Ách! Lão đại vậy mà đã biết! Trán Tiêu Tử Lăng toát mồ hôi lạnh một phen, cậu thế nào quên Sở Chích Thiên còn cao hơn một cấp so với cậu, thế nào có thể không biết lầu ba có thêm ra một người chứ, xem ra bản thân chuyên chú trên người Giang Khinh Ngữ, ngược lại xem nhẹ Sở Chích Thiên.
Cậu xấu hổ cười nói: “Hóa ra Sở ca anh đã biết a!”
Sở Chích Thiên hơi hơi gật đầu nhàn nhạt nói: “Ừ, buồn cười cô ta còn tưởng rằng bản thân nấp đủ kín, xem ra thật sự không biết năng lực của người thức tỉnh chúng ta. . . Bất quá, nếu cô ta thích rình coi như vậy, tôi đây đơn giản để cho cô ta xem rõ ràng!”
Khí tức toàn thân Sở Chích Thiên theo những lời này trở nên băng lãnh, việc làm của Giang Khinh Ngữ đã xúc phạm tới điểm mấu chốt của anh, khiến cho anh bất mãn tới cực điểm, cho nên mới sẽ phối hợp Tiêu Tử Lăng một chút, hy vọng có thể triệt để giải quyết phiền phức này. Nếu như Giang Khinh Ngữ thức thời, không dây dưa anh nữa, quy củ làm việc cô ta nên làm, đồng thời không vi phạm lệnh cấm nữa (đặc biệt chỉ sự kiện rình coi), anh sẽ mở một tấm lưới. Nếu như vẫn chấp mê bất hối. . . Ý lạnh trong mắt Sở Chích Thiên càng đậm, vậy nhất định phải xử lý.
Thấy Sở Chích Thiên lạnh lẽo cả mặt, tuy rằng biết Sở Chích Thiên không phải hướng về phía cậu, nhưng trong lòng vẫn có chút phát lạnh. Được rồi, tên nhóc này thập phần lo lắng lão đại nhà cậu có thể trách cứ đoạn lời nói mà cậu cố ý khiến Giang Khinh Ngữ hiểu lầm kia hay không.
Tiêu Tử Lăng cẩn thận liếc nhìn Sở Chích Thiên một cái thấp giọng giải thích: “Lời nói tối hôm qua em cũng chỉ là cái khó ló cái khôn, Sở ca không phải anh kêu em triệt để đối phó nữ nhân đó sao, em nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ được biện pháp gì hay, hừng đông bốn giờ rưỡi sau khi đi ra từ chỗ Sở ca anh, liền phát hiện cô ta đang rình coi, lúc đó chợt lóe linh quang. Đoạn lời nói đó liền ra như thế. . .”
Vẻ mặt Tiêu Tử Lăng có chút áy náy, lại mang chút ngạo kiều, mắt to tròn trơn trơn chớp chớp lộ ra một chút ý tứ tranh công. Kỳ thực, cậu vẫn rất đắc ý đối với việc bản thân lúc đó phản ứng nhanh như vậy: “Hắc hắc. Lần này nữ nhân đó hẳn sẽ không đến phiền Sở ca nữa. . .” Nói như thế nào cũng là hi sinh hình tượng của cậu a! Haiz ~ Làm đàn em xứng chức thực sự là trắc trở, phải có chuẩn bị hết thảy hi sinh vì lão đại.
“Vì vậy tôi còn phải cảm tạ cậu sao?” Sở Chích Thiên tức giận giơ tay phải lên, vươn ngón trỏ nặng nề nhấn trán Tiêu Tử Lăng mấy cái. Ngữ khí thập phần nguy hiểm, “Tiểu Lăng, nếu như đại ca cậu tôi đây bởi vì có đồn đãi đoạn tụ chi phong gì đó, về sau không có nữ nhân nào thích nữa thì sao? Cậu, chuẩn bị lấy gì để bồi thường tôi?”
Tiêu Tử Lăng thật vất vả ổn định lại cái đầu như con lật đật của mình ở dưới đầu ngón tay của Sở Chích Thiên, nghe xong lời này chẳng hề để ý trả lời: “Yên tâm đi, Sở ca. Trên thế giới này có lẽ nam nhân khác còn có thể có khả năng đó, Sở ca anh thì tuyệt đối tuyệt đối sẽ không không có nữ nhân, em chỉ sợ về sau anh bận bịu không rảnh nổi ấy chứ. . .”
Kiếp trước Sở Chích Thiên là một con đại ngựa giống siêu cấp, nữ nhân nhiều đếm không hết, cho dù không có Giang Khinh Ngữ, còn có vô số Hà Khinh Ngữ, Thủy Khinh Ngữ đến chủ động nhào vào lòng, căn bản không cần phát sầu vì chuyện này. Vì vậy sự lo lắng của Sở Chích Thiên căn bản là dư thừa, tạ tội bồi thường các loại căn bản không có khả năng tìm tới cậu.
Vẻ mặt Tiêu Tử Lăng ung dung một mảnh, đối với sự uy Hi*p của Sở Chích Thiên, nửa điểm phản ứng cũng hổng có, vẫn cười đến vô tâm vô phế, điều này làm cho tâm tình Sở Chích Thiên cực độ khó chịu, cái gì gọi là sợ anh bận bịu không rảnh nổi? Coi anh là đại ngựa giống siêu cấp? Phải biết rằng hiện tại anh căn bản không có nữ nhân nào, áp lực của mạt thế phi thường lớn. Tốc độ tiến hóa của tang thi phi thường nhanh, anh thời khắc lo lắng bản thân thoáng thư giãn sẽ không có cách nào bảo hộ được nhóm những đội viên tín nhiệm mình nguyện ý đi theo mình kia, vì vậy chỉ cần có thời gian sẽ bận bịu tu luyện. Tiêu khiển nữ nhân? Anh nào có thời gian rảnh đó a.
Sở Chích Thiên cũng không biết ở kiếp trước của Tiêu Tử Lăng, tang thi tiến hóa còn xa mới nhanh với cường đại như hiện tại, Sở Chích Thiên vẫn luôn dẫn đầu chạy ở phía trước, ngoại trừ sơ kỳ còn có chút áp lực. Áp lực ở trung hậu kỳ gần như là không có, cho nên tuyệt không có cự tuyệt đối với nữ nhân tự động đưa lên cửa, ở trong mắt Sở Chích Thiên của kiếp trước, kết hợp lao động nghỉ ngơi là nhất định cần thiết.
Sở Chích Thiên hừ lạnh một tiếng: “Không ngờ tới Tiểu Lăng vậy mà nghĩ như vậy. . . Sợ tôi về sau bận bịu không rảnh được?! Tuổi còn nhỏ mà đã nghĩ đến mấy chuyện đó, thoạt nhìn thao luyện của tôi đối với cậu vẫn có chút chưa đủ a, để cho cậu còn có nhàn rỗi nghĩ bậy nghĩ bạ.”
Hai tay Sở Chích Thiên nắm vào nhau, khớp xương ngón tay đang vang loạn crack crack, một bộ dáng lập tức thi hành cực hình khiến cho Tiêu Tử Lăng nhanh chóng né đi, trốn xa xa, trong miệng lại không chịu thua nói: “Sở ca, em nói chính là sự thực, chỉ có Sở ca không muốn, không có nữ nhân không muốn leo giường, Sở ca uy vũ!” Nói xong lưu lại một chuỗi tiếng cười dí dỏm liền chạy đi như một trận gió, Tiêu Tử Lăng rất thông minh, chẳng lẽ ở lại để thực sự bị Sở Chích Thiên giáo huấn một trận?
Sở Chích Thiên chỉ có thể lắc đầu thở dài, mật của tên nhóc này càng ngày càng mập, cũng dám đùa giỡn anh. . . Ừm, có một đàn em vô lại cảm giác cũng không tồi (Sở đại nhân, sự dung túng của ngài đối với Tiêu Tử Lăng thực sự đã tới mức độ không hạn cuối rồi). Một mạt ý cười như ẩn như hiện hiện lên ở khóe miệng anh, không nhanh không chậm đi đến phía mục tiêu. Khẳng định Tiêu Tử Lăng sẽ bị xử phạt, bất quá anh không sốt ruột, hòa thượng chạy đâu cũng chạy không ra khỏi chùa, dù sao đến chỗ Cảnh Văn là sẽ có thể bắt được tên nhóc đó.
Bộ tổng chỉ huy, Chân Nhất Long đang báo cáo với Trần Cảnh Văn tổn thất của toàn bộ doanh địa tạo thành bởi trận thi triều lần này cùng với con số nhân viên thương vong cuối cùng.
“Nói như vậy, kỳ thực sức chiến đấu của doanh địa chúng ta đã rất yếu?” Khi Trần Cảnh Văn nghe thấy người thức tỉnh hi sinh vậy mà chiếm tới bốn mươi ba phần trăm, gần như là phân nửa thì đầu mi nhăn gắt gao.
“Ừm, trước mắt thoạt nhìn là như vậy, bất quá qua một chút thời gian thì không nói chắc được.” Chân Nhất Long nghĩ nghĩ sau đó trả lời như thế.
Trần Cảnh Văn nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Chân Nhất Long hy vọng anh có thể giải thích.
“Lần này người bị thương trải qua mười hai tiếng đồng hồ giám sát, ngoại trừ một số rất ít biến thành tang thi, còn có một bộ phận tương đối đã thức tỉnh dị năng, không chỉ như thế, bên đoàn súng trường của chúng ta cũng truyền đến tin tức tốt, nhóm những thiếu niên trải qua chiến đấu còn sống sót cũng có không ít đã bắt đầu thức tỉnh. . .” Chân Nhất Long dừng một chút, đột nhiên cười nói: “Đặc biệt là những thiếu niên phụ trách khu bắc, thức tỉnh nhiều nhất, xem ra chiến đấu của Sở đội trưởng đã kích phát lòng tin của bọn họ rất lớn a.”
Vẻ mặt Trần Cảnh Văn mừng rỡ: “Đây thực sự là tin tức tốt a, khó trách nói tuyệt cảnh dễ khiến nhân loại thức tỉnh nhất, như vậy chúng ta rất nhanh sẽ có thể bổ sung được sức chiến đấu.”
Chân Nhất Long cũng vẻ mặt vui mừng liên tục gật đầu: “Đúng vậy, tổ chiến đấu lại có thể bổ sung nhân viên, áp lực của bọn họ sẽ nhẹ hơn một chút.”
Trần Cảnh Văn gật đầu nói: “Không sai, lần này tổ chiến đấu thương vong thảm trọng, nghe nói đều hỏi Sở ca mượn người.”
Chân Nhất Long thở dài nói: “Không có cách nào, chiến trường ở cửa chính nam là tàn khốc nhất. . .”
Trần Cảnh Văn vừa định trả lời, chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc vang lên ở bên ngoài: “Trần phó đội, Tiêu Tử Lăng đến đây báo danh.”
Trần Cảnh Văn kinh ngạc nói: “Cậu ta thế nào lại tới?”
Chân Nhất Long nghĩ nghĩ không xác định nói: “Có phải Sở đội trưởng đã tới hay không?” Anh biết ngày hôm nay Sở đội trưởng sẽ cùng Trần phó đội trao đổi chi tiết việc thối lui, có phải Tiểu Lăng cũng cùng theo tới hay không?
Trần Cảnh Văn gật gật đầu, cao giọng trả lời: “Vào đi, Tiểu Lăng.”
Ở cửa một khuôn mặt đáng yêu dò xét vào, Tiêu Tử Lăng cười hỏi: “Không quấy rầy Trần phó đội làm việc chứ.”
Trần Cảnh Văn lắc lắc đầu nói: “Vậy thì thực sự không có, Sở ca chưa tới?”
“Tới rồi, ở phía sau.” Tiêu Tử Lăng nhanh chóng vào cửa, sau đó quay đầu lại thập thập thò thò, một bộ dáng vẻ khẩn trương.
Chân Nhất Long hiếu kỳ hỏi: “Thế nào vậy? Em trốn ai đấy?”
“Sở ca đó, không cẩn thận đắc tội đại Boss.” Tiêu Tử Lăng lè đầu lưỡi một chút, đến bây giờ cũng cảm thấy có chút khó tin đối với sự lớn gan của bản thân, khẳng định thần trí cậu lúc đó bị mê muội rồi.
“Cậu lại làm chuyện xấu gì đấy?” Lần này ngay cả Trần Cảnh Văn cũng hiếu kỳ.
“Không có gì, chẳng qua nói một câu. . .” Không đợi Tiêu Tử Lăng nói xong, một thanh âm lạnh lùng thanh lãnh tiếp lời: “Chẳng qua nói tôi là một con đại ngựa giống mà thôi. . .”
Hai người Trần Cảnh Văn Chân Nhất Long nhất thời hít ngược một ngụm khí lạnh, bọn họ thật muốn bổ đầu Tiêu Tử Lăng ra xem xem đến tột cùng là dùng cái gì làm thành, lời nói dũng mãnh như thế cũng dám nói.
Tiêu Tử Lăng phồng hai gò má không phục nói: “Nào có nói như vậy, Sở ca oan uổng người ta.”
Một cái lãnh quang trực tiếp quét qua, sự kháng nghị của Tiêu Tử Lăng thoáng cái không còn, bắt đầu cúi đầu chơi ngón tay. Được rồi, cậu là một tuấn kiệt thức thời, cái cổ còn chưa có cứng rắn như vậy, nếu trốn không được cũng vô lại không xong vậy nhận sai đi.
Sở Chích Thiên thấy Tiêu Tử Lăng rốt cục nhận ra được sai lầm, lúc này mới hừ lạnh một tiếng nói: “Tuy rằng chưa nói rõ như vậy, nhưng ý tứ trong nội tâm chính là như thế, không oan uổng cậu chứ.”
Tiêu Tử Lăng đáng thương hề hề gật gật đầu lại lắc lắc đầu, một bộ dáng cậu có lời muốn nói ngược lại khiến cho Chân Nhất Long bên cạnh có chút không đành lòng. Anh nhanh chóng bênh vực: “Sở đội, có lẽ có hiểu lầm gì đó cũng không chừng a.” Đứa trẻ thuần khiết như thế, chắc hẳn sẽ không nói ra loại lời nói đó đi.
Trần Cảnh Văn phía sau Chân Nhất Long chỉ có thể bất lực đỡ trán, anh đau đầu vì sự nhận thức người không rõ của trợ thủ mình. Quả nhiên Sở Chích Thiên trực tiếp vứt qua một ánh mắt ‘quản tốt thủ hạ của cậu’.
Trần Cảnh Văn chỉ có thể yếu ớt nói: “Nhất Long, chuyện của tổ công kiên, chúng ta không thuận tiện nhúng tay.”
Ánh mắt Chân Nhất Long mê mang nghi hoặc, thế nào lại nhắc quan hệ đến tổ công kiên? Bất quá nếu đầu lĩnh của anh đã nói chuyện, cho dù không rõ thế nào, anh cũng biết không thể nhiều lời.
Sở Chích Thiên đi đến sô pha kia ngồi xuống, chỉ chỉ một góc đối diện: “Đứng!”
Tiêu Tử Lăng lết qua một chút, lại lết qua một chút, rốt cục lết tới điểm Sở Chích Thiên chỉ định.
Trần Cảnh Văn với Chân Nhất Long buồn cười nhìn một màn này, đột nhiên có một loại cảm giác như lão ba đang giáo huấn đứa con.
Bỏ lại một câu ‘nghiêm túc tự kiểm điểm đi’, sau đó Sở Chích Thiên liền không còn để ý tới Tiêu Tử Lăng nữa. Anh nghiêm túc thương lượng với Trần Cảnh Văn hết thảy hạng mục công việc của doanh địa, cùng với công tác chuẩn bị tương quan đến việc thối lui.
Trong lúc đó thường thường có người đến báo cáo công tác với Trần Cảnh Văn, đều sẽ thấy kỳ quái mà xem xét liếc nhìn bóng người không nhúc nhích đứng ở trong góc. . .
Đừng trách những người đó hiếu kỳ, chỉ trách quần áo trên người Tiêu Tử Lăng quá phong cách, tổ công kiên a, địa phương mà người của doanh địa đều hướng tới, đoàn đội mà cường giả tụ tập.
Khi mỗi người đi ra đều là vẻ mặt mê mang nghi hoặc, người của tổ công kiên kia đang làm gì vậy? Hình như là đang bị phạt đứng. . . Trong đầu mọi người hiện ra ý nghĩ này, lập tức bị Ϧóþ diệt. Đó là tổ công kiên a, đoàn đội hội tụ cường giả khắp nơi, cho dù đội trưởng Sở Chích Thiên cũng phải cho những đội viên đó một chút mặt mũi chứ, thế nào sẽ có khả năng phạt đứng. . .
Tiêu Tử Lăng bi ai đứng ở kia, thực sự quá mất mặt! Vì cái răng cậu còn phải ôn lại kiếp sống bị phạt đứng của thời đại nhi đồng? Người nào của tổ công kiên sẽ lăn lộn thành bi thảm như cậu?
Duy nhất đáng được ăn mừng chính là, cậu là úp mặt vô tường, còn chửa có bị người thấy mặt.