Phiên Ngoại 2: Dực Huyên Truyện- Nuối Tiếc Quá KhứYêu em không oán, không hối, chỉ tiếc là quá muộn màng, thành ra mất luôn cả tư cách yêu em...
............
Lần đầu gặp gỡ.
Hôm nay theo thường lệ ta cùng cha mẹ tới Tần gia chúc tết.
Người lớn ngồi trò chuyện tâm sự, xui xẻo là Tần Cảnh Dật đi đâu mất, chỉ có con bé Tần Gia Dung. Ta từ nhỏ đã có thiên phú với y học, nhận ra gen Tần gia vốn tốt như thế, ai ai cũng ưu tú, vậy mà con bé kia xấu xí như thế, chắc chắn đột biến gen rồi!
Tần Gia Dung lại gần hỏi ta gì đó, ta cũng lười tiếp chuyện, vội ra gật đầu lấy lệ rồi chạy ra ngoài.
Vốn chỉ định đi dạo cho đỡ buồn, ai dè ta lại phát hiện ra một chuyện cực kì thú vị. Tần Cảnh Dật- hắn vậy mà đang chơi đùa với một cô bé. Ta và hắn cùng học lớp bốn, xét về phương diện nhan sắc, chúng ta ngang ngửa nhau. Vậy mà bọn con gái trong lớp lại mê mẩn con cáo già luôn mang trên mình bộ mặt cả thế giới thiếu nợ hắn, hic, ta tự nghĩ một tiểu soái ca ấm áp, ga lăng như mình có sức hút hơn chứ! Điều quan trọng là hắn rất ít cười, dù có cũng nhạt nhoà, qua loa, vậy mà giờ đây trông hắn rất vui vẻ, thậm chí còn cười thành tiếng.
Sau đó ta mới đánh giá nha đầu bên cạnh Tần Cảnh Dật, cũng được đó chứ, à phải nói là hết sức đáng yêu- nếu con bé không đắc tội bản thiếu gia!
Cảnh náo nhiệt, tay chân sinh ra nhức nhối, ta không kìm được mà muốn nhập bọn. Chỉ là con bé kia khuôn mặt nhỏ nhắn rưng rưng nước mắt từ bao giờ, nấp sau lưng Tần tiểu tử nhìn ta, nhất quyết không cho ta chơi cùng.
Tần Cảnh Dật lòng dạ đen tối từ bé, lần này ta đã được nếm mùi thực sự, hắn dùng kế li gián, hại ta bị cha mẹ mắng ròng một ngày.
Lúc này ta mới biết nha đầu kia là con ngoài giá thú của Tần gia chủ....
Cơ mà mặc kệ là ai, thù này bản thiếu gia đã ghi!
***
Lần sau gặp lại, nha đầu kia đã lớn hơn một chút. Vừa hay ta chứng kiến một màn chị em "tương tàn". Nói là tương tàn nhưng thực chất chỉ có Tần Gia Dung mắng té tát, cuối cùng còn không lưu lại một cái tát!
Con bé kia lần này phá lệ kiên cường, không thèm khóc cơ đấy! Chờ sau khi Tần Gia Dung đi, ta mới bước ra xem thế nào. Mới đầu định an ủi một phen, nhưng không hiểu tại sao ta lại thích trêu ghẹo con gái nhà người ta.
Nha đầu kia trừng mắt nhìn ta. Lần đầu tiên ta có cảm giác bối rối, đôi mắt phượng này giống Tần Cảnh Dật tới bảy phần, chỉ là to hơn, mềm mại hơn, lại trong trẻo như làn nước mùa thu.
Ta cũng không nhớ cụ thể biệt danh Diệp ma nữ, Sở thần kinh có từ lúc nào.
Ta họ Sở, tên đệm là Kinh, tên thật là Dực (bằng với Diễm trong tiếng Hán) bởi lẽ từ lúc sinh ra, bản thiếu gia đã rất đẹp! Vậy mà nha đầu kia dám bẻ lái ý nghĩa, tách chữ "Kinh" ghép thành Sở thần kinh! Có tức ૮ɦếƭ ta không chứ?
***
Mỗi lần ta và nha đầu kia "pk", y như rằng người chịu thiệt là ta. Bởi lẽ Tần Cảnh Dật vốn là một tên cuồng em gái chính hiệu, ta nào dám mạnh tay!
Mà lần này rất gắt, nha đầu kia ta dỗ mãi không nín khóc, Tần tiểu tử lại sắp về, ta đành phải dụ dỗ rằng sẽ dẫn ra ngoại ô ngắm hoa hướng dương. Và sau đó ta cũng thực hiện lời hứa của mình.
Ta, Diệp ma nữ, Tần tiểu tử ban ngày ngắm hoa vẽ tranh, ban đêm nướng thịt, đốt lửa trại. Thanh xuân của chúng ta đẹp đẽ đến thế!
Ta không kìm được mà quay sang nhìn Diệp ma nữ, từ khi nào khuôn mặt non nớt đã chín chắn hơn rất nhiều, cũng xinh đẹp hơn, lại ra dáng thiếu nữ rồi...... Ta lại nảy sinh một ý định không tốt cho lắm, quyết định giấu chiếc cặp tóc màu hồng mà nhóc rất thích đi!
Ha, quả nhiên Diệp ma nữ buồn mấy ngày liền, ta lấy làm khoái chí lắm! Chỉ là Sở Kinh Dực ta lại không ngờ, nhân quả luôn hồi, ta trộm của nhóc một chiếc cặp tóc nhỏ, nhóc trộm của ta cả trái tim. Đến khi ta nhận ra điều này thì đã quá muộn....
****
Sau này ta ra nước ngoài du học. Với bản tính phong lưu từ sẵn, ta buông tha mình, trầm luân trong các cuộc hoan ái. Khi đó tại sao ta không sớm nhận ra những hành động ta làm đó, chỉ là muốn lấp đầy lỗ hổng trong trái tim?
Nếu như ta không về nước, có phải đoạn tình cảm này cả đời ta cũng không biết?
À không, ta nghĩ là vận mệnh đã an bài tất cả. Từ việc ta cầm bản xét nghiệm ADN về nước, biết Diệp ma nữ lấy chồng, rồi nhận ra bóng hình kia đã nhẹ nhàng khắc sâu vào linh hồn ta lúc nào không hay.....
Lưu luyến si mê....
Đêm sao ở trên thảo nguyên đó- đẹp như giấc mộng vậy! Nếu đó là giấc mộng thì tốt rồi....
Cô ấy cùng ta ăn thịt dê nướng, sau đó lại ngắm mưa sao băng. Lần đầu tiên trong đời hai chúng ta hoà hợp đến thế! Ở lần thưởng trà tại Kính gia kia, ta đã mơ hồ phát hiện ra tình cảm dành cho cô ấy, nhưng ta vẫn luôn phủ nhận, đè nén nó. Lúc này đây lửa tình tựa hoả diễm đốt cháy tâm can ta, ah, thì ra ta yêu cô ấy đến thế....
Ta sớm đã biết đêm đó sẽ có mưa sao băng, lại nảy ra ý định cùng cô ấy cá cược. Ta phân vân không biết đặt ra điều kiện gì đây? Nếu như ta ép cô ấy ở bên ta cả đời, thì sẽ như thế nào nhỉ? Ta không phải tiên tri, dù rằng không đoán trước được tương lai nhưng có thể chắc chắn một điều rằng- cô ấy sẽ không hạnh phúc! Vì sao à? Vì trái tim của cô ấy đã đặt trên người Kính Thiên Minh mất rồi....
Diệp ma nữ đã ra lệnh cho Tử Tô bỏ thuốc ngủ tất cả mọi người, cô ấy muốn hành động đơn độc một mình, mấy trò trẻ con này chẳng lẽ ta còn lạ ư? Thế nhưng ta vẫn muốn phối hợp với cô ấy, giả vờ như mình trúng thuốc thật.
Ta khẽ nói, "Diệp ma nữ này, đột nhiên tôi thấy buồn ngủ, cho tôi mượn bờ vai của em một chút được không?"
Những tưởng là thỉnh cầu xa vời, thật không ngờ cô ấy lại đồng ý. Mùi hương thanh nhã quanh quẩn bên chóp mũi ta, mái tóc đen như ngọc thỉnh thoảng lướt nhẹ qua mặt ta. Trong lòng ta là một trận ngứa ngáy. Khi đó ta đã có ý định đánh ngất cô ấy, đem cô ấy đến một nơi không người, yên bình sống nốt cuộc đời còn lại.
Nhưng Diệp ma nữ mà ta yêu kiên cường, lại cố chấp, cô ấy có lí tưởng, hoài bão- cũng có châи áι của mình. Một con chim ưng đang giang đôi cánh của mình tự do tung bay trên bầu trời, sao ta có thể nhẫn tâm bẻ gãy đôi cánh rồi nhốt giam nó vào Ⱡồ₦g?
Cảm giác sắp rời xa hơi ấm kia, ta chau mày nói, "Diệp ma nữ, đừng đi mà......"
Ta đã đánh cược bản thân trong tâm cô ấy có bao phân lượng! Dù đã biết trước đáp án, nhưng khi nghe thấy thanh âm lạnh ngắt, "Lôi anh ta ra."- ta vẫn không nhịn được mà run rẩy.
Ta vốn định đi theo cô ấy, chỉ là mới đến bìa rừng thì Tần Gia Dung đã đứng đợi ta từ sẵn. Lúc đó ta đã phát hiện ra người của Ly Mộ đã sớm biết lộ trình của chúng ta, bọn họ chỉ là giăng tấm lưới chờ cô ấy nhảy vào.
Rồi sau đó Tần Gia Dung đề nghị hợp tác cùng ta, chia rẽ Kính Thiên Minh và Diệp ma nữ. Ta tương kế tựu kế chấp nhận cùng cô ta thành giao.
Chỉ là cuộc đời luôn có những biến cố bất ngờ, ta thật không ngờ Cyril- thân là thầy của cô ấy, lại muốn dồn học trò của mình vào đường ૮ɦếƭ. Khoảnh khắc khi nhìn thấy Diệp ma nữ vì bị thôi miên mà nhảy xuống vực sâu, ta cứ ngỡ trái tim mình không còn đập nữa.....
Mà người đàn ông kia cũng không tệ, hắn vì cô ấy mà bất chấp mạng sống. Ta đã sớm xem địa hình nơi này, lòng vực là một con sông cạn, gần đây vừa hay có một trận lũ ập đến. Ta tính toán lưu lượng của dòng nước, khoanh vùng nơi họ bị cuốn đến.
Quả nhiên tìm thấy hai người họ trên một cồn cát vắng. Cô ấy thỉnh cầu ta chữa trị cho hắn, ta sao có thể chối từ đây?
Khoảnh khắc nhìn cô ấy và người đàn ông kia nắm chặt tay nhau ta đã ghen tị biết chừng nào! Nhưng nực cười thay, người ta là vợ chồng, ta lấy tư cách gì mà ghen đây?
Nhưng mà chí ít ta cũng được ở bên cô ấy một thời gian cơ mà! Ta đem cô ấy giấu kín trong một cái trang trại ở ngoại ô- chắc cô ấy không nhớ, nơi đây ngày xưa chúng ta đã từng lui tới...
Thực ra trong lòng ta vẫn luôn cố chấp, cố chấp rằng ta là người yêu cô ấy nhất! Kính Thiên Minh hắn chẳng qua cũng chỉ yêu vẻ ngoài của cô ấy! Ta đánh cược thêm lần nữa, đánh cược rằng hắn ta sẽ không phát hiện ra Tần Gia Dung giả mạo cô ấy. Diệp Hàm Huyên cao ngạo như vậy, cô ấy nhất định sẽ không tha thứ cho Kính Thiên Minh, và ta sẽ có cơ hội đúng không?
Nhưng ta lại phát hiện trong cơ thể cô ấy có chất độc lạ, độc này không màu không mùi không vị, không có triệu chứng. Độc sẽ từ từ đi vào máu rồi ăn sâu tận lục phủ ngũ tạng. Tần Gia Dung! Cô ta vậy mà dám hạ độc người con gái ta yêu ngay trước mặt ta?
Phẫn nộ!
Tức giận!
Nếu ta không sớm phát hiện, đừng nói tới đứa trẻ trong bụng, ngay cả tính mạng của cô ấy cũng khó giữ.
Vì thế ta đành bất đắc dĩ giam cô ấy lại, dùng thời gian ba tháng tiêu trừ mọi độc tố trong cơ thể cô ấy.
Con người Sở Kinh Dực ta đương nhiên có thù tất báo, không rộng lượng gì. Ta cũng hay thường xuyên ghé qua bệnh viện châm chọc Tần Gia Dung, hoặc là trước mặt Tần lão gia, Tần phu nhân ta cũng sẽ nói mấy câu đa nghĩa, Tần Gia Dung còn không sợ tới mức hồn bay phách lạc ấy chứ!
Thực tình ta không hiểu sao Tần Gia Dung ngu ngốc đến thế! Cô ta có thể giả mạo được bề ngoại, bắt chước được tính cách, nhưng chỉ cần người thân quen sẽ nhận ra thần thái, ánh mắt bất an của cô ta. Mà dù có giấu được một ngày cũng giấu được cả đời chắc? Hay là cô ta yêu Kính Thiên Minh tới phát điên rồi?
Kính Thiên Minh không những đã nhận ra mà hắn còn tương kế tựu kế đánh lừa cả Tần Gia Dung và Cyril, lại cho người đi tìm kiếm tung tích của cô ấy.
Không thể phủ nhận, ta với Kính Thiên Minh khá giống nhau ở khoản giày vò người khác, không nói tới thân thể mà ђàภђ ђạ ở mặt tâm hồn! Hắn cũng thật độc ác, lừa Tần Gia Dung một vố, sau lại đá cô ta từ thiên đường xuống địa ngục......
Buông tay....
Ngày mà ta quyết định trả lại tự do cho cô ấy....
Ta lại dẫn cô ấy tới cánh đồng hoa hướng dương, tới cây gạo năm xưa chúng ta đốt lửa trại, trả lại cặp tóc cho cô ấy. Nhìn thân ảnh của cô ấy tung bay trong nắng và gió, đẹp đẽ biết bao, rung động biết bao....
Cuối cùng ta cũng nhận ra một điều, cô ấy yêu ai không quan trọng. Quan trọng là Diệp ma nữ của anh, phải luôn mỉm cười hạnh phúc.....
Cô ấy có lẽ không biết và cũng không bao giờ biết được đâu......
Là tôi yêu em quá muộn màng....
"Diệp ma nữ, yêu cầu duy nhất của anh là, em nhất định- nhất định phải hạnh phúc nhé....."
Chúng ta đã đánh cược, em đã thua rồi! Thế nên em phải thực hiện yêu cầu duy nhất này của anh đó.....