Công ty tài chính tiền tệ Đằng Long vẫn nức tiếng gần xa, tập đoàn đóng tại Ôn Châu tấc đất tấc vàng, mua cả một mảnh đất ngay giữa trung tâm, xây dựng tòa nhà văn phòng, khí thế hừng hực.
Lần đầu Diệu Diệu thấy nơi này đã cảm nhận tòa nhà được xây dựng quá ngạo nghễ.
Bất kỳ chuyện gì, vật cực tất phản, nắng quá gắt sẽ chỉ làm tan chảy vạn vật, không gây chuyện phiền toái thì cũng có hại.
Nhưng, Đằng Long lại hoàn toàn tương phản với điều đó, ngược lại còn phát triển hùng hậu hơn.
Nguyên nhân nơi này không phạm cấm kỵ, có lẽ là vì khí âm quá mạnh của Tiết Khiêm Quân ngược lại đã làm trung hòa dương khí cực mạnh của nơi này.
Giống như, cô và Bạch Lập Nhân.
Diệu Diệu làm việc ở Đằng Long đã một tuần, công việc rất đơn giản, ngoài những công văn đánh máy mãi không hết, thì còn nghe điện thoại gọi đến không ngớt.
Tiết Khiêm Quân vừa nhận được điện thoại riêng mà Diệu Diệu nối máy vào văn phòng, đã cau mày lại.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Tiết hồ ly, bố tôi nếu hỏi anh thì nhớ nói chúng ta có hẹn hò đấy nhé!”, trong điện thoại vẳng ra giọng nói ngạo mạn của Đỗ San San.
Anh vừa nghe đã phì cười, “Tại sao tôi phải che giấu giùm cô?”
Rõ ràng, có người đã bị bố làm phiền hết mức. Nhưng đây là giọng điệu cầu xin à? Cô Đỗ San San này rất biết vờ vịt trước mặt đàn ông, còn với anh thì ngay cả giả tạo cũng lười, vì từ trong xương tủy cô ta đã khinh ghét anh, không phục anh.
“Chẳng phải anh đang quen Liệu Diệu Trăn à? Tôi cũng có thể giúp anh che giấu”, câu nói này của Đỗ San San thực ra cũng là một sự nhạo báng.
Anh nghe mà cười càng tươi, “Hình như tôi không cần ai giúp che giấu nhỉ?!”, anh làm bất kỳ chuyện gì, đi đường nào, cũng đều có suy tính và cân nhắc cả.
“Nghe nói, Bạch Lập Nhân và Liệu Diệu Trăn cãi nhau rồi. Liệu Diệu Trăn cũng nghỉ việc rồi, đang giở trò với anh đúng không?”, Đỗ San San có vẻ vui trên nỗi đau của kẻ khác.
Anh chỉ cười nhạt.
Thực tế thì sự việc thuận lợi tới mức khiến anh cũng cảm thấy băn khoăn.
Bạch Lập Nhân vô duyên vô cớ đuổi việc Diệu Diệu, hơn nữa hôm đó, thấy anh đưa Diệu Diệu về nhà, lại còn “thân mật” trước cổng, ánh mắt cậu ta gần như tóe lửa.
“Đừng tưởng tôi không biết, anh nhờ người điều tra Bạch Lập Nhân và Liệu Diệu Trăn, rồi nghe đại sư gì đó nói cô ta có số giúp chồng rất mạnh, bất kỳ người đàn ông nào mà cô ta gần gũi đều sẽ may mắn lây, trở nên thuận buồm xuôi gió!”
“Đỗ San San, cô quá tin những điều này đấy”, anh dựa vào lưng ghế, thong thả nói.
“Nhưng, anh tin thì có, không tin thì không có, Liệu Diệu Trăn quá giỏi, kéo cô ta ra khỏi Bạch Lập Nhân là chuyện tốt với anh.”
“Tôi thật không ngờ, hóa ra cô hiểu tôi đến vậy!”, anh mỉa mai.
“Tiết hồ ly, chẳng phải tôi hiểu anh, mà là chúng ta nghĩ giống nhau!”, Đỗ San San ngọt ngào, “Tôi cũng đang ngứa mắt Liệu Diệu Trăn đây, có cơ hội đối phó với cô ta thì tôi tuyệt đối không bỏ qua!” Cô ta là kẻ thù dai mà!
“Đỗ San San, cô đúng là làm thiên kim tiểu thư chán rồi hay sao mà cứ kiếm chuyện mãi thế!”, chủ đề này khiến anh thấy rất nhàm chán.
“Tiết hồ ly, là ai đã biến tôi thành kẻ rảnh rỗi thế này?”, nghe anh nói mát mẻ, Đỗ San San bực tức, “Anh lo đối phó với Đơn Thiếu Quan là được rồi, việc gì phải tiêu diệt tôi luôn chứ?”, vì anh bạn học quý hóa kia mà bây giờ công ăn việc làm của cô trong tập đoàn gần như đều bị chặn đứng.
Ở lại làm việc tiếp thì đã mất hứng rồi.
Mà trùng hợp là - cô ta có suy nghĩ thế này.
Tiết hồ ly trong vô thức đã giúp cô ta một tay.
Đang nghĩ tới đây, Đỗ San San vụt nghĩ ra, ban nãy cô trợ lý nghe điện thoại, giọng nói ung dung chậm rãi kia quá quen, hoàn toàn khác với giọng cô trợ lý trong trẻo, nhanh nhẹn trước kia.
“Tiết hồ ly, anh đừng nói là anh đã kéo Liệu Diệu Trăn về cạnh anh rồi đấy nhé?”, Đỗ San San kêu lên, “Anh thật sự tin lời ông đại sư Hồng Kông đó hả? Muốn nhờ vào vận trình của Liệu Diệu Trăn à?”
Cô ta rất ghét Liệu Diệu Trăn, có vẻ ngoài y hệt một con cáo xảo quyệt, chẳng khác gì Tiết Lệ Viện.
Tiết hồ ly dù gì cũng là nhân tài, nếu để Liệu Diệu Trăn hưởng lợi, cô ta sẽ rất bực mình.
“Tôi từng nói, tôi không quá tin những điều đó, nhưng tôi chấm năng lực của cô ấy”, anh xưa nay không phải người soi mói cách nói của kẻ khác, nhưng bỗng dưng hôm nay vì cách nói chuyện đó mà Tiết Khiêm Quân cảm thấy kém vui, “Đỗ San San, nếu thực sự cô quá rảnh rỗi không có chuyện gì để làm, thì cứ đi thẩm mỹ hoặc spa chứ đừng làm như chúng ta quen thân nhau lắm được không!”
Nói xong, anh cúp máy.
Vỗ trán.
Nói thực là tuy nói vậy, nhưng anh không tự tin rằng sau này liệu mình có trở nên “thân” với Đỗ San San thật hay không.
Tới đâu hay tới đó vậy.
Anh thích đi một bước, rồi tính tiếp bước sau.
Dù sao, vận mệnh lúc nào cũng thay đổi.
Suy nghĩ rồi, anh nhấc máy lên, bấm số nội bộ.
“Xin chào, đây là văn phòng Tổng giám đốc”, bên kia đầu dây vẳng tới giọng dịu dàng nhẹ nhàng của Diệu Diệu.
Thực ra giọng cô rất dễ nhận ra, không nhanh, dịu dàng và rất kiên nhẫn.
Hoàn toàn khác với hình tượng bên ngoài.
Anh biết hôm đó tại sao mẹ lại nói như vậy, vì Diệu Diệu cũng giống mẹ anh, cũng có đôi mắt quả hạnh tiêu chuẩn, đuôi mắt dài và hơi xếch, cực kỳ yêu kiều, quyến rũ như một con mèo, mang một vẻ cám dỗ.
Nói thật là lúc chưa quen cô, anh ngỡ sẽ điều tra ra Diệu Diệu chắc chắn là dạng phụ nữ có tác phong làm việc chậm chạp, không hết lòng, để Bạch Lập Nhân chuyên dẫn đi tiếp khách mà thôi.
Dù sao, phụ nữ xinh đẹp thì cơ bản đều chỉ là gối thêu hoa.
Nhưng càng tiếp xúc, anh càng sững sờ, Diệu Diệu tuy không mạnh mẽ, nhưng thái độ làm việc của cô rất nghiêm túc, rất cố gắng, hiệu quả công việc cũng rất cao, chuyện nào giao vào tay cô cũng đều thành công.
“Lần sau khi nhận được điện thoại của cô đó, em có thể không cần nối máy vào nhé”, anh cố ý dặn.
Anh không mong Diệu Diệu và Đỗ San San tiếp xúc nhiều.
“Xin lỗi, em hiểu rồi.”
Diệu Diệu lễ phép gật đầu.
Làm anh đang muốn giải thích lại không biết mở lời thế nào.
“Đúng rồi, Tổng giám đốc, lúc nãy Chủ tịch Vương đến hỏi thăm, buổi trưa ngày mùng bảy, anh có thanh toán lại tiền ăn không?”
“Em trả lời thế nào?”, Tiết Khiêm Quân bất ngờ, anh muốn để mấy ông già kia lo lắng, không thể chắc chắn, lại băn khoăn đến phát điên.
“Không có ạ.”
“Em làm tốt lắm”, anh khen ngợi.
“Em chỉ nói thật thôi”, mới làm việc mấy ngày, Diệu Diệu cũng đã nhận ra, tình hình trong công ty khá phức tạp.
Vấn đề này, Tiết Khiêm Quân không muốn tiếp tục nói tới.
“Buổi tối rảnh không? Chúng ta hình như lâu rồi chưa đi xem phim”, anh mời cô, đồng thời cố ý nói, “Có bộ phim Mỹ rất hay đang công chiếu, anh đặt vé rồi.”
Thực ra nói là lâu, nhưng chẳng qua chỉ hơn mười ngày mà thôi, nhưng cứ cảm thấy ở bên nhau lâu thì hẹn hò lại càng ít.
Đặt vé rồi?
Diệu Diệu cười gượng, cuối cùng gật đầu, “Vâng.”
Cúp máy, cô có phần lạc thần.
Thực ra, cô chỉ nhất thời chưa đối diện được với anh.
Cô cần chút thời gian.
Diệu Diệu hất tóc, quyết định không nghĩ đến chuyện phiền phức nữa, tất cả cứ theo tự nhiên.
Cô tiếp tục gõ văn bản, nhưng gõ mấy dòng lại ngừng tay.
Không biết Bạch Lập Nhân đã tìm được thư ký mới chưa? Mấy hôm nay hình như anh luôn đi sớm về muộn, hai người hầu như không gặp được nhau.
Hai người đã ở bên nhau bao năm, lâu quá không gặp, đúng là có chút nhớ gương mặt xấu xa của anh.
***
Thời gian sau khi Diệu Diệu nghỉ việc, Bạch Lập Nhân bận tối tăm mặt mũi.
Trong một tuần ngắn ngủi, anh đã thay đổi sáu thư ký, dài nhất cũng không vượt quá hai ngày.
Anh không chịu nổi phụ nữ đầu óc quá chậm chạp, mà lại còn thích nhìn anh si mê như thế.
Đúng là mất đi rồi mới biết quý trọng, so với những người đến phỏng vấn, huênh hoang rằng mình có bao nhiêu năm kinh nghiệm, thì biểu hiện của Diệu Diệu thực sự là tốt hơn quá nhiều.
Trong một tuần đó, anh cũng hủy bỏ hết mọi buổi tiệc tùng tiếp khách, nếu không thoái thác được, anh đành đi một mình.
Vì chỉ cần anh nghĩ tới là mình cần những cô gái xa lạ kia tham gia các bữa tiệc cùng, là theo bản năng, tật xấu của anh lại trỗi dậy.
Bây giờ, anh bắt buộc phải tìm một người có thể tín nhiệm để làm thư ký trước đã, sau đó dần dần sẽ giao toàn bộ hóa đơn chứng từ.
Như thế, anh mới không cần phải tự mình kiểm tra đối chiếu lại sổ sách của cô bé thủ kho kia sau mỗi lần tan sở, nhìn hóa đơn chứng từ lỗi đầy rẫy mà anh đau đầu muốn ૮ɦếƭ.
“Tổng giám đốc, đến giờ phỏng vấn rồi”, bên ngoài gọi điện thoại nội bộ vào.
Trước kia, chuyện phỏng vấn đều do Diệu Diệu đảm nhận, bây giờ, tại sao anh lại phải làm chứ?
“Được, ba người một nhóm, mời họ vào”, anh thực hiện phương án tốc chiến tốc thắng, dù sao, nếu nhắm một người nào đó, cũng có thể chỉ mới nửa ngày, anh đã nổi cáu đuổi đối phương rồi.
Hôm nay ứng viên đến phỏng vấn đã trải qua vòng đầu tiên, đạt yêu cầu tổng cộng gồm sáu người.
Sở dĩ chọn ba người một nhóm, ngoài việc tiết kiệm thời gian, anh cũng vì muốn thử thách độ trầm tĩnh, vững vàng của đối phương.
Anh cần người nói năng thận trọng, giỏi ứng đối, chứ không phải dạng thư ký mới nhìn thấy vấn đề xảy ra đã luống cuống tay chân.
Tuy rằng, Diệu Diệu lúc đó cũng từ những việc nhỏ nhặt mà từng bước trưởng thành.
Có lẽ do không ngờ người phỏng vấn lại là một anh chàng siêu đẹp trai, trẻ trung như anh, nên vòng phỏng vấn đầu tiên thật tồi tệ.
Hồ sơ về ba ứng viên đó, anh nhét hết vào trong ngăn kéo.
Lúc ứng viên đợt hai bước vào, anh đang nhận email, không chú ý rõ dung nhan của ba người ngồi trên sofa.
Xem xong email, anh cầm một bộ hồ sơ lên.
Hiện giờ, cô A đang ngồi trước mặt anh, là một cô gái có gương mặt đoan trang, đang độ tuổi chín muồi để lập gia thất.
“Cô Trương, xin hỏi hiện nay cô có bạn trai chưa, quen nhau bao lâu rồi? Gần đây có dự định kết hôn sinh con không?”, vấn đề đầu tiên của anh hoàn toàn khiến người khác không kịp phòng bị.
Cô A thành thật trả lời, “Tôi có một người bạn trai, năm nay sẽ kết hôn.”
Anh thích ánh mắt của đối phương, khá trong sáng, kiên định.
Nhưng…
“Xin lỗi, thư ký tôi muốn tìm phải làm việc ổn định trong ít nhất hai, ba năm, hơn nữa yêu cầu công việc của cô ấy phải thường xuyên đi công tác, xin lỗi, có thể cô không thích hợp lắm.”
Phụ nữ một khi định kết hôn thì sau đó sẽ khá phiền toái, bao nhiêu tình huống lúc mang thai, rồi sẽ nhớ thương con cái, hơn nữa người chồng có thể sẽ không hiểu cho việc đi công tác. Những khả năng đó, anh phải tiêu diệt ngay khi mới trong trứng nước.
Cô B ngồi trước mặt anh.
“Cô Trần, tại sao cô lại rời khỏi công ty cũ?”
Cô B này lúc nhìn anh tỏ ra thất thần một lúc, sau đó lập tức trấn tĩnh lại, “Vì tôi cảm thấy nỗ lực của tôi, những gì tôi bỏ ra không được người ta nhìn nhận xứng đáng.”
“Nhìn nhận xứng đáng là thế nào? Ý cô là lương phải không?”, anh hỏi thẳng.
“Không, tiền lương chỉ là thứ yếu, trong công việc, tôi mong muốn bản thân có thể nhận được nhìn nhận nhiều hơn, khen ngợi nhiều hơn, tôi hy vọng mình có thể được đối đãi xứng đáng, được coi trọng thật sự!”, đối phương nói rất hay, thao thao bất tuyệt.
Thật giả tạo.
Bạch Lập Nhân cảm thấy rất ghét những người thích nói chuyện cao xa vĩ đại.
Anh đã tiếp khách bên ngoài đủ mệt rồi, thực sự không muốn có một thư ký mà anh phải nuôi, phải khen như thú cưng.
Anh nhận ra, anh rất nhớ câu nói cực kỳ tầm thường của Diệu Diệu lúc yêu cầu tăng lương lần trước, “Cậu tăng lương cho mình, chính là nhìn nhận mình, không tăng lương cho mình, chính là phủ định mình.” Đơn giản biết bao? Chân thực biết mấy?!
Nhưng, Diệu Diệu càng “chân thực”, thì anh càng thích bắt nạt cô, cố ý tăng hai trăm cho người khác mà chỉ tăng cho cô một trăm, chính vì muốn nhìn thấy dáng vẻ phiền muộn lại buồn rầu của cô.
Trong một tuần nay, anh thường xuyên cầm tài liệu, theo quán tính bước ra ngoài cửa gọi, “Diệu Diệu, xử lý nó đi!”
Lúc nào cũng là gọi xong, anh mới sực tỉnh, Diệu Diệu đã nghỉ việc rồi.
Trước kia, hễ quay lại là có thể tìm thấy bóng dáng cô, sự tồn tại của cô, như một lẽ đương nhiên.
Trước mặt cô, không bao giờ anh phải che giấu.
“Tôi đã xem qua hồ sơ của cô, trong hai năm, cô đã đổi ba lần việc? Trước khi công ty có thể nhìn nhận và chứng minh năng lực của nhân viên, trông thấy thành tích của họ, thì đầu tiên chính là vấn đề thái độ. Xin lỗi, tôi cảm thấy cách nói chuyện của cô quá giả tạo, công ty tôi không thể cho cô những gì cô mong muốn”, anh đóng tập hồ sơ lại.
Cô B lấm lét ra ngoài.
“Cô Đỗ…”, anh đưa tay lật ra để xem, khựng lại.
Đỗ San San…
Anh ngước lên khỏi tấm ảnh thẻ xinh đẹp kia.
“Tôi, Đỗ San San, hai mươi lăm tuổi, trước mắt vẫn chưa có bạn trai, gần đây cũng không có kế hoạch kết hôn sinh con, không có kỷ lục nhảy việc, càng chưa có trải nghiệm bất mãn trong công việc.” Cô ta nở nụ cười tinh nghịch, “Yêu cầu về lương chỉ ở mức trung bình, chủ yếu là có thể học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm làm việc!”
Trán Bạch Lập Nhân nhăn lại.
“Sao em lại tới đây? Rủ anh ăn cơm à?”, anh tỏ ra tự nhiên, đóng tập hồ sơ lại.
Cô C này, anh chuẩn bị viết ngay ba chữ “Không đạt chuẩn”.
“Không! Em đến phỏng vấn xin việc!”, Đỗ San San chủ động đưa tay lật hồ sơ của mình, mở ra trước mặt anh. “Em đùa gì vậy? Muốn học hỏi kinh nghiệm thì đến công ty bố em là được”, anh lại đóng hồ sơ lại.
“Anh chưa từng nghe tin gì sao? Công ty em vừa có một con hổ lớn đến, giương cờ đòi cải cách, ‘người thân’ trong công ty đều lo lắng muốn ૮ɦếƭ, vì không bị đuổi thì cũng bị điều đi chỗ khác!”, Đỗ San San rất nhẫn nại, lại mở hồ sơ của mình ra.
“Cách quản lý doanh nghiệp của phương Tây thì đúng là ‘lục thân bất nhận’.” Anh có nghe nói.
Cải cách như thế, đúng là một cú sốc lớn đối với đám họ hàng gia tộc chỉ nhận tiền mà không làm việc, nhưng đối với nhà họ Đỗ thì đó là chuyện tốt.
“Nhưng, đối phương chẳng phải xuất thân từ kinh doanh hay sao?”, anh hỏi.
Anh vốn khá hứng thú với những tin tức trong thương trường, nên bây giờ trò chuyện với Đỗ San San cũng thấy hứng thú vài phần.
Chủ yếu nhất là, anh rất muốn biết, cái tên háo sắc Đơn Thiếu Quan kia có phải đã bị đuổi vào góc nào đó rồi không?
“Vì anh ta học quản lý nên bố em không chỉ cho anh ta làm giám đốc thị trường, mà còn cho làm luôn vị trí phó tổng của em”, Đỗ San San không hề sợ chuyện xấu trong nhà lọt ra ngoài.
Bạch Lập Nhân cau mày, “Vậy chẳng phải em còn ở lại sẽ rất khó xử à?”, sự tín nhiệm mù quáng như thế thật khó mà gạt bỏ.
“Phải, bây giờ em mới nhận ra, sách vở trong trường học căn bản không hề dạy chúng ta khi đối mặt với cục diện như thế phải làm sao?! Nên em định ra ngoài học hỏi thực tiễn nghiêm túc, sau khi đủ lông đủ cánh sẽ quay lại đánh bại con hổ kia”, Đỗ San San thành thật nói.
Bạch Lập Nhân im lặng.
Quả thực, bây giờ cô ta chỉ có hai phương án để thay đổi tình cảnh này, một là lập tức tìm người chồng nào đó có khả năng vượt trội để tiếp quản công ty, hai là tự lực tự cường.
“Nên, em không đùa, em thật sự nghiêm túc đến xin việc, mong anh cho em cơ hội khẳng định mình, chứng minh em không phải dạng người không đáng để mắt tới!”, cô ta van nài.
***
Lúc xem phim xong, Tiết Khiêm Quân nhận một cuộc điện thoại, Diệu Diệu mới biết vốn dĩ tối nay anh phải đi tiếp khách.
“Thực ra xem phim lúc nào cũng được mà, anh đâu cần…”, Diệu Diệu tuy là trợ lý nhưng không biết rõ lịch làm việc của anh.
Vì, anh là một ông sếp có khả năng tự chủ rất lớn.
“Vì anh nhớ em”, anh không lái xe, trên đường từ rạp về nhà, họ cùng đi bộ.
Đầu óc anh, bình thường lúc nào cũng xoay xung quanh những chuyện có liên quan đến công việc, lúc nào cũng tính toán về chuyện được mất lợi ích. Cứ thế hai người không nhìn đồng hồ, không biết thời gian, chỉ lặng lẽ dạo bộ, rất thư thái.
Bốn chữ thôi, mà khiến cô khó xử.
“Gần đây hình như em cố ý tránh xa anh. Có phải anh làm sai gì không?”, anh hỏi vẻ như vô tình.
Diệu Diệu sững sờ.
Trực giác của anh quá nhạy bén.
“Không, em chỉ cảm thấy…”, nói giữa chừng, Diệu Diệu mấp máy môi, nhưng đối với anh lại không được.
Cô ngần ngừ, muốn viện cớ cho qua chuyện.
“Không muốn nói thì đừng nói”, anh cười khẽ.
“Cũng như vậy, sau này anh không muốn cười thì trước mặt em, anh cũng không cần phải cười.”
Diệu Diệu bàng hoàng, nhìn anh không chớp mắt.
“Em phản đối?”, anh cố ý đanh mặt lại.
“Không”, cuối cùng Diệu Diệu nở nụ cười đầu tiên trong tối nay.
“Không thì tốt!”, anh cũng phá lệ, cười thành tiếng.
Anh giơ tay ra, nắm lấy tay cô.
Mười ngón đan vào nhau.
Chín rưỡi tối, vì còn công việc khác nên Diệu Diệu khi được Tiết Khiêm Quân thông cảm, cô liền kết thúc buổi hẹn hò.
“Làm phiền đợi chút!”, Diệu Diệu gọi to khi cửa thang máy sắp đóng lại.
Người trong thang máy, khi cô vội vàng lao vào, đã bấm nút đóng.
Diệu Diệu đang định lau mồ hôi, nhưng thấy người đứng trong đó đã vô cùng mừng rỡ, “Bạch Lập Nhân!” Lâu quá không gặp!
Bạch Lập Nhân lạnh nhạt hừ một tiếng, xem như đáp lại.
“Mình đang định tìm cậu đấy!”, Diệu Diệu rất vui, “Nhận được tin nhắn của mình chưa?”
“Nhận được rồi, trước mười giờ tối mà, tôi có trễ đâu”, mặt anh vẫn lạnh tanh.
Trời ạ, ban nãy trước cửa, lại để anh nhìn thấy bọn họ thân mật chào tạm biệt nhau.
Có cần quấn quýt thế không? Anh sắp mọc gai ở mắt rồi!
***
“Bạch Lập Nhân, cậu cũng mới về hả?”, vui mừng vì gặp bạn cũ lâu ngày, Diệu Diệu nở nụ cười toe toét.
Một câu nói đã hỏi đúng vết thương lòng của anh.
Ban nãy lúc bọn họ còn đang anh anh em em trước cửa, anh lái xe, đạp ga, lao ✓út qua người cô và Tiết Khiêm Quân, còn hại cô giật mình hoảng hốt, suýt thì ngã vào lòng Tiết Khiêm Quân.
Cô nàng này, trong mắt không hề có anh.
Trái tim anh bỗng có cảm giác bức bối kỳ quặc, đến nỗi hít thở khó khăn.
Cảm giác này xa lạ quá.
“Tìm tôi có chuyện gì?”, mặt anh vẫn lạnh băng.
Nhưng Diệu Diệu không hề bị đóng băng, cửa thang máy vừa mở, cô đã kéo tay anh, đi về phía nhà anh.
Nam nữ thụ thụ bất thân.
Anh hất tay ra, mặt sầm sì, “Đừng chạm vào tôi bằng bàn tay đã ᴆụng vào Tiết hồ ly!”
Bàn tay này của cô, vừa ᴆụng phải người anh ghét nhất.
Vừa nói xong, anh đã hận đến mức muốn cắn lưỡi.
Câu này, sao mà nghe giống như…
“Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ là rất ghét Tiết hồ ly thôi”, anh lại giải thích thêm.
Mới nói xong, anh nhận ra hình như mình càng giải thích thì càng vô số tội.
Cũng may Diệu Diệu vốn chẳng nghĩ nhiều, cô chỉ bất lực buông tay anh ra, “Được được được! Cậu là đồ quái gở!”
“Cậu mở cửa đi, vào nhà đợi mình”, Diệu Diệu vui vẻ đẩy anh vào nhà, còn cô về nhà mình.
Anh ù ù cạc cạc, về nhà, ϲởí áօ ngoài, treo thẳng thớm trong tủ quần áo.
Đóng cửa tủ lại, anh bần thần nhìn nơi mà ban nãy được cô nắm lấy.
Hóa ra, cách cô nắm tay anh, là nắm vào cổ tay, còn với Tiết hồ ly, nơi họ nắm tay chính là lòng bàn tay.
Mấy centimet mà thôi, lại là khoảng cách giữa bạn bè và người yêu.
Bỗng đèn trong nhà đều vụt tắt.
Bạch Lập Nhân sửng sốt, đang định đi xem có phải bị hư rồi không.
“Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday to Bạch Lập Nhân! Happy birthday to you!”
Càng gần lại, ánh nến sinh nhật lung linh trước mặt anh càng khiến gương mặt cô thêm xinh đẹp mỹ miều.
Anh nhìn chằm chằm ổ bánh sinh nhật rất đẹp trước mắt, và cả gương mặt tuyệt mỹ, yêu kiều mà bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ nhìn đến “đứng hình”.