Mắt Trái - Chương 57

Tác giả: Đản Đản

Chủ trì xong một cuộc họp dài ba tiếng đồng hồ, anh về lại văn phòng, mới ngồi yên vị đã bận rộn làm cho xong công việc.
Mấy hôm nay anh rất bận, đến mức cả thời gian uống ngụm nước cũng trở nên xa xỉ.
Tại sao anh lại cuống cuồng đến vậy? Vì, anh có một kế hoạch.
Điện thoại di động trên bàn làm việc reo mãi, anh chỉ hơi liếc nhìn số gọi tới, rồi kiên quyết không vì người vô nghĩa mà lãng phí một phút giây nào.
Màn hình hiển thị cùng một số, anh cương quyết không đếm xỉa tới.
Anh không rảnh, không có thời gian!
Anh gần như có thể tưởng tượng, người bên kia đang nổi trận lôi đình.
Vội vội vàng vàng làm đến chiều, anh bắt đầu chỉnh lý một số báo cáo số liệu.
“Tổng giám đốc, có điện thoại bên ngoài gọi tới”, trong đường dây nội bộ vẳng đến giọng nói lạnh băng của thư ký.
Cau mày, anh đang định hỏi rõ thì không ngờ thư ký của anh đã không khách sáo mà chuyển thẳng điện thoại tới.
“Thằng nhóc thối tha, tại sao mày không nghe máy của lão đây hả?”, trong ống nghe vang vang tiếng gầm đinh tai nhức óc.
Hàng lông mày của anh nhíu lại.
Quả nhiên…
“Có chuyện gì?”, giọng anh khá lạnh lẽo.
Người bên kia đầu dây muốn tính toán với anh nhưng cũng đành xuống nước, “Mày đã xem tin tức chưa?”
“Xem rồi”, đáp ngắn gọn, không chút hứng thú thăm hỏi.
“Lão đây dạo này rất xui xẻo, không biết vì sao mà bang hội xảy ra chuyện, casino dưới tầng hầm cũng bị người ta khám xét, lão Mã xảy ra chuyện, đã bị bắt!”, thuộc hạ chắc chắn không gánh nổi, đến cuối thì mọi chứng cứ đều chỉ rõ ông ta chính là bàn tay đen đứng sau mọi thứ.
Nhưng vấn đề là, ông ta đã rút lui lâu lắm rồi.
Thật không hiểu vì sao lại thế, chuyện bang hội làm sao lại bị Tiết Khiêm Quân làm ra nông nỗi này?
Ông ta cuống quýt nói với con trai, “Đằng Long cũng bắt đầu bị người ta kiểm tra, nghe nói mọi nguồn gốc tiền vốn đều phải điều tra hết. Bây giờ rất nhiều việc ta đành phải giao cho Tiết Khiêm Quân làm, ta định trốn ra nước ngoài! Nhưng ta bắt buộc phải tìm một người đáng tin cậy để chuyển hết tiền vốn đi chỗ khác!” Nghĩ tới nghĩ lui, người duy nhất ông ta tin cậy lại chính là con trai ruột của mình.
“Thế thì sao?”, Bạch Lập Nhân cười lạnh lẽo.
“Cho ta biết tài khoản ngân hàng của con, ta sẽ chuyển hết tiền cho con”, nếu thật sự xảy ra chuyện, ông ta rơi vào lưới, thế thì số tiền nửa đời người ông ta cố gắng kiếm ra sẽ đều mất sạch.
“Cảm ơn, tiền của ông tôi không có hứng thú!”, không đợi ông ta nói thêm, anh cúp máy, tiện thể gác kênh máy để người ngoài không làm phiền được.
Không ai chê tiền nhiều, nhưng tiền của Bạch Long thì anh không thèm.
Anh tiếp tục bận bịu với số liệu, lúc sắp tan sở, cuối cùng cũng làm xong.
“Hai tháng tới đây, cậu muốn nghỉ phép à?”, vì quyết định đó của bạn mà Tiểu Vĩ sửng sốt đến rớt cằm.
Chuyện quái quỷ gì thế này?
“Cũng không phải nghỉ phép, chỉ là tôi không còn cách nào cứ ở mãi công ty, công việc cơ bản sẽ xử lý ở nhà”, đây là kế hoạch của anh.
“Làm sao được, bất tiện lắm”, Tiểu Vĩ kêu lên.
Anh nhíu mày, “Thật sự xin lỗi, nhưng tôi có người phải chăm sóc”, Diệu Diệu bây giờ đi vệ sinh cũng cần người dìu đỡ, mẹ cũng có gia đình phải chăm lo, anh không thể bắt mẹ cứ ở nhà anh được.
Nhưng nếu tìm một người ngoài đến chăm sóc thì anh lại sợ gián điệp của Tiết Khiêm Quân trà trộn vào.
Anh không mong một ngày nào đó, phát hiện ra bạn gái mình đã bị bắt cóc đi mất.
Có rất nhiều cách, nhưng cách tốt nhất và duy nhất chính là trông chừng kỹ, không rời xa một tấc nào.
“Cậu yêu rồi à?”, Tiểu Vĩ hỏi tới.
Mấy tháng nay anh bạn đó quá bất thường, từ khi ngày nào cũng bê chậu thủy tiên đi làm, đến mỗi chiều đều biến mất một, hai tiếng đồng hồ rất lạ kỳ, rồi hiện giờ lấy lý do chăm sóc bạn gái, dọn luôn công việc về nhà làm.
“Đúng vậy”, lần này Bạch Lập Nhân thừa nhận rất nhanh, “Vả lại, cậu cũng quen cô ấy.”
Tiểu Vĩ nghệt mặt, “Là… là…”
Diệu Diệu?!
Ông trời ơi, hai người trái ngược nhau, từ bao giờ lại phát triển gian tình đẹp đẽ như thế?
Không rảnh để trả lời quá nhiều câu hỏi, Tiểu Vĩ bị đuổi đi, cửa văn phòng lại bị gõ liên tục.
Bạch Lập Nhân đang thu dọn văn kiện định mang về nhà xử lý, nghe thế liền ngừng lại, “Mời vào.”
Cửa mở toang, là Đỗ San San vẻ mặt lạnh lùng.
“Tổng giám đốc, đây là đơn xin thôi việc của tôi, xin anh ký tên vào”, Đỗ San San cao ngạo đứng thẳng, lạnh lùng đưa tờ đơn cho anh.
Từ sau khi bắt ma, lòng kiêu ngạo của cô ta không chịu nổi bị anh khinh thường, ngày hôm sau, Đỗ San San đã chính thức xin nghỉ việc.
Bây giờ công việc đã bàn giao xong. Cô ta đang đợi, cho anh cơ hội cuối cùng.
Chỉ cần anh lên tiếng, chỉ cần anh xin lỗi, chỉ cần anh hối hận…
Nói thực là, anh và Đỗ San San đã quen nhau hơn hai mươi năm, lần chia tay đó cũng không kịch liệt như bây giờ.
Anh chỉ cúi đầu, đặt 乃út trên giấy, ký tên vào.
Những người trong trí nhớ, gặp nhau không bằng hoài niệm, nên anh thậm chí từng hối hận khi đó đã quyết định cho Đỗ San San đến đây làm việc.
Nếu đây là sai lầm, anh không muốn tiếp tục thêm nữa, mong rằng sẽ dẹp gọn rắc rối.
Đúng lúc anh không hề do dự ký tên mình vào đơn, vẻ mặt kiêu ngạo của Đỗ San San cũng nứt vỡ trong tích tắc.
Cô ta đã thua, cô ta mà lại thua ư!
Bạch Lập Nhân đưa trả lại tờ đơn đã phê chuẩn, nói gọn, “Anh bảo phòng Tài vụ kết toán tiền lương cho em ngay!”
Lương?
Lương một năm ở đây cũng không đủ cho cô ta mua một chiếc túi xách, anh tưởng cô ta thèm vào chút tiền này sao?
Cô ta không cam tâm, không cam tâm!
Cứng đờ người ra khỏi văn phòng, cố ý đi chậm lại, nhưng phía sau vẫn không có tiếng nói níu kéo nào!
Bạch Lập Nhân, xem như anh lợi hại!
Đỗ San San dọn xong đồ dùng, nhân viên phòng Nhân sự đến căn cứ vào bảng giao nhận vật phẩm, kiểm kê các thứ đồ.
Đáng ghét!
Bạch Lập Nhân thật sự không hề cho cô ta một chút ưu đãi đặc biệt nào.
Vốn là chuyện bàn giao rất bình thường nhưng lại khiến cô ta lạnh lòng hoàn toàn.
Cô ta sẽ không buông tha cho Bạch Lập Nhân! Cô ta muốn người đàn ông ấy phải quỳ xuống cầu xin cô ta!
Yêu và hận, luôn chỉ cách nhau một đường chỉ mong manh.
“Hình ảnh trang phục mùa xuân sắp ra thị trường đâu?”, phòng nhân sự thận trọng hỏi.
“Tất cả đều ở trong tập văn kiện”, cô ta lạnh lùng đưa ra.
***
Ôm một chồng văn kiện to, lại lái xe vòng sang nhà mẹ lấy thức ăn đã nấu xong, Bạch Lập Nhân quay về chung cư.
Trong nhà tĩnh lặng như tờ.
Tim anh thắt lại, vội vàng chạy vào phòng ngủ.
Cũng may, trên giường, có người đang ngủ rất ngon lành.
Ngoài ban công căn hộ độc thân này, đồ ngủ còn ẩm của cô và anh đang bay bay, dính vào nhau, đuổi theo nhau.
Thân mật và ấm áp biết bao.
Anh buông đồ trong tay xuống, khẽ khàng đến gần.
Cô bây giờ mặc bộ đồ ngủ sạch sẽ, kín đáo, hai tay đặt lên trước иgự¢ rất ngay ngắn, vẻ mặt trầm tĩnh.
Anh ngồi xuống cạnh giường, nhìn gương mặt với rèm mi khép lại, hơi thở đều đặn, mãi không sao rời mắt được.
Quãng thời gian này, cô lúc nào cũng che kín mặt, khiến anh nhìn không rõ lắm, giờ đây ngắm cô ngủ ở khoảng cách gần, cảm thấy thực sự xót thương.
Cô gái xinh đẹp tươi tắn kia, lại thành ra suy nhược thế này.
Anh xót xa đến nỗi không thể rời mắt, chỉ có thể chậm rãi, từ từ cúi xuống, dùng đôi môi mình nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô, an ủi một cách ấm áp.
Diệu Diệu bị đánh thức.
Vì cô cảm nhận được một hơi thở nóng bỏng, quấn quýt trước mũi cô, đôi môi khô nẻ của cô được một đôi môi mềm mại ẩm ướt khác, như nhẹ nhàng ngậm lấy, dịu dàng vỗ về.
Cô mở mắt ra, trông thấy gương mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, đờ người.
Thấy cô tỉnh lại, mắt nhìn mắt, mũi chạm mũi, có một cảm giác dâng lên trong lòng cả hai, không trốn tránh được.
Thế là, anh tiếp tục mạnh mẽ tách môi cô ra.
Diệu Diệu bỗng thấy váng vất.
Họ không quen mà, không quen mà, cô không phải từng nhấn mạnh đó thôi?
Thấy cô kinh hoảng lúng túng, không cho cô bất cứ cơ hội phản ứng nào, anh bỗng hôn mạnh thêm.
Bây giờ nếm thử cô, không hề thấy thơm ngát, nhưng đối với người đã đói khát quá lâu như anh mà nói, càng hấp dẫn hơn cả dòng suối trên sa mạc. Mấy hôm nay đều như thế.
Cô ở ngay trong nhà, nhưng không ngắm được, lại không chạm vào được.
Anh chỉ không kìm được lòng, muốn hôn nhẹ nhàng mà thôi. Nhưng không biết vì đâu, bây giờ cả cơ thể đã nóng bừng, khiến anh khó kiềm chế nổi mà đè lên người cô.
Cảnh quấn quýt hoan lạc của hai người không biết có phải thực sự tồn tại hay không, đang tự động hiện ra trong đầu anh, mãi không xua đi được, hết cảnh này tới cảnh khác, khiến lý trí “cách” một tiếng, gần như vụn vỡ.
Anh ấn cô xuống, càng hôn càng mãnh liệt, đói khát, luồng khí nóng của anh ngang ngược nhấm nháp cô, hút hết vị thơm ngon của cô.
Còn cô, từ lúng túng, đến mơ mơ màng màng, ý loạn tình mê đưa tay ra ôm anh.
Họ cùng ăn, cùng ở, cô chính là người phụ nữ của anh.
Càng hôn càng mất kiểm soát, bàn tay nóng ấm của anh thậm chí đã đặt lên nút áo ngủ của cô, lóng ngóng cởi ra, trượt tay tới một vị trí nào đó, đang định ve vuốt thật mạnh…
Bỗng sực tỉnh, Diệu Diệu hoàn toàn tỉnh táo, cô kinh hoảng nhìn anh, chợt lùi ra xa, đẩy mạnh anh.
Hai người đều tỉnh lại trong tích tắc.
Cô là vì sợ hãi, còn anh là vì…
“Chúng ta không quen, chúng ta không quen! Anh anh… anh đang chạm vào em…”, Diệu Diệu hoảng loạn lảm nhảm, tự thôi miên chính mình.
Không được, bây giờ cô chẳng những không иgự¢ không ௱ôЛƓ, mà xương còn có thể đâm ૮ɦếƭ người.
Anh lừa cô, bảo cô yên tâm ở lại, họ không động phòng.
Mấy hôm nay anh đều làm rất tốt, nhưng hôm nay anh đã suýt nữa mất kiểm soát đến mức…
Không cần, không được!
Lần này Bạch Lập Nhân lại không nổi giận, anh chỉ lẳng lặng, thẫn thờ quay người đi.
Anh như đang đờ đẫn, đang hoảng hốt.
“Anh đi lấy bát đũa”, cuối cùng hoàn hồn lại, anh vội vã chạy vào nhà bếp.
Trong nhà bếp, anh vừa dựa vào bức tường lạnh ngắt, vừa lén lút thở dốc.
Sao lại thế này?
Ban nãy anh có chút không bằng cầm thú, nhưng… Anh đờ đẫn cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn bụng dưới của mình.
Rõ ràng là ở đây có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, nhưng… Cô mới đẩy anh ra, bỗng dưng nó tắt ngúm.
Tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức không hiểu nổi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc