Mắt Trái - Chương 34

Tác giả: Đản Đản

Bạch Lập Nhân trao lại công văn đã ký tên cho Đỗ San San, nhưng cô không đưa tay nhận lấy mà chỉ nhìn anh, nở nụ cười tươi rói.
“Còn chuyện gì à?”, anh thắc mắc.
“Muốn mời anh ăn cơm”, Đỗ San San nở nụ cười tinh nghịch.
Nghe vậy, anh đang định tìm đại lý do nào đó để từ chối, dù sao gần đây anh thực sự không muốn ăn gì.
Nhưng anh chưa kịp từ chối thì…
“Em muốn giới thiệu vị hôn phu cho anh làm quen”, Đỗ San San ςướק lời.
Vị hôn phu? Bạch Lập Nhân ngạc nhiên.
“Chưa nghe em nói tới?”, lúc Đỗ San San đến phỏng vấn, chẳng đã nói trong thời gian gần sẽ không kết hôn đó sao?!
“Em và anh ấy trước kia quen nhau, gần đây xem mắt, gia đình đôi bên đều rất hài lòng”, Đỗ San San tỏ vẻ thẹn thùng, “Em thấy mình cũng đến tuổi rồi, hơn nữa anh ấy cũng rất phong độ, nên em…”
Bạch Lập Nhân hỏi ngay trọng tâm, “Em chưa yêu bao lâu đã quyết định đính hôn à?”
Gấp quá đi chứ?!
“Tuổi em cũng được rồi, bây giờ mà không ổn định sớm, lẽ nào đợi tương lai đến lượt người khác chọn lựa ư?”, Đỗ San San mỉm cười, “Hơn nữa bố em rất hài lòng anh ấy, phận làm con, dù sao cũng phải lấy chồng, để người lớn vui lòng, có gì không được?”
Bạch Lập Nhân im lặng.
Gia đình Đỗ San San giàu có, lại là con một, chuyện hôn nhân chắc chắn cha mẹ phải can thiệp, tất nhiên sẽ không tùy tiện chọn một người con rể bình thường.
Nhưng nếu đã thế thì sao còn đến công ty anh làm việc? Hơn nữa công việc vừa mới quen và lên tay, thì đã chuẩn bị lấy chồng? Chẳng phải cố ý gây rối hay sao?
Vì tình bạn giữa hai người, anh không tiện khó chịu ra mặt, tuy gần đây anh rất dễ nổi cáu.
“Chúc mừng”, anh điềm tĩnh nói.
Tuy cảm thấy Đỗ San San quá “gấp rút” trong hôn nhân, nhưng anh không tiện bày tỏ ý kiến, dù sao chuyện này ở Ôn Châu cũng là bình thường.
Chỉ là, phụ nữ thật phiền phức, phải kết hôn sinh con đẻ cái, đến lúc đó anh lại phải tuyển người.
Vẻ không vui thoáng qua của anh lọt vào mắt Đỗ San San, cô ta mừng thầm trong bụng.
Đỗ San San lấy từ túi hồ sơ ra “trái bom màu đỏ” đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng đặt trước mặt anh, “Ngày đính hôn đã định vào cuối tháng, em đã mời tất cả nhân viên hành chính trong công ty, anh cũng đến nhé!”
Thiệp mời của Đỗ San San cần gấp nên không phải kiểu chuyên nghiệp.
Bạch Lập Nhân không nghĩ nhiều, dù sao với chức vụ của cô nàng, chắc chắn anh không thể từ chối.
“Ừ, không vấn đề gì”, anh nhận lời, mở thiệp ra, đang định xem địa chỉ tiệc, ngày tháng, và cả họ tên chú rể.
Nhưng Đỗ San San lại giữ lấy thiệp mời, nói vẻ bí ẩn, “Gấp làm gì? Giữ bí ẩn một chút! Buổi trưa cùng đi ăn cơm thì anh sẽ gặp anh ấy thôi.”
Bạch Lập Nhân ngước lên nhìn cô ta.
Với giọng điệu đó, chắc mọi người quen biết nhau?
Bạch Lập Nhân không hề thắc mắc, dù sao Ôn Châu cũng nhỏ, gặp người quen cũng không lạ.
“Được thôi, vậy buổi trưa đi ăn”, anh dọn dẹp bàn làm việc.
Anh lái xe, đưa Đỗ San San tới nhà hàng mà cô ta và vị hôn phu đã đặt.
Vừa bước vào trong, anh đã trông thấy Tiết Khiêm Quân ngồi chỗ bắt mắt nhất gần cửa sổ, không biết đang trầm tư điều gì, vừa uống trà vừa nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, trên gương mặt trống rỗng là chút gì đó cô đơn.
Khốn kiếp, Ôn Châu đúng là nhỏ!
Thầm rủa trong bụng một câu, anh chuyển hướng, đang định tìm bàn bốn người để ngồi.
“Khiêm Quân!”, ai ngờ Đỗ San San vẫy tay, lôi anh theo, nhiệt tình đi về phía đó.
Gương mặt đẹp trai kia quay lại, nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng vẫy tay với họ.
“Anh đến sớm thế?”, Đỗ San San cười e thẹn.
“Phải vậy chứ.”
Họ thân mật chuyện trò như chốn không người, hệt như đôi nam nữ đang yêu đương cuồng nhiệt.
Bạch Lập Nhân trợn mắt, bàng hoàng.
“Anh Lập Nhân, chắc anh biết Khiêm Quân chứ?”, Đỗ San San che miệng cười, “Tuy mọi người đều quen nhau, nhưng em vẫn nên chính thức giới thiệu với anh, vị hôn phu của em - Tiết Khiêm Quân!”
Vị hôn phu…
Có lầm không?
Khóe môi hắn đến nay vẫn còn vết bầm xanh nhạt hôm đó bị anh đấm, có hóa thành tro bụi cũng không thể biến thành một người khác cùng tên cùng họ được.
Nếu hắn là vị hôn phu của Đỗ San San, thì Diệu Diệu là gì? Bị hắn chơi đùa sao?
Nắm đấm của Bạch Lập Nhân dần siết chặt, gân xanh hằn rõ trên mu bàn tay, nếu đây không phải nơi công cộng, chắc anh đã vung nắm đấm rồi.
Không muốn mất bình tĩnh, anh lập tức quay lưng bỏ đi.
“Anh Lập Nhân!”, Đỗ San San kinh ngạc, vội kéo anh lại, “Anh sao vậy?”
Cô ta tỏ ra lo lắng, nhưng khóe môi lại thoáng nụ cười đắc ý khó nhận ra.
Tiết Khiêm Quân nhìn thấy hết, cười nhạt, vẻ mặt điềm tĩnh ngồi xuống ghế.
“San San, buông ra! Anh không muốn ăn chung bàn với tên khốn chân đạp hai thuyền!” Bạch Lập Nhân lạnh lùng nói.
Nếu đối phương đã trơ trẽn tới mức làm chuyện này thì đừng sợ anh vạch mặt!
Đỗ San San “ngớ người”, rồi nở nụ cười như vỡ lẽ, ngây thơ nói, “Anh Lập Nhân, ý anh là chỉ bạn gái cũ của anh ấy? Không sao, anh ấy đã nói với em rồi! Anh ấy khi xem mắt với em xong đã chia tay cô ta ngay, vì anh ấy yêu em từ cái nhìn đầu tiên, em mới là tình yêu đích thực của anh ấy!”
Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Tình yêu đích thực?
Yêu gia thế của cô ta từ cái nhìn đầu tiên, nên mới yêu thật sự chăng?
“Thế Diệu Diệu là gì? Nếu cô ấy đã chẳng là gì thì tại sao còn chơi đùa cô ấy như đồ ngốc?”, anh quay phắt lại, gay gắt hỏi.
Anh đoán không sai, Diệu Diệu đã bị Tiết hồ ly thực dụng kia đá rồi!
Cứ nghĩ tới những lời cô nàng nói hôm đó là anh lại hẹp hòi mà vui trên nỗi đau của người khác một chút, nhưng cứ nghĩ cô lại bị người ta coi là đồ ngốc, anh không hề có tâm trạng xem trò vui mà ngược lại còn giận dữ bất bình hơn nữa.
Nụ cười của Đỗ San San cứng đờ.
Cô ta không ngờ, lúc này mà Bạch Lập Nhân còn nhắc tới người không quan trọng kia.
Đỗ San San giờ cũng “cuống” lên, “Khiêm Quân, anh nói đi, cô gái kia là gì, em là gì!”
Không gian như lạnh ngắt.
Mọi người đều chờ một câu nói của anh.
Thời gian tích tắc trôi qua từng giây từng phút, khi Đỗ San San không biết đã thầm đưa mắt đe dọa mấy lần, đôi môi mỏng của Tiết Khiêm Quân cuối cùng nhướng lên thành một nụ cười lạnh nhạt, anh cụp mắt xuống, ngón tay nhẹ nhàng vẽ quanh đường viền tách trà trước mặt.
“Cậu hỏi Diệu Diệu à?”, anh khẽ hỏi, sau đó không đợi câu trả lời của Bạch Lập Nhân, đã đáp, “Cô ấy chỉ là một trò chơi, một trò chơi dùng để Gi*t thời gian.”
Bạch Lập Nhân hít một hơi, anh không ngờ Tiết Khiêm Quân dám thừa nhận như thế.
Đỗ San San mừng rỡ, hưng phấn nói, “Anh Lập Nhân, xem đấy, em cũng nói rồi mà?! Đó đã là quá khứ của Khiêm Quân, có gì đáng để so đo đâu? Em mới là hiện tại của anh ấy”, cô ta vội vã nói rõ giống như đang bảo vệ bạn trai mình vậy.
Mới mười ngày ngắn ngủi mà thôi, Diệu Diệu đã biến thành quá khứ, một trò chơi!
Ánh mắt Bạch Lập Nhân tỏ vẻ khinh bỉ, “Vậy tôi chúc hai người đính hôn vui vẻ!”
Ai cũng nghe thấy anh thốt ra câu đó từ kẽ răng nghiến chặt.
Anh vừa dợm bước.
“Cảm ơn lời chúc phúc của cậu”, giọng nói ấm áp của Tiết Khiêm Quân vang lên sau lưng, “Nhưng cậu vội vã bỏ đi như thế, chắc sẽ không chạy tới an ủi Diệu Diệu chứ?”
Bạch Lập Nhân ngừng bước.
Anh không hề! Không hề! Mọi thứ do chính cô nàng ngốc nghếch Liệu Diệu Trăn tự chuốc lấy!
Anh thèm vào đi gặp cô nàng đó! Có khóc đến ૮ɦếƭ cũng chẳng liên quan gì tới anh.
“Thừa nước ᴆục thả câu, cũng chẳng phải hành vi quân tử đâu”, Tiết Khiêm Quân lạnh nhạt.
Thừa nước ᴆục thả câu cái khỉ ấy! Anh không có chút hứng thú nào đâu.
“Tôi nghĩ chắc cậu không có hứng nhặt đôi giày tôi từng mang chứ? Như thế thì sau này mọi người gặp nhau sẽ không vui vẻ gì đâu.”
Giọng Tiết Khiêm Quân nhạt nhẽo, nhưng lại là liều thuốc độc kinh khủng nhất thế gian.
Nhìn bóng dáng giận dữ bỏ đi của Bạch Lập Nhân, Đỗ San San quay lại, e dè ngồi xuống đối diện anh, “Lúc nãy sao anh lại nói những lời đó?” Tuy cô cũng rất muốn nghe nhưng lại sợ mấy câu đó cũng ảnh hưởng tới mình.
Tiết Khiêm Quân cười nhạt.
“Thôi bỏ đi, dù sao tôi cũng chưa bị anh ‘mang’ lần nào”, Đỗ San San khoát tay, tự an ủi.
Hôm nay phản ứng quá shock của Bạch Lập Nhân khiến cô ta rất hài lòng, làm cô ta không muốn so đo điểm không hoàn hảo cuối cùng đó nữa.
“Anh nói xem có phải anh ấy sẽ hành động nhanh thôi không?”, Đỗ San San hào hứng hỏi.
Mấy hôm nay Lập Nhân đã ngừng việc tặng hoa, chắc chắn đã biết Tiết hồ ly và Diệu Diệu có gì đó.
“Lúc nhỏ, anh ấy thích nhất là giành đồ chơi của anh, sách vở của anh, ném đi, xé đi sao cũng được, miễn sao làm anh không đắc ý được”, hai mắt Đỗ San San lóe sáng, như thể cô ta đã biến thành món đồ chơi bị ςướק và vứt đi.
“Tôi không biết”, Tiết Khiêm Quân lại nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt hờ hững như không quan tâm.
“Nhưng yên chí, dù sao tôi cũng sẽ cùng anh cố gắng đính hôn xong, anh và bố tôi bàn kế hoạch hợp tác, không bỏ chạy đâu!”, Đỗ San San thề thốt vẻ rất nghĩa khí.
Tuy cô ta cũng không biết rốt cuộc Tiết Khiêm Quân và bố cô ta đang bàn hạng mục hợp tác lớn nào mà tới nỗi anh ta phải trở thành con rể của nhà họ Đỗ thì bố cô mới đồng ý.
“Cô có từng nghĩ, nếu cậu ta không mắc bẫy, thì cô phải làm sao không?”, Tiết Khiêm Quân quay sang, hỏi gọn.
Đỗ San San cắn môi, ra vẻ cứng cỏi, “Nếu là thật thì…”
Thì coi như chơi giả làm thật thôi!
Ở Ôn Châu, đính hôn là chuyện rất lớn, hủy bỏ hôn ước cũng mất mặt y như ly hôn vậy.
Anh ta là đàn ông, đương nhiên sao cũng được, nếu cô không có được thứ mình muốn, tất nhiên chỉ có thể “tạm bợ”, dù sao cũng phải kết hôn, điều kiện của Tiết hồ ly thực sự rất tốt.
“Dù sao đi nữa… cuộc mua bán này anh chỉ có lời mà không lỗ”, Đỗ San San nói thẳng.
Phải, cuộc mua bán này mãi mãi chỉ lời không lỗ.
Chính vì thế, anh mới đồng ý nhập cuộc.
Gió đêm luồn qua cửa sổ vào trong.
Cô ôm đầu gối, bất động, giữ tư thế đó đã mấy tiếng đồng hồ.
Cạnh bên là một tấm thiệp màu đỏ tươi, rõ ràng là sắc đỏ rực rỡ, nhưng lại có hơi lạnh thấm vào tứ chi, xương tủy cô.
Anh sắp đính hôn rồi.
Lịch sử lặp lại.
Tại sao mỗi người đàn ông ở bên cô đều không hề nói gì, mà đơn phương chia tay? Là cô có vấn đề, hay là do họ?
Cô tưởng, Tiết Khiêm Quân sẽ khác, nhưng hóa ra, vẫn lại làm cô thất vọng.
Ban ngày, cô phải rất cố gắng mới giữ được bình tĩnh, ban đêm, cô lại phải rất cố gắng mới không rơi nước mắt.
Tim đau nhức, hơi thở như nghẹn lại.
Cô tự hỏi, đau khổ ư? Không cam tâm ư? Đáp án là, chắc chắn.
Tâm hồn như bị nhốt trong một bình kín, trái tim như bị đông cứng, còn bản thân cô trống rỗng, như bị cô lập khỏi thế giới, cô đau khổ, vì hình như có phần không dám tin vào tình yêu nữa.
Ngửa mặt lên, ép nước mắt chảy ngược vào trong, Diệu Diệu tự nhủ, vì thất tình mà khóc tới sưng húp mặt mày đã không còn phù hợp với độ tuổi của cô nữa.
Cô tiếp tục co người, như một con ốc sên, như thế buồn đau sẽ giảm đi nhiều hơn.
Hôm nay Đỗ San San tới công ty, tự tay đưa tấm thiệp mời cho cô.
Cô nghĩ, đối phương cố ý muốn cô đau đớn, tuy nhân viên cả công ty đều nhận được thiệp mời.
Cô không ngờ, lại là Đỗ San San.
Cô lại bị đá, lại bị người ta ςướק mất bạn trai, đều do cùng một người.
Lẽ nào kiếp trước cô có thù oán gì với cô ta?
Hôm nay cả công ty đều bàn tán về buổi lễ đính hôn của họ.
Nghe nói họ rất tân tiến, không phát kẹo hỷ mà phát cho mỗi người một phong bì, kèm theo chứng nhận quyên góp tại quỹ từ thiện.
Xem như cô cũng kiếm được tiền, người khác đính hôn, phong bì chỉ để một trăm tệ, họ để tới ba trăm.
Nhưng nào có ai như thế? Ở Ôn Châu, trước khi kết hôn bắt buộc phải trải qua chuyện đính hôn, mà hàm nghĩa thực sự của nghi lễ này là để chia kẹo hỷ.
Hơn nữa nghe nói là lễ đính hôn của họ chia ra hai giai đoạn, từ sáu giờ tới chín giờ tối là tiệc đính hôn tổ chức cho họ hàng, trưởng bối, buổi tiệc gồm năm sáu mươi bàn, từ chín giờ tối tới mười hai giờ đêm là vũ hội tưng bừng tổ chức cho các đồng nghiệp, bạn bè, còn yêu cầu mọi người ăn mặc lộng lẫy để tham gia.
Ninh Ninh nghe cô nói xong, hừ mũi.
Đúng là tiệc đính hôn kiểu này tuy long trọng nhưng cũng rất phô trương.
Không Trung Quốc cũng chẳng Tây phương, nửa buổi trước mang đậm sắc thái Ôn Châu, nửa buổi sau là muốn khoe khoang ta đây đi du học về.
Còn nữa, lại nghe nói lần đính hôn này, bên đàng trai chuẩn bị số tiền mặt ba trăm ba mươi ngàn, là dựa vào tên “San San”[1] của cô dâu, còn phụ huynh nhà gái đáp lễ bằng một tòa biệt thự, thêm một chiếc xe đua đắt tiền, tổng giá trị hai món hơn ba mươi triệu tệ.
[1] San San đọc giống số ba trong tiếng Trung.
Ở Ôn Châu, nhà gái đính hôn trả lễ bằng xe hoặc nhà, đã không còn là chuyện gì lạ lẫm, ngược lại còn là trào lưu.
Nhưng một số tiền khổng lồ như thế thì rất hiếm.
Dù sao, nếu gia đình với thu nhập trung bình như nhà Diệu Diệu mà gả con gái, thì cũng chỉ đáp lễ bằng chiếc xe khoảng hai mươi ngàn mà thôi.
Con gái sếp lớn xuất giá, quả nhiên là khác người.
Vùi mặt vào đầu gối, cô tiếp tục buồn bã.
Tiếng chuông di động reo liên tục.
Cô biết, không phải anh.
Đã làm xong thủ tục nghỉ việc ở công ty, theo quy định của phòng Nhân sự, quá trình bàn giao ít nhất phải nửa tháng.
Anh chỉ nói gọn, em nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt.
Không hề giải thích, không hề níu kéo.
Hóa ra, dù có là người đàn ông ôn hòa đến mấy, khi tuyệt tình thì cũng khiến người ta lạnh lòng.
Cô không muốn hỏi nữa, không muốn cố chấp đòi hỏi lý do.
Tim lạnh rồi, đắng rồi, đau rồi, bất cứ lý do nào cũng không bù đắp được.
Xưa nay, cô chỉ cho một lần cơ hội, mà cơ hội lần này, Tiết Khiêm Quân đã dùng hết.
Gió lạnh từ điều hòa vẫn kêu vù vù.
Điện thoại reo rồi ngừng, biến thành những hồi chuông tin nhắn liên tục.
Cô bị quấy rối tới độ không còn cơ hội để đau buồn nữa.
Đành lau khóe mắt, rồi cầm điện thoại lên.
Sáu cuộc gọi nhỡ, bốn cuộc là Ninh Ninh, hai cuộc khác là Hạ Thiên.
Mở tin nhắn ra, trừ một tin nhắn Tiểu Vĩ thông báo họp lớp đại học, còn lại mấy tin nhắn là Ninh Ninh giục cô lên mạng QQ.
Cô đành gắng gượng, mở máy tính, lên mạng, vào thẳng nhóm riêng chỉ có bốn người họ.
Meo Meo tâm trạng rất tệ: Chuyện gì thế, tìm tớ gấp vậy?
Muốn sinh con trai (Ninh Ninh): Sắp họp lớp đó, các cậu nhận được tin nhắn chưa?
Học tập làm chủ quản (Hạ Thiên): Nhận được rồi, chủ nhật tuần này, chắc tớ phải xin nghỉ phép tới Ôn Châu quá.
Làm cô dâu căng thẳng quá (Hiểu Vũ): Về thời gian thì không sao, nhưng… được thôi, nếu các cậu đều đi thì mình cũng không có vấn đề gì!
Học tập làm chủ quản (Hạ Thiên): Tiện thể dẫn chồng sắp cưới của cậu đến cho bọn này chiêm ngưỡng nhé!
Làm cô dâu căng thẳng quá (Hiểu Vũ): Được, anh ấy có lớp huấn luyện vũ đạo, vừa hay phải ở Ôn Châu một tháng.
Muốn sinh con trai (Ninh Ninh): Ngưỡng mộ thật, lấy một nhà vũ đạo… Rảnh rỗi thì nhờ chồng cậu dạy tớ mấy bài nhảy nhé…
Học tập làm chủ quản (Hạ Thiên): Cái đứa đã sinh con gái như cậu ấy, nửa thân trên đã bị lực hấp dẫn của trái đất phá hoại nặng rồi, đừng ra ngoài hù dọa người khác!
Muốn sinh con trai (Ninh Ninh): …
Diệu Diệu có thể tưởng tượng, Ninh Ninh bên kia máy tính đã tức đến bốc khói.
Trước khi kết hôn, dáng người Ninh Ninh khá đẹp, bây giờ đúng là đã gần giống các bà chị sồ sề người Nga rồi.
Đặc biệt, cô nàng…
Muốn sinh con trai (Ninh Ninh): Các cậu nói xem lần này Tiểu Vĩ sao lại nhiệt tình như thế? Nghe nói chi phí đều do cậu ta chi trả hết đó.
Học tập làm chủ quản (Hạ Thiên): Hỏi nhiều làm gì, người ta muốn đốt tiền thì cậu có lo được không? Hơn nữa người tham dự được nhiều nhất cũng chỉ hai, ba chục người, khao thì cũng mấy ngàn tệ thôi, người ta làm sếp, chuyện nhỏ ấy mà!
Muốn sinh con trai (Ninh Ninh): Tớ chỉ thấy lạ thôi, vả lại nghe nói Bạch Lập Nhân cũng sẽ đi…
Học tập làm chủ quản (Hạ Thiên): Dù sao người ta chủ động mời họp lớp, chắc chắn không vì bao cái bà cô bụng bự mang thai lần hai là cậu đâu!
Làm cô dâu căng thẳng quá (Hiểu Vũ): …
Mọi người đều tự nhiên liên tưởng tới một câu danh ngôn: “Rảnh rỗi mở tiệc họp lớp, chia rẽ biết bao cặp đôi”.
Muốn sinh con trai (Ninh Ninh): Tiểu Vĩ chưa hết tình cảm với Hiểu Vũ nhà ta, muốn nhân cơ hội này làm lại từ đầu à?
Học tập làm chủ quản (Hạ Thiên): Điều kiện của Tiểu Vĩ rất tốt, nhưng điều kiện của chồng tương lai Hiểu Vũ càng tốt.
Hai người đối đáp qua lại, sôi nổi bàn tán, khiến Hiểu Vũ trầm tư không nói. Đương nhiên, người im lặng còn có…
Cuối cùng.
Meo Meo tâm trạng rất tệ: Tớ không muốn đi cho lắm…
Lần này ba người họ lập tức dừng lại, đồng thanh hỏi: Tại sao?
Tâm trạng cô không vui, hơn nữa nếu trong tình hình này mà gặp lại Bạch Lập Nhân, thì sẽ ngượng ngập. Bạch Lập Nhân chắc chắn cũng nhận được tin rồi, không biết liệu anh có cười nhạo cô không? Trốn được thì cứ trốn!
Muốn sinh con trai (Ninh Ninh): Diệu Diệu lại thất tình rồi!
Chồng của Ninh Ninh là người Ôn Châu, sau khi tốt nghiệp, trong ba người thì cô nàng gặp lại Diệu Diệu nhiều nhất, tất nhiên cũng hiểu rõ nhất về tình hình của cô.
Muốn sinh con trai (Ninh Ninh): Cặp đôi đó nghe nói còn mở vũ hội đính hôn, rồi còn mời Diệu Diệu nữa.
Học tập làm chủ quản (Hạ Thiên): Không thể nào?! Khoe khoang thế à?!
Tuy ngồi trước máy tính, không nhìn thấy vẻ mặt nhau, nhưng Diệu Diệu biết chắc chắn Hạ Thiên đang bốc khói bừng bừng vì tức giận.
Muốn sinh con trai (Ninh Ninh): Đúng thế! Nguyền rủa bọn họ sinh con trai không có chim.
Học tập làm chủ quản (Hạ Thiên): Nhất định phải cho bọn họ biết mặt!
Muốn sinh con trai (Ninh Ninh): Tiếc là Diệu Diệu không biết khiêu vũ, nếu không sẽ bắt cô ả kia tự thấy sỉ nhục!
Làm cô dâu căng thẳng quá (Hiểu Vũ): Có gì khó đâu, quên chồng mình làm nghề gì à?! Cho dù là Valse hay điệu gì cũng là thế mạnh của anh ấy!
Ba người hào hứng bàn bạc, khiến Diệu Diệu dở cười dở mếu.
Meo Meo tâm trạng rất tệ: Buổi đính hôn của anh ấy, mình không muốn tham gia…
Không được! Ba người cùng lúc gõ hai chữ đó.
Làm cô dâu căng thẳng quá (Hiểu Vũ): Buổi họp lớp cậu phải tham gia, không được để mọi người biết cậu vì hắn mà buồn bã không muốn gặp ai.
Muốn sinh con trai (Ninh Ninh): Buổi đính hôn cậu cũng phải đi, đồng thời dẫn một anh đẹp trai đi cùng, để hắn biết không chọn cậu là tổn thất của hắn!
Học tập làm chủ quản (Hạ Thiên): Diệu Diệu, cậu đừng để phụ nữ chúng ta bị mất mặt!
Ba người phụ nữ là thành cái chợ, cái chợ này bắt cô phải có mặt mới được. Tuy là thế, nhưng trong khi “đồng bọn” giành nhau nói, tâm trạng đau buồn của Diệu Diệu đúng là đã khá hơn.
***
Lần họp lớp này, Tiểu Vĩ đặt tại Thiên Nhất Giác ở Ôn Châu, khách sạn này không thể gọi là cao cấp, nhưng bên trong chỉ toàn là những món ăn vặt đặc sản Ôn Châu nên khá thích hợp để đãi bạn bè các nơi khác. Bạch Lập Nhân đứng ở lầu một chọn một ít món đặc sản và món ăn chính như bánh chiên, canh cá… rồi đi bộ lên phòng bao ở lầu hai.
Hôm nay xác nhận có tổng cộng hai mươi ba người, cơ bản là các bạn ở vùng Chiết Giang.
Anh vừa mở cửa phòng đã thấy các bạn gần như có mặt đầy đủ, đang rôm rả phát danh thi*p của mình. Rất lặng lẽ, anh khẽ nhíu mày.
Thực ra tổ chức họp lớp rất nhạt nhẽo, vừa giống “tiệc khoe khoang” lại vừa giống “tiệc mờ ám”, mọi năm anh không mấy khi tham dự, chẳng giống Diệu Diệu, dễ xiêu lòng.
Năm nay…
Cô chưa tới? Chắc không phải tạm thời rút lui chứ?
Có chút lo lắng, có chút buồn bực, lại càng có chút nặng nề.
Anh vẫn chưa kịp gắng gượng cười thì mấy người bạn cũ lâu năm không gặp đã lên tiếng chào.
“Ủa, đến rồi à!”, Tiểu Vĩ đứng sau lưng anh giơ tay vẫy vẫy phía sau.
“Diệu Diệu! Ninh Ninh, Hạ Thiên, Hiểu Vũ…”, Tiểu Vĩ chào bốn người vừa đẩy cửa bước vào, lén vỗ lên bờ vai đang cứng lại của Bạch Lập Nhân.
***
Dù sao, với hiểu biết về Bạch Lập Nhân của cô thì hôm đó cô đã làm quan hệ mọi người trở nên căng thẳng, hôm nay anh chịu tham gia đã là “kỳ án” rồi. Hoặc là, hôm nay anh tới, chính vì muốn gặp cô, mỉa mai lạnh nhạt vài câu, khiến cô không biết trốn vào đâu, trước mặt mọi người, lầm mất mặt cô triệt để? Dù sao đó mới hợp với tính cách nhỏ mọn của anh.
Nhưng, anh không hề.
Cả buổi tối, anh im lặng lạ lùng.
Nhưng khi…
“Diệu Diệu, công việc mới của cậu sao rồi? Sếp mới tính tình ra sao? Có xem trọng cậu không?”, Tiểu Vĩ tranh thủ lúc mọi người trò chuyện vui vẻ, quay sang hỏi vu vơ mấy câu như vô tình.
Cả người cô căng thẳng, cứng đờ.
Câu hỏi này, cô không trả lời được không?
Tiểu Vĩ này có phải là đã giao hẹn trước với Bạch Lập Nhân, cố ý sỉ nhục cô?
“Vì cậu không chịu về làm việc mà Lập Nhân bận bù đầu một dạo, cũng may giờ đã có một thư ký cũng khá thích hợp”, Tiểu Vĩ nói tiếp, cười tươi, “Còn cậu? Sếp mới chắc không khó hầu hạ như Bạch Lập Nhân chứ?”
Nhìn đi, nhìn đi, đúng là giống đang cố ý làm khó cô.
Diệu Diệu vùi đầu vào ăn.
Mọi người cũng không buông tha cô, đùa:
“Diệu Diệu, sếp mới trẻ không? Có đẹp trai như Bạch Lập Nhân không?”
“Diệu Diệu, hóa ra cậu vì sếp đẹp trai mà bỏ rơi Bạch Lập Nhân của bọn này, chẳng trách hôm nay cậu ấy im lặng vậy…”
“Diệu Diệu, cậu thế này không đúng nhé, đa tình quá, đúng là điển hình của ‘chỉ thấy người nay cười, có ai nghe thấy người xưa khóc đâu’!”
Mọi người làm loạn cả lên, trước kia họ cũng thường ghép đôi cô với Bạch Lập Nhân.
Xưa kia gặp tình huống này, Diệu Diệu rất nhanh trí, lúc nào cũng cười đùa, cố ý làm ra vẻ u sầu, vạch trần ‘nội tình’: “Thực ra các cậu không biết chứ, Bạch Lập Nhân và Tiểu Vĩ đã không còn trong sáng từ lâu rồi, chỉ lấy tớ làm bức bình phong thôi, sự thực là hai người họ vốn tình trong như đã…”
Và cứ lúc nào bị cô nói linh tinh một hồi, tất cả lại tìm chủ đề mới, bắt đầu lấy hai anh chàng độc thân đó ra cười đùa, không còn chọc cô nữa.
Dù sao trước kia Bạch Lập Nhân cũng chưa bao giờ tham gia, Tiểu Vĩ thì hài hước bẩm sinh, biết đùa, thậm chí còn phụ họa vài câu. “Bị Diệu Diệu phát hiện rồi à? Đúng thế, tôi đã thương thầm Bạch Lập Nhân từ lâu, muốn đè cậu ta xuống rồi đấy!”
Nhưng hôm nay, đầu Diệu Diệu sắp cắm vào trong bát, không chịu ngẩng lên, chứ đừng nói là cười đùa nữa.
Thấy cô không ổn lắm, Tiểu Vĩ sinh nghi, đang định truy hỏi.
Dù sao Diệu Diệu cũng là nhân tài khó kiếm, nếu đổi sang chỗ khác mà không vui vẻ gì, anh ta rất hoan nghênh cô về công ty làm việc.
“Hiếm khi mọi người tụ tập, hôm nay lại do cậu chủ trì, cậu không kính mọi người một ly hả?”, bỗng dưng, nam chính “bị bỏ rơi” trong scandal chủ động phá vỡ im lặng, nhắc anh ta.
Tiểu Vĩ ngớ người, dù gì Bạch Lập Nhân cũng không thích uống rượu, nên xưa nay không ᴆụng đến, huống hồ là ép uống người khác, chỉ cần không phải đi tiếp khách thì chưa từng khuyên ai uống cả.
Đây… đúng là khác thường.
Kỳ lạ thật.
“Đúng đúng, bữa nay tôi mời! Tôi ‘hiếm khi’ mời! Tôi kính cả nhà, tôi kính cả nhà!”, Tiểu Vĩ nhấn mạnh mấy chữ ‘mời’, ‘hiếm khi’, biết ý nâng ly lên, cười rất gian xảo.
Vẻ mặt Bạch Lập Nhân hờ hững, “Một ly không được, phải nhiều ly.”
“Này người anh em, bình thường cậu không ra tay, mà hễ ra tay thì chí mạng quá đấy!”, Tiểu Vĩ kêu lên.
“Tửu lượng cậu cao, uống được cả ba, bốn chai rượu vang cơ mà”, đôi môi mỏng của Bạch Lập Nhân nhếch lên, hãm hại bạn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc