Tần Gia Đại HộiNụ cười nhạt nhoà vương nhẹ trên cánh môi mỏng của anh, khẽ khàng tới mức tưởng cười mà không cười, "Anh nhớ em phát điên mất rồi! Nếu cứ tiếp tục thế này, anh phải làm sao đây? Anh sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà...."
Tần Gia Dung dù cố gắng lạnh nhạt thế nào cũng không tài nào làm được! Bởi lẽ cô ta đã đắm chìm trong sự ôn nhu vô hạn của Kính Thiên Minh.
"Chúng ta đi thôi!"
Kính Thiên Minh nhìn về phía Tần Gia Dung hồi lâu, rồi chậm rãi quay lưng bước đi. Bước chân anh không nhanh không chậm, nhưng làm cho người ta có cảm giác gì đó nặng nề.
"Khoan đã, em còn muốn mua....."
"Tối nay chúng ta còn phải đến biệt thự Tần gia nữa, em quên rồi sao? Anh vợ sẽ về nên chúng ta đi sớm thôi!"
Tần Gia Dung chỉ đành đi theo anh, kể từ hai hôm trước, Kính Thiên Minh đã chấp nhận cô ta là vợ. Một tia đắc ý rất nhanh lướt qua trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Gia Dung, nếu cứ như vậy cũng tốt- cô ta vừa có được người đàn ông mình yêu, vừa là đại tiểu thư Tần gia, dù rằng sống cả đời còn lại bằng cái tên Diệp Hàm Huyên thì có sao chứ?
Còn về Diệp Hàm Huyên, đã có Sở Kinh Dực lo liệu, anh ta si mê con khốn đó bất chấp như thế, nhất định sẽ chiếm hữu lấy cô ta! Mà dù có thế nào chăng nữa Diệp Hàm Huyên cũng sắp ૮ɦếƭ rồi- liều thuốc độc kia sẽ ăn mòn lục phủ ngũ tạng của nó......
"Vị tiểu thư này, cô có sao không?" Người quản lí mở cửa ra thì thấy Diệp Hàm Huyên thẫn thờ đứng đó, hốt hoảng nói.
Diệp Hàm Huyên cảm nhận được trong cổ họng có vị đắng chát, dù cô có tin tưởng anh đến chừng chăng nữa nhưng không có nghĩa là cô không biết ghen! Nhìn người đàn ông mình yêu ngọt ngào với người khác, mấy ai có thể kiềm chế nổi?
"Tôi không sao..."
"Cái gì mà không sao chứ? Anh thấy chua lòm ấy! Cục cưng à, có phải em ghen khi thấy cô gái bên kia cười nói với anh không?" Sở Kinh Dực như ma quỷ đột nhiên xuất hiện nói, hơn nữa còn với một bộ dáng lưu manh vô cùng.
"Ghen cái đầu anh!" Diệp Hàm Huyên khinh bỉ nói, người này sao lại đáng gợi đòn thế cơ chứ!
"Ồ? Em là đang ghen với cái đầu anh vì suốt ngày được ở bên anh sao? Diệp ma nữ, anh cho em hôn nè, mau lại đây...."
Diệp Hàm Huyên khoé miệng giật mạnh, người này có khả năng suy luận thật cao, IQ vô cực mất rồi....
"Anh gì ơi, vậy chiếc áo nam này...."
"Đương nhiên gói luôn lại cho tôi rồi!"
Người quản lí khẽ ho khan nói, "Ý tôi là anh không định thử cùng phu nhân à?"
Sở Kinh Dực vỗ иgự¢ nói, "Đương nhiên không cần rồi! Cô không nhìn thấy bản mặt đẹp trai ૮ɦếƭ người của thiếu gia đây sao? Mặc gì chả đẹp, không cần thử!"
Nói đoạn anh nhân cơ hội Diệp Hàm Huyên không để ý, tiến sát lại xiết chặt cằm nhỏ của cô, cong môi cười khẽ, "Anh nói có đúng không cục cưng?"
"Anh cút cho em!"
Sở Kinh Dực làm bộ ôm иgự¢, đau đớn nói, "Phu nhân thật phũ, ôi trái tim yếu đuối của ta.....Cầu an ủi....."
Diệp Hàm Huyên bật cười ha hả, người này thấy cô u sầu nên cố tình chọc vui cô đây mà! Có một người bạn tri kỉ như Sở Kinh Dực, Diệp Hàm Huyên cảm thấy đây là điều may mắn nhất cũng là điều tuyệt vời nhất!
Đột nhiên cô cảm giác có đôi mắt sắc bén như hàng ngàn lưỡi dao xuyên qua cơ thể, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không có ai- là cô ảo giác đi?
............
23h30, biệt thự Tần Gia.
Khác với đại hội gia tộc của Kính Gia, Tần gia đại hội được tổ chức vào giờ khuya hơn. Điều này có liên quan tới một truyền thuyết xa xưa của gia tộc này....
Tương truyền rằng ngày đại hội gia tộc cũng chính là ngày băng hà của Tần Thủy Hoàng- tổ tiên của Tần Gia. Trước khi về với miền cực lạc, Tần Thủy Hoàng đã để lại một đạo di chiếu cho hậu bối, đó là: phải làm lễ vào lúc 22h, hơn nữa phải thắp nến khắp mọi nơi trong quá trình làm lễ.
Diệp Hàm Huyên chắp tay đứng lằng lặng trong biển người. Dù có đông người tới đâu nhưng tuyệt không có một chút tạp âm, chỉ có tiếng gõ mõ khe khẽ cùng thanh âm ngân vang của vị sư già.
Đây là lần thứ hai Diệp Hàm Huyên được chứng kiến buổi lễ này. Quy mô không phải nói- hơn nữa lại tốn không biết bao nhiêu tiền của. Không biết vị Tần Thủy Hoàng kia ở dưới suối vàng có mỉm cười mãn nguyện không?
Cũng may buổi lễ đã sắp kết thúc, nếu không cứ đứng thế này cô sẽ mỏi chân ૮ɦếƭ. Diệp Hàm Huyên nhìn chiếc bụng hơi nhô ra của mình, nói thầm: Bảo bối à, sắp kết thúc rồi! Mẹ sẽ cho con sống trong một gia đình trọn vẹn, có ba, có mẹ, có bác trai......
Chừng mười năm phút sau, vị sư chủ trì đứng dậy, ra hiệu cho mọi người ra bờ sông phía sau biệt thự Tần Gia.
Nghi thức cuối cùng của buổi lễ chính là thả đèn Ⱡồ₦g.......
Diệp Hàm Huyên hít một hơi thật sâu- cuối cùng cũng đến!
"Ư......" Diệp Hàm Huyên vốn muốn tiến lên, bất chợt có bàn tay ai đó từ phía sau bịt miệng cô lại.
Không được! Diệp Hàm Huyên ra sức vòng vẫy nhằm thoát khỏi sự kiểm soát của người kia, chỉ là vô tác dụng, cô cứ thế bị người ra lôi dần ra xa....
Đôi mắt cô bỗng nhoà đi nhìn ánh nến lung linh trải dài khắp một bờ sông rộng....