“Thưa anh, anh tìm phòng nào?”, người được thuê chăm sóc cô vội đứng lên hỏi.
Bạch Lập Nhân nhìn khắp phòng, Diệu Diệu không ở đây.
Nhưng bây giờ anh phải đi đâu tìm cô?
Anh đi tìm cô, thoắt cái đã bốn, năm tiếng đồng hồ.
Một giờ sáng, anh buồn bã về nhà. Biết sớm là thế thì anh đã kiềm chế tính nóng nảy của mình rồi.
Tìm một linh hồn bỏ nhà ra đi đúng là việc không hề đơn giản. Nhưng… anh mới mở cửa nhà ra…
Trong phòng khách tối đen như mực có một giọng nói thấp thỏm, bất an vẳng ra, “Bạch Lập Nhân, cậu đi đâu vậy? … Xin lỗi…”
Cảm giác vui mừng bất chợt dâng lên trong lòng anh. Anh vội bật đèn, lập tức nhìn thấy cô đang ngồi yên vị ở đó.
“Cậu đi đâu vậy?”, anh bước nhanh tới, làm gì còn nghĩ tới chuyện ướt đẫm nước mưa, chỗ vai trái xóa hình xăm giờ đang nóng như lửa đốt.
Ban nãy cô ra ngoài đi vòng vòng, chính là để bản thân nghĩ thông suốt một số chuyện.
Ví dụ, tại sao cô không chịu nổi khi cô Ngô và anh ở chung một căn phòng.
Ví dụ, tại sao cô nhìn thấy máu trên vai anh, lại xót xa đến mức như vai của chính mình bị thương.
Bạch Lập Nhân yêu sạch sẽ thế nào, cô biết, cô không thể tưởng tượng được người mắc bệnh sạch sẽ như anh sao lại làm nổi chuyện này.
Tại sao anh lại xóa hình xăm?
“Bệnh… bệnh thần kinh à? Tôi thấy nó quá xấu nên mới xóa đi thôi”, anh lập tức phủ nhận.
Diệu Diệu cúi đầu, không dám ngẩng lên.
Hình xăm này là vì mẹ anh, thế mà anh lại xóa? Anh không cần làm chuyện này! Con rồng đó thực ra nhìn cũng rất đẹp, thậm chí còn có chút oai phong.
Có phải vì hôm đó, con rồng đã hại cô bị thương?
Anh… anh…
Diệu Diệu đã không thể nào thuyết phục bản thân rằng Bạch Lập Nhân đối với cô chỉ là bạn bè thuần túy.
Bạch Lập Nhân không phải kiểu người trọng nghĩa khí tới độ có thể làm tổn thương cơ thể mình mà.
Anh… anh… lẽ nào…
Diệu Diệu nhớ lại Bạch Lập Nhân từng theo đuổi cô, lúc đó còn bị cô không khách sáo mắng cho mấy câu.
“Tôi muốn theo đuổi cậu đấy, cậu thích cũng phải thích, mà không thích cũng phải thích!”
Lúc này, cô vừa nhớ lại lời anh từng nói thì hai má đã nóng rực.
Nhưng bây giờ anh đã có cô Ngô rồi, nếu cô nói với anh rằng thực ra đối với anh, cô đã có chút… “tình cảm”, liệu có bị cười nhạo, bị từ chối không?
Hơn nữa giờ đây cô chỉ là một linh hồn, làm sao có thể đáp lại tình cảm của anh?
Nghĩ đến đó, Diệu Diệu càng tự ti, càng khổ sở.
***
Trời vừa hửng sáng, Diệu Diệu bay ra khỏi phòng, định quay về chậu thủy tiên.
Nhưng bước chân cô như bị một nơi nào đó thu hút. Không cầm lòng được, cô lại gần, vẻ mặt khổ sở, quỳ xuống trước anh đang say ngủ.
“Mình phải làm sao?”, lẩm bẩm, cô ngắm anh.
Sống mũi anh vừa cao vừa thẳng, như thể tượng tạc.
Diệu Diệu giơ tay ra, muốn chạm vào anh nhưng khi còn cách vài centimet, cô lại sợ sệt rụt tay lại.
Trước kia khi làm đồng nghiệp, hình như chẳng có gì là cô không dám. Anh là sếp, nịnh nọt anh, lừa phỉnh anh, lợi dụng anh… đều là chuyện tự nhiên, bây giờ hình như nhìn thấy anh, cô lại có phần ngượng ngập, có phần e thẹn…
Nhưng… lại không kìm được muốn đến gần.
Cô khoanh chân, ngồi xuống sàn nhà trước sofa, vì như thế có thể gần anh hơn.
Dù sao, tối qua anh cũng không đích thân thừa nhận.
Còn cô, nếu những cảm giác đó đã thay đổi, thì có cần nói với anh???
Nhưng lỡ không giống những gì cô nghĩ, thì sau này mọi người gặp lại nhau sẽ ngượng ૮ɦếƭ đi được!
Vô thức ngồi một lúc lâu, không biết vì sao mà Bạch Lập Nhân vẫn chưa tỉnh, ngủ quá giấc.
Vào lúc này mọi ngày, anh đã dậy từ lâu.
Lẽ nào vì tối qua mưa to, bây giờ cả ngôi nhà đều được màn dày hai lớp che phủ, mà không một ánh sáng nào len vào được? Nhớ lại cảnh anh trở về từ nửa đêm, hình như anh đã ra ngoài tìm cô.
Hung dữ, nóng nảy với cô như vậy, trông bộ dạng tỏ ra rất phiền phức, hại cô cảm thấy rất khó chịu, thế mà một lúc sau lại lo lắng cho cô.
Ôi chao, rốt cuộc anh có thích cô hay không?
Cô quay đầu lại, vô cùng khổ sở và cả trách móc, nhìn anh một cái.
Nhưng vì cái nhìn đó mà người vô tâm như cô cuối cùng đã thấy điều gì đó không ổn.
“Bạch Lập Nhân, có phải cậu không khỏe không?”, hai má anh hồng lên bất thường, trán toát mồ hôi lạnh.
Đêm qua lúc anh về, hình như đã nhiễm lạnh.
Bây giờ trông anh rất không ổn. Giống như là đang sốt.
Diệu Diệu cuống quýt thò đầu nhìn, xem xét vai anh, rồi giật bắn người sợ hãi.
Chắc là do dầm mưa mà những vết thương đó đều mưng mủ, cả bên vai trái như sắp thối rữa ra.
Sao lại thế này? Làm sao đây?
“Bạch Lập Nhân, cậu tỉnh dậy đi!”
Dù cô ra sức gọi thế nào, anh cũng không hề hay biết.
Hẳn nhiên là anh đã sốt đến mê man rồi.
Diệu Diệu hết lần này đến lần khác đặt tay lên trán anh, nhưng vô ích, linh hồn không có hơi ấm, càng không thể đo nhiệt độ của anh.
Cô cuống quýt dậm chân.
Làm sao đây, làm sao đây?
Cuống cuồng, cô vào nhà tắm, muốn lấy khăn bông tẩm ướt để đắp trán cho anh hạ sốt. Nhưng chỉ một động tác đơn giản là thế, mà đối với cô lại vô cùng khó khăn.
Dù cô cuống quýt thế nào, tay cô, hết lần này tới lần khác vẫn xuyên qua tấm khăn, không thể nắm lấy.
“Bạch Lập Nhân, tỉnh dậy, cậu đang sốt! Chúng ta mau đi bệnh viện!”, tình hình này thì chắc chắn anh phải nhập viện rồi.
Quay lại phòng khách, cô lại đưa hai tay ra lay anh. Nhưng… vẫn vô dụng!
Tay cô thậm chí còn không nắm được vai anh.
Cứ thế này thì anh sẽ sốt đến mất trí!
Nước mắt chực rơi ra, nhưng vô ích, dù cô cố gắng thế nào, cô cũng chỉ là một linh hồn.
Cô không thể gọi anh tỉnh lại, không thể chăm sóc anh.
“Bạch Lập Nhân, tỉnh lại! Tỉnh lại, tỉnh lại…”
Chỉ có thể gọi thế, gào thét, đến nỗi giọng khàn đi, nhưng vẫn không làm được gì.
Cô chẳng làm được gì cả!
Cô gồng mình với cảm giác khó chịu, bay ra khỏi nhà, thấy đôi vợ chồng trẻ nhà hàng xóm mà khi gặp nhau thường hay chào hỏi. Tính tình hai người cũng khá nhiệt tình, họ đang đi về phía thang máy, có lẽ cùng đi làm với nhau.
“Khoan đã, xin hai người! Giúp tôi với…”
Nhưng, hai vợ chồng không nghe thấy cô.
Bảo vệ dưới lầu đang đi tuần tra.
“Làm phiền anh gọi 120 giúp tôi, có chủ nhà trong kia đang hôn mê!”, cô cuống quýt đi vòng vòng quanh anh bảo vệ.
Nhưng cô chỉ là một linh hồn, còn giống không khí hơn cả không khí.
Còn ở ngoài hành lang nữa thì có lẽ cả cô cũng sẽ hôn mê, cảm giác quá khó chịu, cô đành bay về nhà, bất lực nhìn Bạch Lập Nhân đang sốt mê man.
Cô chẳng thể giúp được gì cho anh.
Đúng lúc cô đang rầu rĩ thì điện thoại anh đổ chuông liên tục.
Hiển thị cùng một cái tên: San San.
Anh bị làm phiền đến nỗi muốn vỡ đầu, hé mắt ra nhìn.
“Bạch Lập Nhân!”, cô hưng phấn nhào đến.
Nhưng anh chỉ nhìn cô một cái như chắc chắn cô vẫn còn đó, rồi yên tâm nhắm mắt lại.
“Bạch Lập Nhân, cậu khoan đừng ngủ, nghe điện thoại đi! Nghe điện thoại đi!”, cô lẩm bẩm bên tai anh không dứt, còn hơn một bà già lắm điều.
Quá sức phiền phức, anh đành yếu ớt nghe máy, “A lô?”
“Anh Lập Nhân, khi nào anh tới công ty? Đơn hàng đến hạn rồi, ngân hàng gọi bảo chúng ta hôm nay phải chuyển tiền.”
Mấy hôm nay anh dồn hết sự chú ý vào Diệu Diệu, gần như quên mất chuyện trả tiền hàng.
“Nói với cô ta, trong ngăn bàn dưới cùng của cô ta có một cái ống 乃út bỏ đi, trong đó có chùm chìa khóa nhà cậu”, nhìn thấy hy vọng, Diệu Diệu cuống quýt nói.
Từ đêm sinh nhật anh, sau khi cần bà Bạch đến đưa chìa khóa lúc sáng sớm, cô liền giấu một chùm chìa khóa trong văn phòng, kết quả lúc giao việc lại, vì giấu quá kỹ mà cô quên mất.
Mong là San San không dọn dẹp ngăn kéo quá sạch sẽ.
Anh ậm ừ lặp lại lời cô với San San, sau đó ném điện thoại đi.
Anh giờ đây chỉ muốn ngủ!
Lúc tỉnh dậy, Bạch Lập Nhân cảm thấy trên trán có thứ gì đó lạnh lạnh dễ chịu, anh nhúc nhích người.
“Đừng động đậy, anh sốt đến gần bốn mươi độ, bác sĩ tuy đã đến tiêm thuốc hạ sốt cho anh nhưng bây giờ anh vẫn sốt nhẹ”, ngón tay dịu dàng vuốt trán anh, thay cho anh miếng khăn lạnh mới, Đỗ San San nhẹ nhàng dặn.
Anh theo phản xạ quay sang, nhìn chậu thủy tiên.
Bên trong khói trắng vấn vít.
Diệu Diệu vẫn ở đó.
Thở phào, anh chống tay ngồi dậy, “Sao em tới đây?”
Đầu vẫn đau lắm!
“Em phải hỏi anh sao lại ra nông nỗi này mới đúng?”, Đỗ San San bực tức, “Cũng may là em gọi điện đúng lúc, anh còn nói ra được chỗ giấu chìa khóa, nếu không chỉ có ૮ɦếƭ trong nhà cũng chẳng ai hay!”
Ban nãy lúc mở cửa, cô ta thật sự bị anh làm cho giật mình hoảng hốt.
“Bác sĩ nói vết thương ở vai trái anh viêm rất nặng, tạm thời anh không được dính nước!”, Đỗ San San không hiểu nổi, hình xăm đã theo anh mười mấy năm rồi, sao lại muốn xóa đi, chẳng phải tự ђàภђ ђạ bản thân hay sao?
Bạch Lập Nhân có thể cảm nhận vai trái anh bây giờ mát lạnh, không còn cảm giác như lửa đốt nữa, chắc đã được người ta bôi thuốc kỹ.
Anh đỡ trán, kìm nén cơn khó chịu, “Chuyện trả tiền hàng thế nào rồi?”
“Tài khoản công ty có bốn triệu, Tiểu Vĩ hôm qua đã lấy danh nghĩa cá nhân chuyển vào đó ba triệu, còn thiếu ba triệu của anh chuyển vào là có thể trả tiền hàng rồi.” Đỗ San San ngẫm nghĩ, rồi lập tức tỏ ý, “Anh thấy có tiện không? Nếu không tiện thì em có thể cho anh mượn trước!”
Anh lắc đầu.
Anh vẫn chưa túng thiếu tới mức phải mượn tiền cô ta.
Nhưng vẫn hỏi, “Ngân hàng có khoản này là mười triệu, sau khi chuyển trả thì bao giờ mới được mượn lại? Họ có cho thời gian chính xác không?”
“Gần đây vì chính sách quốc gia mà ngân hàng đã không còn loại thời hạn đó, mười triệu này sau khi trả xong phải đợi đến sau tết Nguyên Đán mới xoay vòng vốn được”, những chuyện này Đỗ San San đã liên lạc xong với ngân hàng.
Sau tết Nguyên Đán còn có hai khoản tiền chuyển vào, rồi vay lại, về cơ bản thì thời gian không thành vấn đề.
Lúc đó Diệu Diệu đã rất khéo léo chuyển dần dần thời gian trả tiền vào sau Nguyên Đán, như thế tổng số tiền cho vay trong năm mới của ngân hàng vừa có, khi phê chuẩn tiền hàng phải trả thì gần như không gặp nguy hiểm gì.
“Được”, anh vừa đứng lên đã thấy đầu đau nhức vô cùng.
“Trong ngăn kéo bàn làm việc có một sổ tiết kiệm, em lấy giúp anh.” Đỗ San San vội đứng lên, tìm ra sổ tiết kiệm.
Ba triệu, anh đã chuẩn bị xong.
Anh nói mật mã cho cô ta biết, “Phiền em chạy tới ngân hàng, giúp anh lấy hết số trong này ra, chuyển vào tài khoản công ty, sau đó trả tiền hàng.”
Đỗ San San ngẩn người, “Anh tin em à?”
“Sao lại không tin?”, anh cảm thấy rất kỳ lạ.
Họ lớn lên từ nhỏ cùng nhau, hơn nữa nhà Đỗ San San rất nhiều tiền, không có khả năng ôm tiền bỏ trốn.
Nhưng Đỗ San San lại mỉm cười ngọt ngào, “Cảm ơn!”, rồi rất cẩn thận, như thể là vật báu, đặt quyển sổ tiết kiệm của anh vào túi da của cô ta.
Bạch Lập Nhân cảm thấy kỳ quặc.
“Anh Lập Nhân, nghe nói dạo trước anh đi xem mắt à?”, Đỗ San San vờ như vô tình hỏi.
“Ừ”, anh thấy đầu đau như sắp vỡ, không còn tâm trạng nói cho ai biết là anh và cô Ngô đã xong chuyện, bây giờ không còn khả năng nào nữa.
“Nghỉ ngơi đi nhé, em dìu anh về phòng”, Đỗ San San hôm nay đặc biệt dịu dàng.
Anh gật gật đầu, quả thực anh nằm trên giường vẫn thoải mái hơn.
Đỗ San San đỡ anh dậy, họ cùng vào phòng, nhưng…
Lúc sắp đến giường, cô ta khuỵu chân xuống, bất cẩn đẩy ngã anh, mọi chuyện mất kiểm soát, và rồi khi hoàn hồn…
Anh và cô ta đã ngã nhào lên giường, đè lên nhau.
Anh không thích quá gần gũi với người khác, đang định đứng dậy thì ai ngờ Đỗ San San lại e thẹn nâng mặt anh lên, rồi nhắm mắt, chủ động áp sát.
Môi và môi, có cảm giác ấm nóng.
Bạch Lập Nhân sửng sốt tới độ toàn thân nổi da gà.
“Đây là nụ hôn đầu của em”, tấn công lén thành công, Đỗ San San bẽn lẽn cụp mắt xuống.
Hả? Anh không biết nên nói gì.
Nếu không phải anh đang bệnh, có lẽ cô ta không thể an toàn rút lui, tiếp tục ngồi cạnh anh thế này.
“Anh Lập Nhân, em rất thích anh! Em muốn ở bên anh chứ không phải nghe thấy tin anh và người khác xem mắt!”, Đỗ San San thận trọng tỏ tình, “Em hy vọng chúng ta sau này có mấy chục năm, lỡ anh bệnh, có em ở bên, nếu anh cô độc, đã có em chăm sóc! Cho em một cơ hội nhé?”
***
“Cậu không đẩy cô ta ra”, Bạch Lập Nhân mới mệt mỏi nhắm mắt lại, đã nghe tiếng trách móc buồn rầu.
Mở mắt ra, anh trông thấy gương mặt xinh đẹp đang buồn bã.
Anh miễn cưỡng gượng dậy. Cũng may Đỗ San San đã tới ngân hàng rồi.
“Ban ngày ban mặt, sao cậu lại ra đây? Dọa cô Ngô bỏ chạy chưa đủ, cứ phải dọa hết tất cả mọi người mới cam tâm hả?”, khóe môi nở nụ cười, trông thấy cô là tâm trạng anh vui vẻ hơn.
Nhưng… anh nhìn quanh một vòng, cũng may trong nhà không có ánh sáng quá mạnh.
Thực ra buổi sáng khi Diệu Diệu hoảng hốt gọi anh không ngớt, tuy ý thức nhòa nhạt nhưng anh vẫn biết một số chuyện.
Anh bệnh rồi, hình như làm cô sợ ૮ɦếƭ khi*p thì phải.
“Trước đây mình hôn cậu một cái mà suýt bị cậu ném cho gãy xương, tại sao lúc cô ta đi lại thản nhiên vô sự như thế chứ?”, Diệu Diệu có vẻ hậm hực vì cô đang tức đến bốc khói.
“Lúc đó chúng ta có thân nhau đâu”, anh cảm thấy lạ lùng, sao lại bới chuyện cũ ra làm gì.
Không phục anh năm đó ném cô xuống đất, thì bây giờ trả thù đi! Anh cũng cho cô ném một cái, coi như bồi thường!
“Cậu và Đỗ San San rất thân sao?”, Diệu Diệu nhìn anh chằm chằm, không phục.
“Từ nhỏ lúc tôi biết nhớ mọi thứ thì đã quen Đỗ San San rồi, làm sao không thân được?”, anh càng thắc mắc, có phải cô không biết đâu.
“Hóa ra là thanh mai trúc mã nhỉ!”, Diệu Diệu nghiến răng, “Chẳng trách ngay cả mật mã tài khoản cũng yên tâm nói cho người ta biết.”
Không hề do dự đã nói ra mật mã, bị cưỡng hôn cũng lặng lẽ chấp nhận, Bạch Lập Nhân đúng là chưa vơi tình cảm với người ta mà!
Tại sao cứ để Đỗ San San được nước lợi dụng? Người ta xinh đẹp, gia đình giàu có, là du học sinh! Mà còn là…
Con người thực sự.
Bạch Lập Nhân nhíu mày, sao cô cứ bới móc nhỉ?
Lạ lùng quá, mà không nói được lạ ở chỗ nào.
“Liệu Diệu Trăn, cậu cũng biết mật mã tài khoản của tôi mà”, anh nói.
Làm sao giống nhau được?
Diệu Diệu muốn phản bác nhưng lại không biết nói sao, đành tức tối, “Dù sao thì mình không tin đó là nụ hôn đầu của Đỗ San San!”
Cứ hôn như thế mà gọi là nụ hôn đầu? Quá là ngây thơ giả tạo!
“Cậu quan tâm người ta nhiều thế làm gì?”, anh buột miệng, rồi nghĩ lại thấy không ổn.
Giọng điệu cô, rõ ràng là đang thăm dò gì đó.
Cô lại thăm dò? Có biết thế nào là quyền riêng tư không?
Thói quen sau khi làm linh hồn của cô thật không hay!
“Cậu yên tâm, thứ cần đưa cậu tôi sẽ giữ lời, cậu không cần cứ theo dõi nhất cử nhất động của tôi!”, anh lắc đầu khó chịu, giọng cứng nhắc.
Không ai lại hy vọng sau lưng mình luôn có một cặp mắt theo dõi, dẫn đến chút riêng tư cũng chẳng còn.
“Thứ cần đưa cậu.”
Vẻ mất kiên nhẫn trong giọng anh quá rõ ràng, rồi nghe thấy mấy chữ ấy, иgự¢ Diệu Diệu như có gì đó sắp nổ tung.
Anh chọn được đối tượng rồi? Là cô Ngô, hay là Đỗ San San?
Chắc chắn là Đỗ San San.
“Bạch Lập Nhân, tại sao cậu lại giúp tôi?”, cố kìm nén sự tổn thương, Diệu Diệu dò hỏi.
Vừa chuẩn bị thất thân vừa đi xóa hình xăm, sao cứ làm những điều khiến cô cảm động, mà vừa chà đạp cảm xúc của cô như thế?
Nếu anh thừa nhận anh thích cô…
Thì cô… thì cô…
Bạch Lập Nhân cuốn chăn lên, tiếp tục nằm xuống, chẳng buồn ngó tới cô. “Đừng tưởng tôi không biết cậu cứ đi khắp nơi nói là tôi xử bạc với cậu, lúc nghỉ việc lại dở chứng không thèm nhận gì. Bây giờ hiếm khi tôi từ bi hỷ xả, chịu làm chút việc tốt cho cậu, cậu lại lảm nhảm mãi, phụ nữ thật phiền toái!”
Từ bi hỷ xả.
Diệu Diệu bị bốn chữ này bắn trúng tim.
Lảm nhảm, thật phiền toái!
Mũi tên đó bắn ra, mạnh tới nỗi máu phun đầm đìa.
Cũng đúng, cô có phải là gì của anh đâu, dựa vào đâu mà lảm nhảm.
Khổ sở, khó chịu, cô quay đi, chạy về chậu thủy tiên, chui vào đó.
Đồ đáng ghét! Nhất định là đã nhắm trúng Đỗ San San “dâng hiến nụ hôn đầu” cho anh rồi.
Càng nghĩ càng tức, càng tức càng khát.
Hừ! Cô phải luyện tập “hít” cho tốt! Để cái tên xấu xa kia bị cô nàng khác chà đạp, cô xong việc sẽ đi ngay!
Trong chậu thủy tiên, cô ra sức đấm vào lá cây, đến nỗi lá cây thủy tiên như rung lên trong gió.
Thấy bỗng dưng không còn âm thanh nào, Bạch Lập Nhân mở mắt ra, quả nhiên cô không còn trong phòng.
“Tốt quá, không ai lảm nhảm mãi nữa”, khóe môi nhếch lên tự trào.
Người độc miệng, quả nhiên là cô đơn.
Lần sau phải sửa đổi tật không kiềm chế cảm xúc mới được.
Không thích cô lảm nhảm không dứt? Cũng không hẳn, chí ít không phải là khó chịu thật sự.
Thậm chí cứ nhìn thấy cô là lại manh động muốn giữ chặt cô. Nhưng, ban ngày ban mặt, cô bay lung tung khắp nơi, thực sự khiến anh quá lo âu.
Đầu cũng chẳng đau nhức như lúc nãy nữa.
Anh ngủ một giấc, đến khi bụng sôi lên vì đói mới tỉnh dậy, anh lại mở mắt, sắc trời đã tối dần.
Anh xuống giường, ra ngoài phòng khách.
Lại nhìn thấy cô nàng kia đang ngồi trên sàn nhà, nhìn một ly nước lạnh, chăm chú luyện cách hút.
“Chăm chỉ thế à?”, anh nở nụ cười.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn thấy cô, lúc nào cũng có cảm giác đặc biệt an toàn.
Không biết cô đang bực bội gì không thèm đếm xỉa tới anh.
“Có đói bụng không?”, anh lại hỏi.
Anh đã ngủ đủ giấc nên đặc biệt dễ chịu.
Phí lời quá? Cô đã bao lâu không ăn gì rồi!
Mặc kệ anh, tiếp tục luyện, luyện tập thành công!
Cô hút, cô hút, hút, hút, hút!
Nhìn ánh mắt chăm chú của cô, trong lòng anh có một cảm xúc đang sôi sục, muốn chạm vào cô.
Quả nhiên anh đã giơ ngón tay ra, vuốt qua gáy cô, phần cổ mảnh mai, tấm lưng thon mảnh, và…
Phần ௱ôЛƓ gợi cảm!
Anh quá háo sắc rồi! Anh ngượng ngập rụt tay lại, kìm nén nỗi ham muốn tiếp tục vuốt ve cô.
Nhưng thật lạ, nước trong ly có phải đã vơi đi một ít?
“Cậu còn chưa đi ăn đi? Cả ngày không ăn uống gì rồi”, xoay lưng lại anh, Diệu Diệu buồn bực hỏi.
Ghét ghê, rõ ràng không muốn quan tâm anh, sao cứ phá lệ?
“Trong nhà không có gì ăn, tôi muốn xuống dưới ăn.”
Anh chỉ chậu cây, “Cậu núp vào trong đi, tôi đưa cậu ra ngoài.” Đưa cô theo, nếu cô thấy đồ ăn hay đồ uống yêu thích thì có thể mua mang về.
“Cậu còn sốt, chưa khỏe hẳn, đừng đi đâu!”, Diệu Diệu nói.
Bạch Lập Nhân lạ lùng, “Vẫn giận hả?” Nếu không thì sao không chịu quay đầu lại?
Giận? Đương nhiên!
“Không!”, cô chối bay biến.
Cùng chung một mái nhà, không thể không cúi đầu. Anh chưa đuổi cô đi đã là khách sáo rồi, cô dựa vào đâu mà đòi được chiều chuộng?
Cứ bị mắng suốt, cứ bị chê bai suốt, đáng đời cô lắm!
Anh đang định nói gì nữa thì chuông cửa reo vang.
Là ai?
Lúc anh đang định đứng lên mở cửa thì chốt cửa đã xoay mấy vòng, cửa mở toang.
Thấy người đến, sắc mặt Diệu Diệu vụt thay đổi.
Đỗ San San lại tới làm gì?
“Anh Lập Nhân, anh dậy rồi à?!”, thấy anh ngồi trên sofa trong phòng khách, cô ta ngạc nhiên, bước tới quan tâm hỏi han, “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Coi kìa, giọng điệu đó giống vợ mới cưới ghê nhỉ!
Diệu Diệu tiếp tục ngồi trên sàn, hút mạnh một hơi, tiếp tục lạnh lòng quan sát.
“Xin lỗi, em tưởng anh vẫn đang ngủ nên tự mở cửa vào.”
Đỗ San San xin lỗi với vẻ không thành ý cho lắm.
Vì tuy nói thế, nhưng khi Bạch Lập Nhân chìa tay ra, cô ta vẫn cất chìa khóa vào túi xách, “Đợi anh hết bệnh rồi em sẽ trả lại cho anh.”
Diệu Diệu tức điên.
Tức ૮ɦếƭ được tức ૮ɦếƭ được, không uống chút nước lạnh cho bình tĩnh lại thì cô sẽ tức điên mất.
Vì cô đoán chắc Đỗ San San sẽ không bao giờ trả lại chìa khoá, cô ta muốn trở thành chủ nhân căn nhà này.