૮ởเ φµầɳ Ra!Cũng cùng thời điểm, Diệp Hàm Huyên ngồi trước bàn ăn rộng lớn, ra sức nhét đồ ăn vào miệng. Kì quái là mọi khi cô ăn rất ngon, hôm nay không hiểu sao lại thấy vị đắng đắng. Không phải tên ngốc kia cố ý cho thêm thứ gì đó vào đấy chứ?
Ôi mẹ ơi, nếu hắn cho thuốc sổ vào thì sao...
Mà thôi kệ, cô đang thấy bực lắm! Tào tháo đuổi cho đỡ tức cũng không tệ.
Hừm! Giả ngốc lừa cô bấy lâu nay? Diệp Hàm Huyên nhìn tờ giấy cô vừa lấy ra từ tập tài liệu. Cái này chính là kết quả điều tra của Tử Tô. Tử Tô đã phải đến tận hiện trường Kính Thiên Minh xảy ra tai nạn, khó khăn lắm mới điều tra ra chút manh mối vụ tai nạn kia không nặng như mọi người tưởng tượng- mà dường như được thế lực nào đó sắp xếp từ trước.
Lần đó sau khi trở về từ biên giới Diệp Hàm Huyên đã thấy nghi nghi, lại nhận được tin này, cô chính là chắc chắn tên ngốc kia có vấn đề! Vì thế đêm hôm đó cố chọc anh ta nổi thú tính!
Đàn ông mà! Trên giường vẫn là thành thật nhất!
Ai ngờ tên kia sực chịu đựng tốt như vậy? Có thể phần nào xoá tan mối nghi ngờ của cô!
Tuy vậy Diệp Hàm Huyên vẫn tiếp tục lệnh cho Tử Tô tìm kiếm mấy cái camera ngầm của quân đội xung quanh đó, kiểm tra thật kĩ xem! Nhìn kìa, cái USD đang đặt trên bàn khẳng định hay ho lắm, mà cô chẳng muốn xem một mình, cứ đợi tên lừa đảo kia vào rồi cùng xem kịch hay cũng chưa muộn.
......
"૮ɦếƭ tiệt! Đã hơn hai giờ rồi!"
Kính Thiên Minh vừa đứng dựa lưng vào tường, vừa xem vợ yêu làm gì qua camera anh lắp riêng trong nhà. Nhìn vợ anh kìa! Thản nhiên ngồi gặm nhấm đồ ăn ngon một mình...
Lại ngẩng đầu lên nhìn trời! Khốn kiếp thật, tại sao trời không mưa chứ? Sấm sét thật lớn xem! Vợ yêu nhất định sẽ mủi lòng mà mở cửa cho anh, anh sẽ được diễn tuồng tiểu bạch thỏ khóc cạn nước mắt trong mưa.
Kính Thiên Minh cũng muốn tạo mưa nhân tạo như lần trước lắm chứ! Chỉ là bây giờ mà hành động, nhỡ lộ đuôi, vợ yêu khẳng định sẽ càng tức giận cho xem!
Kính Thiên Minh đứng chờ thêm một lúc thì Thiên Ưng cùng Thiên Tà đã trở về, mỗi người còn vác thêm một cái bao rõ to.
"Hai người các cậu thật vô dụng!"
Hai vị thuộc hạ nào đấy trong lòng thầm rơi lệ nhưng đứng trước lão đại nhà mình cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám ho he gì.
"Tìm vài cái sợi lông mà hai tiếng, ngày càng vô dụng rồi! Sắp tới đi châu Phi đào mỏ một tháng cho tôi!"
".........."
".........."
Vâng, vài cái sợi lông trong lời lão đại là hơn một trăm loại chim đấy! Họ phải lục tung cả Đế Đô này...
"Xong việc thì biến đi cho ông!"
"Còn nữa! Việc ngày hôm nay tuyệt đối không bao giờ được nhắc lại!"
"Dạ, lão đại...."
"À quên! Mạc Tu Nghiêu tưởng tôi không dám làm gì hắn sao? Thiên Gia đã cứu Mạc Gia trong cơn khủng hoảng mà hắn dám chơi tôi! Cậu, báo tin cho Thiên Ngọc, đốt vài trụ sở của Thiên gia tại nước X cho tôi!"
"............"
"............"
Biết ngay mà! Lão đại thù dai lắm, chẳng qua là đòi sớm hay muộn thôi!
"Ting...toong...."
Diệp Hàm Huyên chờ năm phút rồi mới ra mở cửa.
"Tìm xong rồi?"
Bàn tay Kính Thiên Minh có chút khẩn trương, hơi xiết chặt lại, khẽ nói, "Ừm..."
Diệp Hàm Huyên xoay người đi vào trong, Kính Thiên Minh cũng biết ý đóng cửa vào theo.
"Anh đi vào kho đồ kiếm chút dây ra đây! Sau đó cầm cái USB kia bật lên xem!"
Nghe vợ yêu nói, Kính Thiên Minh trong lòng thập phần thấy kì quái, nhưng cũng không diễn tả nổi kì quái ở chỗ nào! Nếu rơi vào hoàn cảnh bình thường, anh còn nghĩ vợ yêu muốn chơi...sm...với anh ấy chứ....
"Được rồi, anh không luôn tự nhận mình không cái gì không biết sao? Gom chỗ lông chim ấy lại làm thành một cái chổi đi!"
Kính Thiên Minh ôm một bụng thắc mắc ngồi xuống làm "chổi lông chim", trước đó còn không quên cắm USB vào TV, anh cứ có cảm giác bất an lắm...
Đoạn video bắt đầu chiếu.
Trước mắt là một dãy núi sát mặt biển, trên có con đường quốc lộ nên địa hình khá chênh vênh. Mà điểm quan trọng, video vừa hay quay vào đúng một đám người, cầm đầu là một người đàn ông khuôn mặt tuấn mĩ trời ban, ngông nghênh vô cùng.
Theo hai bên là hai người đàn ông khác. Luận về dung mạo, khí chất quả thực kém so với người đàn ông kia nhưng cũng là nhân vật phong ba cả.
Sau khi nhìn chiếc xe ô tô không trọng lượng đâm thẳng xuống biển, người đàn ông cầm đầu lười biếng ngáp một cái, rồi khuất bóng.
Kính Thiên Minh vừa làm chổi vừa thấy lạnh. Vợ yêu cũng thật hung hãn đi, anh đã giấu tin tức kĩ như thế! Vậy mà cô ấy vẫn đào được đoạn video này!
"Có phải hôm nay tôi không về nhà sớm hơn dự tính, hoặc không có video này, có phải sẽ bị tên khốn kiếp nhà anh lừa cả đời không?"
Nghe vợ yêu nói vậy, vành tai Kính Thiên Minh đã có chút ửng hồng. Kế hoạch của mình bị vạch trần cũng thật không dễ coi gì!
"Chồng biết sai rồi!"
Diệp Hàm Huyên nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của ai kia, cười lạnh, "Biết sai là được? Vậy giờ tôi Gi*t người xong bảo sai rồi là xong à?"
"Vợ trừng phạt chồng đi, như nào chồng cũng can tâm."
À? Mạnh miệng vậy ư? Tên ngốc này tưởng cô không dám làm gì hắn chắc?
"Làm xong chổi thì mang tới đây cho tôi!"
Really???? Kính Thiên Minh trừng mắt nhìn vật trước mắt, cũng không tìm ra điểm gì đặc biệt. Vợ yêu không lẽ sẽ dùng cái này trừng phạt anh? Nhìn qua có vẻ vô hại nhưng anh cứ cảm giác là lạ thế nào ý....
Loay hoay một lúc cũng làm xong "một chiếc chổi lông chim nhỏ xinh", Kính Thiên Minh từ từ bước lại phía Diệp Hàm Huyên.
"Anh từng nghĩ có muốn đặt chân vô giới showbiz không?" Giọng cô rất nhạt, nhạt đến nỗi không nghe ra chút cảm xúc nào.
"Chưa từng... Tại sao phải để kẻ khác ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của chồng chứ?"
Diệp Hàm Huyên hừ lạnh một tiếng, cánh môi chậm rãi nhả ra ba chữ, "૮ởเ φµầɳ ra!"