“Chúc bạn thân kiêm sếp cũ của mình sinh nhật vui vẻ!”, Diệu Diệu cười như đóa hoa tuyệt mỹ nhất.
Bạch Lập Nhân rời mắt đi, không dám nhìn cô, lạnh nhạt nói, “Sinh nhật tôi đã qua lâu rồi!”
Bây giờ nghĩ lại, hôm sinh nhật anh, đúng là một trò cười hoang đường.
“Đừng thế mà! Mỗi người mỗi năm đều có hai sinh nhật, hôm nay là sinh nhật âm lịch của cậu”, cô rất khéo léo.
“Tôi không quen âm lịch, từ nhỏ tới lớn chỉ mừng sinh nhật dương lịch!”, anh hừ lạnh, lạnh nhạt quay lưng lại với cô.
Nhớ lại, hôm đó, người bạn mà cô nói chính là Tiết hồ ly chăng?!
Anh là gì chứ, bạn trai người ta bệnh, tất nhiên anh sẽ bị bỏ rơi rồi.
Giờ thì tại sao anh phải miễn cưỡng chọn sinh nhật âm lịch chứ?!
“Sinh nhật đương nhiên là ăn mừng trễ chứ không mừng sớm mà!”, cô cười tươi rói, tiếp tục nhiệt tình mặc kệ anh lạnh nhạt, không hề bực bội.
Cô lại thò một tay ra, nắm lấy cổ tay anh.
Thấy anh cau mày, nhìn nơi cổ tay bị mình nắm lấy, Diệu Diệu vội cười giả lả, “Hê hê, mình về nhà rửa tay rồi.” Tuy rất không thích bệnh sạch sẽ của anh, nhưng hôm nay Diệu Diệu đã chuẩn bị để nhường nhịn anh tới cùng.
Lần này, Bạch Lập Nhân không hất tay cô ra, nhờ ánh nến yếu ớt kia mà để mặc cô kéo anh vào phòng khách tối om om.
“Bạch Lập Nhân, ước đi, rồi thổi nến! Thổi nến xong thì cậu sẽ lớn thêm một tuổi!”, cô cười hi hi ha ha.
Anh lạnh mặt, phớt lờ cô.
Cô đưa tay ấn gáy anh, giục giã, “Nhanh lên nhanh lên, mình muốn ăn bánh!”
Anh có phải mèo đâu, sao Ϧóþ cổ anh?!
Anh cáu, không thổi nến nhưng lại cầm dao nĩa lên, cắt ổ bánh. Mỗi người một nửa.
Anh không có bất kỳ mơ ước gì, nếu có, thì nguyện vọng duy nhất chính là muốn bản thân nhanh chóng hồi phục “bình thường”.
Diệu Diệu cũng không ép, vui vẻ nhận lấy bánh, ăn một miếng rất ngon lành, “Ừm, ngon thật, mỹ vị nhân gian!”
Anh cũng hờ hững ăn một miếng.
Cô quay sang, đang muốn hỏi xem mùi vị thế nào, dưới ánh nến chưa tắt bên nửa miếng bánh của anh, cô tò mò hỏi, “Bạch Lập Nhân, sao tai cậu đỏ lên hết vậy? Nóng quá hả?”
Không chỉ là tai, mà nếu nhìn gần hơn sẽ thấy mặt anh cũng hơi đỏ lên rồi.
Nóng quá?
“A! Tại mình hết!”, Diệu Diệu vỗ trán, nhảy lên, chạy ra sau sofa, thuần thục lần tìm công tắc đèn trong nhà, đẩy nó lên.
Cả gian nhà bừng sáng, máy lạnh cũng chạy lại như thường.
“Mình quên mất là cậu khá sợ nóng”, Diệu Diệu nói, vẻ ngượng ngập.
Ngốc, anh có phải là sợ nóng đâu…
Anh là… anh là… cô nàng này, sao chạm vào cổ anh!
“Vị bánh kem rất ngon, không ngọt chút nào!”, anh chỉ vào bánh kem vị trà xanh trên tay, chuyển chủ đề.
Anh ghét đồ ngọt, nhưng bánh kem này đúng là hợp với khẩu vị của anh.
“Đương nhiên rồi, không phải Quế Hương Thôn, cũng không phải Omer, mà là bánh của Nguyên Tổ đó!”, cô rất thành ý mà, tiệm bánh Nguyên Tổ ở Ôn Châu chỉ có hai tiệm, tối qua đi làm về, cô đã cố chạy tới đó đặt bánh, càng không tiếc tiền cho ổ bánh có giá trị gấp đôi chỗ khác.
Bạch Lập Nhân hờ hững ừ vài tiếng.
“Cậu phải đáp lễ mình nhé!”, Diệu Diệu nhân cơ hội, lấn tới.
“Đáp lễ cậu cái gì?”, Bạch Lập Nhân lườm cô.
Nể tình cô đã bỏ công sức ra, đền đáp cô chính là không giận cô nữa.
Câu này Diệu Diệu không nói rõ ra mà chỉ cười tươi, “Cậu hiểu mà, tự nghĩ đi.”
Bạch Lập Nhân cố tình phớt lờ cô.
“Tìm thấy thư ký chưa?”, hai người ngồi trên sofa, vừa ăn bánh, Diệu Diệu vừa trò chuyện vu vơ.
“Sao, muốn quay lại?”, nĩa dừng lại, anh trầm giọng hỏi.
“Không, mình chỉ hỏi vậy thôi, mình cũng quan tâm cậu mà!”, Diệu Diệu cười khan, cô bắt buộc phải chịu trách nhiệm về công việc hiện tại.
“Tìm được rồi. Là một thư ký có năng lực, lại có mối quan hệ khá rộng”, anh nói gọn. “Hơn nữa, quan trọng nhất là tôi có thể tin tưởng.” Hôm nay làm việc cả ngày, anh rất hài lòng về thư ký mới.
Là người quen? Nhận xét của anh còn tốt như thế?!
Diệu Diệu có phần khó chịu, nhưng cũng thật lòng chúc mừng. “Vậy chúc cậu và cô ấy có thể hợp tác vui vẻ!”
“Ừ”, anh gật đầu.
Quãng này, nếu San San thích nghi với công việc, anh sẽ giao toàn bộ hóa đơn chứng từ cho cô ta.
Cả hai đã cùng nhau trưởng thành, San San dù thế nào cũng không thể hại anh, chuyện này nếu so với người ngoài thì anh rất tin tưởng.
“Bạch Lập Nhân, cống hiến chút bia đi, chúc mừng sinh nhật cậu!”, Diệu Diệu đẩy đẩy anh.
“Nhà tôi không có bia.”
Anh không thích bia rượu, ngoài việc tiếp khách ra thì không ᴆụng tới giọt nào.
Nên tuy là mùa hè, nhưng tủ lạnh nhà anh rất sạch sẽ. Không tìm thấy bóng dáng bia rượu nào.
“Cậu nói dối, tháng trước có khách hàng tặng cậu hai chai bia Scotland! Nghe nói giá hai chai đó phải hơn ngàn tệ đó!”, đừng nói cô nhớ dai, thật ra bia mấy trăm tệ một chai đã khiến cô băn khoăn rất lâu.
Hai chai bia đó, anh định giữ lại tặng cho bố dượng.
“Mở một chai cho mình nếm thử đi! Dù thế nào thì hôm nay mình cũng là khách mà!”, Diệu Diệu vì chưa thỏa mãn mà đeo bám anh.
Anh đành đứng dậy, đến phòng chứa đồ lấy ra một chai, đặt xuống trước mặt cô, “Đây!”
Vui vẻ thế sao? Thừa lúc Bạch Lập Nhân hôm nay không nhỏ mọn, Diệu Diệu mừng rỡ vì được như ý muốn. Vội vàng đi tìm ly bia và đá.
Cô mở chai bia, đổ đầy mỗi người một ly, vội vã uống trước một ngụm.
Ngụm bia trôi vào miệng, mặt cô đã biến sắc, nhăn nhó. Bạch Lập Nhân cũng mới hớp một ngụm, cau mày ngay.
Vừa đắng lại chát, còn bị sặc, khó uống quá. Quả nhiên, thứ có giá đắt đỏ chưa chắc đã tốt.
“Ngon quá! Chúng ta mỗi người ba bốn ly, uống hết nhé”, Diệu Diệu nhăn nhó, khổ sở.
Đã khui ra rồi, làm sao đây? Bia không phải rượu vang, cố uống là được.
“Tôi không uống, muốn thì cậu đi mà uống”, Bạch Lập Nhân đặt ly xuống, không ᴆụng tới nữa.
Ai làm thì kẻ đó chịu. Sao anh lại phải vì tiết kiệm mà ngược đãi dạ dày mình?!
Anh mở tivi, xem thời sự.
Vốn dĩ giờ này là anh phải đá cô ra ngoài. Nhưng một tuần không gặp, tuy không nói ra miệng nhưng anh nhận ra trong lòng mình, thực sự mong cô ở lại thêm một chút.
“Không muốn uống thì đổ đi, bia này cũng chẳng ngon lành gì”, anh mát mẻ, khuyên với vẻ không-thành-ý-cho-lắm.
Khóe mắt anh liếc thấy gương mặt xinh đẹp của cô nhăn nhó, đang gắng sức uống cho hết, bộ dạng đau khổ đó làm anh buồn cười quá.
“Không được, bia này đắt lắm!”, tinh thần tiết kiệm của Diệu Diệu phát huy.
“Đắt thế nào? Còn chưa bằng giá một lọ mỹ phẩm của các cô!”, anh hừ mũi.
“Không được không được! Nếu đổi thành bia khác thì có thể mua được hai, ba trăm chai rồi!”, cô lắc đầu, như uống phải thuốc bắc, gắng gượng giải quyết hết, sau đó rót thêm cho mình ly nữa.
Chịu không nổi cô!
Bạch Lập Nhân phớt lờ, tiếp tục xem thời sự.
Xem xong nửa tiếng thời sự, anh quay sang, thấy chai bia bên cạnh cạn sạch, còn cô co lại như một con tôm, rúm ró ngồi cạnh anh.
“Này, cậu sao thế?”, anh đẩy mạnh cô ra.
Diệu Diệu ngước lên, nhìn anh bằng ánh mắt sáng trong như trăng, như biết nói của mình, sau đó cười ngô nghê: “He he, Bạch Lập Nhân, đầu mình đau quá.” Nói xong cô lại cúi xuống, tiếp tục co người lại cạnh anh.
Không phải chứ? Uống say ư? Bia thôi mà!
Trực giác đầu tiên của Bạch Lập Nhân lóe lên, anh chụp vội chai bia rỗng kia, xem độ cồn của nó.
32%! Anh sửng sốt, chăm chú đọc hướng dẫn sử dụng tiếng Anh, quả nhiên có một dòng chữ nhỏ ghi rõ, không được uống liên tục.
Chẳng trách mà xưa nay Diệu Diệu cũng được coi là biết uống, bây giờ lại nằm gục thế kia.
“Bạch Lập Nhân, mình khó chịu quá, muốn ngủ quá”, Diệu Diệu nằm bò ra đất, mơ mơ màng màng, giọng nhẹ bẫng cầu cứu anh.
“Con tôm” khó chịu lăn lộn, lúc anh đang đọc hướng dẫn, lại còn khó chịu tới mức lăn lên đùi anh.
Thở dài, rồi thoải mái gối đầu lên.
Bạch Lập Nhân bỗng hóa đá.
***
Thật mờ ám quá!!!
“Con tôm” an phận gối lên đùi anh, gương mặt đẹp đỏ hồng đang đối diện anh, chỉ là chỗ đôi môi đỏ chỉ cách có một centimet thôi là ᴆụng vào…
Bây giờ nếu có người bất ngờ xông vào, chắc chắn sẽ hiểu nhầm!
Anh hóa đá, không dám nhúc nhích.
Mười phút sau, thấy cô ngủ thực sự “ngoan hiền”, anh giơ tay ra đẩy đầu cô.
Diệu Diệu giống quả bóng, lăn ra xa vài tấc, cả gương mặt vùi vào chân anh.
Anh đang định đứng dậy, kéo cô về nhà cô để ngủ, nào ngờ nghe “rầm” một tiếng, thật quá trùng hợp, cánh cửa nhà cô và anh vốn đang mở toang, lại cùng lúc bị gió thổi sập, đóng lại.
Bạch Lập Nhân trợn mắt, vội lay cô, “Diệu Diệu!”
Làm sao bây giờ?!
“Ưm…”, Diệu Diệu bị lay lắc, “làm phiền” tới độ rất khó chịu, mơ mơ màng màng ngồi dậy đẩy tay anh ra, đầu xoay mòng mòng, lại ôm lấy đầu mình.
Anh thở phào, “Này, cậu có mang theo chìa khóa nhà không?” Thực ra hỏi cũng bằng không, cô mặc một bộ đầm, có vẻ không hề mang theo chìa khóa.
Không biết cô có nghe thấy anh nói không, vẻ mặt đờ đẫn mấy giây rồi nhắm mắt lại.
“Này này này! Cậu khoan ngủ đã!”, anh cuống lên, gọi cô, vì cơ thể cô lại đang đổ gục về phía anh.
Anh đưa tay giữ lấy vai cô.
Diệu Diệu đang cuống quýt tìm chỗ ngủ, lại bực bội đẩy tay anh ra.
Tưởng cô ngồi thẳng, anh vừa buông tay thì cô lại đổ ập xuống, không kịp phòng bị, anh bị cô đè xuống sàn.
Cuối cùng đã có “gối đầu”.
Diệu Diệu thoải mái đổi tư thế, co lại trên Ⱡồ₦g иgự¢ chắc khỏe của anh, ngủ tiếp.
Bạch Lập Nhân sững sờ.
Lúc này cô với gương mặt đỏ hồng, giống một đóa hoa đào đang nở rộ, đẹp đến nghẹt thở.
Bàn tay muốn đẩy cô ra, lại không cầm lòng được mà vuốt ve má cô, sau đó trượt qua trán cô, lông mi, mắt cô, mũi cô, cuối cùng ngón cái đặt trên đôi môi đỏ tuyệt đẹp, mềm mại, lưu luyến khó rời.
Trước kia, anh từng hôn ở đây, bây giờ, anh rung động vô cùng, rất muốn gần gũi cô.
Bạch Lập Nhân tưởng một tuần không gặp thì cảm giác đó sẽ dần nhạt đi, nhưng từ khoảnh khắc thấy cô ở cửa, anh đã biết, mình chỉ thông qua sự bận rộn liên tục, tê liệt liên tục, để kìm nén nỗi khao khát trong lòng.
Gương mặt đang được ngón tay anh vuốt ve bỗng động, mơ mơ màng màng mở mắt, ngước lên chớp một cái.
Ngón tay anh vẫn đang đậu trên môi cô.
Anh căng thẳng, gương mặt đẹp trai bỗng đỏ bừng.
Người ngạo mạn vô cùng như anh, hệt như lần đầu làm kẻ trộm mà lại bị người ta bắt quả tang. Anh chắc chắn sẽ bị phỉ nhổ, bị khinh khi, dù sao trong lòng cô đã có kẻ khác.
Anh đang định tỏ vẻ chính nhân quân tử, tiện thể lấp liếm cho qua, thì nào ngờ, cô mở mắt ra, thấy là anh, cơ thể hơi căng cứng ban nãy từ từ thả lỏng, cụp mắt xuống, dụi dụi anh, áp vào anh, lại tiếp tục gối lên иgự¢ anh.
Cô nàng này, tửu lượng kém quá!
Bạch Lập Nhân bỗng dở cười dở mếu, nhưng cảm xúc lại phức tạp.
Anh thà rằng cô hét lên.
Vì anh bỗng nhìn rõ một sự thực rằng, Diệu Diệu căn bản không xem anh là đàn ông. Trong tiềm thức của cô, anh là người bạn khiến cô rất yên lòng, có thể gần như là người nhà.
Ngón tay ve vuốt môi cô, bỗng buồn bã buông xuống.
Cảm giác cô trong lòng anh, nhưng lại không thuộc về anh, thực sự rất tệ hại.
Trong thoáng chốc, một suy nghĩ cố chấp chiếm đóng trái tim anh.
Anh phải có được cô! Tuyệt đối không thể để Tiết hồ ly giành trước một bước.
Mấy hôm nay, chỉ cần nhắm mắt, anh lại thấy cảnh Tiết hồ ly và Diệu Diệu quấn quýt nhau, lại bắt đầu phiền muộn.
Anh mở game ra chơi để chuyển hướng chú ý, anh ném đồ đạc để giải tỏa, thậm chí anh còn hút vài gói thuốc lá mà xưa nay chưa từng ᴆụng đến, nhưng không thể bình tĩnh lại.
Nếu, nếu, bây giờ quyết định giành lại tình yêu, thì chiến thắng bao nhiêu phần trăm? Đúng! Phải giành lại tình yêu! Anh làm sao mà phải nhường cho Tiết hồ ly?!
Nhưng…
Bạch Lập Nhân hơi nhúc nhích cơ thể, gồng mình ngồi lên, ngửa đầu dựa vào sofa, rất tức giận, vì anh khổ sở.
Rốt cuộc phải theo đuổi phụ nữ ra sao? Hơn nữa anh theo đuổi Diệu Diệu, suy nghĩ này cũng rất đáng sợ, quá ngại ngùng!
Lỡ như thất bại, lỡ bị từ chối thì ngượng lắm. Hơn nữa đó lại là cơ hội để Tiết hồ ly cười nhạo lên mặt mình! Khả năng bị từ chối quá lớn, dù sao hôm đó ánh mắt Diệu Diệu nhìn Tiết hồ ly hình như là rất si mê.
Theo đuổi một mối tình không chắc chắn lắm, chỉ có kết cuộc thảm bại.
Anh mâu thuẫn, đấu tranh.
Nhưng…
Anh nhìn lên tường, dưới ánh đèn, bóng hai người phản chiếu.
Bóng cả hai hòa vào nhau, như sắp nhập lại thành một, mỗi một hơi thở của anh, “con tôm” gối trên Ⱡồ₦g иgự¢ anh kia lúc nào cũng yên tĩnh nhấp nhô lên xuống theo, tạo nên một cảnh sắc hài hòa đến khó tả.
Tối nay, thực sự chỉ là sai lầm sau cơn say hay sao?
Anh muốn gần gũi hơn, nhưng chỉ có thể giữ khoảng cách an toàn. Vì, anh biết, mọi hành động bây giờ đều chỉ là lén lút, không vinh quang.
Trừ phi…
Có khả năng nào để “sai lầm” này tiếp tục không nhỉ?
Anh biết rõ, nếu anh cứ giữ sự kiêu ngạo của mình, vẫn không thể buông bỏ thái độ ngạo mạn, thế thì sai lầm mãi mãi chỉ là sai lầm, còn nếu… chịu trói buộc…
Hơn nữa, Diệu Diệu cũng quan tâm đến anh, nếu không sẽ không chạy tới như thế, mong muốn được nối lại tình bạn như thế.
Có lẽ, vạn sự đều có khả năng.
Vòng ôm tối nay khiến anh nhận rõ, anh không mong mọi thứ chỉ là ngắn ngủi.
Nhìn đôi môi đỏ hé mở theo nhịp thở của cô, gương mặt lộ rõ vẻ dựa dẫm…
Nếu… nếu lúc này cảnh này, đổi lại là ở cạnh Tiết hồ ly, thì phải làm sao? Bạch Lập Nhân nhận ra, trái tim anh như có ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm.
Không được!
Cuối cùng anh lấy hết sức hạ quyết tâm, lần này, anh liều!
Không biết là vì mặt cô quá nóng, hay иgự¢ anh quá lạnh, mà hai người khi “da thịt gần gũi” đều run lên.