Mắt Xanh Mê Hoặc - Chương 44

Tác giả: Sa Gia Tiểu Bối

Bình an sinh con . . .
Hiện tại Tiêu Tiêu thích nhất là nói chuyện với cục cưng trong bụng , ngẫu nhiên em bé trong bụng còn có thể đáp lại cô. Cảm giác này lần đầu có được sau mấy tháng mang thai , Tiêu Tiêu hưng phấn không ngừng, lôi kéo cánh tay Ngải Đăng đặt lên bụng cô cùng nhau cảm thụ, nhưng cục cưng không cho ba ba chút mặt mũi nào, chỉ cần Ngải Đăng đặt tay lên, cục cưng sẽ không động đậy.
“Anh xem đi, cục cưng không thích anh” Tiêu Tiêu nhìn Ngải Đăng đưa ra kết luận, cục cưng bài xích anh cũng phải thôi, mỗi lần để cho Ngải Đăng cùng cục cưng trao đổi, anh đều đứng đứng xoay xoay mãi cũng nói không được một câu.
“Hừ” Ngải Đăng hừ lạnh một tiếng, rất khinh thường hành vi lấy lòng của đứa con này.
“Cùng cục cưng nói vài lời nha, nếu không cục cưng sinh ra sẽ cũng không nhận thức anh đâu.”
“Nó dám!”
“Vậy anh không có chút hi vọng nào rồi, mẹ nói cục cưng ở trong bụng cũng có trí nhớ, biết ai thân thiết với nó”
“Nói cái gì?” Ngải Đăng nhíu mày, nói chuyện với cái bụng, thực sự rất kì quái mà.
“Anh hãy nói ba là ba của con, con ở trong bụng mẹ phải ngoan, như thế nha, anh quá ngu ngốc!” Tiêu Tiêu có chút buồn cười đề nghị nói, Ngải Đăng với cô nói lời buồn nôn thì luôn nói không hết, đối với cục cưng thì vốn từ liền nghèo hẳn đi.
“Ta là ba của con, con đang ở trong bụng bé cưng phải nghe ta nói” Ngải Đăng khô cằn lặp lại một lần lời Tiêu Tiêu lời mà nói…, thấy thếTiêu Tiêu sửng sốt một chút, này không có bộ dáng làm ba ba một chút nào, giống như là mệnh lệnh. Bất quá lần này cục cưng ở trong bụng lại phản ứng, chân nhỏ đá xuống, như là khinh thường phản đối.
Tiêu Tiêu mãi không phản ứng, còn đắm chìm ở trong khi*p sợ, chỉ chốc lát sau phát ra một tiếng cười to, nào có ai tự nhiên thành như vậy .
Ngải Đăng nghe Tiêu Tiêu cười anh, chính mình cũng đỏ mặt, chuyện này quả thực so với đàm phán đầu tư còn khó hơn, ôm chầm Tiêu Tiêu giúp cô thuận khí, thuận tiện còn trừng mắt nhìn vài lần vào đứa con mà anh chưa gặp mặt.
Tiêu Tiêu mang thai được 6 tháng, bụng dần dần phồng lên, nhưng kèm theo là chứng tiền sản u buồn, dù sao tuổi trẻ không có kinh nghiệm, tâm lý Tiêu Tiêu sinh ra cảm giác sợ hãi, cô bắt đầu nằm mơ, trong mơ thấy mình đang nằm ở một không gian kín mít, bụng rất đau, quặn đau, cô muốn gọi Ngải Đăng nhưng không phát ra được chút thanh âm nào, cô có thể cảm nhận được bên ngoài có người, nhưng sẽ không có người nào đến được bên cô, phía dưới của cô bắt đầu chảy máu, càng ngày càng chậm rãi đau. . . . . .
Mỗi lần tỉnh lại, Tiêu Tiêu đều khóc lớn một lúc, cô sợ mình sẽ ૮ɦếƭ, rốt cuộc cũng không đến được với Ngải Đăng, cũng sợ đứa nhỏ sẽ xảy ra chuyện, cô ôm Ngải Đăng, một chút cũng không chịu buông ra, vốn không nôn nghén nhưng vấn đề ăn uống bình thường cũng bắt đầu xảy ra vấn đề , Tiêu Tiêu bắt đầu mắc bệnh kén ăn, không chịu ăn cái gì hết, điều này làm cho cả nhà đều buồn rầu, đặc biệt là Ngải Đăng, căn bản là không dám chợp mắt, cả đêm nhìn Tiêu Tiêu, chỉ cần thấy cô đang ngủ mà không an ổn liền đánh thức cô dậy, không ngừng an ủi cô.
Ngải Đăng mời bác sĩ tâm lý giỏi nhất cho Tiêu Tiêu, nhưng Tiêu Tiêu hoàn toàn không phối hợp, vừa thấy được bác sĩ liền sợ hãi, tránh vào trong lòng Ngải Đăng. Loại tình huống này diễn ra càng ngày càng càng ác liệt hơn. Sau đó, Bác sĩ chẩn đoán nói nếu không áp dụng biện pháp giảm bớt loại triệu chứng u buồn này, sẽ làm đầu óc cùng иộι тạиg Tiêu Tiêu ở tình trạng mất cân đối, do đó sẽ làm cho chức năng hệ thống tuần hoàn hỗn loạn, như vậy cuống rốn sẽ đứt ra, thậm chí nghiêm trọng hơn là thai nhi có thể ૮ɦếƭ non .
Cùng Bác sĩ thảo luận việc này, lúc này Ngải Đăng đang cõng Tiêu Tiêu , nhưng cũng không cho cô biết. Tiêu Tiêu không ăn cơm, Ngải Đăng tựa hồ như dỗ dành một đứa bé, kiên nhẫn dụ dỗ cô, từng miếng từng miếng một, không để tâm trạng lo âu biểu hiện lên trên mặt. Bác sĩ cho Tiêu Tiêu thuốc chống chứng u buồn, nhưng Tiêu Tiêu không chịu uống, cô sợ những viên thuốc này sẽ có tác dụng phụ gây ảnh hưởng đến cục cưng, cô sợ có thể mất cục cưng, thậm chí cô cảm thấy xung quanh mình có rất nhiều người muốn hại cục cưng của cô.
Vài ngày sau, Ngải Đăng quyết định mang Tiêu Tiêu đi ra ngoài, nếu bắt Tiêu Tiêu ở… trong phòng này, chỉ sợ bệnh tình sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Bọn họ đến biên giới Na Uy ở trấn nhỏ Will, không có bảo vệ cũng không có người thân đi theo, chỉ có hai người bọn họ.
Ngải Đăng mua một căn nhà gỗ nhỏ dọc ven biển có 2 tầng, phòng ở rất nhỏ, nhưng bên trong trang trí vô cùng ấm áp, lầu một là phòng khách cùng phòng bếp, lầu 2 là giường lớn hình tròn cùng phòng tắm. Tiêu Tiêu tựa như con chim nhỏ đang tung bay, dọc đường đi thấy cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ. Nơi này và thủ đô không giống nhau, không có thành phố lớn cũng với nhịp điệu khẩn trương của cuộc sống, người dân ở trấn nhỏ bình thường đều dựa vào việc ra khơi bắt cá mà sống hoặc là mua bán trao đổi chút ít.
Mỗi ngày sáng sớm, trước tiên Ngải Đăng sẽ làm bữa sáng, sau đó đánh thức Tiêu Tiêu. Sau khi ăn xong, hai người cùng nắm nắm tay đi trên bãi biển tản bộ, bơi lội, hoặc là mang theo cô đi thể nghiệm cuộc sống cây nhà lá vườn, rồi đi siêu thị mua thức ăn. Hai người tựa như một đôi vợ chồng bình dân chân chính , hết thảy đều bình dị thoải mái, tất nhiên Ngải Đăng cũng sẽ cấp cho Tiêu Tiêu một ít nhiệm vụ, cho cô đi vào vườn hoa Mân Côi tưới nước, sau khi cơm nước xong thì dọn dẹp bàn. Cuộc sống phong phú, Tiêu Tiêu tươi cười cũng nhiều hơn, buổi tối không còn thấy những giấc mộng kỳ quái nữa.
Có đôi lúc Ngải Đăng cũng sẽ theo thôn dân ra khơi bắt cá, Ngải Đăng sẽ đem Tiêu Tiêu ủy thác cho người hàng xóm là bác gái Tô, đó là một cụ già mập mạp, luôn mặc trang phục dân tộc Na Uy cùng cái tạp dề bằng vải bông, bác gái Tô cùng chồng hai người ở thị trấn này, con cái đều công tác ở thành thị rất xa, chỉ có ngày nghỉ mới có thể trở về.
Cho nên vừa thấy được Tiêu Tiêu đang mang bầu, bác gái Tô rất đặc biệt nhiệt tình. Bình thường chồng một mình ra biển, một người còn lại cũng tịch mịch, do vậy vừa nghĩ có người ở cùng , cao hứng còn không kịp!
Bác gái Tô thấy hai đứa trẻ này nhất định là mới kết hôn, sức kết dính ngay cả bà lớn tuổi như vậy nhìn còn đỏ mặt, thật chưa bao giờ gặp qua người chồng yêu thương vợ như vậy. Nói đến chồng của bà, đã qua hơn nửa đời người rồi mà không thấy ông nói quá một lời tâm tình, không như Ngải Đăng cùng Tiêu Tiêu mỗi lần đến nhà họ đều quyến luyến không rời, hai người vừa ôm lại vừa hôn, giống như sắp không còn gặp lại nữa.
Mỗi lần Ngải Đăng tới đón cô, Tiêu Tiêu chạy nhanh như bay , tốc độ kia căn bản là không giống như phụ nữ mang thai. Nếu không phải vướng cái bụng, bà thấy Tiêu Tiêu thật muốn nhảy lên người Ngải Đăng.
” Hôm nay anh chậm 10 phút đó” .Tiêu Tiêu ôm thắt lưng Ngải Đăng làm nũng, cô đang mặc trên người là váy dài một màu hồng nhạt tuyết, từ phía sau nhìn lại căn bản nhìn không ra là một phụ nữ có thai, buổi trưa bác Tô mang đến cho cô hai ổ bánh mì kẹp bơ cùng với hoa tươi mới hái ban sáng.
“Ừm, hôm nay câu được cá lớn, nên làm trễ nải chút thời gian” Ngải Đăng ôm lấy cô tiến lên cám ơn bác Tô đã giúp anh chăm sóc Tiêu Tiêu.
“Cảm ơn gì chứ, bác không có ai trò chuyện cùng, ước gì Tiêu Tiêu đến đây nhiều một chút, đúng rồi, bác đang hầm bong bóng cá, các cháu mang về đi, Tiêu Tiêu cần phải bồi bổ”
** * *
Mang thai nhanh chóng đến tháng thứ 10, Tiêu Tiêu rốt cục bị bá tước Ôn Kerr phái người đến đón về, không thể để cháu nội ngoan quý giá của ông sanh ở nơi mà y học không phát triển này.
Đến tháng thứ 9, Ngải Đăng bắt đầu khẩn trương cao độ , sợ ngày nào đó Tiêu Tiêu đau bụng sinh, mỗi ngày ra ngoài cũng không dám đi xa, bất quá hoàn hảo là, cục cưng thực nghe lời, ở trong bụng mẹ đúng mười tháng mới đi ra.
Tiêu Tiêu giữa trưa ăn cơm xong mới bắt đầu thấy đau, vừa mới run rẩy một trận, cô còn không để ý, gần đây luôn đôi lúc như vậy, nhưng sau đó, tần suất đau đớn càng ngày càng cao, Tiêu Tiêu mới mở miệng nói cho Ngải Đăng, hình như là sắp sinh.
Người trong nhà hành động rất nhanh, đem Tiêu Tiêu đưa đi bệnh viện Tảo An Lập, dọc đường đi còn có các y tá đi theo, chỉ mười mấy phút đồng hồ xe đã chạy đến bệnh viện, Tiêu Tiêu lúc này vẫn có thể đi vào phòng sinh.
Trong phòng sinh không có bàn mổ, chỉ có một cái hồ nước cỡ vừa, đây là kiểu mới nhất trong kỹ thuật sinh nở trong nước, tên như ý nghĩa, là sinh con trong nước. Như vậy có thể giảm bớt nhiều đau đớn trong sinh nở, Tiêu Tiêu rất nhanh được bác sĩ dìu vào trong nước ấm, dựa lưng vào Ngải Đăng để ૮ởเ φµầɳ, chỉ mặc áo иgự¢
Do nước ối trong țử çɥñğ của người mẹ và nước trong hồ đều cùng một loại, nên cục cưng rời khỏi cơ thể mẹ vẫn có thể thích ứng với hoàn cảnh bên ngoài. Lúc mới sinh cục cưng bản năng sẽ ngừng thở, sẽ không bị sặc nước, mà dùng nước ấm trong việc sinh nở sẽ làm cho sản phụ cảm thấy trấn tĩnh, thúc đẩy cho hai cơ bắp thả lỏng, cổ țử çɥñğ cũng mở rộng. Do lực nổi của nước cũng trợ giúp cho cơ thể thấy tự nhiên, dễ dàng cho việc xoay người cũng nghỉ ngơi.
Tiêu Tiêu sinh rất thuận lợi, cửa mình vừa mở hết cỡ, cục cưng liền nhanh đi ra, lượng máu chảy cũng không nhiều, điều này làm cho Ngải Đăng rất vui mừng, vốn đang sợ hãi đến mức tận cùng nhưng tâm lập tức đè xuống, đón lấy cục cưng được rửa thật sạch sẽ, nháy mắt cảm giác như được làm một ông bố kiêu ngạo.
Cục cưng mới ra ngoài nước chỉ khóc hai tiếng rồi thực im lặng ngủ trong lòng ba ba, ánh mắt không có mở, cái miệng nhỏ ngẫu nhiên mấp máy vài cái, khiến cho người được thăng chức làm mẹ như Tiêu Tiêu ngạc nhiên không thôi, ngồi trên giường đùa với con suốt.
Ông bà ngoại ở ngoài cửa cùng ông nội thấy sốt ruột, vừa rồi rõ ràng nghe được tiếng đứa nhỏ khóc, sao bây giờ mãi rồi mà còn không đem con ôm ra đưa cho bọn họ nhìn xem, Hà Thanh Lăng gấp đến mức đi tới đi lui ở ngoài cửa, không ngừng đem lỗ tai áp lên trên cửa nghe ngóng.
“Bà tới đây ngồi một lát đi, đứa nhỏ nhất định không có chuyện gì đâu” Bá tước Ôn Kerr mở miệng khuyên nhủ, nhưng lại nắm chặt hai tay ở sau lưng tiết lộ ra rằng ông cũng có cảm xúc khẩn trương.
“Ai, tôi vừa rồi nên theo vào trong, có tôi ở một bên, cũng khiến cho Tiêu Tiêu thêm can đảm” Hà Thanh Lăng có chút lo lắng, Tiêu Tiêu còn nhỏ như vậy, không biết được rằng khi sinh đẻ sẽ rất đau a.
“Em đừng lo lắng quá, có Ngải Đăng ở bên trong, chúng ta chỉ cần chờ ôm cháu thôi, ha ha” Loan ba nghĩ tới cháu ngoại, cười lên ha hả, thời gian trôi qua thật là nhanh, mình cũng đã làm ông ngoại rồi, nhớ ngày nào đó Tiêu Tiêu mới được sinh ra, mặt mũi đáng yêu vô cùng nhưng lại nhăn nhó, giống như chú khỉ con làm cho người ta đau lòng , vậy mà chỉ chớp mắt một cái, con gái bảo bối của mình cũng làm mẫu thân rồi.
Đợi thêm một lúc, Tiêu Tiêu mới được Ngải Đăng ôm từ bên trong ra, y phục trên người đã thay đổi, thần sắc vững vàng, tinh thần cũng không tồi lắm, xem ra không có chịu nhiều đau đớn, Hà Thanh Lăng lúc này mới yên lòng lại, lập tức tiếp nhận cháu cưng trong tay hộ lý..
“Ôi, các người đến xem cháu tôi này, thật là xinh đẹp, trắng trắng hồng hồng, trong trắng lộ hồng , một chút cũng không giống cục cưng mới ra sinh” Loan ba ba cũng không dám giúp đỡ, sợ làm đau đứa nhỏ, thấy cục cưng hai má hồng nhuận, mặt cũng một chút ngạc nhiên nói.
“Ha ha, cục cưng của chúng ta sinh đủ tháng, đương nhiên là dễ nhìn, bé rất ngoan nha, nhỏ như vậy liền hiểu được nỗi đau của mẹ, không để cho Tiêu Tiêu chịu khổ sở nhiều lắm.” . Hà Thanh Lăng nhìn thấy cục cưng nhịn không được yêu thương, đứa bé xinh đẹp như vậy là cháu ngoại của bà a, thật tốt!
Bá tước Ôn Kerr cũng lộ ra vẻ tươi cười hiếm khi mới có, thật cám ơn đối với Tiêu Tiêu, cám ơn cô đã vì gia tộc mà sinh cháu đích tôn.
Không phải kết thúc
Đầy tháng của cục cưng là thời điểm tốt để đặt tên, tên tiếng anh của bé là Ian ,tên tiếng Trung văn là Bảo Loan Kim. Lúc Tiêu Tiêu nghe tên Baby được tuyên bố thiếu chút nữa ngất đi, tên này. . . . . . rất. . . . . . rất 囧 a, biết ông thích cháu nội, nhưng cũng không thể nói trắng ra như vậy a, bình thường gọi cũng không quen miệng, Tiêu Tiêu liền lấy nhũ danh cho Ian là Đa Ngôn, Đa Ngôn (Đa Ngôn), dễ nghe lại dễ nhớ.
Đa Ngôn Đa Ngôn trợn tròn mắt, Tiêu Tiêu mới phát hiện ánh mắt của con là màu lam, điều này làm cho cô thực ngạc nhiên, theo lý thuyết mà nói hiển nhiên là di truyền, nói đúng thì ánh mắt cục cưng sẽ được di truyền chủ yếu từ cha mẹ. Chuyện này kể cho Ngải Đăng nghe xong mới biết được, thì ra trong gia tộc Magnus có một truyền thuyết, nghe nói mấy trăm năm trước có một Nhậm gia chủ cưới một Nữ Vu, vì cam đoan gia tộc huyết thống thuần khiết, Nữ Vu đã làm phép cho tất cả đứa con của gia tộc trưởng đều có được con ngươi màu lam, như vậy gia tộc Magnus đời sau chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra được, tuy truyền thuyết không thể chắc chắn xảy ra, nhưng hiện tượng độc đáo này lại thật sự tồn tại.
Có lẽ là do tác dụng dưỡng thai , Đa Ngôn Đa Ngôn so với các bé cùng tuổi thì trưởng thành sớm một chút, không giống các đứa nhỏ không rời được mẹ mình, Đa Ngôn Đa Ngôn vừa ra đời liền ngủ một mình, Tiêu Tiêu không đành lòng, vừa mới bắt đầu thì cả đêm đều đến nhìn vài lần, sợ cục cưng đá mền, bất quá vài ngày sau Tiêu Tiêu phát hiện, Đa Ngôn Đa Ngôn thật là một đứa bé làm cho người ta ít lo lắng, bao tã nước tiểu không ẩm ướt có thể ngủ yên cả đêm.
Đa Ngôn Đa Ngôn sức ăn rất lớn, sữa của Tiêu Tiêu căn bản không đủ, vì thế mới mấy tháng mà đã bắt đầu cho bé ăn phụ thêm thức ăn, hơn nữa tâm tư Ngải Đăng luon nghĩ là con mình chiếm lợi ích của mình, mỗi lần Đa Ngôn Đa Ngôn 乃ú sữa đều ʍúŧ vô cùng lớn tiếng, giống như thị uy với Ngải Đăng, tay kia vẫn còn đặt ở bên иgự¢ kia của Tiêu Tiêu, Ngải Đăng đã sửa vài lần, nhưng mỗi lần tay của Đa Ngôn Đa Ngôn bị lấy ra, bé sẽ không ăn nữa, ngẩng đầu vô tội nhìn ba ba, cũng không khóc không làm khó, chỉ là nháy mắt nhìn ba ba, Ngải Đăng nhìn thấy lòng mềm nhũn nên buông tay bé ra, Đa Ngôn Đa Ngôn mới tiếp tục 乃ú.
Đa Ngôn Đa Ngôn được 7 tháng tuổi là lúc mở miệng kêu mẹ, điều này làm cho Tiêu Tiêu thấy rất đắc ý, cục cưng của mình thực là thông minh a. Cô cảm thấy đứa nhỏ thời kì này nên nuôi dưỡng tự do như người trưởng thành, cho nên cô sẽ không hạn chế hành động nào của Đa Ngôn Đa Ngôn. Câu Tiêu Tiêu thường xuyên nói nhất, chính là “Đa Ngôn Đa Ngôn, thử xem xem, sờ sờ xem.” Cô luôn cổ vũ cục cưng, chỉ cần không nguy hiểm tính mạng thì cũng không ngăn cản Đa Ngôn Đa Ngôn dùng tay nhỏ bé của mình để nhận thức thế giới.
Sau khi sinh con, tất cả tâm tư của Tiêu Tiêu đều đặt lên trên người Đa Ngôn Đa Ngôn, không thể tránh khỏi Ngải Đăng thấy khó chịu, anh rất không quen khi thấy Tiêu Tiêu không coi anh là trung tâm cuộc sống, mỗi ngày Tiêu Tiêu nhắm mắt mở mắt đều không còn làm nũng với anh nữa, mà là mang dép lê vào đi xem con, điều này làm cho anh có một loại cảm giác mất mát, hơn nữa sau khi sinh cục cưng, Ngải Đăng bắt đầu vùi đầu vào công việc và bận rộn công tác, đi sớm về trễ, cùng Tiêu Tiêu trao đổi càng ngày càng ít.
Lo lắng của Ngải Đăng cũng không làm cho Tiêu Tiêu hiểu, tựa như cô gái đối với việc làm mẹ này là việc tự nhiên quan trọng nhất, đứa con sinh ra cũng làm cho Tiêu Tiêu trưởng thành, cô cảm giác mình càng ngày càng hiểu được nhiều thứ. Rốt cuộc chuyện này duy trì hơn một tháng, Ngải Đăng cũng nổi giận, tối hôm đó anh công tác cả ngày, mệt mỏi về nhà, đợi mãi không thấy Tiêu Tiêu nhiệt tình ôm mình, tìm mãi mới thấy cô đang ở phòng bếp nấu cháo cho con, Ngải Đăng xanh mặt nhìn Tiêu Tiêu cẩn thận điều chỉnh khẩu vị và độ ấm, thậm chí không chú ý anh đang đến, loại ôn nhu cùng chuyên chú này lại không còn thuộc về anh, Ngải Đăng mãnh liệt cảm giác thấy có nguy cơ.
Tiêu Tiêu đang nấu cháo cà rốt cho con để ăn bù, do mình không thể cho con 乃ú đầy đủ nên thấy áy náy, Tiêu Tiêu mỗi ngày đều nấu qua rất nhiều loại thức ăn phụ cho Đa Ngôn Đa Ngôn. Đang chuẩn bị lấy thìa thử xem độ ấm, đã bị người từ phía sau bế thốc lên, Tiêu Tiêu hét lên một tiếng, cầm lấy cánh tay ở bên hông , phát hiện ra là Ngải Đăng mới trầm tĩnh lại.
Tiêu Tiêu bị Ngải Đăng một đường khiêng thẳng trở về phòng, một chút cũng không để ý đến tay cô đang đánh cùng giãy dụa. Bị người ta vác trên vai có chút khổ sở, đầu hướng xuống đất bị xóc thiếu chút nữa là ói ra. Tiêu Tiêu bị ném lên trên giường, mặc dù trên giường có tấm chăn nhỏ dầy nhưng cũng rất đau a, nhưng bị người đối đãi không tốt như vậy, ngẩng đầu đang chuẩn bị tức giận, Tiêu Tiêu đã bị sắc mặt của Ngải Đăng dọa cho ૮ɦếƭ khi*p.
Cô chưa từng thấy qua Ngải Đăng tức giận đối với cô, hôm qua mình chỉ không để ý cười nhạo Ngài Đăng một chút, còn hôm này làm sao vậy, Tiêu Tiêu thấy cứng miệng, có chút sợ hãi, nghĩ nửa ngày hình như không có chỗ nào chọc tới anh a? !
“Anh. . . . . . Làm sao vậy?” Tiêu Tiêu run sợ trong lòng mở miệng hỏi, len lén quan sát khoảng cách từ giường đến cánh cửa, đây là con đường chạy trốn duy nhất.
Ngải Đăng không nói lời nào, trong lòng chính là giận cô, bộ dáng rất tức giận, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ thành sư tử.
“Em không có làm chuyện gì xấu mà.” Tiêu Tiêu nắm chặt quần áo, sợ hãi giải thích, hồi tưởng một chút việc làm hôm nay, giống như ra vẻ thật không có.
Ngải Đăng trừng mắt nhìn trong chốc lát, đột nhiên có chút nhụt chí, cô căn bản không hiểu anh đang tức cái gì, nhưng trong lòng mình có một luồng lửa nóng đang cháy hừng hực, muốn áp thế nào cũng không áp nổi..
“A. . . . . . Anh làm gì, anh đừng ૮ởเ φµầɳ áo a” Tiêu Tiêu nhanh chóng ngồi thụp xuống, muốn ngăn cản động tác của Ngải Đăng,bây giờ còn chưa tới buổi tối mà , làm sao lại đem mình cởi sạch thế kia.
Ngải Đăng cởi hết chỉ còn ҨЦầЛ ŁóŤ, sau đó bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo của Tiêu Tiêu .
“Đừng mà, đừng mà, Đa Ngôn Đa Ngôn vẫn đang chờ ăn cơm”
Những lời này hoàn toàn chọc giận Ngải Đăng, tay càng dùng sức, cổ tay Tiêu Tiêu lập tức hiện lên một mảnh đỏ ửng, nhìn Ngải Đăng không khống chế được, nước mắt liền ở trong hốc mắt dâng lên.
“Đừng nhắc tên đó nữa!” Ngải Đăng ngăn chặn Tiêu Tiêu, hôn lung tung lên cổ cô.
“Nhắc ai?” Tiêu Tiêu không kịp phản ứng, chẳng lẽ anh nói Đa Ngôn Đa Ngôn? Cảm giác khẩu khí của anh như đang nói về ‘gian phu’ của cô.
“Không được, không được, em là của anh” Ngải Đăng không đợi Tiêu Tiêu chuẩn bị tốt, lập tức liền đẩy vào, Tiêu Tiêu kêu lên một tiếng, phía dưới không trơn nên có chút đau.
Điên cuồng đến nửa đêm, Ngải Đăng rốt cục thỏa mãn, nhưng vẫn không chịu buông cô ra, cố chấp đem Tiêu Tiêu ôm vào trong иgự¢, môi còn không ngừng hôn lên trán của cô.
“Bảo bối” Ngải Đăng ôm chặt người trong lòng, rốt cuộc cũng có cảm giác an toàn.
“Anh hôm nay bị làm sao vậy?” Nhìn thời gian đã không còn sớm, mẹ cùng nhóm người làm không thấy mình hẳn sẽ chăm sóc Đa Ngôn Đa Ngôn giùm , cô cũng không thấy sốt ruột ngay, đứa nhỏ tính sau, trước hết phải xử lý chuyện không tự nhiên này .
“Không có gì” Ngải Đăng dúi đầu vào trước иgự¢ Tiêu Tiêu, một mùi hương sữa phả vào mặt, Ngải Đăng tò mò học theo bộ dáng 乃ú sữa, sữa thản nhiên mang một ít vị ngọt.
“Ai. . . . . . Nhẹ chút, đau” so với con thì có chút cảm giác bất đồng, môi Ngải Đăng mời gọi làm cô cảm thấy ngứa, hơn nữa răng ᴆụng vào đầu иgự¢, cấn cô có chút đau.
Ngải Đăng lần lượt ʍúŧ sữa hai bên xong rồi mới dừng lại, nhưng đầu vẫn chôn ở trên bộ иgự¢ cô lưu luyến không ngẩng lên, Tiêu Tiêu vuốt ve tóc Ngải Đăng, cảm nhận được sự quyến luyến của anh, thân thể chậm rãi cũng trầm tĩnh lại, cô nghĩ cô biết nguyên nhân khác thường của Ngải Đăng, tính trẻ con của ông xã làm cô cảm thấy ấm áp.
“Ông xã, thực xin lỗi” Tiêu Tiêu hôn lên trán của Ngải Đăng, nhẹ nhàng nói.
“Ừm” Thanh âm Ngải Đăng rất nhỏ, giống như trong Ⱡồ₦g иgự¢ phát ra, rất nhỏ.
“Đa Ngôn Đa Ngôn cũng là con của anh mà, anh không thể ghen tị với con” Tiêu Tiêu nâng mặt lên nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Ngải Đăng.
“Em là của anh” Ngải Đăng mím môi phản bác, anh có chút hối hận khi sinh ra tiểu tử thúi kia .
“Đúng vậy, em là của anh, nhưng em cũng là mẹ của Đa Ngôn Đa Ngôn ” Tiêu Tiêu nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt , thật sự là thế giới rộng lớn không có chuyện gì là không có a, có ai từng thấy qua cha tranh tình cảm của con chưa .
“Em thương nó còn hơn anh ” Ngải Đăng đầu tiếp tục cọ cọ ở иgự¢ Tiêu Tiêu, than thở rất rõ ràng .
“Ha ha, chẳng lẽ anh không yêu Đa Ngôn Đa Ngôn sao?” Khóe mắt Tiêu Tiêu tràn đày ý cười , nửa ngồi nửa nằm ở đầu giường, ôm đầu Ngải Đăng.
“. . . . . . Yêu” qua hơn nửa ngày, Ngải Đăng mới vô lực thừa nhận, anh cũng rất yêu con.
“Ngải Đăng, em yêu Đa Ngôn Đa Ngôn so với yêu anh là không giống nhau, có biết không, Đa Ngôn Đa Ngôn về sau sẽ có vợ chăm sóc nó cả đời, mà em thì cả đời đều theo anh”
Thế giới này chính là như vậy, luôn luôn chỉ có hai người là thích hợp nhất . Lãng mạn là gì? Là tặng hoa? Đi dạo trong mưa? Hay đứng lặng trước lầu không đi? Nếu hai người yêu thương lẫn nhau, chuyện gì cũng không cần làm, chỉ im lặng thôi cũng có cảm giác lãng mạn .
Yêu anh liền nói cho anh biết, một việc tốt đẹp như vậy không nên trốn tránh.
Đó là một chuyện cổ tích, chuyện cổ tích không có kết thúc.
Lời cuối truyện
Sở dĩ có cái tên này vì tác giả bảo là còn vài phiên ngoại nữa, mình cũng đã nhờ Ngọc Quỳnh tìm giúp nhưng thực ra những phiên ngoại đó ko viết về cặp đôi ày nên mình sẽ ko ed tiếp nữa. Thế là hoàn rồi đó các bạn, câu chuyện tình yêu quá mức ngọt ngào, ko có sóng gió cũng không có cảnh ngược đến tối trời tối đất.ĐY chỉ là viên kẹo ngọt ngào dành cho những ai đã và đang dấn thân vào cuộc sống không có khoảng thời gian lãng mạn. Theo ý mình, nó là câu chuyện ko thực đầy màu hồng nên sẽ kén người đọc. Nhưng vs mình có đôi khi, sau lớp bụi mờ của cuộc sống đến đây để ngửi chút ngọt ngào của lãng mạn cũng là điều nên có để đầu óc thanh than hơn.
Cuộc sống thực vốn đã có quá nhiều sự thật trần trụi, nên khi bạn đến đây hãy để văn chương làm đẹp cho cuộc đời của bạn để giúp bạn tự tin hơn một chút trong cuộc đời của mình.Và chúc cho những ai, đã và đang yêu luôn giữ tình yêu mình luôn tươi đẹp. Những ai chưa và sắp yêu hãy tìm cho mình được một màu hồng trong dời.
Thân!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc