Mắt Trái - Chương 33

Tác giả: Đản Đản

Tình yêu dù ngọt ngào đến mấy cũng phải quay về hiện thực phiền não, giống như người trong gương là bóng hư ảo không có linh hồn, còn người bên ngoài là một thực thể có tư tưởng.
Tiết Khiêm Quân vừa về đến công ty, nhìn văn phòng bề bộn, cau mày.
“Ai ᴆụng đến phòng tôi?”, anh trầm giọng hỏi.
Anh là người sếp tính khí khá tốt, hiếm khi giận dữ, hiếm khi cau có với nhân viên, nhưng không có nghĩa anh không có nguyên tắc, không nổi giận.
“Tổng giám đốc… là… là Chủ tịch…”, Giám đốc kinh doanh lắp bắp nói rõ nguyên nhân, “Hội nghị hôm qua, Tổng giám đốc tạm vắng mặt, Chủ tịch đã… thừa cơ hội nổi trận lôi đình…”
Đám văn kiện bị lật tung, căn phòng thê thảm, còn tin đồn Tổng giám đốc và Chủ tịch bất hòa chỉ trong một buổi chiều mà đã dậy sóng cả công ty.
Nghe thế, vẻ mặt anh vốn đang nặng nề đột nhiên lại giãn ra từ từ, “Hóa ra là thế.”
Anh cười nhạt, trong lúc nhân viên thấp thỏm bất an, anh không làm khó họ, “Nếu là Chủ tịch thì đương nhiên không sao. Đây là công ty của ông ta, không tồn tại văn kiện cơ mật nào cả, ông ta muốn kiểm tra bất kỳ giấy tờ nào cũng là chuyện phải làm! Anh xuống đi.”
“Tổng giám đốc…”, nhưng Giám đốc kinh doanh lại ngập ngừng.
“Còn chuyện gì nữa?”, anh ôn tồn hỏi.
Dù đã vào bệnh viện bôi thuốc, nhưng bây giờ mỗi lần nói, mỗi lần mỉm cười, gò má và khóe môi anh đều đau buốt.
Bạch Lập Nhân đúng là đã đánh anh như đánh kẻ thù Gi*t cha.
“Cái đó… Chủ tịch nói, Tổng giám đốc bình thường đã quá vất vả, không có thời gian yêu đương, không giống thanh niên bây giờ…”
Anh hiểu, sau đó mới là màn kịch quan trọng.
“Chủ tịch tốn một triệu tệ một năm lương, mời một CEO ở tập đoàn kinh doanh về, qua một thời gian nữa sẽ đảm nhiệm… Chủ tịch nói muốn giảm nhẹ công việc của anh, để anh có thể chuyên tâm lo yêu đương. Ngài ấy… hy vọng anh có thể dốc sức phối hợp với vị CEO mới”, Giám đốc kinh doanh khó nhọc nói.
Tiết Khiêm Quân hóa đá.
Kết quả này, mọi người đều rất bất ngờ.
Dù sao năng lực Tổng giám đốc ai cũng thấy, hơn nữa lại có quan hệ cha con với Chủ tịch, mọi người đều bàng hoàng vì Chủ tịch lại vội vã muốn tước hết quyền thế của Tổng giám đốc.
Nhưng anh thì không chút ngạc nhiên.
Hoặc nên nói là, từ giây phút xông vào phòng Chủ tịch hôm qua, anh đã biết, tương lai e rằng sẽ có nhiều thay đổi.
Chỉ là anh không ngờ, Bạch Long lại giận dữ đến độ không kịp thuyết phục Bạch Lập Nhân mà đã sử dụng chiêu mời người ngoài.
“Tổng giám đốc, anh định xử lý thế nào? Chỉ cần anh nói một câu, các quản lý cấp cao chúng tôi nguyện dốc hết sức phối hợp với anh!”, Giám đốc kinh doanh thể hiện lòng trung thành.
Anh trầm tư một lúc lâu rồi định thần, “Không! Không cần! Đợi CEO mới nhậm chức, tôi sẽ phối hợp tốt với đối phương.”
“Tổng giám đốc!”, Giám đốc kinh doanh rất bất mãn thay anh.
“Anh xuống dưới đi”, tối qua ngủ không ngon, anh rất mệt.
Nếu đương sự đã không yêu cầu gì, Giám đốc kinh doanh cũng đành chịu.
Cửa phòng vừa khép, anh đã chìm vào suy tư.
Xem ra mọi kế hoạch của anh đều phải đẩy nhanh rồi.
Anh lấy điện thoại, bấm một dãy số anh luôn ghi nhớ trong đầu, chưa từng lưu trong danh bạ, cuộc điện thoại diễn ra bằng tiếng Anh: “James, chuyện tôi nhờ anh làm giấy tờ công ty bên Mỹ, bây giờ thế nào rồi?”
Đối phương trả lời.
Anh gật đầu, “Rất tốt, mấy hôm tới tôi sẽ gửi sang đó một khoản tiền vốn, anh giúp tôi chuyển vào công ty tài chính mà tôi vẫn qua lại đó, bảo họ trong vòng ba ngày hãy chuyển vào công ty tôi chỉ định.”
Mới cúp máy xong liền có cuộc gọi của mẹ anh, anh vừa nghe máy thì đã bị mắng, “Con đang làm trò gì thế? Mẹ mới vắng mặt vài ngày, sao con lại làm cho quan hệ với lão già đó căng thẳng như vậy?”
“Con sẽ xử lý, mẹ không cần lo”, anh bình tĩnh xoa dịu bà.
“Làm sao mà mẹ không lo cho được? Bây giờ vẫn chưa phải lúc trở mặt!”, Tiết Lệ Viện nổi giận.
“Công ty bên Hồng Kông của con thế nào rồi?”, nhưng anh lại chuyển đề tài.
“Yên tâm, mọi thứ đều bình thường.”
Hai năm trước, anh và Tiết Lệ Viện đã thành lập công ty riêng ở Hồng Kông.
Chuyện này chỉ hai mẹ con họ biết, chưa từng có người thứ ba nào khiến họ yên tâm để nói ra bí mật này.
Ở Đằng Long, mẹ là giám đốc tài chính, anh là tổng giám đốc, rất nhiều việc khi làm đều thuận tiện.
Mỗi năm tình hình tài chính công ty đều rất “đẹp”, nhưng không có nghĩa là tất cả đều chui vào túi người đàn ông kia.
Anh chỉ lấy phần mình đáng được có.
“Nếu tình hình đã thay đổi thì kế hoạch có thể phải điều chỉnh một chút.”
Kiến dọn nhà, cách này e rằng đã không hợp với tình hình hiện nay.
“Nếu không vì con bị con bé kia làm cho mụ mẫm đầu óc thì chúng ta có thê thảm như thế này không?”, Tiết Lệ Viện cười lạnh, “Con trai yêu của mẹ đã trưởng thành rồi, thế mà cũng có ngày bồng bột, anh hùng cứu mỹ nhân, đúng là ghê gớm!”
Trong công ty tràn ngập tai mắt của họ, chuyện hôm qua tất nhiên đã có người báo cáo.
Từ lần đầu bà ta trông thấy Liệu Diệu Trăn, đã cảm thấy khó chịu.
Không ngờ đúng là xảy ra chuyện thật.
Hơn nữa, chuyện đó còn không nằm trong dự đoán của bà ta.
“Ban đầu lúc con thuyết phục mẹ đứng về phía con, chưa từng nói con sẽ có hành động rảnh rỗi là đi yêu đương nhỉ.”
Anh để mặc mẹ mỉa mai.
“Bây giờ lão già kia đã phòng bị mẹ con ta, con nói xem con xử lý thế nào?”, Tiết Lệ Viện hậm hực.
Mãi sau anh mới đáp: “Yên tâm, con sẽ xử lý bãi chiến trường này.”
“Xử lý, xử lý thế nào? Con có cách nào tốt hơn là dịch chuyển tiền vốn?!” Tiết Lệ Viện châm biếm, “CEO mới một khi nhậm chức, quen thuộc mọi quy trình làm việc là sẽ đến lúc mẹ con ta phải cút đi ngay!”
Vốn dĩ mỗi một bước đi đã rất khó khăn, sự tình đến nước này càng không thể thu dọn.
Cúp máy, ánh mắt anh càng u tối.
***
Bà Bạch vội vàng chạy tới, hốt hoảng hỏi, “Diệu Diệu, tóm lại đã xảy ra chuyện gì?”
Trong căn hộ chung cư dành cho người độc thân đã dọn dẹp gọn gàng, những gì cần để lại vẫn ở chỗ cũ, còn những thứ cần mang đi đã nằm trong túi xách của Diệu Diệu.
“Mẹ Bạch, đây là chìa khóa”, Diệu Diệu hối lỗi, “Hôm nay con trả phòng, không thông báo trước với mẹ, con rất xin lỗi.”
Bà Bạch nắm chặt chìa khóa trong tay, cuống quýt hỏi, “Diệu Diệu, con và Lập Nhân cãi nhau à? Nếu đúng thì con phải kiên nhẫn một chút, thằng bé đó có lúc tính khí rất ngang bướng, không biết dỗ dành, nhưng lòng dạ không xấu xa đâu.”
Đôi tình nhân trẻ cãi nhau rồi, làm sao đây?!
“Mẹ Bạch, lần này người tính tình xấu xa là con, không phải cậu ấy”, Diệu Diệu cười khổ, “Lần này bọn con có thể sẽ cắt đứt hoàn toàn.”
“Nghiêm trọng thế sao?”, bà Bạch ngẩn người.
“Mẹ Bạch, nhà cậu ấy ở hiện giờ có phải là thuê đến cuối tháng rồi sẽ trả nhà?”, đừng hỏi vì sao cô biết, thế gian này có chuyện trùng hợp như vậy đấy, hôm qua cô đi siêu thị, gặp chủ nhà trước đây. Mới trò chuyện vài câu, cô đã biết tin này.
Nếu không vì công việc quá bận, không rảnh dọn nhà, có lẽ anh đã không đợi tới cuối tháng.
Bà Bạch khó xử, nhưng vẫn nói thật, “Lập Nhân… đúng là nó nhờ mẹ dọn dẹp nhà cho nó. Nó nói muốn tạm thời về nhà ở.”
Haizzz… có cần thế không?
Cuộc sống của bố dượng Bạch Lập Nhân rất giản dị, thường xuyên nhận lấy những đồ vật người khác không cần nhưng vẫn còn dùng được, điều này người có bệnh sạch sẽ như Bạch Lập Nhân làm sao chịu nổi, nhưng lại phải cố gắng nhẫn nhịn.
Thói quen sinh hoạt của mọi người khác nhau như thế, ở chung sẽ không tự nhiên. Lại ђàภђ ђạ đối phương, nếu đã vậy thì vì sao phải gượng ép bản thân?
Trong tình hình này, da mặt cô dù dày cũng không tiện ở nhờ được nữa.
“Mẹ Bạch, mẹ nói cậu ấy dọn về đây đi, dù sao thì đây cũng là sản nghiệp cậu ấy mua, hơn nữa chỗ này cái gì cũng có. Chỉ cần cậu ấy dọn quần áo mang về đây là được.” Lúc đó, anh cũng lên cơn, đồng ý giá tiền với chủ nhà rất nhanh, cũng may ở sở giao dịch nhà đất, cô và chủ nhà đã kỳ kèo thương lượng, mới bao gồm cả đồ điện, đồ gia dụng trong giá nhà đã mua.
“Mẹ Bạch, con phải đi rồi, mẹ bảo trọng”, cô vẫy tay.
“Này này…”
Bà Bạch là người thật thà, không giỏi ăn nói, bây giờ chỉ đành nhìn theo. Không biết phải níu kéo cô thế nào.
Con trai bà và Diệu Diệu sao thế này?
Bà Bạch cuống cuồng đi xem khắp nơi, mong tìm ra một lý do nào đó để giữ Diệu Diệu lại.
“Hoa… chậu hoa này…”, bà Bạch chỉ chậu thủy tiên trong phòng khách, mấp máy môi, khó khăn lắm mới tìm ra lý do mà lại không biết lợi dụng thế nào.
Diệu Diệu nhìn hai tay mình, không còn chỗ trống nào để cầm nữa.
Cô lắc đầu, “Mẹ Bạch, chậu hoa này… ném nó đi thôi.” Đối với cô, nó vẫn là hồi ức không vui vẻ gì lắm.
Nói xong, cô thở dài rồi ra khỏi nhà.
Nhấc hành lý lên, cửa nhà nhẹ nhàng đóng lại.
Diệu Diệu quay đi.
Âm thanh đó không ngừng vang vọng trong đầu.
Cô sờ nơi Ⱡồ₦g иgự¢, một nỗi hoang hoải khó tả dâng lên, cảm giác hụt hẫng nặng nề đè lên trái tim.
Diệu Diệu dọn về nhà.
Trong nhà giờ có hai con ma, cả ngôi nhà âm u lạnh lẽo. Tuy là mùa hè nhưng vừa bước vào, ngón tay cô đã lạnh cóng.
“Con không nên về nhà, chí ít phải qua Tết”, mẹ cô dài mặt ra, lẩm bẩm vẻ không vui.
Trên cổ con gái đã không còn bùa hộ thân. Âm khí nơi này lại quá nặng, không hợp với cô.
“Mẹ à, đừng vội đuổi con đi chứ! Nhà mới thích hợp khó tìm lắm, mẹ cũng phải cho con thở đã!”, cô thân thiết ôm mẹ.
Mới vào nhà, mắt trái cô đã nhìn thấy hai bóng dáng nho nhỏ một mập một ốm đang chơi đùa.
“Chơi với tớ đi!”
Cô bé mập mạp đang đuổi theo cậu bé gầy gò.
“Không! Cậu mà tức giận thì lại đè cái ௱ôЛƓ bự của cậu lên người tớ!”, A Vu chui tọt xuống dưới gầm bàn, để mặc cô bé mập kia lôi kéo, không chịu chui ra.
Phiền muốn ૮ɦếƭ, phiền muốn ૮ɦếƭ, phiền muốn ૮ɦếƭ!
“Cậu ra đi mà, tớ đảm bảo sẽ không bao giờ bắt nạt cậu nữa!”, cô bé bò sau lưng cậu, túm chặt ௱ôЛƓ cậu bé.
Không ra, không ra, không ra.
Cô bé cuống lên. Thế là ngoạm một cái vào ௱ôЛƓ cậu bé.
“Á!”, A Vu kêu thảm thiết.
Lần này, cậu ta nổi giận, từ gầm bàn chui ra, đang định phản kháng.
Thành công rồi!
“Vu Vu!”, cô bé dang đôi tay mũm mĩm, thân thiết ôm chầm cậu bé.
“Tránh ra, tớ đây ngọc thụ lâm phong, phong lưu đường đường, tiền đồ vô hạn. Ai thèm con bé mập nhà cậu ôm chứ!”, A Vu bỗng dưng bị ôm đến nghẹt thở, kêu oai oái.
Diệu Diệu suýt nữa phì cười thành tiếng.
Tình cảm tiến triển tốt ghê!
“Mẹ con bé ngày nào cũng tới, dù cho không nhìn thấy nó, không rõ nó có nghe được hay không, cũng đều khuyên nhủ con bé! Lại có ‘ma cùng tuổi’ chơi cùng, tính cách nó đã tốt hơn nhiều, không còn ngày ngày nghĩ cách trốn khỏi chỗ này, đi ‘đeo bám’ người khác nữa.” Thấy con gái không chịu đi, bà Diệu bình tĩnh lại, kể cô nghe tình hình tiến triển ra sao.
Anh trai cũng gặp rồi, tâm nguyện của cô bé cũng hoàn thành rồi.
“Đợi tình cảm bọn nó tốt hơn thì mẹ sẽ sắp xếp tiệc cưới cho bọn nó”, đến lúc đó, con gái uống rượu giao bôi của chúng, “hòa phách” có thể sẽ trở lại.
“Cái này tùy duyên vậy!”, Diệu Diệu hờ hững xua tay.
Cô không mong ૮ưỡɳɠ éρ A Vu, vì cô biết, nếu mẹ bức nó, A Vu chắc chắn sẽ “hy sinh” vì cô.
“Con vào phòng đây!”, sợ bị mẹ đuổi đi, cô xách hành lý vội vã về phòng mình.
Nhưng vẻ mặt bà Diệu luôn nặng nề.
“Cái này không tùy duyên được! Nếu tùy duyên thì có thể con sẽ…”, đứng ở chỗ con gái không nhìn thấy, bà thở dài.
Hy vọng, ba thứ đó, có thể đầy đủ sớm một chút.
Lại mất một tuần, cuối cùng Diệu Diệu cũng trở về tâm trạng bình thường.
Tám giờ rưỡi, khi nộp đơn nghỉ ốm cho phòng Nhân sự xong xuôi, Diệu Diệu quẹt thẻ, đi từng bước lên cầu thang, vào văn phòng.
Cô đi trên sàn nhà bằng đá hoa cương. Nhân viên hai dãy phòng vẫn bận rộn như xưa, lạnh nhạt đến độ chẳng ai chào hỏi ai. Trong phòng khách cách biệt bằng cửa kính hình như có khách hàng đang bàn bạc công việc.
Mọi thứ đều không thay đổi. Nhưng cô cứ cảm thấy như có gì đó rất lạ. Vì ngay cả không khí cũng toát lên một vẻ tiêu điều, buồn thảm, khiến người ta ảo giác rằng, hết thảy mọi người đều đang rất căng thẳng.
“Ding ding”, lúc này, Tiết Khiêm Quân với vẻ bình thản, mặc áo sơ mi được ủi thẳng thớm, khóe môi nở nụ cười nhẹ, đang bước ra khỏi thang máy.
Thấy cô, anh hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng định thần lại, mỉm cười, “Nghỉ hết phép rồi à?”
“Vâng”, cô cũng nở nụ cười với anh.
Trải qua đêm ở biển, quan hệ giữa hai người đã bước một bước tiến lớn, cảm giác rất thân thiết.
“Thế thì tốt, nếu em vẫn còn bệnh, anh phải nghĩ xem có nên đổi trợ lý trẻ trung xinh đẹp khác không! Cũng may, anh không cần khổ sở nghĩ về vấn đề này!”, anh đùa, giọng vui vẻ, nhẹ nhõm.
Nhưng Diệu Diệu lại sững người.
Vì anh thường nói với nhân viên cấp dưới bằng giọng điệu đó. Tuy cô cũng là nhân viên của anh, nhưng cứ thấy kỳ quặc thế nào ấy.
“Khiêm Quân, em chuyển nhà rồi”, sợ nếu anh đến chỗ cũ tìm cô lại công cốc, Diệu Diệu báo cho anh biết.
Suốt tuần nay, cô luôn ở nhà làm con gái hiếu thảo, hoàn toàn quên mất lâu rồi anh không hẹn cô, không gọi điện cho cô.
“Được. Nếu xa đây, phải chuyển tuyến xe thì nói với phòng Nhân sự, xem có thể xin phí đi lại không”, anh cười tươi.
Diệu Diệu ngẩn người.
Thế thôi? Anh không hỏi cô chuyển đến đâu sao?
“Cố lên, làm việc tốt nhé!”, anh vỗ vai cô, khuyến khích.
Khích lệ nhân viên xong, anh mỉm cười quay đi, để lại Diệu Diệu nét mặt hoang mang.
Giờ cơm trưa, Diệu Diệu gọi điện thoại nội bộ cho anh.
Dù sao, vì để cảm ơn ơn cứu mạng và ở cạnh cô, cô muốn mời anh ăn cơm.
“Xin chào, trợ lý Liệu”, nhấc máy lên, giọng anh vẫn ôn hòa như xưa.
Nhưng tiếng gọi “trợ lý Liệu” lại khiến cô không biết nên mở lời thế nào.
“Em… em muốn mời anh ăn cơm…”, cô khó nhọc lên tiếng.
Cứ thấy, có gì đó đã khác.
Trong ống nghe im lặng vài giây, rồi vẳng đến lời từ chối dịu dàng, “Xin lỗi trợ lý Liệu, trưa nay chắc không được, anh đã hẹn bạn gái đi ăn rồi.”
Hẹn bạn gái đi ăn?
Diệu Diệu lại tỏ ra hoang mang.
Bạn gái? Bạn gái của anh chẳng phải cô ư?
Ban đầu lúc mới tới công ty, anh hẹn cô ăn cơm, lúc đó anh nói: “Nếu đã thế, trợ lý của anh từ chối thì anh không miễn cưỡng nữa. Nhưng, bạn gái anh chắc sẽ không từ chối yêu cầu ăn trưa chứ?” Khi đó trợ lý mà anh ám chỉ là cô. Và bạn gái mà anh nói, cũng là cô.
Nhưng lần này, trực giác mách bảo cô rằng, bạn gái mà anh nói là người khác.
“Anh đang đùa ư?”, Diệu Diệu không phản ứng kịp, đờ đẫn hỏi.
Trong ống nghe lại im lặng rất lâu.
Sau đó, giọng nói ấm áp của anh, thông qua đường dây, chậm rãi truyền tới, “Trợ lý Liệu, cuối tháng này, anh sẽ đính hôn.”
Diệu Diệu trợn mắt, há miệng, bàng hoàng. Ống nghe trong tay rơi xuống đất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc