Đơn Thiếu Quan vắng bóng một dạo lại chủ động hẹn cô.
Diệu Diệu đang nghiêm túc ôn tập, vì Đơn Thiếu Quan nói có chuyện rất quan trọng nên cô buông vở xuống, đi hẹn hò.
Đơn Thiếu Quan hẹn cô ở một góc khá vắng vẻ trong trường - vườn tình nhân.
Trong vườn tình nhân này, cứ đến tối sẽ có rất nhiều cặp tình nhân sinh viên tâm sự, ôm nhau, thậm chí hôn hít.
Cuộc sống đại học rất thảnh thơi, hoàn toàn khác với hồi trung học, hồi đó mà yêu nhau sẽ gọi là yêu sớm, nhưng lên đại học rồi thì khác hẳn, nhiều lúc thầy cô còn cổ vũ sinh viên tạo dựng quan hệ yêu đương nữa.
Nhưng, bây giờ đã gần thi cuối kỳ, cho dù Ninh Ninh là con mèo sống hoang dã, cũng đành phải ngoan ngoãn kiềm chế lại.
Đơn Thiếu Quan đã đến đó từ lâu, xung quanh chẳng mấy người, họ ngồi dưới một gốc cây to.
“Chuyện gì thế?” cô dịu dàng hỏi.
Quãng thời gian trước, cô từng hẹn Đơn Thiếu Quan nhiều lần, đều bị cậu ấp úng viện cớ bận rộn mà từ chối.
Cô lại vô tư, cũng không thấy gì lạ.
Ninh Ninh vỗ иgự¢ đảm bảo Đơn Thiếu Quan có người khác, nhưng cô không muốn nghĩ cậu tệ hại như thế.
“Diệu Diệu, anh…”, Đơn Thiếu Quan vẻ rất mâu thuẫn, những lời muốn nói hình như rất khó thoát ra.
“Anh có gì muốn nói, cần nói, thì cứ nói đi”, Diệu Diệu hít thở thật sâu.
Cô đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
“Diệu Diệu…”, Đơn Thiếu Quan nhìn cô chăm chú, bỗng dưng lưu luyến đưa tay ra ôm chặt cô, “Diệu Diệu, anh yêu em!”
Diệu Diệu ngẩn ngơ, cô không ngờ điều mình chờ đợi lại là câu tỏ tình này.
Cô cứ tưởng…
“Anh… có ý gì?”, trước khi tới, Diệu Diệu nghĩ Đơn Thiếu Quan sẽ nói chia tay, nên cô đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, không cho mình quá suy sụp, không cho mình quá buồn khổ.
“Diệu Diệu, quãng thời gian này, anh mới nhận thấy, hóa ra anh thật sự yêu em rồi!”, Đơn Thiếu Quan đau khổ.
Hử.
Cô ngớ người.
“Diệu Diệu, Diệu Diệu…”, Đơn Thiếu Quan cứ gọi tên cô.
Cô hoang mang nhìn cậu.
“Diệu Diệu, chúng ta không chia tay, trọn đời trọn kiếp mãi mãi yêu nhau, được không?”, Đơn Thiếu Quan cuống quýt nắm chặt tay cô, hỏi.
Đây là thề non hẹn biển sao?
Nên, cậu không do dự, không tranh đấu nữa? Chuyện tình cảm thế là kết thúc đơn giản, viên mãn?
Nếu đã thế, Diệu Diệu sẽ quyết định xem như không xảy ra chuyện gì.
“Vâng!”, nụ cười như hoa nở trên môi cô.
“Diệu Diệu…”, Đơn Thiếu Quan tì vào trán cô, lại gọi tên cô một cách thâm tình.
Nụ cười của cô, như thoát khỏi gánh nặng, càng tươi rói.
“Diệu Diệu, anh muốn hôn em…”
Cô ngớ ra, chưa kịp phản ứng, trên môi đã cảm thấy ươn ướt.
Diệu Diệu căng thẳng lắm, dù sao, đây cũng là nụ hôn đầu của cô.
Cô không dám thở mạnh, môi Đơn Thiếu Quan lưu luyến di chuyển trên môi cô, cả người Diệu Diệu cứng như hóa đá.
Đơn Thiếu Quan muốn tách môi cô ra, nhưng tay chân cô luýnh quýnh, môi càng ngậm chặt hơn.
Còn người con trai đang máu nóng sôi sục, càng hăng hái tấn công, chỗ này không được thì chuyển trận địa khác.
Cổ Diệu Diệu in một loạt dấu hôn của cậu, “Thiếu Quan, đừng thế mà!” Vì lúng túng, Diệu Diệu hoảng loạn tránh né cậu.
“Diệu Diệu… chúng ta, chúng ta ấy ấy được không?”, Đơn Thiếu Quan vẻ mặt đầy Dụς ∀ọηg, hỏi.
Dù sao xung quanh cũng không có ai, tìm một chỗ kín đáo, sẽ không ai phát hiện ra.
Hay là, nếu cô xấu hổ, họ sẽ đi thuê phòng.
Dù sao các cặp tình nhân trong trường cũng thế.
“Không mà!”, Diệu Diệu rất sợ, lắp bắp, “Chưa… chưa đủ hai mươi tuổi… không… không được…”, trong lòng Diệu Diệu, đủ hai mươi tuổi mới tính là người trưởng thành thật sự.
“Diệu Diệu, xin em, cho anh nhé! Anh thật sự rất muốn!”, Đơn Thiếu Quan đè lên người cô, vẻ mặt không kiềm chế được.
“Không được, thật sự không được!”, Diệu Diệu hoảng loạn.
Không mà, ở nơi này, làm sao được?!
“Em cho anh, anh sẽ có trách nhiệm với em, tốt nghiệp đại học xong chúng ta kết hôn ngay, như thế còn không được ư?”, Đơn Thiếu Quan cuống cuồng, muốn kéo áo cô, hai tay muốn áp lên phần mềm mại nhất có tính thử thách ý chí đàn ông nhất trên người cô.
Diệu Diệu vội vàng đẩy cậu ra, lắc đầu lia lịa, “Không được!”
Bắt buộc phải đợi tới hai mươi tuổi!
Đôi mắt vừa hoảng hốt vừa kiên định của cô hình như có một năng lực rất mạnh, Đơn Thiếu Quan bị nhìn chằm chằm như thế, bỗng cảm thấy mình như bị người ta tạt một chậu nước lạnh vào người.
Dụς ∀ọηg vốn hừng hực liền từ từ giảm xuống, cơ thể yếu ớt đến độ không còn sức tấn công nữa.
“Anh đã vì em hy sinh nhiều như thế, yêu cầu nhỏ này em cũng không làm được?”, cuối cùng, cậu lạnh lùng chất vấn, “Chẳng lẽ em không hề yêu anh?”
“Con trai các anh tại sao nhất định phải như thế?” Diệu Diệu cảm thấy rất buồn.
Tình dục đại diện cho tất cả ư? Không thể buông thả trao mình cho cậu có nghĩa là không yêu cậu?
“Chúng ta cùng bình tĩnh lại đi, em về trước đây”, Diệu Diệu quyết định cho cậu thời gian, từ từ nghĩ thật kỹ, cô tin Đơn Thiếu Quan sẽ không làm cô thất vọng.
Bình tĩnh.
Hóa ra là bình tĩnh, không phải thỏa hiệp, hoặc là yêu.
“Được, chúng ta bình tĩnh vậy”, Đơn Thiếu Quan cứng nhắc gật đầu.
Cậu thấy lòng nguội lạnh.
Diệu Diệu đau khổ quay lưng chạy, lúc cô ra khỏi vườn tình nhân thì ᴆụng phải một người.
“Bạn à, nhìn cho rõ chứ!”, đối phương bực bội.
“Xin lỗi xin lỗi!”, cô vội nói, nhưng ai ngờ vừa ngước lên lại thấy Bạch Lập Nhân.
Đúng là oan gia thì chỗ nào cũng là ngõ hẹp.
Cô cứ nghĩ là, sẽ cúi đầu trước tên Bạch Lập Nhân vừa nhỏ mọn vừa giả tạo kia, dù sao hàm oan cho cậu ta cũng là lỗi của cô.
Nhưng…
Họ đứng rất gần, vị trí này, Bạch Lập Nhân có thể nhìn thấy ngay dấu hôn trên cổ cô.
Liệu Diệu Trăn lúc này quần áo xộc xệch, thần sắc hoảng loạn, rất khó khiến người ta không liên tưởng…
“Cậu thật kinh tởm!”, Bạch Lập Nhân giận dữ, khinh bỉ.
Quá dơ bẩn! Quá dơ bẩn!
Trong phòng mọi người đều đang ôn tập nên hơi ồn ào, cậu chợt nghĩ trong vườn vắng vẻ chắc giờ này không có ai, rất hợp để ôn bài.
Nhưng, không ngờ, nơi công cộng, lại…
Quá buồn nôn!
Bạch Lập Nhân vừa nghĩ tới đã thấy dạ dày cuộn lên, ghê tởm tới mức gần như muốn ói.
Diệu Diệu vốn đang rất bực bội trong lòng, “Liên quan quái gì tới cậu!”
Mọi lời xin lỗi hóa thành hư vô, lập tức nuốt xuống bụng.
“Theo tôi tới phòng giáo vụ!”, Bạch Lập Nhân kéo tay cô.
Dám làm chuyện bậy bạ nơi công cộng, phải trả giá chứ.
“Đi ૮ɦếƭ đi!”, cô giận điên người, đạp mạnh lên chân cậu.
“Á!” Bạch Lập Nhân nhảy lên vì đau.
Diệu Diệu bỗng thấy tâm trạng trở nên vui vẻ, cô ngân nga bài hát, nghênh ngang hất tóc bỏ đi.
***
Cô và Đơn Thiếu Quan bỗng dưng chiến tranh lạnh với nhau.
Gặp ở nhà ăn, Đơn Thiếu Quan lạnh nhạt tỏ ra không quen biết, sau đó thi cuối kỳ xong, cậu cũng một mình về Ôn Châu trước.
Đêm Trừ Tịch, nhà nhà đều ăn bữa cơm đoàn viên.
Nhà cô cũng không phải ngoại lệ.
Một bàn đầy thức ăn, hai người, ba đôi đũa, ba cái bát.
Ăn xong bữa cơm mà không thấy mùi vị gì, vừa về đến phòng, cuối cùng Diệu Diệu cũng không kìm được khao khát trong lòng, buông bỏ tự tôn, chủ động gọi vào số của Đơn Thiếu Quan.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.”
Bên kia vẳng đến một giọng nữ máy móc vô cảm.
Đừng chiến tranh lạnh nữa, được không?
Cô gửi tin nhắn, đợi mãi chẳng thấy hồi âm.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Cả buổi tối không có tâm trạng ăn?”, mẹ không thèm gõ cửa phòng, bước thẳng vào trong hỏi cô.
Hôm mà cô và Đơn Thiếu Quan cùng ngồi tàu hỏa đến Thượng Hải, mẹ đã biết cô có bạn trai, lúc đó cô còn hỏi mẹ, cảm thấy Đơn Thiếu Quan thế nào.
Mẹ chỉ nói một câu rất lạ lùng, “Người này không giống vẻ bề ngoài, vận đen đeo bám, nhưng nhờ có con mà có được chút ‘may mắn’.”
Cô hiểu ngụ ý trong lời nói của mẹ, thực ra, nếu cô thật sự có số giúp chồng con, giúp được bạn trai thì cô thấy rất tốt.
Chỉ là, bây giờ…
“Mẹ à, tại sao mẹ lại yên tâm để con có bạn trai vậy?”, vì bạn trai “yêu cầu” không được đáp ứng mà trở mặt, làm cô nảy sinh sự nghi hoặc như vậy.
Lẽ nào, đó thật sự là nỗi phiền muộn của người trưởng thành?
Cô thật sự đã sai sao?
Câu hỏi này, trước đây, cô từng hỏi ba người.
Ninh Ninh nói, “Chắc chắn cậu đã sai, cậu làm bạn trai cậu nhìn được, sờ được, nhưng ăn không được, chẳng phải là sự ђàภђ ђạ phi nhân đạo hay sao?” Ninh Ninh còn nói, “Cậu muốn làm gái trinh tới bao giờ, đến lúc già, đến lúc ૮ɦếƭ ư? Làm ơn đi, đó mới là bi ai đấy! Phụ nữ chưa từng ℓàм тìин với đàn ông, có còn là phụ nữ không?”
Trong lòng cô không kìm được mà phản bác lại, cô không muốn làm gái trinh tới lúc già, ૮ɦếƭ đi, nhưng chí ít cũng phải cho cô chuẩn bị tâm lý đã chứ.
Hiểu Vũ nói, “Chuyện này không có đúng hay sai, đàn ông khá manh động, có thể cậu ta sẽ ‘đau khổ’, nhưng tại sao cậu ta không cảm thấy sự bất an của cậu, nỗi sợ hãi của cậu? Chuyện này, tình đến lúc nồng thì tự nhiên sẽ xảy ra, cần gì phải cố ý?”
Cô vô cùng tán thành lời Hiểu Vũ nói.
Hạ Thiên thì khỏi phải bàn, cô nàng vừa nghe đã khinh bỉ mắng, “Tại sao Diệu Diệu cậu không hỏi lại hắn, nếu hắn yêu cậu thì vì sao còn ép cậu?!”
Mẹ nghe câu hỏi đó của cô liền cười, “Diệu Diệu, bạch hổ khắc phu, con có nghe chưa?”
Cô nghe mẹ nói thế, lập tức khoanh tay che bộ иgự¢ đầy đặn của mình, “Mẹ, con có phải bạch hổ đâu…” Chỗ đó của cô tuy có lông, nhưng không rậm, Dụς ∀ọηg của cô không hề mạnh tí nào[1].
[1] Trong bói toán, người ta cho rằng lông иgự¢ là sự phát lộ của khí huyết, người có lông иgự¢ rậm thì khỏe mạnh, nóng nảy và đương nhiên có nhu cầu cao về tình dục.
Mẹ biết cô hiểu lầm nên giải thích, “Đương nhiên mẹ biết con gái mình không phải bạch hổ, ý mẹ là, bạch hổ chỉ khi gặp thanh long, mới có thể đạt đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất, những người khác chẳng qua chỉ là khách qua đường thôi.”
Thú thật là, cách nói này quá kỳ lạ, cô không hiểu.
“Diệu Diệu, từ khi con ra đời đến khi trưởng thành, càng lớn càng xinh đẹp, tính cách thì lại ngốc nghếch khờ khạo. Mẹ lo con sẽ bị người khác bắt nạt, nên đã thêm ‘khóa trời’ trên người con, còn về cái khóa nằm đâu thì người thật lòng yêu con sẽ từ từ đi tìm!” Mẹ cô cười đắc ý, “Nên cho dù con quen bao nhiêu bạn trai, mẹ cũng rất yên tâm.” Tốt nhất khỏi lấy chồng, hai mẹ con ở bên nhau mãi mãi.
Kỳ dị! Kỳ dị!
Cô hoàn toàn không hiểu mẹ đang nói gì.
Từ khi mẹ cô làm thầy bói, thật sự càng lúc càng khủng bố, không hề giống người bình thường tí nào.
***
Bắt đầu từ mùng Một Tết, cô liên tục gọi điện, liên tục nhắn tin.
Nhưng, như đá chìm xuống biển.
Cứ thế, nửa tháng lại trôi qua, vẫn không một cuộc gọi, một tin nhắn nào.
Đã đến lúc phải mua vé tàu quay về trường, cuối cùng Diệu Diệu không nhịn nổi, dò hỏi địa chỉ nhà Đơn Thiếu Quan từ các bạn học cấp ba.
Ôn Châu, thành phố này rất phồn hoa, khắp nơi là các tòa nhà cao tầng, nhưng chỗ Đơn Thiếu Quan ở lại không phải vậy.
Nhà cậu nấp trong khu nhà cũ kỹ đơn giản phía sau các tòa nhà cao tầng.
Cầm địa chỉ trong tay, Diệu Diệu gõ cửa từng nhà một.
Ở Ôn Châu, sống trong nhà cũ không lạ, dù sao tuy rằng thành phố cải cách, phá dỡ khắp nơi, nhưng vẫn không thể can thiệp đến từng chỗ.
Còn vị trí nhà của Đơn Thiếu Quan, lại thuộc dạng rất khó ᴆụng chạm tới.
Một bà lão ra mở cửa, có gương mặt khá giống cậu, chắc là bà nội của Đơn Thiếu Quan.
Cô nhìn qua cánh cửa mà bà nội Đơn Thiếu Quan mở ra, lướt thấy hết ngôi nhà này.
Căn nhà trệt hình vuông, khoảng bốn, năm mươi mét vuông, nhưng lại sống chung ít nhất ba đời. Còn phòng của Đơn Thiếu Quan, chính là một căn buồng nhỏ tùy tiện ngăn ra hệt như dân lao động ở tạm, đông lạnh hè nóng.
“Bà ơi, xin hỏi Thiếu Quan có ở nhà không ạ?”, cô lễ phép hỏi, cố giấu vẻ ngạc nhiên.
Cô biết gia cảnh Đơn Thiếu Quan không tốt, nhưng không ngờ lại cơ hàn tới mức này. Dù sao người bản địa ở Ôn Châu mà có điều kiện như thế này cũng xem như là hiếm.
Nhưng, cô không thấy có vấn đề gì.
“Thiếu Quan nhà tôi ư? Nó ra nước ngoài rồi?”, bà nội Đơn Thiếu Quan nói với cô vẻ tự hào.
Quãng thời gian này, nhà họ Đơn gặp ai cũng kể câu chuyện vui này.
Ra nước ngoài?
Quá bất ngờ!
Diệu Diệu ngớ người.
Sao có thể!!!
“Thiếu Quan nhà tôi ấy à, quen một cô bạn gái nhà giàu, là con gái ông chủ một tập đoàn lớn đấy! Bây giờ con gái ông chủ muốn đi du học nước ngoài, nên van xin Thiếu Quan nhà tôi cùng cô ấy đi đấy!”, bà nội khoe khoang như vẻ đương nhiên.
Ở Ôn Châu, người không có tiền, sinh ra con gái nhất định phải đẹp, con trai cũng thế.
Nếu gia thế không thể tự tạo ra của cải, thì phải tìm người giàu để kết hôn, thay đổi cuộc đời.
Người Ôn Châu, rất thực tế, chưa ai thấy điều đó có gì không tốt, ngược lại còn làm rạng danh dòng họ.
Diệu Diệu bỗng thấy trống rỗng.
Bạn gái? Cô mới là bạn gái của cậu chứ?!
“Cô bé, cô là ai?”, bà nội thấy kỳ lạ, hỏi ngay.
“Bà… dối cháu phải không… bà nội…”, cô không chấp nhận được, có lẽ là bà nội cậu lớn tuổi quá nên mắc bệnh hay quên thôi.
“Bà ơi, xin bà nói cháu biết, rốt cuộc Thiếu Quan đi đâu? Cháu muốn nói chuyện với anh ấy, không muốn cãi nhau nữa!”, Diệu Diệu cuống lên.
Bà nội tinh tường lập tức cảnh giác, “Cô là ai? Có quan hệ gì với Thiếu Quan nhà chúng tôi?”
“Bà ơi, cháu là bạn gái anh ấy”, cô nói rõ thân phận, sau đó nghiêm túc, “Nếu anh ấy ra nước ngoài thật, làm sao anh ấy không nói cháu biết được?” Cô không tin, một tháng trước cậu còn nói, “Diệu Diệu, anh thật lòng yêu em mất rồi.”
Nghe thế, bà nội nghiêng người cho cô vào, “Tôi không biết cô từng là ai, dù sao Thiếu Quan nhà tôi và bạn gái nó đã ra nước ngoài, cô cũng không phá hoại gì được!”
Bà để cô thấy rõ căn phòng cực kỳ đơn giản, chắp vá trong ngôi nhà, bên trong trống trải, rõ ràng chủ nhân nó đã rời đi được một quãng thời gian rồi.
“Thiếu Quan từ Thượng Hải về mấy ngày là thu dọn đồ đạc, chào tạm biệt người nhà rồi đi”, bà nói cô biết, không kìm được khoe, “Nếu cô không tin, có thể hỏi hàng xóm xung quanh, hôm nó đi rất hoành tráng, có một chiếc xe cực kỳ sang trọng đón nó tới thẳng sân bay!”
“Lừa dối…”, tròng mắt cô đỏ lên.
Cô không tin mối tình đầu của mình lại mong manh đến thế, đến nỗi người cô thích không để lại một lời nào đã bỏ đi mất.
“Tôi mặc kệ hai đứa từng là gì, chỉ mong cô đừng phá hoại! Thiếu Quan nhà chúng tôi nếu không đi, tiếp tục ở lại đây thì nó chẳng có đường ra nào cả”, bà nội nói.
“Sao lại không có đường ra? Bọn cháu đều là sinh viên đại học danh tiếng mà!”, du học, thật sự tốt như thế sao?
Cô không thể hiểu, thật sự không hiểu!
Bà nội trừng mắt, “Bây giờ sinh viên đại học nổi tiếng thì đáng mấy đồng? Tốt nghiệp rồi còn phải tìm việc, vẫn phải làm công cho người ta lấy lương một, hai ngàn tệ. Nhưng, Thiếu Quan nhà chúng tôi du học về rồi sẽ vào thẳng tập đoàn lớn, sau này càng có thể sẽ là con rể của công ty tập đoàn đấy!”
Diệu Diệu mười tám tuổi, lần đầu nếm trải mùi vị đau đớn lòng.
“Bà, bà cho cháu số điện thoại anh ấy ở nước ngoài được không ạ?”, cô muốn nói chuyện với cậu, ít nhất, dù chia tay, chẳng phải cậu nên nói một tiếng tạm biệt?
Tại sao, ngay cả tiếng tạm biệt cũng không có?
Nhưng, bà nội của Đơn Thiếu Quan tỏ vẻ cảnh giác, “Xin cô đừng bám theo Thiếu Quan nhà chúng tôi nữa.”
“Lúc Thiếu Quan đi đã hứa, khi về nhất định sẽ mua nhà cho bà nội! Tôi đây chẳng có mơ ước gì, chỉ muốn trước khi ૮ɦếƭ được sống trong nhà lầu thôi!”, bà nội lạnh lẽo mỉa mai, “Những thứ này, cô có thể cho, giống như vị tiểu thư kia không?”
Cô không thể. Nhà khoảng một trăm mét vuông ở Ôn Châu, bét nhất cũng phải hai, ba triệu tệ.
Trước khi cậu đi, đã nói thế, đã nghĩ thế, đã mơ tưởng thế sao?
Trái tim Diệu Diệu, có thứ gì đó, lặng lẽ tan vỡ.
Mười tám tuổi, cô trải nghiệm thấy, tình người ấm lạnh, còn hiện thực rất tàn khốc.