Thật ra thì Thiệu Đình về nhà cũng ổn, có điều gần đây hắn quá bận, nhiều hôm xã giao đến khuya mới về, hôm sau Cố An Ninh dậy thì hắn đã đến công ty.
Cố An Ninh biết mình ít nhiều cũng có ý nịnh nọt Thiệu Đình, dù thế nào đi nữa, Thiệu Đình vui thì cô cũng ổn. Vừa trấn an bản thân, vừa làm công tác tư tưởng, cô ôm cái hộp đi thẳng lên tầng cao nhất.
Thư ký của Thiệu Đình đã từng gặp Cố An Ninh, trước kia cũng coi như có quan hệ, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô chủ động lên tầng cao nhất, đứng ở cửa phòng làm việc, hơi sửng sốt: “Cô Cố”
“Tôi tìm Thiệu Đình, anh ấy có rảnh không?” – Cố An Ninh cảm giác xung quanh rất nhiều người đều ngừng làm việc để nhòm ngó mình, cứ như sinh vật quý hiếm, nghĩ đến mối quan hệ của mình với Thiệu Đình thì cô lại thấy khó xử, cứng nhắc ôm cái hộp đi vào phòng.
Thư ký nhìn về phía phòng họp, gật đầu: “Cô chờ chút”
Lúc này Cố An Ninh mới khẽ thở ra, để anh ta đi. Cúi đầu nhìn mũi giày múa của mình, cố gắng hít sâu, cố gắng lờ đi những lời bàn tán xôn xao quanh mình.
Thiệu Đình đi ra ngoài, trong lúc đóng cửa Cố An Ninh liếc thấy Trang Khiết đang lơ đãng nửa dựa vào bàn làm việc, đàn bà đã ngần ấy tuổi rồi mà còn làm động tác này, thật là… Nội tâm cô rét lạnh, Thiệu Đình đi đến rồi mà thái độ vẫn chưa điều chỉnh.
Thiệu Đình đưa tay vuốt ve mặt cô, ngón tay thuận thế lướt qua vai, rơi xuống hông: “Sao lại có thời gian lên đây, về văn phòng của anh đi”
Cố An Ninh không nhúc nhích, đưa cái hộp trong tay cho hắn: “Cái này anh cầm về văn phòng uống đi, nghe nói hiệu quả rất tốt”
Thiệu Đình nghe vậy thì cánh tay đờ ra, Cố An Ninh ngại ngùng đẩy món đồ vào иgự¢ hắn: “Anh bận, em đi trước”
Tay lại bị bắt được, thân thể cũng không thể nhúc nhích, Cố An Ninh quay lưng đi nhắm mắt lại, quay lại quả nhiên đôi con mắt đen thẫm đang nhìn mình chăm chú: “Cùng đi ăn đi, gần đây bận quá không gặp em”
Thiệu Đình nói đi ăn hoàn toàn không có ý hỏi cô, mà cô thì cũng không nghĩ trong lúc đi ăn còn có thêm một người.
Ngồi trong nhà hàng Tây dưới công ty, ánh nắng mùa đông rực rỡ chiếu qua các cửa sổ lớn, rọi lên người, Cố An Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần.
Ngồi với Trang Khiết và Thiệu Đình cô nghe chả hiểu gì, đối với chuyện thương trường cô không quan tâm, chỉ có thể yên lặng tự mình Gi*t thời gian.
Nhìn ra ngoài rộng lớn, buổi sáng thứ sáu dòng người vẫn rất tấp nập.
“Nghĩ gì thế?” – Giọng nam trầm thấp, dường như rất vui vẻ.
Cố An Ninh ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, lại phát hiện Thiệu Đình và Trang Khiết không hẹn mà cùng nhìn cô, đặc biệt là Trang Khiết với cái nhìn rất sâu xa. Cô mấp máy môi, lắc đầu: “Không có gì, ngắm cảnh thôi”
“Mỗi ngày đi làm còn chưa sao” – Trang Khiết cúi xuống, môi son nhấp rượu, khóe miệng ẩn hiện nụ cười – “ Nhưng quả thật Thụy Đình càng ngày càng náo nhiệt, lúc trước Thiệu Đình xây dựng Trung tâm thương mại Thụy Đình, bọn tôi cũng không hy vọng gì nhiều”
“Thiệu Đình, tầm nhìn tốt” – Bà ta hướng về hắn nâng chén, rõ ràng là cả người thẳng tắp, có điều Cố An Ninh lại cảm tưởng toàn thân bà ta đang uốn éo, đường cong dưới lớp sườn xám bó sát đều đang cuộn sóng phập phồng.
Nghĩ đến quan hệ của bà ta với Thiệu Lâm Phong, thế mà bà ta còn cư xử như thế với Thiệu Đình, Cố An Ninh thấy ăn mất hết cả ngon.
Thiệu Đình chỉ nhàn nhạt cười: “Cô Trang tin tưởng cháu là tốt rồi”
“Bây giờ chúng ta đang cùng thuyền, không tin cháu thì tin ai?” – Trang Khiết cố ý nhấn mạnh chữ “thuyền”, Cố An Ninh nghe không thoải mái, cơ mà Thiệu Đình không có phản ứng, cứ như hoàn toàn không nghe thấy gì.
Hắn cúi đầu cắt tảng thịt bò, nhẹ nhàng nói: “Ai cũng được lợi, cô có tiền, cháu có, cô Trang, hợp tác vui vẻ”
Hai người chạm cốc, Thiệu Đình cười khóe miệng rất sâu.
Cố An Ninh phát hiện mình căn bản không thể nói gì, quyết định tập trung ăn uống, càng ngày cô càng không hiểu hai người kia, trước kia không phải đối chọi gay gắt sao? Lúc này lại ngồi chung bàn ăn vui vẻ.
Ấn tượng đầu tiên của cô về Trang Khiết chính là đóa mẫu đơn cao quý lãnh diễm, đến lúc ngồi cùng nhau mới phát hiện ra bà ta nói rất nhiều, bà ta với Thiệu Đình nói cứ như không bao giờ hết chủ đề.
Cô thật sự bó tay, ngoài bị Thiệu Đình ép buộc cầm tay trái để lên đầu gối hắn, còn lại chẳng khác gì người vô hình.
Ăn xong Trang Khiết về, Thiệu Đình tự mình đưa bà ta ra tận xe, Cố An Ninh nhìn qua cửa sổ sát đất trong suốt mà nghẹn họng trân trối.
---
Thiệu Đình quay lại bàn ăn, nụ cười thậm chí còn rực rỡ hơn, hắn cứ im lặng ngồi đối diện Cố An Ninh, mỉm cười nhìn cô.
Cố An Ninh bị nhìn thì da đầu run lên: “Làm gì vậy?”
“Em mất hứng à?” – Mắt hắn toát lên vẻ ranh mãnh, đôi môi hơi nhếch lên.
Cố An Ninh không dám lườm hắn, chỉ uống ngụm nước lọc để bình tĩnh lại, sau đó nghiêm túc trả lời: “Tại sao lại mất hứng, em đang rất thoải mái”
Thiệu Đình cười không nói, ra vẻ hiểu rõ.
Cố An Ninh trước giờ cũng không phải người lý trí, bị ánh mắt chăm chú của hắn soi đến đầu hàng: “Em chỉ ngạc nhiên là vì sao tự nhiên anh và bà ta lại thân thiện như thế, vì là người làm ăn cùng có lợi ích chung sao?”
Thiệu Đình không nói lời nào, vuốt ve tóc cô: “Em mua cho anh cái kia, chỉ cho anh dùng như thế nào đi?”
Còn dùng thế nào nữa, trà an thần thì pha nước rồi uống chứ sao?
Cố An Ninh chưa kịp nói gì thì Thiệu Đình đã nắm vai cô nhấc lên: “Bây giờ nghỉ trưa, công ty không có người, em theo giúp anh ngủ”
“…” – Hắn là trẻ lên ba à?
Thiệu Đình có thói quen ngủ trưa hàng ngày, trước kia Cố An Ninh đã biết, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ gọi điện thoại “triệu tập” cô, nhưng Thiệu Đình cũng cố gắng khắc chế, đến giờ cũng không giở trò trên văn phòng.
Nhưng ai nói cho cô biết người này hôm nay làm sao đấy?
Cố An Ninh bị hắn hôn đến thất điên bát đảo, vội vàng vươn tay chống lên Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc của hắn: “Không phải nói ngủ trưa à? Tẹo nữa là vào giờ làm rồi”
“Anh là ông chủ” – Hắn cắn vành tai cô, nghiêm trang nói, còn làm mấy hành vi không đứng đắn.
Cố An Ninh bị hắn trêu chọc không chịu được; hắn siết chặt cô, giữ chặt eo cô xoa xoa từ phía sau, nắm chặt cằm xoay đầu cô lại nhưng lại chỉ thở hổn hển bên tai cô. Thanh âm kia như có ma lực, dường như có thể cảm thấy được hắn có bao nhiêu tập trung.
Hắn giờ rất dịu dàng, không hề giống kẻ nhiều thủ đoạn như mọi khi.
Cố An Ninh không biết như thế nào, lúc kết thúc nằm trên giường nhìn trần nhà ngẩn người, hắn lại ôm cô đặt lên vai nụ hôn ướƭ áƭ: “Người em thơm quá”
Cố An Ninh không trả lời, toàn thân đều mềm nhũn vô lực.
Thiệu Đình ôm chặt cô vào lòng, nhỏ giọng nói: “Anh thích thấy em quan tâm anh, cũng thích em vì anh lo lắng không yên, càng thích thời điểm ** trong mắt trong lòng em chỉ có anh” *Vâng, ** = xxx ah*
Cố An Ninh bị lời nói của hắn làm cho đỏ mặt, người đàn ông này lúc nào cũng thổ lộ thẳng thắn, làm cô muốn mắng cũng không mắng nổi.
Thiệu Đình nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt thâm sâu tràn ngập tình cảm: “An Ninh, em như bây giờ rất tuyệt, anh cam tâm tình nguyện tin những điều này là sự thật”
Cố An Ninh chăm chú nhìn hai mắt hắn, đột nhiên không biết nói gì, đưa tay kéo chăn cao hơn thắt lưng: “Em hơi mệt”
Thiệu Đình cũng không để ý chuyện cô trốn tránh, bọn họ bây giờ rất tốt, hắn sẽ không ép cô.
Cố An Ninh nằm trong lòng Thiệu Đình, đợi đến khi hắn ngủ rồi mới từ từ mở mắt ra; nội tâm cô giờ rất hỗn loạn, dường như cảm thấy được sắp có tai nạn gì đó xảy ra vậy.
Ngủ không được, dứt khoát dậy chơi điện thoại, nếu đi thì Thiệu Đình dậy không thấy đâu lại đi tìm cô thì phiền.
Thiệu Đình ngủ rất sâu, có lẽ do gần đây làm việc quá nhiều, Cố An Ninh lặng lẽ đẩy cánh tay của hắn ra, chống tay ngồi dậy. Khi lấy điện thoại cô làm rơi tập văn bản trên bàn, sợ hết hồn vội vã với ra giữ lại.
Thiệu Đình quả nhiên hơi nhăn mặt, sau đó dần dần giãn ra.
Cố An Ninh thở dài, xếp lại tập văn bản, ánh mắt vẫn còn hơi choáng váng…
---
Thiệu Đình làm việc và nghỉ ngơi rất đúng giờ, nửa tiếng sau tự tỉnh, không cần Cố An Ninh gọi dậy.
Hắn chống tay nhìn cô một lúc, thấy cô mải chơi không thèm nhìn mình thì đưa tay vân vê mũi cô nghịch ngợm. Cố An Ninh đang tập trung chơi thì bị hắn quấy rầy, mất mạng ngay, giận dỗi: “Hôm nay em chơi mãi mới đạt kỷ lục cao như thế đấy”
Thiệu Đình liếc qua, cầm lấy điện thoại của cô: “Để anh đạt kỷ lục mới cho em”
Cố An Ninh không nói gì, nghiêng đầu sang chỗ khác, bắt đầu mặc quần áo rồi lại bị người sau lưng kéo vào trong lòng. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Như thế thì thành của anh rồi còn đâu”
“Em là của anh, anh thay em đạt kỷ lục cao nhất có gì không đúng, của anh chính là của em” – Thiệu Đình nói, ngón tay lướt rất nhanh trên màn hình, đầu dựa vào hõm cổ trắng muốt của cô.
Điều hòa rất mát, hai người vẫn dựa vào nhau nhưng có thể cảm thấy được nhiệt độ cơ thể càng lúc càng tăng. Thiệu Đình cứ như cái gì cũng là sở trường, loại trò chơi nhỏ nhặt này chẳng làm khó được hắn. Cố An Ninh nhìn tên mình một phát nhảy lên số 1 mà ai oán…một tí cảm giác thành tựu cũng không cảm nhận được.
Người đàn ông phía sau lưng lại rất có cảm giác thành tựu, một tay còn cầm điện thoại, một tay Ϧóþ chặt bờ vai cô, cúi xuống cắn mạnh má cô một cái: “Rất đơn giản”
Cố An Ninh quay đầu liếc hắn một cái, Thiệu Đình ý thức được mình nói sai: “À, thật ra cũng đòi hỏi chút kỹ thuật, từ nay về sau mỗi ngày anh sẽ giúp em chơi, vẫn là thành tích của em”
Cố An Ninh nhướng mày, muốn cắn cho hắn một phát.
Mấy tháng sau, Cố An Ninh đang học làm bánh trong bếp với quản gia, trên TV đưa tin chiều, chợt nghe thấy giọng nam quen thuộc, quản gia phản ứng nhanh nhất: “Là tiên sinh, tiên sinh lại bị phỏng vấn”
Cố An Ninh giơ bao tay quay đầu lại, người đang được phỏng vấn trên TV quả nhiên là Thiệu Đình, có điều xung quanh rất hỗn loạn, sau lưng có cả xe cấp cứu và xe cứu hỏa; Cố An Ninh nhảy dựng lên, vội tháo bao tay chạy ra phòng khách