Lần đầu tiên Cố An Ninh hiểu được như thế nào là giống bị ai đó đánh mạnh vào đầu; Thiệu Đình và Hải Đường là vợ chồng, chuyện trước mắt cũng thật bình thường, nhưng cô không thể quay đi được, cũng không bình tĩnh nổi.
Cảnh phía xa rất hài hòa, hai người đó thật xứng đôi, dù là bề ngoài hay khí chất cũng đều phù hợp.
Cánh tay Thiệu Đình khoác lên sô pha phía sau lưng Hải Đường, chiếc áo sơ mi đen trên người hơi lạ, cô chưa thấy bao giờ, có lẽ vì thế mà bây giờ trông hắn xa lạ một cách đáng sợ.
Hắn dịu dàng nhìn người con gái trong lòng; Hải Đường chắc đã uống rượu, gò má ửng hồng mơ hồ cuốn hút, chiếc váy đen cổ chữ V ôm sát người làm nổi bật da thịt trắng nõn nà.
Thiệu Đình đưa tay khẽ vỗ vỗ má cô ta, ánh mắt mê luyến đến cực điểm, giống như tìm được bảo bối thất lạc, lại tựa như nhớ lại một chuyện cũ nào đó.
Hắn nhìn một hồi, cúi xuống hôn cô ta vô cùng chuyên chú, nhẹ nhàng ʍúŧ mát đôi cánh môi đỏ mịn.
Cố An Ninh cảm thấy kỳ quái, rõ ràng cách một đoạn, ánh đèn quán bar lại mờ ảo, thế mà cô thấy rõ vẻ nhập tâm của hắn, thậm chí thấy được cảnh môi lưỡi triền miên của họ. Đầu hiện lên những hình ảnh hắn hôn chính mình, ngay đến vị giác cũng nhớ lại mùi vị quen thuộc.
Cô nắm chặt tay, cố gắng loại trừ những cảm xúc không nên có.
Cô là người ngoài cuộc, từ đầu đến giờ vẫn thế!
Cố An Ninh cố gắng làm công tác tâm lý, cảnh tỉnh bản thân, xoay người nặng nề nhấc chân đi, lòng chùng xuống, tim như bị gai đâm chi chit.
Lục Tiểu Trăn nằm bò lên sô pha, hai tay xỏ vào mái tóc dài, khuỷu tay chống lên đầu gối, cúi đầu trông rất khổ sở. Cố An Ninh ngồi xuống bên cạnh, hít hít mấy lần, sau đó đưa tay kéo bạn mình đứng dậy: “Đi thôi, ra cửa tao lại gọi Trang Nhiên”
Lục Tiểu Trăn ngây ngốc ngẩng đầu lên, mái tóc dài rơi ra phía sau vai, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo; nghiêng đầu nhìn Cố An Ninh một lúc rồi giơ tay ôm vai cô: “Rồi, trốn rồi lại về, trốn không thoát”
Cố An Ninh muốn nói lại thôi, nhìn bạn; Lục Tiểu Trăn cười hề hề: “Đi thôi, gọi Trang Nhiên tới đón, đảm bảo sẽ tới. Anh ấy ghét tao uống rượu, ghét tao lúc say rượu. Anh ấy chỉ muốn biến tao thành người trong tưởng tượng của anh ấy…”
Lục Tiểu Trăn nói xong thì đổ người lên vai Cố An Ninh, hơi thở dần đều đều, cứ thế mà lại ngủ.
Cố An Ninh hơi giật mình, giơ tay vén tóc bạn mình lên: “Tiểu Trăn?”
Lục Tiểu Trăn đã hoàn toàn im lặng, hơi thở đều đều phả lên cổ cô; Cố An Ninh bất đắc dĩ thở dài, đành phải gọi điện thoại để Trang Nhiên đến quán bar đón.
Cô cúp điện thoại xong thì ngẩn người, nhìn về góc phía đằng xa.
Thiệu Đình đã đổi tư thế ngồi, một tay đặt lên vai Hải Đường, một tay cầm điện thoại giải thích gì đó, lông mày nhíu lại như gặp phải vấn đề khó giải quyết.
Cố An Ninh phát hiện ra Thiệu Đình hôm nay có chút không bình thường... Nhưng lại không nói rõ được không bình thường chỗ nào, rõ ràng vẫn là gương mặt ấy mà.
Nội dung trò chuyện có vẻ không ổn, Thiệu Đình cúp điện thoại rồi vẫn hậm hực, hắn chần chừ cúi đầu nhìn người trong lòng mình, cứ như vậy ánh mắt thâm trầm nhìn cô ta thật là lâu.
Cố An Ninh nhìn không nổi, cho dù cố ý xem nhẹ, vẫn không thể không hổ thẹn thừa nhận lòng mình vô cùng bực bội.
Nhìn cảnh Thiệu Đình tình cảm với Hải Đường trước mắt, càng nhìn càng thấy mỗi câu hắn nói với mình trước kia đều vô cùng buồn cười.
Cố An Ninh ngồi đó không bị ai phát hiện, tâm lý lúc này lại không phải oán giận mà là… bi thương không nói nên lời. Cảm giác như ở địa ngục lan tràn khắp toàn thân, và cô sắp sửa ૮ɦếƭ đuối trong đó.
Cô điên rồi, đúng không?
---
Trong lúc đợi Trang Nhiên đến, Cố An Ninh phát hiện Thiệu Đình cũng đang đợi người. Hắn thường xuyên cúi xuống giúp Hải Đường lau trán, vuốt ve mái tóc dài của cô ta, động tác vô cùng yêu chiều dịu dàng.
Vẻ mặt Thiệu Đình hôm nay cũng không tốt lắm, không biết có phải vì quá bận hay không; dưới ánh đèn quán bar, mặt hắn trông tái nhợt không còn chút máu.
Cố An Ninh cũng không muốn nhìn nữa, vợ chồng người ta tình cảm, có cái gì để cô nhìn? Có điều ngồi đó, ánh mắt không chịu nhìn đi chỗ khác, đến khi ý thức được thì bản thân cũng nhìn về phía đó khá lâu.
Hóa ra Trang Nhiên đến thật, hơn nữa còn tự thân đến đón như Lục Tiểu Trăn nói, ông ta mặc áo khoác dài nỉ màu xám, sắc mặt lại âm u như mưa rền gió dữ.
Hơn nữa, lúc lại gần Lục Tiểu Trăn còn nghe thấy cô khẽ kêu tên người đàn ông khác, Trang Nhiên cực kỳ nhăn nhó.
Cố An Ninh đứng gần Lục Tiểu Trăn, phát hiện bạn mình gọi tên con gái, hơn nữa còn là một cái tên lạ cô chưa từng nghe qua, cô tin rằng người đó với Lục Tiểu Trăn cũng không có gì.
Trang Nhiên xanh mặt nhưng vẫn kìm chế gật đầu với Cố An Ninh: “Tôi đưa cô ấy đi trước, để lái xe đưa cô về, hẹn gặp lại cô Cố”
Tuy rằng ấn tượng về Trang Nhiên không tốt nhưng cô không thể không thừa nhận người này làm việc rất chu đáo cẩn thận; nhìn ông ta ôm Lục Tiểu Trăn ra ngoài, Cố An Ninh không nhịn được bảo: “Tiểu Trăn có vẻ nhiều chuyện buồn, nếu ông thật sự thương nó thì quan tâm nhiều đến nó một chút”
Trang Nhiên dường như có chút suy nghĩ, nhìn cô một cái, chỉ nói: “Tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy”
Cố An Ninh mím môi, lặng lẽ gật đầu, sau đó khéo léo từ chối để lái xe đưa về, rồi tự mình ra chỗ vẫy taxi. Thiệu Đình vẫn đang ở bên Hải Đường, chắc sẽ không truy cứu chuyện cô về muộn.
Đứng đợi taxi, gió đêm làm cô tỉnh táo hơn rất nhiều, Cố An Ninh ngẩng lên nhìn bầu trời đầy sao, bỗng tỉnh táo lại.
Thiệu Đình và Hải Đường vốn là vợ chồng, cô còn băn khoăn gì, hơn nữa Thiệu Đình cũng chuẩn bị buông tay còn gì? Cô cũng chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới, đi qua đoạn ký ức kia mới đúng.
Đúng là phải như thế.
Cố An Ninh hít sâu, di mạnh chân lên nền đất, nghĩ vậy mới thấy thoải mái hơn một chút.
Nhưng lại không phải lúc, Thiệu Đình nửa ôm Hải Đường xuất hiện trên đường cái đối diện, bọn họ mới từ quán bar đi ra, trông có vẻ như sắp về nhà; Cố An Ninh muốn tránh đi, sợ Thiệu Đình thấy thì xấu hổ, nhưng căn bản Thiệu Đình không hề nhìn về phía bên này, hắn vẫn đỡ Hải Đường đi về phía bãi đỗ xe.
Hải Đường đi đôi giày cao gót đế mảnh, đi lại không tiện, đôi lúc như sắp trượt chân, cuối cùng cô ta tức giận đá đôi giày đi, chân không tiến về phía trước.
Lúc này là mùa đông, nền đất lạnh như thế nào khỏi phải nghĩ cũng biết, mặt Thiệu Đình tối sầm lại, nhưng hắn không nổi cáu, chỉ nhặt lại giày cầm cho cô ta.
Thiệu Đình này và Thiệu Đình Cố An Ninh biết quá không giống nhau, cô nhìn mà nghẹn họng trân trối, tim run lên.
Thiệu Đình tiếp tục cúi người ôm Hải Đường lên, cúi xuống nói thầm gì đó vào tai cô ta; Hải Đường sau đó ngoan ngoãn vòng tay qua cổ hắn, dụi đầu vào lòng hắn như con mèo nhà.
Những hình ảnh ngọt ngào, những hơi thở ngọt ngào, Cố An Ninh lại cảm thấy lòng mình thật là chua! Chua như vài chục bình dấm Sơn Tây của lão Trần!
Vừa lúc có taxi dừng trước mặt, cô phi vào trong xe như chạy trốn, đọc địa chỉ, không dám liếc mắt nhìn thêm chút nào nữa.
Lái xe nhìn vào kính chiếu hậu, nói với cô: “Tiểu thư, đi đâu cô nói đi chứ”
Cố An Ninh đầu óc trống rỗng, nghĩ mãi mới ra địa chỉ.
Xe vừa khởi động thì điện thoại vang lên, Cố An Ninh nhìn thì thấy là của Thiệu Đình, do dự rồi cô vẫn nhấc máy, quả nhiên Thiệu Đình nói luôn: “Đêm nay anh có việc không về”
Cố An Ninh bỗng cảm thấy đắng họng, ho khan: “Được rồi”. Thiệu Đình cũng nhận ra có vấn đề, dừng vài giây mới hỏi: “Sao vậy, họng làm sao à?”
“Không có việc gì, uống nước bị sặc..”
Thiệu Đình không hỏi tiếp, hai người im lặng nhưng không ai cúp điện thoại. Cố An Ninh nhìn vào kính chiếu hậu, thấy hai hình bóng đằng xa, Thiệu Đình và Hải Đường đứng ở chỗ đèn giao thông, hai bóng hình chồng lên nhau, trải dài trên mặt đất.
Cô hơi mở to mắt, vội vàng nói một câu với người bên kia đầu dây: “Em tắm rửa đây, ngủ ngon”
Giọng nói trầm thấp của Thiệu Đình vang lên như từ một nơi nào đó rất xa xôi vọng tới: “An Ninh…”
Tim Cố An Ninh đập mạnh, ngón tay gập lại, Thiệu Đình muốn nói gì? Muốn chia tay? Cũng không đúng, bọn họ không phù hợp với hai chữ “chia tay”.
Thiệu Đình trầm ngâm vài giây, cuối cùng cũng nói: “Quản gia nấu canh giải rượu cho anh, anh không về, em nhắc bà ấy tắt bếp đi”
Cố An Ninh không để ý câu nói này mâu thuẫn lộn xộn, lúng túng đồng ý; giọng Thiệu Đình khàn khàn lại mang phần âm u: “Đi ngủ sớm một chút”
Thiệu Đình cúp điện thoại, đứng ở hành lang, ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc hút dở một nửa; cánh cửa phía sau mở ra, một người trung niên ngó: “Thiệu tổng? Trang tổng vừa đi, ngài có dự định gì? Mọi người đều đang đợi”
Thiệu Đình đeo lên vẻ mặt tươi cười không chê vào đâu được: “Gọi điện thoại, nói thẳng”
Lúc Trang Nhiên nhận được điện thoại của An Ninh, hắn vẫn đang ngồi cạnh, đến khi Trang Nhiên đi rồi hắn vẫn ôm một tia hy vọng. Hy vọng cô ấy sẽ gọi điện thoại cho mình, chẳng ngại chỉ là lý do cần người đưa về.
Nhưng hắn nhìn điện thoại chằm chằm lúc lâu, lần đầu tiên hoài nghi có phải điện thoại của mình hỏng rồi hay không.
Điện thoại từ đầu đến cuối đều không có ai gọi, hắn chủ động gọi thì cô cũng không nói gì.
Đúng là cô không thương hắn, Thiệu Đình đã sớm biết rồi, nhưng lại không dự đoán được thật lâu về sau, cô vẫn không thương hắn.
Thiệu Đình biết bản thân quá mức lo âu, dường như dự cảm thấy gì đó… cảm thấy thời gian của hai người đếm ngược chẳng còn bao nhiêu… Thời gian ở chung ngày càng ít, tỷ lệ cô yêu thương mình quá bé nhỏ.
Nghĩ đến hoàn cảnh bản thân hiện tại, lần đầu tiên hắn ý thức được: có lẽ mình nên để cô ấy đi.
Cố An Ninh cất điện thoại, tầm mắt vẫn rơi vào cặp nam nữ trong kính chiếu hậu, bỗng một hình ảnh xẹt qua trong tâm trí. Cô kinh ngạc mở to mắt, hét lên với lái xe: “Dừng xe!”
Lái xe bị cô hét làm giật mình, phanh gấp, nhăn nhó khó chịu: “Làm sao vậy?”
Cố An Ninh không trả lời anh ta, cảm thấy khó tin, chăm chú nhìn thân hình cao ráo đằng xa; vừa rồi cô nói chuyện với Thiệu Đình, người kia hoàn toàn không cầm di động, hắn vẫn ôm Hải Đường đi về phía trước, căn bản không đưa tay lấy điện thoại!
Cố An Ninh nghĩ ngợi lộn xộn, nghĩ được gì đó nhưng lại không nắm bắt được, dường như đáp án đã sẵn sàng.
Lái xe nhìn cô như người điên, hắng giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, thế có đi hay không? Tôi còn phải kiếm tiền!”
Cố An Ninh hoàn hồn, Thiệu Đình trong kính chiếu hậu đã mở cửa xe chuẩn bị đi lên. Cô không kịp suy nghĩ, vội vàng cúi đầu tìm kiếm trong túi, rút ra vài tờ tiền lung tung đưa cho lái xe: “Ngại quá, tôi dừng ở đây”