Sớm biết là thế thì anh đã nằm ở nhà rồi!
“Diệu Diệu vẫn chưa có bạn trai cố định à? Điều kiện cô ấy tốt như thế, làm sao không gặp được đàn ông tốt nhỉ?” Trò chuyện một hồi, chủ đề lại kéo tới đây.
Nghe cái tên đó, anh càng không vui.
Bạch Lập Nhân lầm lì uống rượu, suốt buổi tối, anh đã thấp thỏm kiểm tra điện thoại của mình mấy lần, anh thực sự đã nhận được mấy tin nhắn, vài cuộc điện thoại, nhưng đều không phải của Diệu Diệu.
Đã mười hai giờ rồi, cô nàng kia quá đáng thật!
“Có phải Diệu Diệu quá đẹp, иgự¢ nở ௱ôЛƓ cong chỉ khiến đàn ông muốn ấy ấy với cô ấy, không muốn ổn định với cô ấy chăng?!”, một người bạn cười giễu, hai anh chàng ngồi cạnh không nói gì, nhưng đều cười rộ lên vì câu nói đùa tục tĩu đó.
Bạch Lập Nhân đặt ly rượu xuống, giận dữ đứng bật dậy, không nghe tiếp được nữa, “Tôi về đây!”
“Hả?”, ba người còn lại đều vì tính khí bất thường của anh mà đưa mắt nhìn nhau.
“Bạch Lập Nhân, cậu đang…” làm gì thế hả?
Tiểu Vĩ muốn dàn hòa.
“Nói xấu sau lưng người khác cái này cái kia, các cậu rảnh rang lắm hả?!”, đúng là còn nhiều chuyện hơn phụ nữ.
Chia tay trong bực dọc.
Taxi dừng trước cổng khu chung cư, anh trả tiền xe rồi mở cửa.
“Bye bye”, cô nàng mất tích cả buổi tối kia đang dịu dàng chào từ biệt người ngồi ghế sau trong taxi.
Một cơn giận bỗng bừng cháy.
Anh đứng tại chỗ, bất động, trừng mắt nhìn.
Diệu Diệu quay đầu lại, mừng rỡ, “Bạch Lập Nhân!”
Lúc này nhìn thấy anh, cô có cảm giác an toàn đặc biệt. Cô vội tiến lại, vừa đến gần đã ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, “Buổi tối ai mừng sinh nhật với cậu thế, chơi vui không?”
“Tôi đã ăn xong cơm với mẹ, thời gian còn lại của buổi tối, tôi có thể dành cho cậu.”
Tuy Diệu Diệu chưa nghĩ ra, năm nay có phải anh bị sét đánh trúng đầu hay không, hoặc cô đơn đúng là một thứ bệnh, nên mới nghĩ tới việc túm lấy cô để khỏa lấp thời gian?!
Không biết nếu cô đi thật, liệu anh có mượn cớ mà bóc lột cô, bắt cô khao anh không? Nếu đúng là thế, cũng may cô đã “mất tích”!
Anh không muốn quan tâm cô!
“Này này này, đừng nhỏ mọn thế chứ!”, Diệu Diệu tất nhiên biết anh giận gì, vội vàng theo sau Bạch Lập Nhân đang ấm ức hất tóc bỏ đi.
Đùa à, anh là đại lão gia ánh vàng lấp lánh, tối nay, cô theo anh chắc rồi!
Trong thang máy, anh vẫn phớt lờ cô, cả khóe mắt cũng không hề liếc sang.
“Giận à? Giận thật sao?”, Diệu Diệu thò đầu ra hỏi anh.
Bạch Lập Nhân quay mặt đi.
“Đừng giận mà, tối nay mình thật sự có việc, không cố ý trốn đâu!”, cô nịnh nọt.
Tuy chúc mừng sinh nhật sếp không phải nghĩa vụ của thư ký, nhưng nếu sếp đã mở lời, cô là thư ký quèn cũng phải lên đao, xuống biển lửa.
“Vốn dĩ chuyện đó, tôi định tối nay nhận lời cậu, nhưng biểu hiện của cậu quá kém, làm tôi rất thất vọng! Tôi vẫn phải suy nghĩ lại xem sao!”, anh sa sầm mặt, lạnh lùng nói.
Ngày đầu tiên làm bạn gái anh đã kém thế này, anh thật không biết phải nói gì.
Chuyện đó? Tăng lương?
Mắt Diệu Diệu sáng lên.
Quả nhiên đàn ông và phụ nữ như nhau, tâm trạng tốt rồi thì chuyện gì cũng dễ nói!
Trời ơi, trời ơi, cô đang chọc giận sếp, làm sao đây? Làm sao đây?
Diệu Diệu nghe thế thì cuống quýt lên.
“Sếp ơi, em sẽ sửa đổi mà!”, Diệu Diệu suýt thì muốn móc tim mình ra để biểu thị quyết tâm sẽ sửa đổi, “Sếp ơi, em bảo đảm sẽ cải tạo bản thân! Cải tạo tới mức sếp hài lòng mới thôi!”
Anh phớt lờ cô, nhưng thấy cô cuống như thế thì cơn giận trong lòng hình như đang từ từ giảm bớt.
“Sếp ơi, chỉ cần bây giờ sếp có thể chắc chắn chuyện đó, sếp muốn vo em thành hình tròn thì em tuyệt đối sẽ không thành hình vuông!”, vì tăng lương, cô có thể gọi là thành tâm dâng hiến hết.
Nghe lời thế sao?
Khóe môi anh, cuối cùng đã hơi nhướng lên.
“Cậu nói tôi nghe trước đã, buổi tối cậu đi đâu?”, nhưng thái độ anh vẫn rất kiêu.
“… Chuyện đó… bạn mình bị bệnh, mình phải đi chăm sóc”, cô thành thực khai báo.
Hóa ra thời buổi này, sếp bảo xuất hiện thì phải xuất hiện ngay! Không chịu khó nịnh nọt sếp thì cả đời khó mà ngóc đầu lên được!!!
Bạn?
Bạn quan trọng hơn anh sao?!
Hàng lông mày của Bạch Lập Nhân khó chịu nhăn lại thành hình chữ “Bát[2]”, giọng anh càng như rít ra khỏi cổ họng, “Liệu Diệu Trăn, cậu đừng nói là người bạn kia của cậu thật khéo lại là bạn trai nhé?”
[2] Chữ Bát: 八.
Vẻ mặt anh quá hung tợn, như thể chỉ cần cô dám gật đầu là anh sẽ Gi*t cô ngay vậy.
Bây giờ đã là mười hai giờ mười lăm phút, có nghĩa là sinh nhật một năm một lần của anh đã qua, có nghĩa là ngày sinh nhật đầu tiên họ quen nhau anh bị cô bỏ rơi, để vui vẻ một mình.
Hảo hán nhất quyết không chịu thua thiệt!
Diệu Diệu nuốt nước bọt, giọng khẽ khàng làm ra vẻ ngoan ngoãn, “Sếp à, đương nhiên là bạn gái, làm sao là nam giới được?!” Là nam hay nữ thì liên quan gì tới anh? Cái tên biến thái này, lẽ nào anh vì nghĩ cô trọng sắc khinh bạn nên cáu bẳn thế?
Nghe câu trả lời đó, quả nhiên sắc mặt anh đã dịu lại.
“Thôi thôi, tôi cũng không phải người không biết đạo nghĩa”, sinh nhật mà thôi, nếu một cô gái bị bệnh, không bạn bè bên cạnh chăm sóc thì đúng là thảm thật.
Anh biết có vài cô bạn học ngoại tỉnh cũng đang làm việc ở Ôn Châu, luôn liên lạc với Diệu Diệu, quan hệ rất tốt.
Khoát tay, anh cũng không muốn so đo tính toán nữa, để cho cô đỡ phải nghĩ anh hẹp hòi.
“Chuyện đó…”, thấy tâm trạng anh đã khá hơn, Diệu Diệu vội hỏi tới.
Nhắc đến tiền thì tổn thương tình cảm quá, nhưng nếu không nhắc thì cái bị tổn thương là tim gan phèo phổi đó!
“Cậu thật sự cải tạo bản thân được chứ?”, anh hỏi.
“Được, mình làm được”, Diệu Diệu vội thề thốt.
“Sau này tôi chỉ cậu sang đông, cậu sẽ không cãi lời mà đòi sang tây?”
“Không đâu, tuyệt đối không!”, về công việc thì xưa nay cô không có hành vi đó.
Thấy bộ dạng cuống quýt suýt nữa thì chỉ ngón tay lên trời thề thốt, tâm trạng anh lại tốt hơn một chút.
“Điểm quan trọng nhất là, mẹ tôi đã chịu quá nhiều vất vả, cậu không được bắt nạt mẹ tôi!”, điểm này nhất định phải nói rõ, nếu một khi anh phát hiện ra cô bắt nạt mẹ, họ sẽ chia tay ngay!
“Sếp ơi, em có bao giờ bắt nạt lão phu nhân của Tổng giám đốc đâu, mà để sếp không yên tâm đến thế?!”, Diệu Diệu khóc ròng.
Cô trông giống kẻ ác bắt nạt bà Bạch lắm hay sao? Oan uổng quá!
Nhưng, bà Bạch nhiều nhất cũng chỉ thỉnh thoảng mang cơm tới, Bạch Lập Nhân lại biến thái tới mức bảo vệ đến thế?
Hay là, bà Bạch tới công ty, có nhân viên nào đã không biết điều mà khó chịu? Xem ra, cô phải nhắc nhở những nhân viên khác trong văn phòng là sau này lúc bà Bạch xuất hiện mỗi người đều phải chú ý thái độ của mình.
Cửa thang máy mở ra, anh đi phía trước, Diệu Diệu vội vàng theo sau.
“OK hay không, rốt cuộc cậu nói đi chứ!”, Diệu Diệu cuống tới độ như kiến bò trên vung.
Thấy cô sốt ruột như vậy, khóe môi Bạch Lập Nhân cuối cùng lại nhướng cao hơn.
Tâm trạng hình như trở nên vui hơn. Hóa ra đó chính là ma lực của tình yêu.
“Quà sinh nhật của tôi đâu”, anh chìa tay ra.
Có hẹn hò hay không, thì phải xem thành ý của cô đối với anh là thế nào.
Quà sinh nhật?
Diệu Diệu há hốc miệng.
Tên này là ςướק hả?!
“Đừng nói là cậu chưa chuẩn bị nhé!”, Bạch Lập Nhân nheo mắt, lại bắt đầu không vui.
Không chuẩn bị có nghĩa là chưa thật tâm với anh, điều này còn to tát hơn cả tội danh cho anh leo cây để đi với bạn nữa.
“Có, đùa à, làm sao mình không chuẩn bị được?!”, Diệu Diệu cười khan, khoát tay, quay lưng lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đúng là câm nín.
Sao cô cảm thấy Bạch Lập Nhân càng lúc càng giống đang lột da mình nhỉ?! Ngay cả nhân viên mà cũng lợi dụng tới cùng.
“Đưa đây”, nhưng, Bạch Lập Nhân không định để cô giả lả cho qua chuyện.
Tên này tên này tên này, quá bướng bỉnh!!!
Cửa thang máy mở ra, Diệu Diệu xách túi, cầm chìa khóa, đi về phía nhà mình, mở cửa.
Bạch Lập Nhân tiến vào, cùng lúc đó, cô gần như nghe thấy tiếng xuýt xoa của A Vu.
Chị ơi, nóng quá nóng quá nóng quá!
A Vu ՐêՈ Րỉ, truyền âm tâm điện cho cô.
Nhưng.
“Shhhhh…”
Khoan, sao lại có một âm thanh khác? Lẽ nào cô đang nghe nhầm?
“Cậu đứng dậy đi, tự dưng vào nhà con gái!”, cô đẩy anh ra cửa trở lại, tỏ vẻ e thẹn.
Cô làm thế có giống kỹ nữ trưng bảng trinh tiết hay không chứ?
Cả Diệu Diệu cũng thấy buồn nôn.
Bạch Lập Nhân nhìn cô vẻ quái lạ.
Có gì mà khó khăn thế? Có phải lần đầu anh vào nhà cô đâu, trước kia anh còn “tắm với cô” hằng ngày mà!
Hóa ra, người phụ nữ mặt dày cũng biết mắc cỡ!
Chẳng trách gần đây cô kỳ lạ, có lẽ anh đang hiểu lầm cô chăng? Không phải cô cố ý ép anh bày tỏ thái độ, mà là vì xấu hổ mới không giặt quần áo cho anh nữa?
Cúi đầu xuống, tâm trạng hình như đã xanh trong trở lại.
Diệu Diệu vào phòng ngủ, lấy vòng tay bằng hắc diệu thạch mà mẹ đưa cho cô, mang ra ngoài.
“Cái này, tặng cậu!”, cô đặt vòng tay đó vào lòng bàn tay anh.
“Pha lê?”, hàng lông mày của Bạch Lập Nhân rung lên.
Pha lê? Cô lại tặng anh pha lê? Cô nàng này, có biết chọn quà không vậy! Trông anh giống thằng đàn bà lắm sao?
“Làm ơn, đây là hắc diệu thạch, hiểu không?!”, Diệu Diệu ngang ngạnh, từ chối thừa nhận hắc diệu thạch là một loại pha lê, nói dối tới cùng, “Vòng tay này là mình chọn lựa kỹ càng lắm đó, giá cả đắt thôi rồi! Đeo vào càng nam tính!”
Lựa chọn kỹ càng? Giá cả đắt thôi rồi? Rất nam tính?
Bạch Lập Nhân miễn cưỡng đeo vào tay.
Diệu Diệu vội ngăn lại, “Cái đó, Bạch Lập Nhân, cái đó… sau này mình bảo cậu đeo vào, cậu hẵng đeo nhé?”
Tình hình hiện giờ đã khác, cô đã mất bùa hộ thân, nếu Bạch Lập Nhân lại xóa bỏ kim quang thì chẳng phải cô đồng nghĩa với tự sát?
Hừ.
Có lầm không, ý cô là, sau này anh phải nghe lời cô?
“Cái thứ nữ tính này, tôi không thèm đeo!”, mặt anh tỏ vẻ chê bai.
Bảo anh đeo rồi ra ngoài, chi bằng Gi*t anh đi cho xong.
“Đúng đúng đúng, cậu cứ nên tạm thời đừng đeo!”, Diệu Diệu ra sức gật đầu, không quên dặn lại, “Nhớ đấy, tạm thời đừng đeo!”
“Biết rồi! Phụ nữ thật phiền phức!”, anh trừng mắt.
Anh nóng nảy bỏ vòng tay vào túi quần.
Diệu Diệu thở phào.
“Mình cho cậu ‘thành ý’ rồi, chuyện đó, rốt cuộc thế nào đây?”, nếu anh đã chủ động nhắc tới, cô không cho phép anh giả lả cho xong chuyện.
“Cái cô này, rốt cuộc có biết e thẹn là gì không?”, Bạch Lập Nhân không chịu nổi.
Diệu Diệu không thèm e thẹn.
“Tại sao mình phải vì e thẹn nhất thời mà bỏ qua ‘hạnh phúc’ cuộc đời?”
Anh quan trọng thế sao?!
“Được thôi, OK!”, anh ừ hử, từ lúc này, cô trở thành bạn gái anh.
“Thật sao?”, Diệu Diệu cảm động, bịt miệng lại, đi nhanh mấy bước, “Cậu nói thật chứ?”
Nhìn cô kìa, vui tới nỗi sắp chảy cả nước mắt, Bạch Lập Nhân dở cười dở mếu.
Quả nhiên, cô nàng này yêu anh ૮ɦếƭ đi được mà.
“Ừ!”, cô là bạn gái anh, sau này do anh cai quản, sau này tay anh để cô nắm, như thế là được.
“Oh yeah!”, Diệu Diệu nhảy nhót, “Ngày mai mình sẽ thông báo cho Tiểu Ngô phòng Tài vụ!” Sếp đã mở lời, cuộc đời cô, có lối ra rồi!
Tiểu Ngô phòng Tài vụ? Cô và Tiểu Ngô thân thế sao? Thân tới mức phải chia sẻ niềm vui?
Thôi, đã hẹn hò với cô thì anh cũng không định giấu giếm.
“Ngày mai còn phải đi làm, tôi đi ngủ đây”, Bạch Lập Nhân mở cửa nhà anh, phớt lờ cô nàng vẫn đang hưng phấn sau lưng.
“Bạch Lập Nhân, sinh nhật vui vẻ nhé”, Diệu Diệu vội hét với theo.
Cho dù, đã qua mười hai giờ.
“Ừ”, anh đáp khẽ, đóng cửa lại.
Anh bật đèn, nhưng không vào nhà ngay mà tựa lưng vào cửa.
“Yeah, tôi hạnh phúc quá! Hạnh phúc quá! Bạch Lập Nhân vạn tuế! Bạch Lập Nhân thật đáng yêu!”, ngoài kia, còn có một cô nàng đang đứng đó, hào hứng vừa hét vừa nhảy như một bà điên.
Khóe môi anh, từ từ, chậm rãi, nhướng cao.
“Bạch Lập Nhân thật đáng yêu!”
Anh có nghe thấy câu đó.
Không biết vì sao, Ⱡồ₦g иgự¢ anh, có một cảm giác thật hạnh phúc.
Tay anh đút túi quần, ngón tay chạm vào một thứ mát lạnh.
Đó là, món quà sinh nhật đầu tiên, mà bạn gái anh tặng.
Anh lại lấy ra, đường cong ở khóe môi càng nhướng cao.
“Ngốc!”, cái thứ nữ tính thế này.
Xem ra, sau này, anh phải nâng cao mắt thẩm mỹ cho cô.
Anh nheo mắt, giơ cao vòng tay lên.
Dưới ánh đèn, từng hạt đen nhánh như mắt mèo, khúc xạ lấp lánh như neon.
Nữ tính quá nữ tính, nữ tính quá đi mất!
Bạch Lập Nhân đeo vòng tay vào cổ tay phải, giơ ra ngắm nghía.
Quá nữ tính quá nữ tính quá nữ tính!
Buông tay xuống, anh đeo vòng tay vào nhà, lấy quần áo cần thay ra, anh đeo vòng tay để tắm rửa, anh đeo vòng tay mặc đồ, anh đeo vòng tay về phòng ngủ, anh đeo vòng tay vạch chăn ra, anh đeo vòng tay chui vào trong chăn.
Từ đầu chí cuối, anh đều đeo vòng tay.
Vì, niềm vui của tình yêu.
Chỉ là, không ai biết, kim quang bao phủ cả tòa nhà, trong đêm đó, đã biến mất.