Mắt Trái - Chương 13

Tác giả: Đản Đản

Sáng hôm sau, Diệu Diệu xách va li quần áo, theo Bạch Lập Nhân đi công tác.
Bạch Lập Nhân là kẻ cuồng việc điển hình, rõ ràng hẹn khách hàng buổi tối, nhưng vừa xuống máy bay đã bỏ hành lý lại khách sạn, Diệu Diệu chỉ ăn bữa trưa trên máy bay đã phải theo anh đi khảo sát thị trường.
“Động Lực của chúng tôi đi theo hướng trung bình thấp, màu sắc sặc sỡ lấy màu xanh phỉ thúy là chính, trẻ trung hóa, nhưng tôi đã quan sát thị trường của các anh, có thể sẽ hợp hơn với những màu sắc hơi tối một chút.” Buổi tối, anh đã có thể định vị thị trường này bước đầu từ kết quả quan sát, đề ra ý kiến chuyên nghiệp.
Bạch Lập Nhân làm việc kỳ quặc, yêu cầu hoàn hảo, nhưng hiệu quả công việc xưa nay vừa cao vừa nhanh.
“Thực ra vị trí cửa hàng của chúng tôi nằm ở phố đi bộ, hai bên đều là cửa hàng thời trang nữ, phục trang của họ và cửa hàng trang hoàng theo phong cách…”, khách hàng và anh bàn luận rất kỹ.
Anh vừa chăm chú lắng nghe, vừa đề xuất kiến nghị mang tính thiết kế, “Tôi và thư ký của tôi đã đi xem những cửa hàng khác bên cạnh cửa hàng của các anh, trang phục nữ của công ty chúng tôi lấy trang phục thường ngày làm trọng điểm, hơi giống với định vị về giá cả của họ, nhưng phong cách ăn mặc thì hoàn toàn khác, nên sức cạnh tranh cùng ngành chắc không lớn lắm. Còn nữa, vị trí đèn neon quảng cáo của các anh, tôi thấy không tốt lắm. Có lẽ anh muốn bắt mắt một chút, nhưng ngược lại làm nó rối rắm, không chỉn chu…”
Diệu Diệu ngồi cạnh, vừa ghi chép những điểm trọng tâm, vừa đẩy bánh mì của mình đến trước mặt Bạch Lập Nhân.
Từ lúc xuống máy bay tới giờ, Bạch Lập Nhân cứ mải lo công việc, không ăn uống gì.
“Phương thức cung cấp hàng của công ty chúng tôi có hai loại, một là mua đứt, chúng tôi có thể giảm 38% giá bán lẻ cho bên anh, hàng tồn kho do các anh tự giải quyết, tiêu thụ, cách khác là ký gửi, giảm giá 33%, hàng tồn có thể trả lại.”
Bạch Lập Nhân rất nghiêm túc bàn bạc với khách hàng, anh đưa tay ra, định lấy hai loại hợp đồng đặt trên bàn.
Một người đẩy đĩa bánh mỳ, một người lấy hợp đồng, không hiểu sao mà tay lại chạm tay.
Hai ngón tay chạm vào nhau, đầu ngón tay cả hai đều có cảm giác nóng ấm, như bị điện giật, Bạch Lập Nhân lập tức buông tay.
Anh liếc nhìn Diệu Diệu, khách hàng cũng nhìn theo, lập tức ánh mắt trở nên mờ ám, cười ngượng ngập, “Tổng giám đốc Bạch, anh thấy chưa, chúng ta chỉ lo bàn việc làm ăn, bỏ quên cả giai nhân. Ngày mai chọn thời gian, tôi đưa anh và…”, khách hàng lại quan sát Diệu Diệu, đùa, “Tôi đưa anh và thư ký của anh đến Hoàng Hạc Lâu của Vũ Hán chúng tôi để thăm thú nhé.”
“Cố nhân tây từ Hoàng Hạc Lâu, yên hoa tam nguyệt há Dương Châu[1].”
[1] Câu thơ trong bài Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng của nhà thơ Lý Bạch.
Cô biết Hoàng Hạc Lâu rất nổi tiếng, nếu đã tới Vũ Hán rồi thì Diệu Diệu cũng định ngày mai sẽ đi thăm thú, nhưng sao họ lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quặc như thế?
Rõ ràng, vì dung mạo của mình, cô dễ bị người khác hiểu lầm là thư ký đeo bám đại gia.
“Không cần, cảm ơn ý tốt của anh, tôi không có hứng đi du lịch”, Bạch Lập Nhân từ chối.
Tối qua nắm tay Diệu Diệu, ban nãy lại ᴆụng chạm thoáng qua, anh cứ tiếp tục như thế thì Liệu Diệu Trăn sẽ hiểu lầm.
Bạch Lập Nhân hy vọng luôn giữ quan hệ cấp trên cấp dưới, hợp tác hiểu ý nhau với Diệu Diệu là được.
Vốn dĩ không cảm thấy gì, nhưng bị ánh mắt rõ ràng là thương hại của khách hàng nhìn mình, Diệu Diệu có chút bực bội.
Cảm giác bực bội này đeo bám cô mãi.
***
Anh nắm lấy hai góc gối, động tác lóng ngóng, Ⱡồ₦g bao gối vào.
Vì thích sạch nên cứ hai, ba ngày là anh lại thay tất cả ga gối, lúc học đại học, anh làm việc này rất thành thạo, nhưng hiện giờ ngược lại đã thấy lóng ngóng rồi.
“Được rồi được rồi, để mình”, Diệu Diệu thấy anh vụng về thì ngứa mắt, nói.
Bản tính nô lệ của con người, quả nhiên đã bị kích cho bộc phát.
Diệu Diệu bực tức túm lấy ga gối, chỉ vài động tác đã làm xong.
Cô rưng rưng nước mắt hoài niệm lại bản thân trước đây vốn không biết làm những chuyện này.
Di động Bạch Lập Nhân cứ réo mãi, anh nhìn số điện thoại, không nghe máy.
“Ai thế?”, Diệu Diệu thắc mắc, hỏi vu vơ.
Bạch Lập Nhân hiếm khi không nghe máy. Đặc biệt là điện thoại cứ reo hoài không dứt, tại sao không nghe?
Bạch Lập Nhân cau mày, không vui, “Chúng ta là đồng nghiệp, đừng dò hỏi đời tư của tôi.”
Dò hỏi đời tư? Cô có sao???
Diệu Diệu trợn mắt, bỗng có cảm giác sắp bị anh vu oan đến ૮ɦếƭ.
***
Làm việc nhà cho Bạch Lập Nhân là một chuyện vô cùng tổn hao sức lực.
Diệu Diệu mồ hôi mồ kê đầm đìa, đang đứng trong nhà tắm sung sướng tắm rửa.
Đương nhiên, Bạch Lập Nhân đang ở trong nhà cô, vừa đọc tạp chí, vừa đợi cô tắm xong.
“Điện thoại của cậu reo nãy giờ”, Bạch Lập Nhân mặt dửng dưng, gõ cửa nhà tắm, nhắc cô.
Cô nàng này, tại sao cứ có thói quen không khóa cửa nhà tắm?!
“Cậu nghe máy giùm mình đi”, đang ngửa đầu thoải mái đón làn nước mát, Diệu Diệu tắm rửa sung sướng, không nghĩ gì nhiều.
“Ừ”, anh cầm điện thoại của cô, vừa nghe máy vừa quay lại phòng.
Diệu Diệu sung sướng mở nước ấm xối sạch hết bọt xà phòng trắng bông trên người, nhưng cô càng nghĩ càng thấy kỳ quặc.
Ai gọi điện nhỉ?
Trời, chắc không phải Tiết Khiêm Quân chứ!
Suy nghĩ này mới thoáng qua trong đầu, cô đã không bình tĩnh nổi, cuống cuồng xả nước cho sạch người, mặc áo ngủ vào rồi lao ra khỏi nhà tắm.
“Ai gọi điện vậy?”, cô vội vàng, nhìn xung quanh tìm điện thoại.
Cô mong là nhầm số.
“Chẳng biết ai, gọi điện cũng không nói gì”, Bạch Lập Nhân thờ ơ nói.
Nhưng, mới ngước lên, sửng sốt, ánh mắt anh nhìn Diệu Diệu bắt đầu có chút khác lạ.
Diệu Diệu lúc này tóc ướt đẫm, cô mặc một cái áo cổ chữ V bằng cotton, và một cái quần ngắn cũn ôm sát ௱ôЛƓ.
Rõ ràng, kiểu áo ngủ kia là bình thường, thật sự không chút quyến rũ.
Nhưng ૮ɦếƭ tiệt, иgự¢ của Diệu Diệu quá lớn. Hơn nữa…
Diệu Diệu chưa lau khô mình, càng không nhận ra, từng giọt từng giọt nước lăn xuống, theo cổ cô, lăn vào khe… иgự¢ của cô.
Hơn nữa, cô lại không mặc áo иgự¢! Hai đóa hoa quyến rũ kia, dưới làn áo nửa khô nửa ướt, thoáng ẩn thoáng hiện.
Phong cảnh đó, bất kỳ đàn ông nào thấy, cũng sẽ máu nóng sôi sục.
Bạch Lập Nhân quay mặt đi, nhưng anh rõ ràng cảm nhận thấy, khí lạnh trong phòng bỗng không đủ nữa, khiến xung quanh trở nên rất nóng nực.
Vũ Hán là thành phố “lò lửa”, quả nhiên không sai chút nào.
Anh lặng lẽ uống một ngụm nước lọc, nước mát lạnh trôi vào cổ, cơn nóng kỳ lạ trong cơ thể mới giảm bớt phần nào.
“Là ai nhỉ?”, Diệu Diệu cầm điện thoại, nhìn số lạ gọi tới một cách khổ sở, hoàn toàn không nhận ra mình bây giờ cám dỗ đến nhường nào.
Điện thoại di động của Tiết Khiêm Quân, cô đã lưu lại trong máy rồi.
Không phải số này.
Hai hôm nay, cô luôn chờ cuộc gọi của Tiết Khiêm Quân.
Rõ ràng hôm đó hai người có vẻ rất vui vẻ, trò chuyện rất hợp, nhưng hai ngày đã trôi qua, mà một cuộc điện thoại hẹn hò của anh cũng không có.
Lẽ nào, xem mắt thất bại rồi? Cô từng có nhiều kinh nghiệm xem mắt, đương nhiên biết nếu trong vòng ba ngày mà đối phương không gọi điện hẹn hò, thì có đến tám chín phần là không còn hy vọng nữa.
Đây chẳng phải lần đầu tiên Diệu Diệu xem mắt thất bại, nhưng lại là lần đầu cô vì một người mới gặp mặt một lần, mà trái tim cứ thấp tha thấp thỏm, treo lơ lửng giữa không trung, không thể buông xuống được.
Tại sao anh không gọi tới?
Cô có cần chủ động gọi không? Không được không được, nếu quá chủ động, đối phương liệu có thấy cô quá buông thả? Không được, không được, cô đã có một gương mặt “buông thả” rất thiệt thòi trong việc xem mắt này rồi, nhất định phải thận trọng, như thế người khác mới thích cô, mới có suy nghĩ muốn cưới cô về.
Như thế cũng không được, trời ơi, phiền phức quá!
Diệu Diệu ủ rũ ảo não, lại có cảm giác muốn khóc mà không ra nước mắt.
Điện thoại cô cầm trong tay lại réo vang, vẫn số lại đó.
“A, lại gọi rồi!”
Tâm trạng Diệu Diệu vừa mong chờ vừa căng thẳng.
“Làm sao đây? Mình phải làm sao đây? Có thể anh ấy là anh họ của Tiểu Ứng!”, cô cầm điện thoại đang reo liên tục, chỉ cho anh xem, cuống quýt như kiến bò trên vung nồi nóng, “Toi rồi, toi rồi, mình phải giải thích thế nào về việc trong phòng có đàn ông đây?”
Lỡ là Tiết Khiêm Quân thật, cô phải giải thích tình huống này thế nào? Tuy cô không xem Bạch Lập Nhân là đàn ông, nhưng trong mắt kẻ khác, chắc chắn không phải thế.
Toi rồi toi rồi, việc xem mắt của cô, liệu có thất bại nữa không?
“Rốt cuộc cậu có nghe máy không?”, Bạch Lập Nhân nóng nảy.
Bộ dạng này của cô, cứ như trên người có bọ ấy.
“Tại cậu hại đấy, nếu tôi xem mắt thất bại, không thể suôn sẻ gả cho người ta, tôi chắc chắn sẽ xử tội cậu!”, Diệu Diệu hung dữ nói.
Cô biết mình vô lý, nhưng phụ nữ có quyền vô lý.
“Đồ thần kinh!”, Bạch Lập Nhân không vui, châm chọc.
Có phải đã nghiện diễn kịch không?
“Tôi đi đây, cậu cứ ở đó mà đấu tranh”, anh lạnh nhạt ra khỏi nhà, không hề chuẩn bị để “mắc bẫy” cô.
Diệu Diệu cũng mặc kệ “kẻ qua đường” đó.
Cô hít thở rồi lại hít thở, cuối cùng lấy hết can đảm, ấn nút nghe.
“Alô?”, giọng cô dịu dàng, cho dù ngay cả bản thân nghe cũng nổi da gà.
Cô là phụ nữ, cả tâm hồn lẫn thể xác đều khỏe mạnh, chắc chắn sẽ vô thức bị người đàn ông hoàn hảo thế kia thu hút, chắc chắn sẽ dùng hết sức lực, đòi lại quyền lợi cho mình.
Cô mặc kệ chuyện âm nữ tốt nhất phải tìm dương nam để hòa hợp, hôn nhân là chuyện cả đời, đương nhiên phải tìm cho mình một người đàn ông mình vừa thích lại vừa hợp nhãn, nếu là cái tên kiêu căng kỳ cục Bạch Lập Nhân kia thì cô cảm thấy cuộc đời đúng là không tìm nổi lối ra nữa.
“Lúc nãy tại sao là Bạch Lập Nhân nghe máy của em? Khuya thế này rồi, tại sao hắn ở trong nhà em?”, bên kia vẳng đến giọng chất vấn.
Á, đừng mà, quả nhiên là hiểu lầm!
Diệu Diệu mấp máy môi, đang định giải thích, nhưng… khoan!
“Anh là ai ạ?”, cô dè dặt hỏi.
“Đơn Thiếu Quan! Diệu Diệu, ngay cả giọng anh mà em cũng không nhận ra à?”, đối phương tỏ vẻ hụt hẫng, “Diệu Diệu, xin lỗi, ban nãy anh quá cuống nên lời nói không được tế nhị lắm.”
“Đơn Thiếu Quan, anh mắc bệnh gì thế hả?”, Diệu Diệu rất thẳng thừng, rất sửng sốt, hỏi.
Tình huống này, hoàn toàn không nằm trong tưởng tượng của Đơn Thiếu Quan.
Lúc yêu nhau, Diệu Diệu đối xử với anh ta rất tốt, chuyện gì cũng nghe theo, anh ta luôn nghĩ chỉ cần anh ta chịu quay lại thì Diệu Diệu vẫn sẽ luôn ở đó.
“Diệu Diệu, anh đã điều tra ra, em và Bạch Lập Nhân không hề chính thức yêu nhau”, còn có tư tình hay không thì anh ta cũng không muốn so đo tính toán, dù sao Diệu Diệu xinh đẹp như thế, có người muốn cô thì cũng rất bình thường.
Liên quan gì tới anh!
Diệu Diệu lườm.
“Diệu Diệu, anh biết mấy năm nay em từng có vài người bạn trai, nhưng đều không có kết quả, có lẽ đó là duyên phận! Diệu Diệu, anh thật sự rất yêu em, rất yêu em, rất không muốn mất em, anh muốn theo đuổi em lại từ đầu!”, anh ta bây giờ đã thành công trong sự nghiệp, đã có đủ tự tin để tỏ tình.
Một đóa hoa đào nát đang nở!
Diệu Diệu chỉ muốn tìm bức tường để đập đầu cho xong.
“Anh nghe đây, Đơn Thiếu Quan, tôi hết thích anh rồi, ngay cả một chút cũng không còn!”, nói xong, Diệu Diệu cúp máy.
Đã từng, cô thật sự rất thích anh ta, nhưng, đó đã là quá khứ.
“Liệu Diệu Trăn, hình như tôi thích cậu thật rồi, tôi muốn theo đuổi cậu!”, đã từng, lời tỏ tình được hét to ấy, mãi mãi chỉ có thể ở lại trong vết tích tuổi thanh xuân.
Diệu Diệu nhắm mắt, buồn bực ngồi trên cái ghế ban nãy Bạch Lập Nhân ngồi.
Nỗi đau xưa kia giờ đã đi xa, cô là một người hướng về phía trước, không bao giờ quay đầu lại.
Điện thoại cứ reo mãi. Ngừng, rồi reo, ngừng, lại reo.
“Đơn Thiếu Quan, rốt cuộc anh có thôi đi không?”, Diệu Diệu bấm điện thoại, mệt mỏi hỏi.
“Tám năm đã trôi qua, rất nhiều chuyện đã thay đổi, anh còn chưa rõ hả?”, giọng Diệu Diệu hơi lạnh lùng.
“Ưm…”, đối phương ngượng ngập.
“Cứ lằng nhằng đeo bám như thế, thú vị lắm sao?”, Diệu Diệu hỏi tiếp.
“Khụ…”, đối phương, bất đắc dĩ cắt ngang, ôn hòa nói, “Diệu Diệu, xin lỗi, anh là Tiết Khiêm Quân.”
A a a a a!
Diệu Diệu há hốc miệng.
Cô lại không xem ai gọi tới mà đã nói lung tung.
Trời đất! Mất mặt!
Cảm nhận rõ cô bị sốc, bên kia vẳng đến tiếng cười như gió xuân, hóm hỉnh, “Cô Liệu Diệu Trăn, có cần anh cúp máy trước, đợi em chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi gọi lại cho em không? Hoặc là, em chắc chắn anh là Tiết Khiêm Quân, rồi chúng ta bắt đầu nói chuyện lại từ đầu?”
“Không cần ạ”, Diệu Diệu xấu hổ ôm gương mặt nóng bừng bừng.
“Lúc nãy sao vậy, có ai quấy rầy em à?”, anh hỏi.
“Mối tình đầu của em, nói muốn làm lại từ đầu”, Diệu Diệu kể.
“Thế, anh bị uy Hi*p rất lớn? Xem ra anh phải biểu hiện cho tốt rồi”, Tiết Khiêm Quân cười.
A a a.
“Anh đừng hiểu lầm, em…”, chẳng phải cô cố ý khoe khoang bản thân, cô không thích mưu đồ như vậy.
Nhưng Tiết Khiêm Quân lại hỏi, “Diệu Diệu, có phải em thấy không vui không?”
Một câu nói đã khiến Diệu Diệu ngẩn người.
Đúng, cô không vui.
Tuy tối qua và hôm nay, cô đã nói những lời phũ phàng với anh ta, nhưng cô thực sự thấy tâm trạng sa sút. Nhưng cô không ngờ, Tiết Khiêm Quân lại cảm nhận được.
“Tệ thật, bây giờ anh đang ở Hán Khẩu, rất muốn gặp em, nhưng xa Ôn Châu quá”, Tiết Khiêm Quân cười khổ, “Hình như ngay cả chuyến cuối cũng không kịp.”
Hử, Hán Khẩu?
“Anh ở… Vũ Hán?”, tim Diệu Diệu đập rất nhanh.
“Ừ, vốn định hẹn em nhưng tối qua có tiệc, hôm nay lại phải đi công tác, không gọi điện cho em thì anh sợ…”, cô sẽ tưởng anh không có ý gì, sẽ tiếp tục đi xem mắt.
“Em ở Vũ Xương!”, Diệu Diệu kinh ngạc kêu lên.
Không ngờ, họ lại gần nhau đến thế.
Duyên phận, đúng là kỳ diệu đến khó tin!
“Thật không?! Trùng hợp quá!”, Tiết Khiêm Quân cười khẽ.
“Vâng, trùng hợp thật!”, Diệu Diệu cũng nở nụ cười.
“Vậy gặp nhau nhé?!”, anh ngỏ ý.
Bây giờ? Đã mười giờ hơn, mà từ Hán Khẩu đến đây phải đi xe ít nhất nửa tiếng đồng hồ.
***
Một lớp trang điểm nhạt đã khiến Diệu Diệu rực rỡ vô cùng.
Sớm hơn năm phút so với giờ hẹn, Diệu Diệu đã đến chỗ hẹn. Nhưng, cạnh bồn phun nước của quảng trường Quang Cốc, một bóng dáng cao gầy sáng như vầng trăng non đã sớm hơn cô một bước.
Anh đứng cạnh bồn phun nước, làn gió hạ mát rượi thổi tung gấu áo anh, bốn năm đứa trẻ con đang nô đùa bên cạnh. Tia nước phun ra khắp xung quanh anh, những giọt nước bé xíu hòa cùng ánh đèn neon thành một luồng sáng như cầu vồng, khiến anh đang ngắm nhìn đám trẻ vô tư lự, khóe môi luôn nở nụ cười ấm áp, tựa như người trong tranh.
Diệu Diệu đứng đờ ra, tim đập mạnh đến nỗi có cảm giác không chân thực, không dám đến gần.
Tiết Khiêm Quân ngước mắt lên, khóe môi thoáng nụ cười không rõ cảm xúc gì.
Anh tiến lại chỗ Diệu Diệu, “Hello, lại gặp rồi.”
Rất tự nhiên, tay anh, nắm lấy tay Diệu Diệu. Nơi đất khách, rất bất ngờ, và như có duyên phận, gặp gỡ nhau, trái tim Diệu Diệu nhanh chóng chìm đắm.
“Hello”, tai cô đỏ dần lên.
Vì cảm giác mát lạnh nơi kẽ ngón tay, Diệu Diệu vừa mất tự nhiên, vừa căng thẳng tới nỗi tim như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢.
“Anh còn tưởng phải về Ôn Châu thì mới gặp được em”, ánh mắt anh nhìn Diệu Diệu vừa thân thiết vừa dịu dàng.
“Anh còn ở đây mấy ngày nữa?”, mặt nóng bừng chịu không nổi, Diệu Diệu đành tìm một chủ đề có thể khiến mình tự nhiên hơn.
“Đã làm xong việc, mua vé máy bay rồi, lúc nào cũng có thể về Ôn Châu”, anh ôn tồn nói.
“Nhanh thế sao? Em cũng vậy!”, cô và Bạch Lập Nhân chuẩn bị đặt vé máy bay ngày mai về Ôn Châu.
“Nhanh lắm à? Nếu đã tới Vũ Hán rồi thì có muốn ngày mai đi dạo với nhau, ngày kia hãy về không?”, anh mỉm cười mời.
Đây là hẹn hò ư?
“Sếp em chưa chắc đã chấp nhận, em phải nói với cậu ta đã”, Diệu Diệu có phần khổ sở.
“Ừ, chúng ta tìm chỗ nào ngồi đã”, anh rất tự nhiên nắm tay cô, “Đi DJ?” Con gái đều thích ăn kem mà.
“Vâng!”, Diệu Diệu gật đầu.
Cô lúng túng định rụt tay lại, nhưng Tiết Khiêm Quân càng nắm chặt hơn, không hề có ý buông ra khiến Diệu Diệu sửng sốt.
Hóa ra, dù là người đàn ông có vẻ ngoài ấm áp, thì trong xương tủy cũng có thể chứa đựng một sự mạnh mẽ đến thế.
Diệu Diệu bị anh nắm tay, chậm rãi tiến về quán kem DJ ở phố đi bộ Quang Cốc.
“Anh hai, đợi bé với!”, phía sau có người đang gọi to.
Diệu Diệu giả vờ không nghe thấy.
Còn Tiết Khiêm Quân đi cạnh cô càng không thể nghe thấy.
Nếu có thể, Diệu Diệu thật muốn bịt mắt trái của mình lại, chỉ cần mắt trái cô không nhìn thấy, có nghĩa là những âm thanh không thuộc về thế giới này, cô cũng sẽ không nghe thấy.
Bóng dáng bé nhỏ mũm mĩm ban nãy còn chơi đùa với bốn, năm đứa trẻ, giờ đang lũn cũn chạy theo sau lưng họ.
“Sao thế?”, Tiết Khiêm Quân thấy sắc mặt cô có vẻ kỳ lạ thì ngừng bước, quan tâm.
Bỗng, anh không ngừng nhíu mày, xoa xoa vai trái.
Cô không nên lo chuyện thiên hạ, không nên không nên!
Diệu Diệu từ bên phải đổi sang bên trái anh, khoác cánh tay anh vẻ rất thân mật.
Diệu Diệu cao ráo, một mét sáu mươi tám, chỉ thấp hơn Tiết Khiêm Quân nửa cái đầu mà thôi.
Vì áp sát, bùa linh trên cổ cô có thể cách làn áo, áp vào gần vai anh.
“Á!”, một tiếng kêu thảm thiết, bóng dáng nhỏ bé mũm mĩm kia té nhào xuống đất.
Tiết Khiêm Quân cảm thấy vai nhẹ hẳn đi, sức nặng khi nãy trong tích tắc biến mất. Nhưng cái bóng té ngã kia lại xoa xoa phần ௱ôЛƓ, giận dữ nhìn Diệu Diệu.
Không nhìn thấy, không nhìn thấy, không nhìn thấy.
“Có phải chị cố ý không?!”, cô bé ôm cánh tay bị bỏng nhẹ, gào lên.
Diệu Diệu không ngừng lẩm bẩm, muốn dùng phép ám thị tâm lý để bản thân tỏ ra bình thường.
“Có phải chị nhìn thấy tôi, nghe thấy tôi nói không?”, cô bé nhảy đến trước mặt họ, đôi mắt to đen láy nhìn trừng trừng Diệu Diệu.
Cũng may, vì ánh sáng lấp lánh trên cổ Diệu Diệu mà cô bé không dám đến quá gần.
“Nóng quá, muốn ăn kem quá đi!”, nụ cười cô cứng đờ, thiếu tự nhiên, nói với Tiết Khiêm Quân.
Ban nãy, cô chủ động ôm tay anh, lại còn nũng nịu với anh, chắc chắn bị trừ điểm nặng.
Nhưng, Diệu Diệu không nghĩ được nhiều.
Cô vứt lại cô bé đang la hét phía sau, kéo Tiết Khiêm Quân vào quán kem. Trong quán, ánh đèn sáng rực, làm ăn rất phát đạt, những con ma đạo hạnh không cao sẽ không dám theo vào.
Diệu Diệu biết mình không giúp được gì nhiều nhưng bảo cô chỉ ngồi mà nhìn thì người mềm lòng như cô cũng không làm nổi.
“Ban nãy em nói sếp chưa chắc đồng ý, chẳng lẽ xin nghỉ phép một hai ngày mà anh ta cũng hà khắc?”
Hai người vừa ăn kem vừa trò chuyện.
“Những điều cậu ta khó tính thì nhiều lắm!”, nhắc đến Bạch Lập Nhân là Diệu Diệu hào hứng lên.
“Ồ, nói anh nghe thử”, Tiết Khiêm Quân có vẻ hứng thú.
Thế là, cô cũng giống như đám dân công sở, thao thao bất tuyệt trách móc sếp tàn nhẫn thế nào, đàn áp dân lao động ra sao, quan trọng là lương chỉ có chút xíu.
“Không phải chứ, hành chính, nhân sự, tài vụ đều do em lo liệu à? Anh ta bắt em làm nhiều như thế mà lương thì thê thảm vậy sao?”, nghe cô bô lô ba la, giọng nói hùng hổ, lại thêm ngôn ngữ cơ thể sinh động, Tiết Khiêm Quân không nhịn được cười.
Khóe môi anh nở nụ cười, “Nghe hình dung của em, anh thấy, anh ta xem em như đồ vật nhỉ?”
“Đồ vật gì?”, Diệu Diệu tò mò.
Thực ra, cô cũng luôn muốn biết trong lòng Bạch Lập Nhân định nghĩa về cô thế nào.
“Bò sữa”, vì được gợi mở, nụ cười Tiết Khiêm Quân càng toe toét, “Ăn vào là cỏ, vắt ra là sữa, đó chẳng phải rất thích hợp để hình dung tình trạng em hiện giờ sao?”
Mặt Diệu Diệu biến sắc.
Bò… bò sữa? Bò sữa! Bò sữa!
Cô rất muốn biện bạch, cô không phải bò sữa! Hơn nữa cô cũng không ăn cỏ, cô bị oan mà!
Khóe môi mấp máy đến mấy lần, muốn giải thích, mà lại không biết nói sao.
Diệu Diệu đành thừa nhận một sự thực, Bạch Lập Nhân đúng là xem cô như bò sữa, hơn nữa, còn là con bò mẹ rất năng suất.
“Làm như vậy không ổn đâu, anh sẽ giới thiệu cho em công việc khác, anh cũng có chút mối quan hệ”, nhìn mặt cô như bị sốc nặng, Tiết Khiêm Quân mím môi, cúi đầu cười, “Em cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học nổi tiếng, không nên bị bóc lột như thế.”
Huhuhuhuhuhu! Đúng thế! Cô bị Bạch Lập Nhân bóc lột! Không, không, là bị hơi “dương khí”, của Bạch Lập Nhân bóc lột!
Một lần lỡ chân, hận thiên cổ.
Càng nghĩ càng tức, Diệu Diệu quả quyết móc điện thoại ra, bấm một dãy số.
“Muộn thế này rồi, có chuyện gì?”, bên kia, vẳng đến giọng nói bình tĩnh lạnh lùng của Bạch Lập Nhân.
“Ngày mai mình muốn nghỉ phép, mình phải đi thăm thú Hán Khẩu, đã tới Vũ Hán rồi thì phải đi thăm Hoàng Hạc Lâu”, giọng Diệu Diệu không vui lắm.
Đã bao năm rồi, cô cũng có cảm tình với công ty, với Bạch Lập Nhân, không thể vì chút tiền mà từ chức ngay, nhưng dù sao cũng phải xả stress, thế chắc là được?!
“Nhưng, tôi không muốn đi”, Bạch Lập Nhân lạnh nhạt, như đã đoán chắc cô sẽ yêu cầu như vậy.
Diệu Diệu lườm.
Cô bảo anh đi theo hay sao?
“Tối mai tôi có hẹn, phải bay chuyến chiều về Ôn Châu”, tiệc xem mắt của anh, mẹ đã lùi với người ta một ngày rồi, lần này không thể cho người ta leo cây nữa, nếu không mẹ sẽ bị anh chọc tức mà phát bệnh mất.
“Vậy cậu về trước, mình phải nghỉ phép hai ngày”, Diệu Diệu nói, “ngày kia mới đi làm lại.”
“Lý do?”, Bạch Lập Nhân không vui.
Vé máy bay anh đã đặt, công việc thì bận bù đầu, mà cô còn nghỉ phép? Không có trách nhiệm gì cả!
Hơn nữa, nghĩ đến chuyện hai người cùng đi công tác, mà chỉ mình anh quay về, ít nhiều cũng thấy khó chịu.
“Mình không được nghỉ phép hả?”, lại chứng thực cách nói ‘xem như bò sữa’, Diệu Diệu rất tức giận.
Cô theo Bạch Lập Nhân đã sáu năm, chưa từng xin nghỉ phép, ngay cả đau bụng kinh đến toát mồ hôi lạnh, ngay cả khi thất tình khóc đến mức mắt sưng như cái bánh bao, cô cũng gắng gượng đi làm, bây giờ xem như cô đã nhìn rõ, anh thật sự chỉ xem cô như nô lệ!
“Nghỉ phép? Được! Thưởng chuyên cần cuối năm của cậu mất nhé!”, Bạch Lập Nhân dọa dẫm.
Dám đối xử như thế với cô?
“Ai thèm, không có thì thôi!”
Có tí lương, còn bóc lột cô? Diệu Diệu tức ૮ɦếƭ, không tạm biệt gì đã cúp máy luôn.
Cúp máy rồi, cố gắng nặn ra một nụ cười không tự nhiên lắm, “Ngày mai chúng ta đi chơi nhé, em đã xin nghỉ phép rồi.”
Để tên đó về một mình.
Tiết Khiêm Quân lặng lẽ nhìn cô, rồi đáp, “Được thôi!”
Đưa Diệu Diệu về rồi, Tiết Khiêm Quân vào khách sạn gần đó.
Xoa xoa trán, tắm rửa xong, anh vẫn cảm thấy rất mệt mỏi. Mấy năm nay, sức khỏe anh không tốt, không gắng gượng nổi, anh mới nhận lời với mẹ, về nhà bố dượng ở vài ngày để dưỡng bệnh.
Bây giờ, trên gương mặt gầy gò của anh, có màu trắng bệch bất thường. Trước khi ngủ, anh đặt đôi giày hướng mũi ra ngoài, một chiếc lật ngược lên trời.
Thực ra, anh không mê tín.
Những người đi du học, không thể mê tín được.
Nhưng…
Vì quá mệt, một lát sau, anh đã thi*p đi.
“Anh hai, anh hai, bé muốn tìm anh…”
Rõ ràng anh đã ngủ, nhưng trong đầu lại tỉnh táo, cơ thể không nghe theo lời anh, không động đậy nổi.
Có vật nặng ngàn cân, vạn cân, mơ mơ màng màng đè lên người anh, làm anh không thở được.
Tất cả, bắt đầu trở nên mơ mơ tỉnh tỉnh, như ngủ như không, anh muốn hét lên mà không thể, không nhúc nhích được, chỉ có thể cảm nhận rất rõ, hình như có một thứ trong suốt từ trần nhà rơi xuống, ngồi phịch lên người anh, ngồi lên cổ anh.
Bình!
Quả bóng mập mạp đó, trong tầm nhìn mơ hồ của anh, lăn qua lăn lại.
Anh nhận ra gương mặt đó.
“Bé muốn tìm anh trai…”, cô bé kia đang khóc, như bao năm trước, cứ khóc mãi khóc mãi, khóc đến ngã bệnh.
“Đại thiếu gia, cô bé hình như bệnh rồi, cứ sốt cao mãi!”, bảo mẫu nói với anh.
Nghe tiếng khóc đến phát bực, anh mỉm cười dịu dàng an ủi, “Để nó khóc, khóc mệt rồi sẽ không phá nữa.”
Anh khó chịu, cứ lăn lộn mãi, mồ hôi lạnh từ trán nhỏ xuống từng giọt.
Anh gắng sức gượng dậy, cả cái giường bỗng lắc lư kêu lên cót két, anh có thể cảm nhận rõ, anh vùng vẫy nhưng có người lại không ngừng đè anh xuống.
Sau vài lần, cuối cùng anh thoát khỏi bó buộc.
Toàn thân mồ hôi lạnh, anh tỉnh dậy.
Xung quanh vẫn lặng im như tờ.
Anh cầm di động đặt bên cạnh lên, bấm một dãy số, đối phương vừa nghe máy.
“Đại sư, cách đó vô hiệu, tôi lại bị bóng đè”, anh trầm giọng nói.
Sau khi đối phương nói gì đó, anh ôn hòa nhưng có vẻ nóng nảy, cắt ngang, “Tôi biết, tôi đã tìm ra người thích hợp.”
***
Tiệc xem mắt của Bạch Lập Nhân tiến hành ở quán cà phê.
Suốt buổi tối, anh chỉ lặng lẽ ăn phở xào trong đĩa.
Vừa xuống máy bay, anh đã chạy tới, không ngơi nghỉ.
Quán cà phê của Ôn Châu, có lẽ là đặc sắc nhất cả nước, cà phê kết hợp ốc bươu xào, mãi mãi là kinh điển. Cà phê tặng kèm miễn phí theo hóa đơn, đủ loại món ăn vặt, chiên xào, đủ để ăn no đến ૮ɦếƭ. Nếu Starbucks chuẩn bị đổ bộ vào Ôn Châu, bảo đảm sẽ lỗ đến xách ghế bỏ chạy.
“Thằng con này của bác, bình thường công việc rất bận, tính cách cũng hơi… nhưng được cái là nhân phẩm rất tốt”, bà Bạch nhiệt tình đề cử con trai với đối phương.
Phụ huynh bên kia quan sát từ trên xuống dưới, trái qua phải, tỉ mỉ như đang mua một miếng thịt heo.
Anh buông đũa, không còn lòng dạ nào ăn.
Tại sao con người phải trưởng thành? Tại sao nhất định phải thành gia lập thất? Tại sao nhất định phải chung sống với một người xa lạ dưới cùng một mái nhà, nằm cùng giường, rồi cùng sinh ra một sinh mệnh? Đối với cuộc đời mà mẹ nói ai cũng phải trải qua ấy, anh chán ghét vô cùng.
“Bạch tiên sinh không chỉ thành công, mà còn rất đẹp trai nhỉ!”, phụ huynh bên kia rất hài lòng về anh.
Dù sao, Bạch Lập Nhân rất phong độ, tướng mạo đẹp trai, là vật báu trong “thị trường” xem mắt.
Chứ không thì cô gái kia sao cứ e thẹn nhìn anh mãi.
“Bây giờ vẫn còn sớm, lát nữa nếu cô Lâm rảnh rỗi thì có thể đi với Lập Nhân nhà chúng tôi xem phim.”
Bà Bạch hôm nay trang điểm rất “trịnh trọng”, mặc bộ quần áo mới mà khi đi dự tiệc cưới mới chịu mặc, cầm theo túi xách da mà bình thường không bao giờ xài.
“Không cần, vừa xuống máy bay, con rất mệt, muốn về sớm nghỉ ngơi”, anh cự tuyệt ngay.
Bà Bạch mở túi xách, bàn tay đang định lấy vé xem phim đã mua từ trước bỗng khựng lại.
Cô Lâm đang định gật đầu, cũng khựng lại.
“Ha ha, xin lỗi, con trai bác công việc vốn khá vất vả, vừa đi công tác về”, bà Bạch ngượng ngập nhìn phụ huynh bên kia và cô Lâm, đành cười sượng với họ.
“Bạch tiên sinh, nhà mới của cậu mua ở đâu, có gần công ty không?”, trông thì có vẻ trò chuyện vu vơ, nhưng bên kia đã khéo léo đánh vào vấn đề họ quan tâm nhất.
Nhà mới mua ở đâu, bao nhiêu mét vuông, đó luôn là mấu chốt để xem mắt có thành công hay không.
“Cháu vẫn chưa mua nhà, chung cư cháu thuê rất gần công ty, cháu rất hài lòng! Bây giờ giá nhà cao như vậy, trong thời gian gần cháu cũng không định mua”, có gì cần hỏi thì cứ hỏi luôn một lần cho nhanh, anh còn phải về nhà!
Một câu nói, đã khiến hai nụ cười đối diện đông cứng.
Bà Bạch sắp tức ૮ɦếƭ vì con trai, “Bà Lâm, căn nhà vợ chồng chúng tôi hiện sống khoảng một trăm mét vuông, sau này chuẩn bị cho vợ chồng nó.” Con trai rất hiếu thảo, hai năm trước đã dồn hết mọi tích lũy, mua một căn nhà cho bà, vợ chồng bà kết thúc cuộc sống tạm bợ không yên ổn, tạo dựng mái nhà ổn định.
Nhưng, bà Bạch và lão Kiện đều cùng chung suy nghĩ, sau này khi con trai kết hôn mà vẫn chưa mua nhà mới, thì họ sẽ giao nhà cho con, hai ông bà tiếp tục sống cuộc sống ở trọ.
“Thế à… Vậy sau này mẹ chồng con dâu sẽ không ở chung chứ?”, phụ huynh bên kia vẫn hỏi vẻ không yên lòng.
“Đương nhiên đương nhiên!”, bà Bạch vội trả lời.
Đối phương chưa kịp tỏ vẻ hài lòng thì Bạch Lập Nhân đã không chịu nổi, “Cô Lâm, rất xin lỗi, nếu cái cô cần ở tôi là căn nhà sau này chứ không phải kết hôn để sống chung trọn đời, tôi nghĩ giữa chúng ta không cần tiếp tục nữa, tôi xin cáo từ trước!”
Phất áo, anh định bỏ đi.
Ba người ở đó, đều ngẩn ra. Bà Bạch vội giữ con trai lại.
Con trai hôm nay sao vậy, sao khó chịu thế?
Ở Ôn Châu đều vậy mà? Xem mắt xưa nay không xem người trước, mà xem nhà trước, con trai luôn hiểu rõ, sao hôm nay kỳ quặc vậy?
“Thực ra, con trai tôi mua nổi nhà mà”, bà Bạch quay sang, ngượng ngập nói rõ với bên kia. Con bà có thực lực kinh tế mạnh, nhưng…
“Không, mấy năm tới cháu sẽ không mua nhà”, Bạch Lập Nhân nói thẳng, “Nhà cháu không có điều kiện gì. Hai bác bề ngoài thì thấy cháu mở công ty, lái xe hiệu, trông rất phong độ, là người giàu có. Nhưng xe của cháu là trả góp, công ty cháu tiền hàng giờ là mấy chục triệu tệ, bọn cháu sống dựa vào một nhãn hàng, chỉ có thiết bị, không có công xưởng! Bác bảo cháu lấy năm, ba triệu tệ ra mua một căn nhà tầm trung, được, cháu có thể! Nhưng có tiền mặt thì cháu thà để đó, tiền hàng công ty bù chỗ này đắp chỗ kia, rất dễ gặp rủi ro, tại sao cháu phải lấy tiền riêng của mình, mạo hiểm để xây dựng hôn nhân? Nên, hai bác muốn có nhà, cháu không hề hứng thú! Nếu phải lấy nhà của mẹ cháu, cháu thà cả đời không kết hôn!”
So với cưới vợ, thì anh hứng thú với sự nghiệp hơn, bỏ ra mấy triệu tệ đi cưới vợ, anh có bị điên đâu!
Một tràng dài, không nể tình, làm sắc mặt đối phương thoắt đỏ thoắt tái! Bữa tiệc xem mắt đang vui vẻ, tan cuộc lại thê thảm.
Bà Bạch ngồi trên xe con trai, cực kỳ buồn bực, “Vốn là cô Lâm rất có ý với con mà!” Cô Lâm kia dạy mẫu giáo, không chỉ xinh đẹp, ít nói mà còn ngoan hiền, điều kiện thật sự rất tốt.
Cô Lâm lúc nãy, tròn hay méo thì anh không nhìn kỹ, nhưng lại chú ý đến động tác hút ốc của cô ta, cũng rất thanh lịch, tao nhã, không giống Diệu Diệu, ngô nghê, tự nhiên.
Nhưng, buổi tiệc liên hoan đồng nghiệp lần trước, cái cô ngốc đó, lúc ăn ốc đinh, đôi môi đỏ “hút” ốc đúng là có sức cám dỗ người khác ghê gớm.
Bạch Lập Nhân không nói gì, không muốn chọc cho mẹ giận thêm.
“Có phải là cãi nhau với Diệu Diệu không?”, một suy nghĩ thoáng qua, bà Bạch dò hỏi.
“Cô nàng tự dưng phát bệnh thần kinh, đòi ở lại Vũ Hán thêm bốn ngày”, tâm trạng rất không vui.
Tối qua vô duyên vô cớ bị cô giận dỗi, sáng nay anh trả phòng, bảo tiếp tân thông báo cô ra sân bay.
Ai ngờ, cô đã trả phòng rồi.
Cô tiếp tân nói, có một người đàn ông rất phong độ đến trả phòng với cô, hai người đã cùng nhau rời đi.
Cô nàng này, dễ dàng bắt cặp với đàn ông như thế, cuộc sống riêng tư cũng quá tùy tiện rồi chăng?!
“Lập Nhân, Diệu Diệu có phải lại quen bạn trai không?”, bà Bạch hỏi.
“Ai mà biết!”, Bạch Lập Nhân hừ một tiếng.
Dù sao cũng đâu phải lần đầu, chắc chắn quen không lâu lại cãi vã chia tay.
“Như thế ổn không?”, bà Bạch tỏ ra khổ sở, “Nếu con thích Diệu Diệu thật thì phải hành động đi chứ!”
Anh thích Diệu Diệu?
Một cú thắng xe gấp, khiến bà Bạch suýt nữa ૮ɦếƭ khi*p.
Chỉ thấy Bạch Lập Nhân không còn kiềm chế nổi nữa, quay sang tức tối quát, “Ai thích cô ta??? Mẹ sao lại hồ đồ đến mức này?!”
Bà Bạch ngớ người.
Bà già thật rồi sao?
Bà Bạch có phần bối rối, so vai.
“Suốt tối tâm trạng con không vui, mẹ cứ tưởng…”, đang ghen!
Bà Bạch nén lại không nói hai chữ đó, vội sửa, “Mẹ cứ tưởng con thích Diệu Diệu, dù sao con người là động vật có tình cảm, lâu ngày nảy sinh tình cảm là chuyện rất bình thường.”
“Mắt nào của mẹ thấy con thích cô ta? Mắt nào thấy lâu ngày thì nảy sinh tình cảm?”, thấy mẹ có vẻ sợ hãi, Bạch Lập Nhân lại tức tối, giọng nói không kiểm soát được.
“Lập Nhân, nói thật là Diệu Diệu rất được, cô bé này tính cách chất phác, ai cưới được nó là có phúc đấy”, bà Bạch không sợ ૮ɦếƭ mà khuyên thêm mấy câu.
Tính cách chất phác? Là “ngu” trong ngu muội thì có?!
Cô nàng này không thất tình mấy trăm lần nữa thì không học nổi cách thông minh!
Anh hừ lạnh.
“Dù sao con cứ xem mắt thất bại, nhìn người này không hợp, nhìn người kia không thích, lại không chịu nổi việc gần gũi người khác! Mấy năm nay con cũng quen có Diệu Diệu luôn bên cạnh rồi. Hay là, con trai, thôi con theo đuổi Diệu Diệu cho xong!”
Bà Bạch lại không buông tha mà tiếp tục thuyết phục con trai.
Cô bé Diệu Diệu kia, bà rất yêu mến, sau này cưới nó về, bà cũng không cần lo lắng vấn đề mẹ chồng nàng dâu.
“Dù sao con không thích kiểu phụ nữ như thế!”, nếu vẻ ngoài Diệu Diệu giống Hiểu Vũ hay Hạ Thiên thì anh còn có thể suy xét.
Tuy, anh thừa nhận, anh thực sự có chút rung động sinh lý với cô.
Nhưng, anh sẽ không để kiểu gene di truyền đó khống chế đầu óc mình.
“Con như thế có khác gì với kiểu thù dai chứ?”, bà Bạch cười khổ.
Con trai quá cố chấp.
Rất nhiều việc, bà đều buông bỏ, nhưng, con trai thì không thể.
Diệu Diệu tự dưng bị ghét lây, cũng đúng là xui xẻo.
“Mẹ nghĩ là, Diệu Diệu khác với người đàn bà kia, con trai à, nhìn phụ nữ không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, phải xem nội tâm.” Bà Bạch hiền lành, “Mẹ không tin, con và Diệu Diệu ở bên nhau lâu thế, lẽ nào không nhận ra chút nào rằng Diệu Diệu là cô gái rất tốt.”
“Không nhận ra”, anh nói cứng.
“Con…”, bà Bạch dở cười dở mếu.
Xem ra, bà và Diệu Diệu không có duyên làm mẹ chồng con dâu.
“Mẹ à, sau này những lời lung tung như lâu ngày sinh tình cảm gì đó, mẹ đừng nhắc với người khác nhé!”, anh thận trọng cảnh cáo mẹ.
Lỡ truyền đến tai Diệu Diệu thì lại tưởng anh có ý với cô.
“Biết rồi biết rồi!”, bà Bạch bất lực.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc