Nhận được sự đồng ý từ Diệp Hàm Huyên, Kính Thiên Minh vui sướng cực điểm, thao tác càng thêm ôn nhu dịu dàng. Anh đem hết những kiến thức học tập được từ trên mạng, suy nghĩ cái gì phù hợp với cô mà lại không khiến cô đau.
Một tay Kính Thiên Minh giữ lấy eo nhỏ của cô, tay khác chậm rãi cởi từng nút áo của Diệp Hàm Huyên. Anh không kìm được trêu chọc cô, "Vợ à, có phải em biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện này nên cố ý mặc áo cúc cho dễ cởi không?"
Lúc này thần trí của anh đã không được tỉnh táo. Thanh âm khàn khàn do trúng dược tình lại càng dụ hoặc người. Diệp Hàm Huyên đỏ mặt tía tai, "Anh mà còn nói linh tinh tôi không cứu anh đâu."
Diệp Hàm Huyên tự nhủ cô bị điên mất rồi! Không còn là bản thân cô nữa. Tại sao cô lại đồng ý cùng anh ta làm chuyện này? Cơn ác mộng năm năm về phía mơ hồ tái hiện trong não bộ Diệp Hàm Huyên, khiến cô không tự chủ được rùng mình, nháy mắt hơi thở trở lên gấp gáp.
Kính Thiên Minh đem từng động tác nhỏ của cô in sâu vào mắt. Cô ấy vẫn là không tình nguyện thuộc về anh? Chỉ vì anh trúng dược tình nên thương hại? Tất nhiên Kính Thiên Minh sẽ không vì lý do này mà buông tha cơ hội ngàn năm có một được chiếm lấy cô. Anh không phải kẻ ngốc, miếng ăn dâng đến tận miệng còn vì sĩ diện mà bỏ qua! Giữ tự trọng với ai chứ vợ yêu thì không cần!
Chiếc áo sơ mi trắng được anh vứt sang một xó giường. Bầu иgự¢ của cô phập phồng theo từng hơi thở, như ẩn như hiện sau chiếc bra màu đen bí ẩn. Đôi chân dài miên man lộ ra không chút che lấp. Kính Thiên Minh không vui cau mày nhìn phần ௱ôЛƓ xinh đẹp của nàng khuất sau chân váy.
"Vợ, vợ, chân váy quá ngắn...Nhỡ người ta nhìn thấy thì sao?"
Diệp Hàm Huyên điên tiết thật muốn tát cho tên ngốc này một cái! Ngắn cái lông ý!!! Đây là bộ đồ tiêu chuẩn công sở, thanh lịch, nhã nhặn. Chưa từng có ai kêu, anh ta ý kiến gì chứ!
"Vậy là vừa rồi! Cấm anh ý kiến."
Nhận thấy sự tức giận từ Diệp Hàm Huyên, Kính Thiên Minh cũng không dám lằng nhằng thêm, bàn tay to lớn chạm khẽ vào bờ ௱ôЛƓ của cô. Cơ thể Diệp Hàm Huyên run rẩy, cô cảm nhận được có thứ gì đó nóng rực đang toả ra từ bụng dưới.
Khi mà chân váy được cởi ra, cổ họng Kính Thiên Minh bỗng chốc thít chặt, ý niệm chiếm hữu cô điên cuồng sục sôi trong anh! Bản năng của người đàn ông chỉ có chiếm hữu! Chỉ có chiếm hữu mới đem đến cho anh ta sự thoả mãn. Diệp Hàm Huyên không khó cảm nhận được thứ sức mạnh cường đại trước bụng cô, cô càng không dám nhúc nhích. Cô nghĩ nếu như tên ngốc này biết cô không còn trinh tiết, anh ta còn thích cô không? Cô không ngu ngốc cho rằng anh ta không biết gì. Nếu như anh ta không chấp nhận được việc này thì coi như cô trả công cho anh ta suốt thời gian qua đi. Sau đó đường ai nấy đi!
Phải! Là đường ai nấy đi...
Kính Thiên Minh nhanh chóng ϲởí áօ иgự¢ của cô, cái miệng giảo hoạt ngậm lấy đỉnh mẫn cảm của cô day day.
"A...Tên khốn này, buông bà ra, đau..." Diệp Hàm Huyên đen mặt chửi Kính Thiên Minh, kiềm chế không ՐêՈ Րỉ mất mặt trước tên ngốc này.
"Vợ đau hử...?"
Câu hỏi càng kéo dài, Kính Thiên Minh càng ra sức chà đạp ý chí của cô- từng chút từng chút một.
"Tôi...Tôi..." Diệp Hàm Huyên đến hô hấp cũng khó khăn, cô căm hận muốn đá xéo tên ngốc này ra! Giờ phút này cô thực sự hối hận! Hối hận vì đã chấp nhận lời dụ hoặc của tên ngốc này...
Từng chút từng chút hãm sâu vào trong đó!
Vùng dưới Diệp Hàm Huyên chợt lạnh. Kính Thiên Minh khuôn mặt đỏ ửng ngây thơ- lại mang theo chút yêu mị, cuồng dã, ngón tay thô ráp lại không cảnh báo trước, dò xét vào bên trong nơi chặt khít mà nhạy cảm của cô, không chút thương tiếc.
"Kính Thiên Minh, anh là tên ngốc khốn kiếp, mai...mai tối Gi*t anh." Diệp Hàm Huyên lớn tiếng chửi rủa.
Còn phải xem ngày mai em có lết chân ra khỏi giường được không đã! Kính Thiên Minh nói thầm trong lòng. Nói đoạn, ngón tay anh lại vào sâu thêm chút nữa.
"Aaaa..."Diệp Hàm Huyên khó chịu kêu, vô thức ngẩng đầu lên, vừa hay chạm đúng vào đầu Kính Thiên Minh. Anh nhân cơ hội hôn lấy đôi môi cô! Trên công dưới công, với một người chưa từng có chút kinh nghiệm về tình dục như Diệp Hàm Huyên, đây quả là đả kích lớn. Ngón tay ác độc kia càng từng bước từng bước lấn chiếm lãnh địa của cô...
Ý thức, sự phòng bị của Diệp Hàm Huyên như tảng băng đang dần tan rã, Dụς ∀ọηg nơi hạ thân một lớn dần...
"Chúng ta hay là động phòng hoa chúc muộn một hôm đi."
Diệp Hàm Huyên đầu óc mộng mị nghe được giọng nói của anh thoang thoảng bên tai....