Nhân cách của Thiệu Đình có chỗ thiếu hụt, sự thật này Cố An Ninh biết từ trước, cho nên vui buồn thất thường chẳng thấy gì lạ. Hắn không nói lời nào, siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô như sợ cô chạy mất.
Cố An Ninh bị hắn nắm tay ra ngoài quán bar, nhìn như một đôi tình nhân gắn bó, đáng tiếc vừa ra cửa chính đã bị một cơn gió lạnh tạt vào.
Lạnh lẽo. Khắp nơi đều mang không khí cuối thu.
Cố An Ninh vô thức rụt cổ, đi vội vàng, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác lông rộng thùng thình. Thiệu Đình đưa tay lên che cổ cho cô, chắn gió cẩn thận.
“Mai anh mua cho em vài bộ quần áo”
Cố An Ninh không phải cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn, lúc trước đi không mang theo nhiều đồ.
Bàn tay để ở cổ kia tuy có hơi dùng lực nhưng lại ấm áp khó nói nên lời, Cố An Ninh mở to mắt nhìn hắn, Thiệu Đình cúi xuống: “Vẫn là đen trắng à? Hay đổi màu khác nhé, em mặc màu sáng rất đẹp”
Trên người hắn vẫn còn mùi rượu, đột nhiên nhớ lại Thiệu Đình hiểu rất rõ những thức mình thích: “Anh có vẻ như hiểu tôi rất rõ”
Con ngươi đen thẫm của Thiệu Đình vụt sáng trong ánh đèn đường mờ nhạt, hắn nhìn cô một lúc, cười thản nhiên: “Anh đã bảo yêu em mà”
Ý là, một người nếu yêu ai thì sẽ muốn hiểu người đó thêm một chút, trong hoàn cảnh của Thiệu Đình, để hiểu Cố An Ninh thật quá dễ dàng.
Cố An Ninh nhìn hắn, mấp máy môi không trả lời.
Thiệu Đình vuốt cổ cô, đưa tay xoa vành tai mượt mà, đến khi nó hơi ửng đỏ hắn mới cúi xuống tai nàng nói nhỏ: “Đưa em đến nơi này”
Môi của hắn dán vào tai nàng làm âm thanh to hơn, Cố An Ninh im không dám động, đến khi hắn thẳng người lên, cười một nụ cười thuần túy, nói: “Em nhất định sẽ thích, anh đã chuẩn bị rất lâu rồi”
Lái xe đi thẳng đến chỗ công ty Thiệu Đình, đây là tòa nhà cao nhất trung tâm thành phố, tên là Trung tâm thương mại Đình Thụy. Lúc này tòa nhà sáng rực rỡ, thiết kế kiến trúc nhìn lên bầu trời xanh giống như con thú thủy tinh đang ẩn nấp ngủ đông.
Cố An Ninh bị hắn nắm tay một mực dẫn thẳng vào, một đường đi qua đại sảnh, không ít người cúi chào: “Thiệu tổng”
Thiệu Đình không quan tâm, đưa cô đi thẳng về thang máy chuyên dụng. Cố An Ninh bị vô số ánh mắt hiếu kỳ nhìn ngó, thỉnh thoảng còn nghe được cả lời bàn ra tán vào.
Nghĩ cũng biết ngay người ta nói gì, cô gục đầu xuống, rất không tự nhiên, hận bản thân không thể miễn dịch được với chuyện này.
Vào trong thang máy, những ánh mắt kia khuất đi, lúc này cô mới mờ mịt nhìn hắn: “Anh đưa tôi đến đây làm gì?”
Thiệu Đình khoác eo cô, chỉ nói: “Em sẽ vui”
Đừng có cuối cùng lại biến thành kinh hãi là may lắm rồi, Cố An Ninh thực sự hoài nghi tư duy của Thiệu Đình *không tin anh bình thường*
---
Tuy nhiên, khi cô đứng trong phòng múa rộng rãi sáng rực, tấm gương sáng phản chiếu hình ảnh cô đứng một mình và thanh mảnh, thật là khó có thể nói nên lời.
Chân còn đi đôi giày múa chuyên dụng, thân hình mỏng manh đứng giữa căn phòng trống rộng lớn.
Đối diện cô là một cái cửa sổ sát đất, ngoài cửa sao sáng lấp lánh, điều hòa tổng thổi làn gió nhẹ mát mẻ, mơn man gò má giờ đang vô cùng thoải mái.
Cố An Ninh hít một hơi thật sâu, chậm rãi quay đầu nhìn về người đang đứng ở cửa.
Hắn khoanh tay đứng đó, tươi cười: “Thích không? Từ nay về sau em sẽ làm ở đây, tiếp xúc với trẻ con, để em dạy bọn chúng học múa là hơi thiệt thòi cho em, nhưng sẽ rất đơn thuần”
Cố An Ninh cúi xuống, hai bàn tay bên người nắm chặt lại, người run run.
Phòng múa này rất tốn công tốn sức, từng chi tiết lại gần như hoàn mỹ, hơn nữa Thiệu Đình nói hắn đã chuẩn bị rất lâu?
Năm đó, cô và Bạch Thuật Bắc sắp cử hành hôn lễ thì đột nhiên cô bị tai nạn giao thông, làm người thực vật trong sáu năm, chuyện này không chỉ là cho suy nghĩ của cô bị chậm lại so với xung quanh mà cũng làm cô phải từ bộ sự nghiệp múa mình yêu thích nhất.
Múa với cô quan trọng thế nào, Thiệu Đình là người rõ nhất.
Khi đó trên vũ đài, cô làm Bạch Thuật Bắc vừa thấy đã yêu, có thể thấy cô khi ấy tỏa sáng tự tại đến mức nào. Những chuyện không vui của cô đều được múa giải quyết.
Cố An Ninh cố gắng không thở dốc, đứng trong phòng không thể động đậy, cho đến khi người đàn ông từ phía sau tiến lên: “Những gì đã mất ở quá khứ, anh sẽ giúp em tìm về từng thứ một. Anh muốn em trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới, những bất hạnh kia sẽ vì anh mà biến mất”
Không cô gái nào có thể không mềm lòng khi nghe những lời này, Cố An Ninh cũng vậy, chỉ là cô vẫn thấy hơi sợ vì người nói ra lại là Thiệu Đình.
Thân hình cao lớn của Thiệu Đình thẳng hàng với người cô, hình ảnh hai bên gương rất rõ ràng, Cố An Ninh cúi đầu tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn: “…Cám ơn”
Thiệu Đình xoay người cô đối diện với bản thân, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế lên: “Quan hệ của chúng ta có lẽ rất khó thay đổi, nhưng anh tình nguyện chờ. Dù không thay đổi được, em cũng phải thử tiếp nhận anh, vì anh là người rất ích kỷ, người của anh thì kẻ khác đừng hòng ngó nghiêng”
Cố An Ninh phức tạp nhìn hắn, cô biết rõ không thể giảng đạo lý với Thiệu Đình được, dùng đạo đức với pháp luật cũng chẳng làm gì được hắn, đành phải ngập ngừng: “Chính là tôi, tôi từng bị…”
Đàn ông đều có thói hư tật xấu, Cố An Ninh hận không thể làm Thiệu Đình coi mình như giày cũ vì quá khứ đó.
---
Buổi tối, quản gia nấu canh giải rượu nhưng lại bảo Cố An Ninh mang sang cho Thiệu Đình, Cố An Ninh nghi ngại nhìn cái khay: “Sao lại bảo tôi?”
Nhìn hắn buổi tối có vẻ tỉnh hẳn rồi mà?
Quản gia bình tĩnh, gương mặt hơi biến đổi: “Ngài ấy thấy cô thì vui vẻ, dạ dày của ngài không tốt, cần phải điều dưỡng”
Nhìn dáng vẻ cáo già của quản gia, Cố An Ninh lắc lắc cổ tay, lung túng suy nghĩ xem buổi tối thì Thiệu Đình làm gì…rồi vẫn không tiết tháo cầm cái khay đi về phía phòng Thiệu Đình.
Thiệu Đình không ở trong phòng ngủ, trong phòng tắm có tiếng nước chảy ào ào. Cô đặt khay ở tủ đầu giường, bụng nghĩ cầm thú tắm rửa, thế này lại càng nguy hiểm hơn.
Có điều vận khí cô không tốt, vừa ra đến cửa phòng ngủ thì cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông quấn khăn tắm ngước mắt lên thì thấy cô, hỏi với vẻ rất bình thường: “Làm gì?”
Cố An Ninh lưng cứng đờ, xoay người kèm nụ cười lấy lòng: “Tôi… tôi mang cho anh canh giải rượu”
Thiệu Đình hơi đăm chiêu nhìn cô, ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây sấy tóc cho anh”
Cố An Ninh nhìn động tác của hắn thì không nói gì, coi cô là thú cưng thật à?
Cô lề mề tiến đến, Thiệu Đình co chân lên, ánh sáng phủ lên nửa mặt thâm thúy tuấn lãng, hắn ngồi xem văn bản, nước vẫn nhỏ từng giọt từ tóc xuống trán.
Cố An Ninh cầm máy sấy, đây là lần đầu tiên cô sấy tóc cho một người đàn ông. Trước kia cô cũng không sấy đầu cho Bạch Thuật Bắc, chỉ cần chạm ngón tay vào sợi tóc mềm mại của anh cô đã cảm thấy khác thường.
Cô nghĩ rằng người đàn ông như Thiệu Đình, tóc gì mà cứ như lông nhím, rõ ngứa tay.
Thiệu Đình đứng lên không tỏ ra ngả ngớn như bình thường, mặt có hơi hơi nghiêm túc, dù Cố An Ninh làm gì tóc mình cũng không hề nhăn mặt.
Cô rõ ràng cố ý sấy cho tóc hắn loạn lên, đang sấy bỗng dưng nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn: “Vui lắm hả?”
Cố An Ninh hoảng sợ, nhìn ánh mắt âm trầm của hắn mà hơi chột dạ: “Tôi thật lòng định sấy khô mà”
Thiệu Đình cũng không vạch trần cô, chỉ nắm tay kéo cô vào lòng, đưa văn bản vừa xem cho cô: “Ký, sau này là của em”
Cố An Ninh nghi hoặc cầm lấy, là hợp đồng về phòng múa hiện tại.
“Sao tự nhiên lại đưa thứ quý giá đó cho tôi?” – Cố An Ninh cúi thấp đầu, yên lặng nhìn mũi chân mình – “Tôi và anh không phải bao nuôi, cũng không phải tình nhân”
Câu cuối cô nói rất cẩn thận, sợ làm hắn tức giận, lòng phập phồng bất an. Trước đó hắn đối xử với cô như chim hoàng yến, thực sự là có gì đó không ổn.
Thiệu Đình nhìn cô một lúc, giữ cằm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Tặng người mình yêu cũng cần lý do à?”
“Tôi không có lý do nào để nhận”
Nếu cô nhận rồi, mối quan hệ giữa cô và Thiệu Đình sẽ ngày càng không rõ ràng.
Thiệu Đình suy nghĩ rồi nhìn cô gật đầu: “Được, vậy em giúp tôi quản lý”
Cố An Ninh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại đưa ra yêu cầu khác với hắn: “Cũng không thể được, lúc này ở công ty…đừng”
Cô ấp úng, Thiệu Đình chỉ vừa nghe đã hiểu, bàn tay to lớn xoa ௱ôЛƓ cô *xịt, sao lần này không phải môi mà là ௱ôЛƓ* rồi véo nhẹ: “Nếu em ở nhà nghe lời, anh cam đoan công ty không loạn”
Dứt lời môi hắn tiến đến, Cố An Ninh nắm chặt tay, nhắm mắt lại
---
Phòng múa được Thiệu Đình thu xếp đặt ở tầng sáu của Đình Thụy, quả nhiên toàn trẻ con đến học, như Thiệu Đình nói chính là hoàn cảnh thập phần đơn thuần.
Có công việc rồi Cố An Ninh ngày nào cũng cảm thấy vui vẻ, mỗi ngày tiếp xúc với trẻ con, lại được làm công việc mình thích, cuộc sống thoáng đãng không khổ đau buồn bực.
Nhân viên của cả tầng đều do một tay Thiệu Đình chọn lựa, dường như cũng đã qua huấn luyện, không bao giờ đề cập đến quan hệ của cô và Thiệu Đình. Dù thỉnh thoảng thư ký của Thiệu Đình xuất hiện, mọi người cũng tự hiểu coi như không thấy gì.
Sau một thời gian mọi thứ dần ổn định trở lại, Hải Đường cũng không tìm cô gây sự, có điều Cố An Ninh cảm thấy đây chính là yên bình trước cơn bão, đáy lòng cảm thấy bất ổn.
Quả nhiên được mấy ngày, phiền toái đã đến.
Hôm nay cũng là ngày như bình thường, Cố An Ninh đến phòng múa từ sớm, đến sớm nhất là cô bé tên Tiểu Bảo, sáu tuổi, trên má có đôi lúm đồng tiền cười rộ lên rất dễ thương, con ngươi đen nhánh như bồ đào.
Lúc ấy Cố An Ninh đang khởi động, nói chuyện với cô bé cũng không để ý nhiều.
Đột nhiên sau lưng có âm thanh nặng nề ồn ào, Cố An Ninh quay đầu lại đã phát hiện ra Tiểu Bảo ngã trên mặt sàn, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt dọa người, nức nở nghẹn ngào như con thú nhỏ thống khổ.
Cô lập tức gọi 120.
Đưa Tiểu Bảo đến bệnh viện, Cố An Ninh đợi ở hành lang mà lạnh cả người, công nhân viên đi cùng đã gọi điện thoại cho người nhà Tiểu Bảo.
Cố An Ninh sợ hãi, ngồi nguyên không động đậy.
Có tiếng bước chân trầm ổn phía cuối hành lang, Cố An Ninh quay nhìn mà ngẩn cả người, ngẩn ngơ đến tận khi người đó đứng trước mặt.
“Tôi là người nhà Tiểu Bảo” – Hải Đường vẫn vậy, vẫn mặc bộ đồ công sở chuyên nghiệp, dù chạy vội đến nhưng tóc xoăn không rối, ánh mắt sắc bén đánh giá Cố An Ninh.