Chương 86: Bắc thượng*, lão đại hung như thế tôi không cần!

Tác giả: Nhữ Phu Nhân

* đi lên - di chuyển lên phía bắc.
Cửa chính nam, Trần Cảnh Văn với Đổng Hạo Triết đang chiến hừng hực khí thế, đối thủ của bọn họ như là gặp phải đả kích trọng đại nào đó, đột nhiên tinh thần bắt đầu uể oải, không còn có cái loại khí thế với ý chí chiến đấu tràn đầy như ban đầu nữa.
Đổng Hạo Triết thấy thế vội vã hô to một tiếng: “Cảnh Văn, khẳng định Sở ca đã giải quyết tang thi dẫn đầu, chúng ta cũng gia tăng sức lực đi!”
Trần Cảnh Văn không trả lời, nhưng thế tiến công trong tay lại rõ ràng mãnh liệt hơn. Việc tang thi cấp bốn hướng Sở Chích Thiên mời chiến, cho dù ở cửa chính nam bọn họ cũng có thể cảm thụ được, mà tang thi cấp ba xuất hiện loại trạng thái ủ rũ này, thoạt nhìn chắc hẳn là Sở Chích Thiên đã thắng lợi.
Hai con tang thi cấp ba đột nhiên nhất tề kêu gào một tiếng, gần như đồng thời xoay người bỏ chạy, một màn bất ngờ này khiến cho Trần Cảnh Văn với Đổng Hạo Triết trở tay không kịp, để cho chúng nó thoáng cái thoát khỏi phạm vi công kích của bọn họ.
Đổng Hạo Triết đang muốn đuổi theo, Trần Cảnh Văn nhanh chóng hô: “Hạo Triết, giặc cùng đường chớ đuổi.” Ai biết tang thi cấp ba đó có thể vì mạng sống mà liều ૮ɦếƭ hay không chứ. Thi triều mắt thấy đã sắp kết thúc, vẫn nên cẩn thận một chút thì thỏa đáng hơn.
Đổng Hạo Triết chỉ có thể tiếc nuối nhìn con tang thi cấp ba chiến đấu với anh kia rất nhanh không còn bóng dáng, vốn anh muốn lấy được miếng tinh hạch đó cho Đới Hồng Phi dùng để tiến cấp kìa.
Theo tang thi cấp ba rời đi, đàn tang thi vây kín ở cửa lớn bởi vì không còn tang thi dẫn đầu cũng bắt đầu lui lại tản ra. Không đến một giờ, xung quanh xưởng quân công không còn nhìn thấy một con tang thi nào nữa.
Mọi người đã chiến đấu đến tinh bì lực cạn, khi tiễn bước con tang thi cuối cùng, rốt cục bộc phát ra tiếng hoan hô rung trời. Bọn họ lấy điều này để chúc mừng sự thắng lợi của bản thân. Bọn họ thực sự đã chiến thắng thi triều, trên mặt mỗi người nở ra nụ cười sống sót sau tai nạn. Khi thấy chiến hữu ngã xuống bên người, một mạt bi thương nhàn nhạt đánh vào trong lòng, có lẽ tiếp theo sẽ chính là bản thân. . .
Mạt thế giáng lâm khiến cho mọi người có chút tuyệt vọng, bọn họ còn có thể được cứu sao? Thế giới này còn được cứu sao? Vì sao đến bây giờ không hề nghe thấy thanh âm của quốc gia, không thấy chính phủ ra mặt. Càng không thấy được bộ đội xuất động chứ?
Sau khi Đổng Hạo Triết với Trần Cảnh Văn nhìn theo hết thảy tang thi rời đi, cũng kiên trì không được nữa, trực tiếp tê liệt ngồi xuống. Hai người nhìn nhau cười, cười nhạo sự chật vật của đôi bên.
“Cảnh Văn, không ngờ tới cậu cũng có ngày hôm nay.” Đổng Hạo Triết thấy trên người Trần Cảnh Văn dính đầy nước bùn, không hề có hình tượng mà tê liệt ngồi ở kia, nhịn không được cười trêu, cái tên này chính là người có bệnh sạch sẽ, trên người vĩnh viễn chỉnh lý sạch sẽ chỉnh chỉnh tề tề.
“Hạo Triết. Đừng năm mươi bước cười một trăm bước, cậu cũng không tốt hơn được chỗ nào.” Trần Cảnh Văn chả thấy sao trả lời, bệnh sạch sẽ đúng là anh có, nhưng không phải quá nghiêm trọng, anh cũng sẽ không bất phân trường hợp mà yêu cầu sạch sẽ chỉnh tề.
Trần Cảnh Văn nghỉ ngơi một chút liền bò lên. Chiến đấu đã kết thúc, anh nhất định phải quay về bộ tổng chỉ huy tổ chức công tác xử lý giải quyết tốt hậu quả. Mà Đổng Hạo Triết thì bắt đầu thanh lý chiến quả bên cửa chính nam này, cùng với đúng lúc đưa người bị thương đến chỗ chữa thương hậu cần trị liệu.
Bên Chân Nhất Long lại nghênh đón một vòng bận rộn mới, vốn rất nhiều người mang thương chiến đấu, cũng được đưa trở lại, thoáng cái khiến cho nhân thủ ở chỗ chữa thương bắt đầu eo hẹp.
Buổi tối hắc ám nhất rốt cục đã qua, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất, khu bắc dưới sự dẫn dắt của Sở Chích Thiên, là nơi tiến hành công tác giải quyết tốt hậu quả nhanh nhất. Hiện tại trên cơ bản đã ở vào giai đoạn kết thúc công việc.
Mà chỗ Tiêu Tử Lăng xông cấp bị Sở Chích Thiên vạch thành cấm địa, đám người Lục Vân Đào cùng với khuyển biến dị cấp ba Tiểu Kỳ với Tiểu Tát đã về đơn vị đều cảnh giác canh giữ ở bên người Tiêu Tử Lăng, phòng ngừa người khác không cẩn thận quấy nhiễu cậu.
Lúc này, người Trần Cảnh Văn phái tới tìm đến Sở Chích Thiên, nói có chuyện gấp thương lượng, mời anh lập tức quay về bộ tổng chỉ huy một lần. Sở Chích Thiên không làm sao được. Đành phải rời đi một chút, trước khi đi anh kêu Lục Vân Đào mật thiết chú ý, có tình hình gì thì lập tức thông tri cho anh.
Sở Chích Thiên trở lại bộ tổng chỉ huy, lúc này ban chỉ huy thập phần rối ren, tất cả mọi người đều bận rộn vì công tác giải quyết tốt hậu quả. Sở Chích Thiên đi đến bên cạnh Trần Cảnh Văn đang vẻ mặt nghiêm túc tựa lên bàn trà xem nguyên tấm địa đồ Trung Quốc, thấp giọng hỏi: “Phát sinh chuyện gì?”
Trần Cảnh Văn nghe thấy thanh âm của Sở Chích Thiên, vội vã ngẩng đầu nói: “Sở ca tới rồi, lần này có một tin tức đặc biệt xấu.”
“Nga?” Sở Chích Thiên ngồi xuống trên một sô pha khác, chờ đợi Trần Cảnh Văn nói cho anh tin tức xấu kia.
“Ban nãy nhận được tin tức của chính phủ mới, lần thi triều này khiến cho không ít khu triệt để trở thành thành ૮ɦếƭ, hiện tại bọn họ đã công bố danh sách thành ૮ɦếƭ, cùng với các căn cứ lớn mà chính phủ với quân đội cộng đồng thành lập, hy vọng người sống sót của mỗi một địa phương đi đến đó.” Trần Cảnh Văn nói tin tức mới nhất cho Sở Chích Thiên.
“Chính phủ mới?” Khóe miệng Sở Chích Thiên lộ ra một mạt châm chọc, “Hiện tại bọn họ cũng đã ra mặt, thật không dễ dàng a.”
“Hình như người lãnh đạo của chính phủ trước đây gặp phải bất hạnh trong lần mạt thế này, vì vậy lần này một lần nữa chọn ra người lãnh đạo mới, nên có chút chậm trễ. . .” Trần Cảnh Văn giải thích.
“Sợ rằng không phải chọn mà là tranh quyền máu tanh đi.” Sở Chích Thiên nói trúng phóc, bằng không thế nào có thể đến bây giờ mới có tin tức của chính phủ phát ra, những chính khách còn sống kia, không nghĩ nhanh chóng cứu viện như thế nào, trái lại cắm đầu vào trong tranh quyền đoạt lợi, nếu như dựa vào bọn họ, người trong nước mới thực sự đã không còn cách cứu.
Mạt thế giáng lâm, ngoại trừ người lãnh đạo của khu cá biệt ra mặt dẫn đầu tổ chức tự cứu, nơi khác cơ bản đều là hành vi tự phát tự cứu của người sống sót, tỷ như bọn họ, tỷ như mấy thế lực quanh đây.
Trần Cảnh Văn có chút xấu hổ, không biết trả lời thế nào thì tốt, bên trong đó đến tột cùng là chuyện thế nào, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.
“Quân đội có tin tức gì?” Sở Chích Thiên tiếp tục hỏi.
Trần Cảnh Văn trả lời: “Ý kiến của chính phủ mới với quân đội đã đạt thành nhất trí, thế nhưng bởi vì bản thân quân đội vào lúc mới bắt đầu mạt thế đã bị thương nghiêm trọng, không có biện pháp tổ chức hành động cứu viện hữu hiệu, vì vậy. . .”
“Vì vậy hết thảy còn phải dựa vào bản thân. . .” Sở Chích Thiên nhàn nhạt tiếp lời, không cần phải nói anh cũng biết khẳng định là câu này.
“Điều này cũng là không có biện pháp, nghe nói vài quân khu đã bị diệt toàn quân, toàn bộ rơi vào tay giặc.” Trần Cảnh Văn vẫn giải thích một chút cho quân đội.
“Chỉ cần có quan hệ thì ai cũng thu vào, mấy quân khu rơi vào tay giặc là rất bình thường.” Sở Chích Thiên tuyệt không kinh ngạc, anh biết rõ có một số quân đội bất kể thực lực hay là quân kỷ đều trở nên rất không xong, thậm chí có một số quân khu đã thối nát đến trong rễ rồi, a miêu a cẩu bùn nhão các loại gì đó chỉ cần bên trên có người, trên vai đã có thể thêm được vài dấu gạch mấy dấu sao, người có năng lực chân chính chỉ có thể phấn đấu ở địa phương gian khổ nhất, hoặc là chiến đấu ở tuyến đầu.
“Quân khu còn có thể giữ được, sợ rằng là ở bắc bộ đi.” Sở Chích Thiên nói khẳng định.
Mặt Trần Cảnh Văn âm trầm gật đầu. Mấy quân khu ở bắc bộ đều bảo tồn lại được hoàn hảo, trái lại phía nam bọn họ lại không có mấy quân khu lớn còn sống sót: “Ngoại trừ quân khu Nam Đô, quân khu Hoàn Đông vẫn còn tốt, nơi khác. . .” Liên tục lắc đầu. Nhớ trước đây quân phí của quân khu nam bộ chính là chiếm toàn bộ bảy thành của quân phí, trước đây Trần gia bọn họ đã vì nơi đó mà làm không ít công tác. . . Đáng tiếc bị một đám cặn bã thối nát bên trên làm hỏng.
“Cậu tìm tôi đến chỉ là nói mấy chuyện này?” Sở Chích Thiên nhếch mi, mấy tin tức này chờ lát nữa nói cũng không sao. Vì sao vội như thế?
“Không phải, mà là kế tiếp chúng ta chuẩn bị làm sao giờ.” Trần Cảnh Văn vội vã nói.
“Có vấn đề gì?” Sở Chích Thiên nghe ra trong lời của Trần Cảnh Văn có chuyện.
“Trong danh sách thành ૮ɦếƭ có Thân Thành.” Lời nói của Trần Cảnh Văn rất trầm trọng.
“Ngoại trừ chúng ta, những doanh địa khác đều không may mắn tránh khỏi?” Sắc mặt Sở Chích Thiên ngưng trọng.
“Trong điện đài vô tuyến nói như vậy, tôi đã phái vài người đi mấy doanh địa gần chúng ta nhất, mấy địa phương đó hỗn độn một mảnh, ngoại trừ người sống sót cực cá biệt may mắn sống sót, cơ bản đã toàn quân bị diệt.” Câu trả lời của Trần Cảnh Văn xác định nghi vấn của Sở Chích Thiên.
“Có phải bọn họ căn bản không hề chống lại. Trực tiếp từ bỏ người sống sót bình thường mà chạy hay không?” Sở Chích Thiên tuyệt không tin sự thực đơn giản như vậy.
“Theo những người sống sót trả lời, thì đúng như vậy.” Trần Cảnh Văn thở dài một hơi, vì thế giới mạt thế không có tính người này mà thở dài.
“Nói cách khác ngoại trừ chúng ta, cơ bản không còn có doanh địa khác.” Lúc này Sở Chích Thiên cũng nhìn tấm địa đồ trên bàn trà, bắt đầu suy nghĩ tương lai của bọn họ.
“Đúng vậy. Chỉ dựa vào chúng ta thì không có biện pháp chống lại cả tòa thành thị tang thi.” Lời nói của Trần Cảnh Văn đã rất rõ ràng, ai cũng không biết thi triều tiếp theo sẽ là lúc nào, nếu đến một lần nữa, chỉ dựa vào những người như bọn họ căn bản không có khả năng chống lại thi triều tụ tập đủ tang thi của toàn thành, vì vậy anh kiến nghị nhanh chóng rút lui khỏi Thân Thành.
“Vậy cậu nói xem, chuẩn bị đi nơi nào?” Sở Chích Thiên tuyệt không trả lời có đồng ý hay không, trái lại hỏi thăm an bài kế tiếp của Trần Cảnh Văn.
“Căn cứ Nam Đô của quân khu Nam Đô.” Trong những căn cứ được công bố, Nam Đô cách bọn họ gần nhất, hơn nữa có Trần gia bọn họ, tin tưởng căn cứ Nam Đô sẽ không cự tuyệt, Trần Cảnh Văn chỉ vào vòng tròn mà anh vẽ trên bản đồ.
Sở Chích Thiên nghĩ nghĩ, sau cùng lắc lắc đầu cự tuyệt: “Không ổn! Khống chế quân khu Nam Đô chính là Bành gia.” Bành gia rất cường thế, không cho phép có thanh âm bất đồng, mà Sở Chích Thiên tuyệt không phải một người ăn nhờ ở đậu.
Hoàn Đông tuyệt đối không có khả năng đi, nơi đó là quân khu mang tính khu vực, rất bài ngoại. Xem ra chỉ có thể bắc thượng. Trần Cảnh Văn hỏi ngược lại: “Bắc thượng?”
Sở Chích Thiên đứng lên, nhìn xuống địa đồ, đường nhìn của anh nhìn chằm chằm trên một điểm nào đó ở phương bắc, suy tư một lúc lâu, sau cùng rốt cục đập một quyền lên trên điểm đó: “Không sai, chính là bắc thượng!”
Trần Cảnh Văn thấy được điểm mà Sở Chích Thiên đánh tới, ánh mắt mạnh co rụt lại, là nơi đó sao? Quả nhiên là một địa phương tốt, bất quá dọc đường sẽ không thoải mái a!
“Vậy người sống sót bình thường của doanh địa thì làm sao?” Trần Cảnh Văn nghĩ đến con đường kế tiếp quá xa xôi, mang nhiều người sống sót bình thường như vậy lên đường sẽ rất nguy hiểm.
“Nói cho bọn họ sự thật, chúng ta muốn bắc thượng, không muốn theo chúng ta, chúng ta tiễn bọn họ đến căn cứ Nam Đô gần nhất.” Sở Chích Thiên tuyệt không ngại người theo anh là nhiều hay ít, anh chỉ cần làm không thẹn với lương tâm là được.
“Ừm, tôi đã biết.” Trần Cảnh Văn biết nên làm như thế nào.
Lúc này, một trận tiếng sói tru kịch liệt đột nhiên vang lên ở khu bắc, Sở Chích Thiên trực tiếp bỏ lại một câu liền biến mất: “Khu bắc có việc, tôi đi.”
Trần Cảnh Văn còn chưa phản ứng lại, Sở Chích Thiên đã biến mất ngay trước mắt, Sở Chích Thiên bởi vì nóng ruột, liền sử dụng kỹ năng thuấn di rời khỏi bộ tổng chỉ huy.
Trần Cảnh Văn nhìn địa phương Sở Chích Thiên biến mất, hơi híp mắt nói nhỏ: “Một dị năng thức tỉnh khác sao? Sở ca quả nhiên giấu đủ sâu. . .”
Sở Chích Thiên không đến vài giây đã chạy tới khu bắc, thấy Lục Vân Đào lo lắng một mảnh, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Năng lượng trong cơ thể Tiểu Lăng đột nhiên bạo động lên, không biết phát sinh chuyện gì.” Lục Vân Đào thấy Sở Chích Thiên đã tới, vội vàng nói chuyện đã xảy ra cho Sở Chích Thiên.
Sở Chích Thiên nhanh chóng tiến lên, một ngón tay dò xét về phía Tiêu Tử Lăng, phát hiện năng lượng trong cơ thể vậy mà còn khổng lồ hơn mấy lần so với lúc anh rời đi. Anh kinh nghi tự nói: “Thế nào năng lượng lại vô duyên vô cớ khổng lồ lên? Cho dù hấp thu năng lượng cũng không nhanh như vậy a. . . Chẳng lẽ cậu ta lại hấp thu thêm một tinh hạch?” Thanh Tâm Thuật là thuật tu tiên, sự huyền bí trong đó ngay cả Sở Chích Thiên cũng nhìn không thấu.
Tiêu Tử Lăng một chút cũng không cảm tri được đối với chuyện xung quanh, cậu chỉ cảm thấy thân thể của bản thân sắp nổ tung, năng lượng khổng lồ tìm không được một cửa phát tiết, cậu chỉ có thể để cho những năng lượng đó đi trùng kích lá chắn cấp hai, bởi vì cậu nghĩ không ra còn có phương pháp nào có thể đuổi những năng lượng không nghe lời kia ra khỏi thân thể.
Chính khi cậu cảm thấy thân thể của bản thân sắp bị no nổ, đột nhiên một luồng năng lượng cường đại tuôn vào từ sau lưng, ngăn chặn năng lượng bạo động, luồng năng lượng đó rất cẩn thận hướng dẫn luồng năng lượng trong thân thể va chạm có mục tiêu vào một điểm nào đó của lá chắn, một lần lại một lần, rốt cục tầng lá chắn kia đã trở nên chẳng còn kiên cố nữa, Tiêu Tử Lăng vui vẻ trong lòng, lần này được cứu rồi!
Luồng năng lượng kia kiên trì chỉ dẫn hơn mười lần, khi cảm giác thấy tầng lá chắn kia trở nên thập phần yếu đuối, nó đột nhiên cắp lấy hết thảy năng lượng thượng vàng hạ cám trong thân thể cùng nhau hung ác độc địa va chạm một điểm kia. Chợt nghe thấy phốc một tiếng, lá chắn tựa như bị đâm rách, hết thảy năng lượng đã có nơi về, thân thể Tiêu Tử Lăng vốn no đến mức thập phần khó chịu, thoáng cái trở nên dễ chịu hơn, cả người ấm áp dào dạt lên, tinh thần lại càng rung lên.
Cậu đột phá cấp ba thành công rồi! Một luồng mừng như điên nảy lên trong lòng.
Lúc này, cậu phát hiện phạm vi tinh thần lực vốn chỉ có thể nội thị đã được mở rộng, vậy mà có thể thấy được cự ly trên dưới mười mét xung quanh thân thể, cậu thấy được Sở Chích Thiên đang ngồi phía sau cậu, hai tay chống phía sau lưng cậu, đang khai thông kỳ kinh bát mạch cho cậu.
Tiêu Tử Lăng đột nhiên cảm thấy viền mắt ươn ướt, tâm tình ấm áp một mảnh. Kiếp trước vẫn luôn cô độc một mình chiến đấu, mỗi ngày đối mặt áp lực sinh tồn nhưng không có ai để có thể bộc bạch dựa vào, loại cô đơn đó mỗi một đêm đều cắn ngược tâm cậu. Mà hiện tại cậu đã theo được một lão đại đáng tin, ở thời điểm nguy hiểm nhất, lão đại không để ý an nguy của anh mà giúp mình đột phá (nếu như hỗ trợ đột phá thất bại, cũng sẽ gặp phải phản phệ, nghiêm trọng sẽ khiến dị năng mất đi khống chế. . . Vì vậy người bình thường đều không muốn giúp người khác đột phá).
Trước đây Tiêu Tử Lăng chỉ là vì an ổn sống sót ở mạt thế, cho nên đối tốt với Sở Chích Thiên đều là có chứa tính mục đích, có chút ít ý tứ lợi dụng. Nhưng hiện tại, nhận được sự thật tình đối đãi như vậy của Sở Chích Thiên, cậu lại thế nào không cảm động? Tiêu Tử Lăng quyết định cậu phải chân chính xem Sở Chích Thiên là lão đại của bản thân. . .
“Tỉnh rồi? Tiêu Tử Lăng, cậu là tên ngu ngốc ngu xuẩn nhất, vô tri nhất, không thể nói lý nhất mà tôi đã thấy. . . Tôi rất muốn mở đầu cậu ra xem xem bên trong đến tột cùng mọc cái gì?” Tiêu Tử Lăng vứa thanh tỉnh Sở Chích Thiên đã biết, anh thu hồi tay đặt phía sau Tiêu Tử Lăng, ngón trỏ tay phải hung hăng gõ đầu Tiêu Tử Lăng, liên tiếp lời nói không tốt che trời lấp đất đánh tới.
Liền thấy Tiêu Tử Lăng bất lực ôm đầu mình chạy trốn thục mạng xung quanh, trong miệng lớn tiếng cầu xin tha thứ: “Sở ca, đừng gõ nữa. . . Buông tha em đi, lần sau, lần sau em không dám nữa. . .” Một câu nhận lỗi là có thể vãn hồi? Sở Chích Thiên căn bản không đồng ý, vì vậy hình phạt thân thể của Tiêu Tử Lăng còn đang trong tiến hành.
Mấy người Lục Vân Đào canh giữ ở xung quanh thấy một màn như vậy, nhịn không được cười ra tiếng, sự mệt mỏi của một buổi tối dường như cũng biến mất không còn.
Tiêu Tử Lăng chạy trốn cầu xin tha thứ bi thiết trong lòng: “Tôi muốn thu hồi lời nói vừa rồi, Sở Chích Thiên rất tốt với tôi chỗ nào? Cái gì cảm động cái gì thật tình đều là giả. . . Lão đại hung như thế đánh ૮ɦếƭ tôi cũng không cần, hổng có nhân quyền a!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc