Mỗi ngày sau bữa ăn tối, chính là thời gian yêu đương của Diệu Diệu.
Cô và Đơn Thiếu Quan nắm tay nhau, đi dạo trong vườn trường.
“Loại người như Ninh Ninh, em mặc kệ đi, cứ đổ luôn chậu quần áo của cô ta là được!”, vì bạn gái bị người ta “bắt nạt”, Đơn Thiếu Quan càng nghĩ càng bực bội.
“Em đổ chậu của cậu ấy đi thì rất dễ, nhưng phòng em từ đó về sau chẳng bao giờ yên ổn đâu!”, Diệu Diệu thở dài.
Chỉ tại Hạ Thiên cả, ban nãy Đơn Thiếu Quan đến ký túc đón cô, Hạ Thiên đã bô lô ba la nói hết.
Cô nghe mà cũng thấy ngượng ngập.
“Em còn chẳng giặt đồ cho anh!”, Đơn Thiếu Quan bất mãn làu bàu.
“Gì vậy, em không giặt cho anh đâu! Em có phải vợ anh đâu!”, cô bịt miệng cười.
“Này này này, anh đã nhắm chuẩn em rồi, đúng không nào?”, Đơn Thiếu Quan hét lên.
Cô rất dễ cảm động, như bây giờ người ta chỉ nói vu vơ một câu đã khiến cô vừa cảm động vừa ấm lòng.
“Đừng mơ lừa em giặt đồ cho anh nhé!”, nhưng cô vẫn cười rồi chạy đi.
“Vợ yêu, vậy anh sẽ giặt đồ cho em!”, Đơn Thiếu Quan chạy theo, túm lấy cô.
Đàn ông vào độ tuổi đó rất dễ hứa hẹn, còn phụ nữ vào lúc đó, vẫn không biết rằng lời hứa của đàn ông, thực sự là không đáng một xu.
Đó chính là thanh xuân.
Hai người đùa giỡn trong sân thể thao của trường, đúng lúc Đơn Thiếu Quan sắp chụp được cô, Diệu Diệu chợt dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía sân tập rộng lớn có hai bóng đen rất quen thuộc kia.
Nhìn đôi môi như cánh hoa đào của bạn gái, cổ họng Đơn Thiếu Quan chuyển động dữ dội.
“Diệu Diệu… anh rất muốn, rất muốn… hôn em…”, không kiềm chế được Dụς ∀ọηg trong lòng, nhắm mắt lại, môi cậu dần dần áp sát.
Nói ra thì bị bạn cùng phòng cười lăn lộn, nhưng Diệu Diệu thực sự đã yêu đương hơn bốn tháng, trong lúc những bạn đồng trang lứa đã có thể “lên” rồi, thì họ vẫn giữ ở mức nắm tay nhau rất trong sáng.
Hoặc cùng lắm thì để cậu thỉnh thoảng hôn lên má, Diệu Diệu đã xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt mũi.
Ngay cả cậu cũng bất ngờ, Diệu Diệu lại bảo thủ đến thế.
“Thiếu Quan, nhìn kìa, Bạch Lập Nhân và Đỗ San San!”, cô kích động chỉ vào hai bóng đen càng đi càng gần đó cho bạn trai thấy.
Đơn Thiếu Quan mở to mắt, động tác “muốn hôn” chững lại, toàn thân cứng đờ.
“Ừm…” thấy bạn trai có vẻ kỳ quặc, Diệu Diệu ngượng ngùng, “Xin lỗi… em quên mất anh từng thích Đỗ San San.”
Chuyện cũ tám mươi kiếp trước rồi mà còn nhắc!
Sắc mặt Đơn Thiếu Quan không vui lắm, nhưng vẫn nói, “Hiện giờ trong tim anh chỉ có em, Liệu Diệu Trăn!” Không chỉ thích cô, còn rất muốn nhanh chóng “có được” cô!
Giọng điệu đó, hình như hận chỉ muốn thề thốt với cô.
Vì lời tỏ tình của người ta mà vành tai Diệu Diệu đỏ bừng.
Nhưng, cô không kịp xấu hổ mà sực nhớ ra chuyện chính, cô giận dữ chỉ về phía trước, “Sao lại có cái tên đê tiện như thế, bắt cá hai tay mà quang minh chính đại như thế!”
Bạch Lập Nhân đang khoác vai bạn gái, hai người đang tình cảm lãng mạn thắm thiết lắm.
Hôm nay là lễ Giáng Sinh! Đỗ San San chắc là mê trai quá, bỏ luôn việc học, từ Ôn Châu chạy tới mừng lễ với bạn trai.
Vì thế, Diệu Diệu nhìn mà muốn ói máu.
Đồ ngụy quân tử!
“Không được, em phải kể với Ninh Ninh, không thể để loại đàn ông đó lừa gạt!”, bỏ lại bạn trai, Diệu Diệu nhắm hướng ký túc xá chạy vèo đi.
Loại khốn kiếp ngoại tình, không đáng được sống trên đời này?
“Này, Diệu Diệu, bọn mình vẫn đang hẹn hò mà…”, Đơn Thiếu Quan chạy đuổi theo mấy bước, vô cùng buồn bực vì cô bạn gái vô tâm của mình.
Ninh Ninh nghe xong, quả nhiên sắc mặt vụt thay đổi.
“Chúng ta đi, nói rõ với hắn, rốt cuộc là chọn cậu hay chọn Đỗ San San!”, Diệu Diệu tức đến mức muốn đập bàn.
Hai người đã có quan hệ đó rồi, không thể để bạn cùng phòng bị người ta ức Hi*p!
“Diệu Diệu, đừng, tớ tin cậu ấy sẽ xử lý được!”, Ninh Ninh giữ trán, tỏ vẻ rất tin tưởng cậu ta, nhưng lại tủi thân phát khóc.
Nếu là “người bình thường”, nhất định sẽ không nhúng tay vào.
Nhưng cô là Diệu Diệu mà, Diệu Diệu căm ghét đàn ông ngoại tình siêu cấp vô địch vũ trụ.
“Không được, đàn ông không thể để quen thói, nếu không bọn họ sẽ tưởng cậu nhu nhược, dễ bắt nạt!”, cô kéo Ninh Ninh ra ngoài, “Vả lại nếu cậu mang thai thì làm sao? Bạch Lập Nhân không thể không chịu trách nhiệm!”
Hiểu Vũ và Hạ Thiên cũng không ngăn cản Diệu Diệu, họ đứng một bên xem kịch.
Ninh Ninh lẩm bẩm, “Bọn mình… có dùng bao cao su mà…”
Hạ Thiên không kìm được lại mát mẻ, “Đúng thế, cũng may có bao cao su đấy, nếu không thì Bạch Lập Nhân chẳng phải bị cậu nằm dưới lây cho thối hoắc hay sao?”
“Cái đồ đàn ông này…”, thấy hai người lại sắp cãi nhau, Diệu Diệu chen vào kịp thời, “Ngừng!!!”
Cô xác nhận lại lần nữa, “Ninh Ninh, cậu đừng lừa tớ, cậu thật sự đã xảy ra quan hệ kia với Bạch Lập Nhân rồi?”
“Đúng, cậu ấy đã xử mình!”, Ninh Ninh ưỡn иgự¢, nói chắc nịch.
“Tốt, tớ tin cậu! Bọn mình cho hắn chọn ngay tại chỗ, không thể để tiểu nhân được nước làm tới!”, cô không thể không tin bạn mình, chính nghĩa trong cô đang bùng lên hừng hực.
“A, Diệu Diệu…”, Ninh Ninh “yếu ớt”, bị cô lôi xềnh xệch ra ngoài.
Hiểu Vũ và Hạ Thiên vội theo sau, đợi xem trò hay.
“Lập Nhân, tối nay em ở khách sạn đó”, Đỗ San San tỏ ý với cậu.
“Ừ, lát nữa anh đưa em về khách sạn”, tính cách cậu rất ngạo mạn, nhưng rất ít khi thể hiện, vì đối với cô, cậu mãi mãi luôn đầy ắp kiên nhẫn.
Nếu không vì thích, cũng sẽ không bắt đầu yêu đương ở tuổi này.
“Thực ra…”, gương mặt trong sáng của Đỗ San San đỏ bừng.
Cậu rửa tai lắng nghe.
“Thực ra… tối nay, em muốn trao hết cho anh…”, Đỗ San San ấp a ấp úng.
Cậu hơi bất ngờ. Bạn gái đã tỏ ý như thế, làm đàn ông không thể không hành động, nhưng…
Cậu cau mày, “Đừng, khách sạn dơ bẩn như thế, gớm lắm.”
Gớm lắm?
Đỗ San San biến sắc.
“Em biết anh có tật thích sạch, nơi đó nếu anh tới thì sẽ thấy rất khó chịu”, cậu nói thẳng.
Sắc mặt Đỗ San San dịu hơn một chút, “Lẽ nào… anh không có… ham muốn?”, cô dè dặt hỏi dò.
Bạch Lập Nhân đẹp trai, hai người bây giờ lại đang yêu xa, nói hoàn toàn yên tâm là lừa dối.
“Đương nhiên là có, nhưng ham muốn không phải tất cả”, cậu cười khẽ, “Hơn nữa chúng ta còn nhỏ, chuyện này không vội.”
Dù máu nóng cậu sôi sục, cũng không chiến thắng nổi bệnh sạch sẽ của cậu.
Cậu đã nói thế, Đỗ San San không thể mặt dày tiếp tục “mời gọi” nữa.
“Em và bố đã quyết định, kế hoạch đi du học châu Âu của em vẫn giữ nguyên, còn anh?”, đây là mục đích cô đến lần này.
“Em đi là tốt, anh không muốn phí thời gian vào việc du học”, cậu nhẫn nại, nói lại lần nữa.
“Lập Nhân, em không thể thiếu anh!”, mắt Đỗ San San hơi đỏ, ôm lấy bạn trai, hy vọng cậu có thể mềm lòng.
“San San, tình yêu không phải tất cả, chúng ta bắt buộc phải đối diện với hiện thực”, cậu rất kiên định.
“Có hiện thực gì chứ, chẳng phải tiền hay sao?”, Đỗ San San rất thẳng thừng.
Cậu sửng sốt, nhưng cũng thừa nhận, “Đúng, tiền du học một năm cũng phải ba, bốn trăm ngàn tệ, bố mẹ anh chỉ mở một tiệm sửa xe đạp nhỏ không thể tạo điều kiện này.”
Đỗ San San cố chấp, “Không! Anh rõ ràng có điều kiện đi! Chỉ cần anh chịu nói, bố anh sẽ…”
“Đỗ San San, không được nhắc người đó!”, giọng cậu cứng nhắc.
Đỗ San San đành nuốt xuống lời đã đến cửa miệng, nhưng vẫn không buông tha, “Hay là, không tìm người đó, Lập Nhân, em sẽ tìm bố em để lấy tiền, chỉ cần em nói một câu, bố em chắc chắn không nói gì.” Đi du học về, như thể dát một lớp vàng lên, cô càng không muốn yêu quá xa với bạn trai nữa.
Lấy tiền của bố, đó là cách cô tự nhận là tốt nhất.
“San San, không thể được”, cậu có sự kiêu ngạo của mình, tiêu tiền của nhà bạn gái, càng không thể được.
Không khí giữa hai người có phần nặng nề.
“Đồ bắt cá hai tay, Bạch Lập Nhân!”, bỗng, sấm nổ giữa trời quang.
Cậu cau mày, nhìn thấy đối thủ muôn kiếp Liệu Diệu Trăn của mình, kéo theo cô bạn cùng phòng với mùi nước hoa có thể đầu độc ૮ɦếƭ một đàn muỗi, khí thế bừng bừng chạy tới.
“Cậu nói đi, cậu chọn ai?!”, Diệu Diệu khí thế hừng hực.
Chọn ai gì?
“Cậu còn giả vờ giả vịt? Cậu tưởng một cô gái ăn mặc cởi mở, có nghĩa là nội tâm người đó cũng cởi mở hay sao? Nếu cậu đã cùng Ninh Ninh ấy ấy rồi, tại sao cậu còn thân mật với bạn gái cũ, cậu không sợ lật thuyền hả?”
Ấy ấy? Ấy gì?
Sắc mặt cậu sa sầm.
“Diệu Diệu, ý gì đây?”, Đỗ San San hỏi.
“Ninh Ninh, dũng cảm lên!”, Diệu Diệu quay lại, khích lệ bạn mình.
Nếu đã như thế thì… Ninh Ninh gồng mình, ưỡn иgự¢, “Đúng thế, Bạch Lập Nhân, cậu chọn ai? Chọn mình hay là em gái иgự¢ phẳng kia?”
Em gái иgự¢ phẳng?
Đỗ San San tức suýt ngất, lạnh lùng mỉa mai, “Này, chị kia, có thể dù chưa rõ mọi chuyện, Lập Nhân ghét nhất là loại phụ nữ ‘иgự¢ to không não’ như các chị đấy!”, vì một câu “em gái иgự¢ phẳng” chọc đúng chỗ đau, tính khí tiểu thư của Đỗ San San bùng nổ, mắng luôn cả Diệu Diệu!
“Xì, lời đàn ông mà cô cũng tin à!”, Ninh Ninh phản bác, “Vậy cậu ấy nói bình thường không bị tiêu chảy, không xì hơi, cô cũng tin? Tôi nói cô biết, đàn ông thích phụ nữ иgự¢ to là chuyện tám trăm năm cũng không thay đổi!”, vừa nói, cô nàng vừa ưỡn bộ иgự¢ 34D đáng kiêu hãnh của mình ra.
Chiến tranh của phụ nữ bùng nổ.
“Liệu Diệu Trăn, cậu có ý gì hả?”, sắc mặt cậu tái xanh.
Cậu đã hơi hiểu ra.
Cô đang đến quấy rối? Đến sỉ nhục cậu?
“Đúng thế, có phải chị luôn yêu thầm Lập Nhân của tôi, cố ý dẫn quả bom này tới đây phá hoại tình cảm của bọn tôi?”, Đỗ San San khoanh tay, cười lạnh.
Cô? Cô yêu thầm Bạch Lập Nhân?
Diệu Diệu gần như sắp ói máu tử vong.
“Bạch Lập Nhân, trên vai trái cậu có phải có hình thanh long?”, cô vạch mặt cậu ta.
Tên khốn, còn dám huênh hoang?!
Bạch Lập Nhân, hóa đá trong tích tắc.
Đỗ San San cũng không giữ nổi bình tĩnh, “Sao cô biết? Lập Nhân chưa bao giờ cởi đồ trước mặt người ngoài!”
“Em gái иgự¢ phẳng, thế mới nói, cậu ấy không xem tôi là ‘người ngoài’ mà! Cậu ấy đã cởi trước mặt tôi đấy, sao nào? Sao nào?”, rất thức thời, Ninh Ninh cười ngạo mạn.
Gương mặt Đỗ San San trắng bệch, cô quay sang, “Bạch Lập Nhân, anh giải thích rõ em nghe!”
Cậu hoàn hồn, ánh mắt nhìn thẳng, chậm rãi hỏi, “Thế mà em cũng tin?”
“Bọn mình lớn lên từ nhỏ với nhau, em không thể không biết năm mười hai tuổi, anh được bố dẫn đi xăm mình! Nhưng, những cô gái khác làm sao thấy được hình xăm đó, trừ phi…”, cô nàng không nói nổi nữa, chỉ có ánh mắt bắt đầu thay đổi, “Thảo nào, ban nãy anh nói không cần, hóa ra là có người đã cho anh ăn no rồi!”
Càng nghe, sắc mặt cậu càng nặng nề.
“Anh giải thích đi! Anh cần em, hay là cần chị ta!”, câu này, bây giờ đến lượt cô hỏi, Đỗ San San đã mất lý trí, túm chặt áo cậu không buông.
Cậu giữ chặt tay bạn gái, ra sức… ra sức hất ra, “Nhân cách một người dùng để tin tưởng, không phải dùng để giải thích!”, vì bị sỉ nhục, cậu đã giận dữ, thật sự giận dữ!
Cậu quay lưng bỏ đi.
“Bạch Lập Nhân!”, Đỗ San San hét lên, gọi cậu lại, “Bây giờ em cho anh hai con đường, một, anh nghỉ học ngay, chúng ta cùng ra nước ngoài, em sẽ xem như anh chưa từng lừa dối! Hai, chúng ta chia tay!”
Bước chân cậu ngừng lại, vẻ mặt lạnh lẽo, dửng dưng.
“Tùy em!”
Cậu không bị uy Hi*p!
“Anh… Đỗ San San này không thèm, bao nhiêu đàn ông muốn ra nước ngoài với tôi kìa!”, Đỗ San San nói xong, cũng tức tối quay lưng chạy đi.
Cậu hóa đá ở đó, rất lâu rất lâu.
Diệu Diệu hoàn toàn ngẩn ra, cô tiến lại gần.
“Này… cậu vẫn ổn chứ?”, cô thấy hình như có gì đó lạ lùng, làm sai chỗ nào rồi?
Bạch Lập Nhân lạnh lùng nhìn cô, “Chỉ là tố cáo cậu gian lận, có đến nỗi trả thù thấp hèn thế này không?”
Này này này? Câu này nặng quá rồi đấy?!
Diệu Diệu đang muốn nói gì đó thì cậu đã lạnh lùng cắt ngang, “Thôi, dù sao đối với nhân phẩm của loại con gái như cậu, tôi cũng chẳng mong đợi gì!” Nói xong, cậu hậm hực bỏ đi.
Mối thù giữa họ lại lớn hơn rồi!
Hử?
Hử?
Hử?
Bây giờ người có nhân phẩm không tốt sao lại là cô?
“Được rồi, được rồi, giải tán giải tán!”, Hạ Thiên vỗ tay.
“Ha, ha, ha, chúng ta về thôi!”, Ninh Ninh cũng ngượng ngùng kéo Diệu Diệu đi.
Diệu Diệu vẫn khờ khạo hỏi, “Ninh Ninh, cậu ta chưa nói, chọn cậu hay chọn Đỗ San San!” Tình hình này, sao càng nhìn càng thấy phức tạp, khó giải quyết thế?
“Diệu Diệu, cậu còn chưa nhận ra à, Ninh Ninh chỉ là mê muội trong thế giới ảo tưởng của mình thôi!”, Hiểu Vũ bực tức.
“Đúng rồi”, Hạ Thiên cũng bực bội không kém, “Này, toilet công cộng, hôm nay cậu chưa uống thuốc hả?”, đúng là bệnh hoang tưởng cộng thần kinh.
“Về là uống, về là uống!”, Ninh Ninh biết mình đuối lý, ngượng ngùng nhưng vẫn mặt dày, “Ôi thôi, mặc kệ! Bạch Lập Nhân huênh hoang như thế, bình thường hình như rất ghét Diệu Diệu nhà mình, hôm nay tớ ‘chưa uống thuốc’, cũng xem như trả thù thay Diệu Diệu!”
Hử?
Hử?
Hử?
Tại sao cô không hiểu lời bạn bè nói gì hết?