cũng đã từng cho cô cơ hội.
Cố An Ninh trở nên khủng hoảng: tên hắn, thân phận hắn, tất cả đều là giả; nếu hắn cứ như vậy biến mất, cô có tìm cả đời cũng không thấy được.