Mắt Trái - Chương 12

Tác giả: Đản Đản

Tối nay sẽ có bữa tiệc quyên góp mỗi năm tổ chức một lần của hội kinh doanh.
“Chủ tịch Cao, chủ tịch Vương, chủ tịch Trần, hiếm khi các ngài và phu nhân cùng dự tiệc”, Bạch Lập Nhân môi nở nụ cười, chào hỏi và hàn huyên với mấy người trong ban tổ chức và quản lý hội.
Diệu Diệu theo sát anh, lắng nghe những lời trò chuyện giữa anh và khách khứa, thỉnh thoảng cũng nói vài câu rôm rả với các quý bà.
Mỗi lần tiệc tùng, cô đều làm chân thư ký, mấy năm nay, những tài liệu về nhân vật lớn trong ngành, bao gồm tín ngưỡng tôn giáo, sở thích các loại, thành viên gia đình, thậm chí quan hệ hôn nhân họ hàng giữa các thành viên quản lý trong gia tộc, cô đều ghi lại hết, để kịp thời nhắc nhở Bạch Lập Nhân.
Nên trong vòng tròn này, quan hệ của Bạch Lập Nhân rất tốt.
Chỉ là, rất khó tưởng tượng, anh lúc này, lại là cái tên kỳ cục mà trong buổi sáng đó, vì phát hiện mình ở lại nhà cô mà tưởng như bị người ta cưỡng Hi*p vậy, ôm một bụng ấm ức nóng nảy.
Nhìn nụ cười như gió xuân của tên đó, cô thật sự cảm thấy, anh thật quá giả tạo!
Đặc biệt là…
“Tổng giám đốc Bạch lại cùng thư ký xuất hiện rồi!”, thiên kim tiểu thư Tạ Lan, con gái ông chủ nhãn hiệu thời trang nổi tiếng, cầm ly rượu vang, ánh mắt dạn dĩ nhìn thẳng anh.
“Vâng, không còn cách nào, đã quen rồi”, nụ cười Bạch Lập Nhân không đổi.
Quen cái gì, căn bản không có bạn đi chung chứ gì?! Câu này Diệu Diệu chỉ dám làu bàu trong bụng, bề ngoài cô vẫn vờ như không hiểu ánh mắt quan sát không mấy thân thiện của Tạ Lan.
Tạ Lan có một gia đình bề thế, là người theo đuổi Bạch Lập Nhân.
Nhưng, Bạch Lập Nhân luôn giữ thái độ không lạnh cũng chẳng nóng, hệt như cách đối xử với Ninh Ninh năm nào.
“Tổng giám đốc Bạch, em nói một câu nhé”, Tạ Lan hếch cằm lên.
“Được”, anh mỉm cười.
“Anh không cảm thấy thư ký của mình quá đẹp hay sao? Nhìn lần đầu rất kinh ngạc sửng sốt, nhìn lâu sẽ thấy ghét? Cùng một phụ nữ, nhìn sáu năm trời, Tổng giám đốc Bạch chẳng phải đang tự ngược đãi thị giác của mình sao?”, Tạ Lan lại tỏ vẻ mờ ám và kiêu ngạo, “Nếu anh định đổi một gương mặt khác thì em có thể giới thiệu.”
Nói xong, cô ta còn đứng thẳng lưng, làm một tư thế khoe thân lộ liễu.
Cô ta nói giới thiệu, chắc không phải chính cô ta chứ? Ai cũng biết, vị thiên kim tiểu thư này thích dựa vào nhan sắc để gây chuyện thị phi khắp nơi.
“Cùng một người phụ nữ, nhìn sáu năm trời có thể sẽ thấy chán thật, nhưng thư ký thì khác, tôi mong cô ấy trong công ty tôi, có thể làm tới sáu mươi tuổi!”, nụ cười từ từ nở rộng trên môi anh.
Câu này là đang thận trọng giải thích sự hiểu lầm của người ngoài về quan hệ giữa anh và Diệu Diệu.
“Anh gian xảo thật!”, nhưng Tạ Lan không tin, tưởng anh là người làm bộ đĩnh đạc, nên mày mắt cô ta lại toát ra vẻ khiêu gợi.
“Tổng giám đốc Bạch, ăn chút gì nhé, tôi vẫn chưa dùng bữa”, Diệu Diệu thông minh kéo anh đi, khi đối phương đang có vẻ chuẩn bị nói chuyện dài hơi.
Diệu Diệu chọn đĩa sạch đưa cho anh, “Chỉ uống rượu không ăn gì thì không được! Lót dạ đã, trên đường về, mình sẽ mua đồ ăn khuya cho cậu!”
Bạch Lập Nhân rất đáng ghét, nhưng ở bên nhau lâu, đến chó con mèo con cũng còn có cảm tình, huống hồ là người! Thực ra Diệu Diệu đã xem anh là bạn.
Tuy buổi sáng anh đã ăn xong bữa cô chuẩn bị cho, nhưng vẻ lạnh nhạt đó thật khiến người ta thấy muốn đấm.
Bạch Lập Nhân nhìn cô, bỗng không biết phải nói gì, chỉ có thể nhận lấy cái đĩa trong tay cô, cúi xuống lặng lẽ ăn bánh kem.
“Thiên kim Đỗ gia của công ty ௱ôЛƓ Âu, làn gió nào đã đưa cô tới đây!”, bỗng tiếng người xôn xao ở cửa.
Bạch Lập Nhân và Diệu Diệu cùng ngước lên.
Lại là…
Đỗ San San vì du học mà mất tích mấy năm trời, lúc này vẫn vóc dáng mảnh mai mặc một bộ đầm dài màu trắng thướt tha và ngây thơ, khoác tay một anh chàng đẹp trai vận âu phục màu đen, bước vào sảnh tiệc.
Diệu Diệu nhìn kỹ, trong tích tắc đông cứng, người đàn ông đó chính là Đơn Thiếu Quan.
***
Đỗ San San khoác tay bạn trai cùng tới chỗ họ.
Càng đi càng gần, Đơn Thiếu Quan ngượng ngập nhận ra cô.
“Trùng hợp quá, gặp nhau ở đây nhỉ”, Đỗ San San cười tươi chủ động chào họ.
Bạch Lập Nhân cười mỉm, xem như chào hỏi, so với cuộc trò chuyện vui vẻ ban nãy thì có chút im lặng lạ lùng.
“Diệu Diệu, tối nay trưởng phòng Ngô, phòng tín dụng ngân hàng Dân Phong có tới không?”, bỗng anh quay sang hỏi cô.
“Vâng, đã tới rồi”, Diệu Diệu vội hoàn hồn, chỉ cho anh thấy.
Diệu Diệu cố sức xem như hai pho “tượng sống” kia không tồn tại trong mắt họ.
“Ồ, tốt”, Bạch Lập Nhân đặt đĩa xuống.
“Cậu ăn chút xíu vậy đã đủ rồi à?!”, Diệu Diệu quan tâm theo thói quen.
Có lẽ những lời này giữa họ đã thành thói quen, nhưng Đỗ San San đã cau mày nãy giờ.
Đơn Thiếu Quan cũng tỏ ra kinh ngạc, nhìn họ.
“Ừ, chuyện tín dụng cậu rành hơn, đi cùng vậy.”
Bỗng, Bạch Lập Nhân đưa tay ra, nắm gọn tay cô.
Diệu Diệu sững sờ, đầu óc trống rỗng như bị sét đánh.
Diệu Diệu cảm thấy, khi lòng bàn tay Bạch Lập Nhân ôm trọn tay cô, một ánh mắt sắc nhọn phóng tới từ Đỗ San San, nhìn chằm chằm vào bàn tay Bạch Lập Nhân đang nắm chặt tay cô không buông.
Đó là lần đầu Bạch Lập Nhân nắm tay cô.
Diệu Diệu cảm thấy mỗi lỗ chân lông trên người đều dựng đứng cả lên.
Cô bị giật mình, thật sự bất ngờ!
Có lẽ cảm thấy cô thiếu tự nhiên, Bạch Lập Nhân buông ra, nhưng anh lại rất tự nhiên, thân mật khoác vai cô, kéo cô đi về phía cô chỉ, sải những bước vững chắc.
Toi rồi, toi rồi, scandal với cô bị Bạch Lập Nhân tạo ra, cuối cùng đã xảy ra thật rồi.
Diệu Diệu từ tận đáy lòng, rất muốn cự tuyệt kiểu thân mật này.
Nhưng, một phút ngắn ngủi lúc nãy, cảm giác tiếp xúc giữa tay và tay, Diệu Diệu lại cảm nhận được, đầu ngón tay của Bạch Lập Nhân lạnh lẽo đến đáng sợ.
Bạch Lập Nhân có thể trò chuyện vui vẻ với thiên kim tiểu thư kiêu căng như Tạ Lan nhưng đối với Đỗ San San, anh lại không muốn ở thêm phút nào hết.
Diệu Diệu bỗng liên tưởng, mấy năm nay Bạch Lập Nhân tuy bị người lớn thúc ép, xem mắt mấy lần, nhưng chưa từng chính thức quen ai.
Thế giới tình cảm của anh, gần như trống rỗng.
Lẽ nào…
Vẫn không buông được?!
Bạch Lập Nhân chuyện trò rất vui vẻ với Trưởng phòng ngân hàng, Diệu Diệu ra ngoài ban công, thở một hơi dài.
Không khí bên trong không tốt, Ⱡồ₦g иgự¢ hơi tức.
“Lâu quá không gặp”, sau lưng cô, một giọng nói vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ cất lên.
Diệu Diệu quay lại, mỉm cười lịch sự hòa nhã, “Lâu quá không gặp.”
Đơn Thiếu Quan chăm chú nhìn Diệu Diệu, người quả thực đã lâu anh không gặp.
Nếu lúc đi học, Diệu Diệu vẫn là một đóa hoa hồng e ấp hé nụ, thì cô bây giờ, giống như một đóa hoa bỉ ngạn đỏ tươi, nở bung kiêu hãnh, nồng nàn, khiến người ta mất hồn.
“Quan hệ giữa em và Bạch Lập Nhân hình như rất tốt”, Đơn Thiếu Quan tham lam ngắm gương mặt càng lúc càng tuyệt mỹ của cô, bất giác hỏi.
“‘Quan hệ’ chúng tôi bây giờ, quả thực cũng khá”, Diệu Diệu không biết câu này là chính Đơn Thiếu Quan muốn hỏi, hay thay Đỗ San San dò hỏi, dù thế nào thì cô cũng không thể lơ là được.
Cứ xem như trẻ con đi, hai người từng bị đá, bây giờ cùng chung chiến tuyến.
“Thật không ngờ…”, Đơn Thiếu Quan hụt hẫng lẩm bẩm.
“Còn anh, bây giờ làm ở đâu rồi?”, Diệu Diệu gắng sức để biểu hiện của bản thân chỉ là bạn bè cũ bình thường gặp nhau mà thôi.
“Ở tập đoàn ௱ôЛƓ Âu, giám đốc bộ phận thị trường”, Đơn Thiếu Quan lập tức trả lời.
“Ồ, chúc mừng”, chúc mừng khách sáo xong, Diệu Diệu không mấy hứng thú tiếp tục hàn huyên.
Cô và Bạch Lập Nhân khác nhau.
Sau mối tình đầu, cô đã từng thất bại trong vài cuộc tình, hết lần này tới lần khác bi thương, đã không còn phân biệt rõ nỗi buồn nào nặng hơn.
Còn về ký ức mối tình đầu, như cung đàn phủ bụi mờ, đã khó rung lên nhạc điệu.
Không khí, rất nhanh trở nên lạnh lẽo.
“Cuối năm anh về, lấy được bằng thạc sĩ rồi”, nhưng rõ ràng, Đơn Thiếu Quan rất muốn nối lại tình cảm với cô.
“Chúc mừng”, Diệu Diệu thật sự không thể tỏ ra hứng thú được nữa.
Dù sao, anh lấy được bằng gì, cô cũng không có hứng biết.
“Có thời gian thì chúng ta cùng uống trà nhé”, cuối cùng Đơn Thiếu Quan cũng nói ra mục đích.
“Xin lỗi, Lập Nhân tìm tôi, tôi phải đi trước đây”, khóe mắt cô liếc thấy Bạch Lập Nhân đã kết thúc cuộc trò chuyện với Trưởng phòng bên ngân hàng, đang tìm cô khắp nơi.
“Diệu Diệu!”, nhưng cổ tay cô đã bị Đơn Thiếu Quan nắm lấy.
Anh ta nói bằng giọng rất kỳ lạ, “Em vẫn chưa kết hôn, Bạch Lập Nhân có nghiêm túc với em thật không thì vẫn còn là ẩn số. Em có thể tha thứ, cho anh một cơ hội nữa được không?”
Diệu Diệu nhướng mày, nhìn đối phương.
Rất rõ ràng, ý của Đơn Thiếu Quan là Bạch Lập Nhân chỉ chơi đùa với cô mà thôi.
Nhưng, cho dù cô đang bị Bạch Lập Nhân “chơi đùa”, thì bao nhiêu năm đã qua, cô thật sự nghĩ rằng giữa cô và Đơn Thiếu Quan còn gì cần phải lằng nhằng.
Hiện giờ, mọi người đều cùng ngành, Diệu Diệu thực sự không muốn làm đôi bên phải bẽ mặt.
“Diệu Diệu, chúng ta làm lại từ đầu, được không?”, Đơn Thiếu Quan thành thật van nài.
Làm lại từ đầu?
“Đơn Thiếu Quan, tuy tôi không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhưng dù sao cũng vẫn là phụ nữ, anh nghĩ tôi lại dễ quên đến thế à? Năm đó, nếu anh muốn chia tay thì nói một câu là được, tôi tuyệt đối không phải dạng đeo bám dai dẳng.” Những lời này, nếu không phải anh ta khiến Diệu Diệu tức cười bật ra thì cô vẫn định chôn sâu trong lòng, giọng cũng trở nên sắc bén, “Bây giờ mọi người đều bận rộn làm việc, có chút thời gian thì lo nghỉ ngơi đi, ai mà rảnh rỗi đi dây vào quá khứ?”
Chỉ cần một câu, chỉ cần anh ta nói một tiếng, Diệu Diệu, xin lỗi em.
Bù cho những gì năm đó anh ta chưa nói, sẽ có được sự tôn trọng của cô.
Nhưng, không hề, ngược lại còn đòi theo đuổi cô lại từ đầu, rốt cuộc có phải đầu óc anh ta có vấn đề không ?
“Nhưng, người anh luôn yêu là em!”, Đơn Thiếu Quan cuống lên.
“Vậy còn Đỗ San San?”, Diệu Diệu nghi ngờ, “Không phải cô ta rất tốt sao? Trong lòng anh, cô ta chẳng phải nữ thần à?”, ngay cả Bạch Lập Nhân cũng vương vấn khôn nguôi.
Đơn Thiếu Quan nghẹn lời, thừa nhận hay không đều sẽ bị khinh bỉ.
“Hai người ở nước ngoài bao năm trời, chắc chắn cũng có tình cảm, chắc chắn cũng yêu nhau, không phải sao?”, tuy cô không thông minh nhưng cũng không tới nỗi ngu ngốc đến thế.
Đơn Thiếu Quan bị vạch trần, ánh mắt u tối, lẩm bẩm, “Trong lòng San San chỉ có Bạch Lập Nhân, lần này cô ấy quay về chính vì muốn níu kéo Bạch Lập Nhân.”
Đỗ San San xưa nay chỉ xem Đơn Thiếu Quan là món đồ chơi để xua đi nỗi cô đơn, gọi thì tới, đuổi liền đi.
Ở tập đoàn ௱ôЛƓ Âu, mới tiếp xúc với Chủ tịch có mấy tháng ngắn ngủi mà anh ta đã cảm nhận sâu sắc rằng muốn trở thành con rể tương lai nhà họ Đỗ, cho dù không có Bạch Lập Nhân thì anh ta gần như cũng không thể có cơ hội.
Sự đã như thế, chi bằng nghe theo trái tim mình.
Mấy năm nay ở châu Âu, nửa đêm nằm mơ, anh phát hiện bản thân hóa ra chưa từng quên người con gái thật sự đối xử tốt với mình, nhưng lại bị mình phũ phàng bỏ rơi.
Bên này Diệu Diệu bị níu kéo, bên cửa ngách đằng kia, Bạch Lập Nhân với vẻ mặt lạnh nhạt cũng bị Đỗ San San chặn lại.
Bạch Lập Nhân tỏ vẻ lạnh nhạt, xa cách.
“Thật sự đã mấy năm không gặp, nghe nói bây giờ sự nghiệp của anh rất khá?”, thanh mai trúc mã gặp lại nhau, Đỗ San San tìm một chủ đề an toàn nhất để nói trước.
“Miễn cưỡng thôi”, Bạch Lập Nhân lạnh lùng.
“Làm ơn đi, anh Lập Nhân, cho dù chia tay thì cũng có thể làm bạn mà?”, Đỗ San San cười nũng nịu, “Lúc đó em quá trẻ, lại quá bướng bỉnh, chắc anh không ghi hận trong lòng chứ?”
Trưởng thành rồi, Đỗ San San không gọi anh là anh Lập Nhân nữa, đặc biệt là sau khi quan hệ cả hai thay đổi, bây giờ cô ta lại gọi như thế, là muốn quay về tình bạn thanh mai trúc mã trong sáng ngày xưa?
Anh mím chặt môi nhìn cô ta.
“Trước kia vì quá nông nổi nên mới mất kiểm soát như thế, về sau em suy nghĩ, anh Lập Nhân ngay cả quá gần gũi với mình cũng không muốn, làm sao có thể thích một cái toilet công cộng được? Anh Lập Nhân, lúc đó em làm anh quá đau khổ, quá buồn lòng, đúng không? Anh Lập Nhân, chúng ta lúc còn nhỏ tình cảm rất tốt, cho dù em bướng bỉnh đến mấy, anh cũng sẽ tha thứ cho em. Lần này cũng thế, đúng không?!”, cô ta van nài.
Dáng vẻ Đỗ San San vẫn trong sáng như hồi thiếu nữ, động tác chắp tay cầu xin này của cô ta đặc biệt đáng yêu.
Nhưng, thời thiếu nữ có những điều chưa hiểu hết, lớn lên rồi sẽ biết, với đàn ông thì không thể lấy cứng chọi cứng, phải tìm đúng điểm yếu của họ.
Bạch Lập Nhân tỏ vẻ dửng dưng.
“Em và Đơn Thiếu Quan không có gì cả!”, Đỗ San San tiếp tục giải thích, “Lúc đó em cũng ấm ức, mới tìm đến anh ta để cố ý chọc tức anh, nhưng em vừa ra nước ngoài đã hối hận, em có viết thư cho anh, đúng không?”
Đúng, thư của cô ta lúc đó vẫn luôn đe dọa anh.
“Em không có gì với Đơn Thiếu Quan hết, càng không như trong thư em viết là anh mà không tới thì em sẽ sống chung với anh ta. Trước đó, anh ta chỉ là bạn học, bây giờ cũng chỉ là cấp dưới, anh Lập Nhân, đều là giả hết!”
Đỗ San San muốn nắm lấy tay anh, nhưng chưa kịp ᴆụng đến đầu ngón tay, Bạch Lập Nhân đã tránh né.
Anh rất không thích quá gần gũi với người xa lạ, bây giờ Đỗ San San với anh, đã là quá xa lạ.
Nhưng Đỗ San San lại không bỏ cuộc, cô ta đỏ mặt, nói bằng giọng mà chỉ hai người mới nghe thấy, nũng nịu, “Anh Lập Nhân, thực ra… em luôn yêu anh…Mấy năm nay, em chưa từng có bạn trai, em vẫn… Đừng giận nữa, được không?”, cô ta dịu giọng dỗ dành anh.
Bạch Lập Nhân mắc bệnh sạch sẽ, tới mức hà khắc bó buộc chính bản thân, yêu cầu của anh với người bạn đời sau này chắc chắn cũng vậy.
Thực ra, mấy tháng nay, Đỗ San San luôn muốn hẹn anh.
Nhìn gương mặt trong sáng như ngọc đã từng cùng mình lớn lên, Bạch Lập Nhân không biết phải nói gì.
Dù sao, trong tình cảm nam nữ, cô là người đầu tiên khiến anh rung động, cũng là lần rung động duy nhất.
Chỉ là…
“Chúng ta đã là quá khứ rồi!”, giọng anh lạnh lùng, khẽ khàng.
Một cái xoay người, cả hai đã quá xa, anh giờ đây không tưởng tượng được, nếu tiếp tục yêu nhau sẽ thế nào.
Ngọn lửa không tin tưởng, vẫn sẽ bùng cháy.
Anh ghét người khác không tin anh, giống như lúc nhỏ, hết lần này tới lần khác bị hai mẹ con ả ta cố ý hãm hại và vu oan.
“Lập Nhân, anh vẫn còn tình cảm với em, đúng không?!”, Đỗ San San nhìn ra chút đầu mối, hỏi tới.
Anh không biết.
Cảm xúc thoáng qua ấy, có gọi là thích hay không.
Chỉ là, cảm nhận mạnh mẽ rằng, anh không muốn ở riêng với Đỗ San San nữa.
Ánh mắt anh lại tìm kiếm xung quanh, cuối cùng trông thấy Diệu Diệu đứng không xa, còn Đơn Thiếu Quan thì đang không ngừng nói gì với cô.
Gần như, không nghĩ nhiều, anh lập tức bước tới, “Đi được chưa?” Họ đã lộ diện trong bữa tiệc rồi, anh cũng đã nói chuyện xong với Trưởng phòng ngân hàng, không cần ở lại nữa.
“Được rồi, được rồi!”, Diệu Diệu vội gật đầu, bộ dạng như chỉ muốn chuồn đi ngay lập tức.
Trong ánh mắt sửng sốt của cô, Bạch Lập Nhân đứng trước mặt Đỗ San San, lại ôm vai cô lần nữa.
Được thôi, anh muốn lấy Diệu Diệu ra làm bia đỡ đạn, dù sao cô rất dễ bị lợi dụng, dù sao cô cũng có ý với anh, chắc chắn vui vẻ giúp đỡ.
Diệu Diệu nhìn xuyên qua vai Bạch Lập Nhân, quả nhiên, căm ghét, đố kỵ, điên cuồng… mọi cảm xúc, trong đôi mắt của nữ thần trong sáng Đỗ San San, lóe lên - rất nhanh, nhưng cô ta che giấu rất giỏi.
Rất nhiều người thuộc phái hai mặt.
Cũng giống Đỗ San San, cũng giống Bạch Lập Nhân.
Bao năm rồi, Diệu Diệu đã bắt cặp với Bạch Lập Nhân khá là tâm linh tương thông, chỉ cần một ánh mắt đã có thể hiểu ý đối phương.
Giống như, bây giờ.
Nhưng.
“Tâm trạng tối nay đúng là hơi tệ”, mang theo hai ánh mắt sau lưng, ra khỏi đó, Diệu Diệu than thở.
Bỗng dưng, mối tình đầu của hai người đều đột nhiên xuất hiện.
Đúng là hai đóa hoa đào dập nát.
“Cậu lái xe, tôi uống rượu rồi”, Bạch Lập Nhân đưa chìa khóa xe cho cô.
Vì hai người ở cùng một chung cư nên nếu gặp nhau thì anh sẽ chờ Diệu Diệu đi chung.
“OK”, Diệu Diệu cầm lấy chìa khóa.
Hai người đang lấy xe thì một chiếc Lexus màu đen dừng ngay trước cửa khách sạn.
Bóng dáng hơi gầy, cao ráo, cùng một nụ cười thân thiện, bước ra khỏi ghế lái.
Tiết Khiêm Quân.
Diệu Diệu ngớ người.
“Khiêm Quân, cậu tới rồi, sếp của hội có mấy hạng mục đầu tư, muốn bàn chuyện mượn vốn với cậu”, cô và anh vẫn chưa kịp chào nhau thì bạn của Tiết Khiêm Quân đã bước tới.
Tiết Khiêm Quân cũng nhận ra họ, nhìn về phía họ, anh nhướng môi, nở nụ cười.
Nụ cười ấy hoàn hảo đến khó ngờ, như làn gió ấm áp nhất mùa xuân, nơi nào nó lướt qua, có thể khiến cây cỏ đâm chồi nảy lộc, ngàn hoa đua sắc.
Nhưng, không ai có thể đoán ra, đối tượng anh mỉm cười là Diệu Diệu hay Bạch Lập Nhân.
Trái tim Diệu Diệu lại đập loạn.
Diệu Diệu đang muốn cười đáp lại anh, ai ngờ vai cô bị siết chặt, Bạch Lập Nhân lạnh lẽo ôm siết cô, đi lướt qua thật nhanh.
Hừm.
Nụ cười của Tiết Khiêm Quân, đông cứng lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc