Phần 3: Hoa đào nở rộTừ sau Đơn Thiếu Quan, sáu năm nay, cô đã từng quen bốn người bạn trai.
Người bạn trai đầu tiên là học trưởng ở đại học, yêu nhau không bao lâu thì anh ta nói phải học lên nghiên cứu sinh, thấy anh ta bận việc học, cô biết ý không làm phiền, dồn hết mọi tinh lực và thời gian vào công ty của Bạch Lập Nhân.
Về sau, anh ta đậu nghiên cứu sinh, bên cạnh lại có thêm một cô nàng lúc nào cũng làm phiền, đeo bám.
Bạn trai thứ hai, là một nhân viên kinh doanh mà công ty mời vào lúc đó, lúc công ty khó khăn nhất, đối phương bỏ chạy, đồng thời luôn dụ dỗ cô đi theo.
Lúc đó, cô không thể phản bội lương tâm, phản bội bạn bè và công ty mà mình đã theo suốt từ bấy lâu.
Hai người cãi nhau rồi chia tay.
Người thứ ba, con trai của bác hàng xóm, là trí thức, nhân phẩm cũng khá tốt.
Nhưng anh ta lại hàm oan cho cô, nói cô liếc mắt đưa tình với bạn anh ta.
Người thứ tư quen qua buổi xem mắt, là dân văn phòng bình thường, trung thực, an phận.
Lý do đối phương chia tay là ngoại hình hai người không xứng.
Cô từng cố gắng, cô từng phấn đấu, cô nói với đối phương cái cô cần là một gia đình bình thường, một người đàn ông có thể nắm tay đi đến cuối đời.
Nhưng cuối cùng thì người ta lại nói, “Diệu Diệu, thực ra em là nhân tình của sếp em đúng không, cố ý tìm một người đàn ông bình thường để che giấu mối tình lén lút của hai người?”
…
Nhìn đi, mấy năm nay, hoa đào của cô nở tứ tung, chỉ là nở ra thì toàn là hoa héo.
Mỗi một mối tình, cô đều rất cố gắng bỏ công ra, rút hết ruột gan đối xử tốt với người ta.
Nhưng, cái mà tình yêu đem lại cho cô, chỉ toàn là nước mắt.
Thực ra những người đàn ông đó sở dĩ đều bỏ rơi cô, ngoài những nguyên nhân trên, còn có một nguyên nhân khác không thể nói nhưng lại cực kỳ quan trọng, đó là cô đã “làm tổn thương” sự “tự tôn” của họ.
Một điểm rất kỳ lạ là, cô luôn vô duyên với những người đó. Mỗi người một vẻ, nhưng… đều mắc chứng bất lực. Đáng ghét hơn, sau khi đá cô rồi, người nào cũng quay lại khoe khoang, nói mình chức năng đầy đủ, chỉ là cô cố ý giả vờ giả vịt ra vẻ thẹn thùng làm họ không hứng thú.
Khốn kiếp, cô không tin!
Cô càng không chịu thua, an ủi bản thân sẽ có ngày gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình, một người hoàn toàn khỏe mạnh.
“Tiểu Ứng, tối nay em muốn giới thiệu bạn trai cho chị hả? Nhưng không được, chị không đi được”, cô đi trong hành lang, lén lút nói chuyện điện thoại.
Hôm qua cô cũng đi xem mắt, tiếc là lại lần nữa thất bại thảm hại.
Đối phương nhìn mặt bắt hình dong, nghĩ rằng chắc chắn cô không phải con gái nhà lành, lại còn ra sức dò đoán về công việc của cô, tưởng cô đang nói dối.
Nhưng, cô không bực mình, vẫn thành thật trả lời.
“Chị Diệu Diệu, anh họ em thật sự là tính tình siêu tốt, năng lực siêu mạnh đó, chị gặp thử đi, bảo đảm chị sẽ không hối hận! Em rất muốn làm mai cho hai người, xin chị đó!”, Tiểu Ứng tưởng cô đang từ chối khéo nên ra sức thuyết phục.
“Nhưng, tối nay trước mười giờ chị không đi được…”, tối nay có buổi tiệc quyên góp mà giới kinh doanh tổ chức, càng không thể rời sớm, hôm sau cô phải đi công tác với Bạch Lập Nhân rồi.
“Không sao, thời gian vừa chuẩn! Anh họ em là kẻ cuồng việc, gần đây có công việc phải làm thêm giờ, không tới mười giờ thì anh ấy cũng không tan sở!”, Tiểu Ứng nói ngay.
Kẻ cuồng việc??? Cô không thích đâu, nhưng người ta đã nói thế, cô cũng không tiện từ chối.
“Cũng được, mười giờ, ‘Nhất trà nhất phẩm’ gần đây”, hẹn với Tiểu Ứng xong, cô cúp máy.
Bạch Lập Nhân đã đậu xe xong, lúc này đi tới, “Mười giờ gì?”
“Trước mười giờ cậu phải thả mình đi đó, mình đã hẹn mười giờ đi xem mắt”, giọng cô có vẻ cảnh giác.
Anh cười mà bụng không cười, mỉa mai, “Vì muốn gả mình đi mà cậu bán sức ghê nhỉ.”
“Đương nhiên”, tìm chồng tốt là mục tiêu phấn đấu của cô! Diệu Diệu hất tóc, theo anh đẩy cửa đi vào trong.
“Cục trưởng Ngô, xin lỗi, trên đường đi bị kẹt xe nên đến trễ một chút!”, khoảnh khắc đẩy cửa vào, gương mặt Bạch Lập Nhân lại đổi sang nụ cười công nghiệp.
Sự trưởng thành của đàn ông, được tích lũy từng chút một qua kinh nghiệm xã hội.
Diệu Diệu gần như trông thấy từng chút một, Bạch Lập Nhân biến thành quân tử giả mạo đàng hoàng chững chạc.
Bạch Lập Nhân giơ hai tay ra, nhiệt tình nắm lấy bàn tay đầy mồ hôi của đối phương, “Cục trưởng Ngô, anh rất độ lượng mà, xin đừng để bụng nhé!”
Bạch Lập Nhân sau khi tốt nghiệp, càng lúc càng biết ngụy trang bản thân.
Nhưng, có lúc, Diệu Diệu xem sự ngụy trang của anh thành một vở kịch vui của cuộc sống, cảm thấy thoải mái xả stress.
“Nghe nói rượu trong KTV[1] đều cho thêm nước, nên sếp chúng em cố chạy sang hầm rượu chọn một chai Lafite năm 82, ai ngờ lúc dừng xe lại bị cảnh sát phạt, nên muộn mất năm phút”, cô cũng nặn ra nụ cười, viện một cái cớ hoàn hảo.
[1] Quán Karaoke.
Thực ra, Bạch Lập Nhân ghét nhất chi tiết “gọi em út” của bọn họ, nên mới cố ý tới trễ.
“Em đấy, tiểu yêu tinh, chỉ thích viện cớ nói giùm sếp mình thôi”, cục trưởng Ngô mắng yêu, đưa bàn tay đầy mồ hôi ra nhéo mũi cô.
Sắc mặt Diệu Diệu không đổi, nụ cười tươi tắn, lúc Cục trưởng Ngô sắp được thế lấn tới thì ánh mắt cô liếc qua cô nàng Vưu Vưu quen thuộc, đối phương lập tức bắt được tín hiệu của cô, bám lấy Cục trưởng Ngô như con rắn, nũng nịu, “Ghét quá, mỹ nữ vừa tới là Cục trưởng phớt lờ em ngay!”
“Đâu có đâu có!”, Cục trưởng Ngô quả nhiên đã thay đổi mục tiêu, ôm lấy Vưu Vưu, rất nghiêm túc giới thiệu họ, “Đây là Tiểu Hoàng, kiểm soát viên mới tới khu các bạn, và chủ quản Tiểu Trần.”
“Sau này xin các anh quan tâm tới chúng tôi!”, Bạch Lập Nhân lập tức đưa cô đến từng chỗ chào hỏi bọn họ.
Bên cạnh ghế ngồi từng người đều có một cô em xinh đẹp, “không xương” bám lấy họ.
Chủ quản Tiểu Trần mới tới cũng dễ ứng phó nhưng tay cô lại bị anh ta nắm chặt không buông, “Cô Liễu đây thật xinh đẹp, sếp Bạch có phúc quá.” Tiểu Hoàng, kiểm soát viên mới tới, rõ ràng tỏ vẻ chững chạc đạo mạo, nhưng trong mắt lại ngập đầy vẻ mừng rỡ và ham muốn.
Bị người ta nhìn với ánh mắt thẳng thừng như muốn lột sạch mình không hề khách sáo, Diệu Diệu thấy da đầu tê dại.
Bạch Lập Nhân cười mỉm, ôm lấy cô.
Trong mắt người khác, cử chỉ này rõ ràng là họ đang mờ ám.
Ánh mắt Tiểu Hoàng khựng lại, bất đắc dĩ phải tạm gạt đi khao khát điên cuồng.
Họ ngồi trong một góc khuất, tay phải của Bạch Lập Nhân vẫn mờ ám vòng qua ôm eo cô.
Diệu Diệu cũng như mỗi lần tiếp khách khác, dựa vào anh rất thân mật, nhưng không ai nhận ra, nhưng cô rất hiểu ý, lấy khăn giấy ra lén đưa cho anh, quả nhiên, tay phải anh giấu sau eo cô, lặng lẽ dùng khăn giấy lau sạch sẽ.
***
“Này, cậu xong chưa?”, Diệu Diệu đứng ở cửa, nóng nảy gọi.
Chẳng qua là bị người ta nắm tay thôi, cô đã dặm lại lớp trang điểm xong rồi, Bạch Lập Nhân vẫn còn ở lỳ trong nhà vệ sinh, phụ nữ cũng chẳng phiền phức như anh!
Thế mà ban nãy vẫn còn chịu đựng được, đúng là vất vả!
“Cậu gọi cái gì mà gọi, coi chừng bên kia nghe thấy!”, anh vừa lau tay xong bước ra, vừa cảnh cáo.
Ban nãy hai người họ viện đại một cái cớ, thanh toán xong rồi cùng nhau chuồn đi.
“Buổi xem mắt của người ta sắp muộn mất!”, Diệu Diệu chỉ vào đồng hồ đeo tay, ấm ức và bực bội nói.
Rõ ràng, cô chỉ đang than vãn đàng hoàng, nhưng đôi mắt lúng liếng kia, khi nhìn và nghe thì giống đang làm nũng hơn.
Vô duyên vô cớ, rất giống bị khiêu khích, lại giống như nũng nịu.
Đối phương đang bị cô “khiêu khích” thấy lạnh sống lưng.
“Tôi đưa cậu tới đó!”, cô càng thế thì sắc mặt anh càng lạnh nhạt.
“Xem như cậu còn chút lương tâm!”, đường gần như vậy, đi bộ thì phí sức, bắt taxi thì không ổn, thấy Bạch Lập Nhân chịu đưa đi, đương nhiên Diệu Diệu rất vui.
Diệu Diệu đang bị người khác hiểu lầm, nụ cười tươi rói chứng tỏ dây thần kinh “thô” tới độ không nhận ra nổi điều đó.
“Bạch Lập Nhân, ban nãy mình mới thấy cô gái tên Giai Giai kia vừa ‘bất cẩn’ ngồi gần cậu một tí là cậu suýt chút nữa đã nhảy dựng lên rồi”, ngồi trong xe anh, Diệu Diệu thừa dịp chọc quê.
Bạch Lập Nhân luyện được chuyện ôm eo cô cũng là thành quả không ngừng khổ luyện sáu năm trời rồi.
Tật ưa sạch của tên này, trong mắt cô, đúng là một vở hài kịch.
Nên, vì nhu cầu công việc, khi tay anh vòng qua eo cô, cô hoàn toàn không nghi hoặc thậm chí còn xem anh như chị em gái.
Nói câu này là muốn chứng thực điều gì?
“Mùi nước hoa của cô ta thật nhức mũi”, ném lại một câu giải thích, tiếp đó, cho dù Diệu Diệu tìm đề tài thế nào thì anh vẫn tỏ ra dửng dưng.
Chưa tới năm phút, đã đến nơi rồi.
“Xem mắt trước mười hai giờ mới kết thúc, vừa về là mình sẽ gõ tường nhà cậu ngay”, Diệu Diệu không yên lòng, lại thêm một câu đầy dọa dẫm, “Không được giả bộ không nghe thấy nhé!” Tối nay ám mùi thuốc lá và rượu, cô nhất định phải tắm rồi mới ngủ.
Cô có thể nào từ bỏ việc ướm ý anh? Thật vô vị.
“Ừ”, Diệu Diệu vừa đóng cửa xe, Bạch Lập Nhân đã cắt ngang, đạp ga lao ✓út đi.
Mới lái đi một đoạn thì đã có điện thoại.
“Nói”, mới đeo một tai nghe vào, anh đã nói ngắn gọn.
“Lập Nhân, nghe nói tối nay Diệu Diệu lại đi xem mắt đấy!”, quả nhiên, là Tiểu Vĩ.
“Ừ”, anh đáp qua loa.
“Đối phương xem mắt lần này là do nhân viên mới vào Tiểu Ứng giới thiệu, nghe nói rất giỏi, điều kiện tốt vô cùng”, Tiểu Vĩ muốn thêm mắm dặm muối, thổi phồng thêm nội dung mới nghe được trong văn phòng.
“Ờ”, anh không hề có hứng hóng chuyện.
Bị vẻ lạnh nhạt của anh tạt nước lạnh, ham muốn kể chi tiết câu chuyện của Tiểu Vĩ mất sạch, chỉ có thể hỏi vấn đề quan trọng mà anh ta luôn tò mò, “Lập Nhân, cậu không thấy căng thẳng, không thấy khó chịu hả? Dù sao Diệu Diệu cũng là người hâm mộ số một của cậu mà!”, người hâm mộ nếu chạy vào vòng tay kẻ khác thì chắc ít nhiều cũng thấy hụt hẫng chứ?!
“Không bao giờ!”, câu chuyện quá vớ vẩn, anh tháo tai nghe ra.
Anh sẽ không bao giờ thấy khó chịu.
Tính cách anh thích tốc chiến tốc thắng, so với chuyện Liệu Diệu Trăn cứ chia tay chia chân với bạn trai, hoặc không ngừng xem mắt để chọc tức anh, thì anh mong cô có thể thành thật, thẳng thắn tỏ tình, anh cũng có thể thẳng thừng từ chối cô.
Anh chán ghét kiểu mờ ám này.
…
Theo số bàn trong tin nhắn, Diệu Diệu được phục vụ dẫn đi, bước vào khu bàn trang nhã.
“Chị Diệu Diệu, ở đây này!”, Tiểu Ứng đã vẫy tay gọi cô.
Diệu Diệu vội vàng đi nhanh tới, “Xin lỗi, tôi tới muộn…”
Những lời muốn nói, những điều cần nói, đều nghẹn trong cổ.
Vì…
“Không sao, cô không tới trễ, mà là chúng tôi đến sớm”, người đàn ông đứng trước mặt cô cao gầy, mày mắt toát ra thần thái đĩnh đạc, nho nhã thanh lịch.
Lúc anh ta mỉm cười đúng là rất đẹp, giống mùa xuân ấm áp, rõ ràng không khí xung quanh vẫn rất lạnh, nhưng trong nụ cười đó, cô ấm đến mức toàn thân thoải mái, nhẹ nhõm.
“Chào anh, tôi là Liệu Diệu Trăn.”
Bỗng cô mặt đỏ tim loạn nhịp.
Rất lâu rất lâu rồi, chưa từng có cảm giác tim đập thình thịch, nhảy loạn cào cào thế này.
“Chào cô, tôi là Tiết Khiêm Quân.”
Vì cô bỗng dưng thiếu tự nhiên, nên ánh mắt anh ta xuất hiện nụ cười thoáng qua.