Có lẽ là chuyện mà Sở Chích Thiên hứa hẹn quá có lực mê hoặc, Tiêu Tử Lăng bắt đầu ghét bỏ Sở Chích Thiên vẽ sơ đồ xưởng quân công quá chậm, sau khi nhịn lần thứ bốn mươi, rốt cục không chịu nổi nữa, một phen lấy qua giấy 乃út trong tay Sở Chích Thiên, trực tiếp tựa lên trên mặt đất xi măng thoạt nhìn còn tương đối sạch sẽ nào đó, nhất nhất phục chế toàn bộ phân bố đồ mà Linh Nhãn biểu hiện.
Trong mắt Sở Chích Thiên ẩn tàng ý cười, nhìn vẻ mặt chuyên chú của Tiêu Tử Lăng, ở phía sau lưng lặng lẽ làm một thủ thế thắng lợi. Ừm! Ở cùng tên nhóc này, chung quy sẽ nổi tính trẻ con, muốn làm chút chuyện xấu. . . Được rồi, ban nãy khi mình vẽ bản đồ, hình như. . . đích xác. . . cố ý chậm một chút.
Rất nhanh, Tiêu Tử Lăng đã vẽ xong bản đồ, cậu bò lên, vỗ bụi trên người sạch sẽ, sau đó cười đưa bản đồ cho Sở Chích Thiên: “Sở ca, sơ đồ mặt bằng chỉnh thể của toàn bộ xưởng quân công đã chuẩn bị xong, hiện tại có phải hay không. . .”
Sở Chích Thiên như cười như không, một tay niết bản vẽ lắc lắc: “Nhớ người nào đó từng nói qua, sau khi mở Linh Nhãn vẽ bản đồ rất trắc trở. . .”
Tiêu Tử Lăng sửng sốt, sơ suất rồi, bản thân để sớm đi căn cứ dưới đất, vậy mà đã quên chuyện này. Trước đây cậu là vì muốn chỉnh Sở Chích Thiên, mới nói dối như vậy.
Mắt to tròn trượt trượt chuyển một chút, Tiêu Tử Lăng một tay gãi ót của mình, trên mặt lộ ra nụ cười ngại ngùng nói: “Lần trước phải làm phiền Sở ca vẽ bản đồ, trở lại đã cảm thấy bản thân rất vô dụng nga, vì vậy vẫn luôn luyện tập mở Linh Nhãn học vẽ bản đồ, hiện tại cuối cùng cũng có chút hiệu quả, vốn còn muốn luyện tốt mới cho Sở ca anh một kinh hỉ đây. . .”
Biểu tình của Tiêu Tử Lăng là hồn nhiên, khẩn thiết, ở trong mắt người khác chính là một đứa trẻ thuần phác sống sờ sờ, cái loại ngượng ngùng sau khi chưa làm tốt một việc đã bị phát hiện đó đập vào mặt mà đến, khiến người ta không khỏi cảm thán, đây thực sự là một đứa trẻ tốt chân thành a.
Khóe miệng Sở Chích Thiên nhịn không được co giật hai cái, câm nín. Còn kinh hỉ nữa chứ, tên nhóc này chỉ biết giả vô tội nhất, quả nhiên da mặt dày đến mức tận cùng chính là một loại cường đại.
Tiêu Tử Lăng tiếp tục cười ngu, làm bộ bản thân nhìn không thấy sự khinh bỉ trong mắt Sở Chích Thiên.
Sở Chích Thiên lắc lắc đầu, trực tiếp cốc đầu cậu một cái làm nghiêm phạt, nói: “Tên nhóc nhà cậu, chỉ biết lười biếng chơi xấu.”
Tiêu Tử Lăng vuốt đầu, vẻ mặt đau khổ, một bộ biểu tình anh đã sớm biết cần gì phải vạch trần em, khiến cho Sở Chích Thiên phì cười không thôi.
Lần nữa vỗ vỗ đầu Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên cười mắng: “Đừng làm bộ nữa, đi theo tôi!”
Tiêu Tử Lăng vừa nghe, lập tức lon ton đuổi theo, cậu biết hiện tại là muốn đi đến căn cứ dưới đất thần bí. Quả nhiên, Sở Chích Thiên chuyển mấy vòng, đi qua vài tòa nhà lầu, rốt cục ở trước cửa một kho hàng rất không thu hút, ngừng lại.
“Tiểu Lăng, cậu nhìn xem bên trong có tang thi tồn tại hay không?” Sở Chích Thiên quay đầu bàn giao, Tiêu Tử Lăng nhanh chóng mở ra Linh Nhãn, phát hiện trong kho hàng có hai con tang thi mặc quần áo lao động của nhà xưởng đang du đãng qua lại ở bên trong: “Sở ca, có hai con tang thi.”
“Vị trí!”
“Một con ở chỗ bốn mét phía trên bên phải cửa chính, còn một con ở trong góc bên trái trên cùng.” Tiêu Tử Lăng rất nhanh báo ra cự ly thực tế.
Sở Chích Thiên nắm được phân bố của tang thi bên trong, lúc này mới tiến lên cuồng ấn một trận trên nút ấn cửa kho hàng, chợt nghe thấy “Tách” một tiếng, khóa bên trong thoáng cái buông lỏng ra.
“May mắn, thiết bị phát điện của căn cứ vẫn còn hoạt động.” Sở Chích Thiên lặng lẽ nói, ngữ khí mang theo may mắn, không cần bạo lực phá cửa thì sẽ không gây chú ý, điều này rất có chỗ tốt đối với hành động của bọn họ, Sở Chích Thiên còn chưa hy vọng căn cứ bí mật này hiện tại đã bị phát hiện.
Sở Chích Thiên tỏ ý Tiêu Tử Lăng trốn ở một bên, bản thân thì mở mạnh cửa kho hàng ra, trực tiếp xông vào. Tiêu Tử Lăng còn tưởng rằng sẽ phát ra tiếng vang, không ngờ tới sau khi Sở Chích Thiên đi vào vậy mà lặng yên không tiếng động. Dưới trạng thái Linh Nhãn, cậu thấy sau khi Sở Chích Thiên đi vào liền trực tiếp sử dụng kỹ năng không gian Cấm Không, trực tiếp giam cầm hai con tang thi lại, sau đó liền vung tay lên, đầu tang thi trực tiếp bị hư hóa, hai con tang thi không đầu lúc này mới chậm rãi ngã xuống, trong nháy mắt nện xuống đất, Sở Chích Thiên hơi hơi dùng chân nâng nâng, để cho hai con tang thi lặng yên không tiếng động rơi xuống đất.
Sở Chích Thiên nhỏ giọng kêu Tiêu Tử Lăng đi vào, Tiêu Tử Lăng lập tức theo vào.
Sở Chích Thiên đi đến một góc kho hàng, anh bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu đồ án trên mặt đất, rốt cục ở gần sát góc ước chừng trên dưới 2 mét, mới ngừng lại.
Khi anh vạch sàn nhà ra lộ ra một tay cầm, Tiêu Tử Lăng biết đây là chìa khoá mở ra căn cứ dưới đất. Quả nhiên Sở Chích Thiên chuyển xoay tròn tay cầm về phía trái, ở góc ngược lại, xuất hiện một lỗ động nhỏ trên dưới một mét vuông.
Sở Chích Thiên lộ ra nụ cười, xem ra trình tự mở cửa viết trên tư liệu còn chưa bị thay đổi, phải biết rằng loại căn cứ này, mỗi mười ngày, sẽ đổi một loại phương thức ra vào, may mắn lúc đó khi thu được tư liệu thì mạt thế đã giáng lâm, căn cứ này còn chưa kịp đổi mới.
Hai người đi đến cửa động thoáng nhìn, phát hiện có một cầu thang vuông góc trực tiếp đi xuống, bởi vì vấn đề ánh sáng, không thấy được động này sâu bao nhiêu.
Sở Chích Thiên không chần chừ, trực tiếp từ cửa động đạp cầu thang vuông góc đi xuống.
Tiêu Tử Lăng theo Sở Chích Thiên đi xuống, leo ở trong một vùng tối đen khoảng chừng thời gian ba bốn phút, rốt cục cảm giác thấy bản thân đã đạp lên trên mặt đất.
Tiêu Tử Lăng kinh ngạc nói: “Không ngờ tới sâu như vậy, chắc hẳn có bốn năm mươi mét đi.”
Sở Chích Thiên lắc đầu: “Chính xác mà nói hẳn là chiều sâu sáu mươi mét.”
Tiêu Tử Lăng bởi vì mở ra Linh Nhãn, tuy rằng tối đen một mảnh, lại vẫn có thể nhìn ra được đường nét vị trí đại khái của địa phương hiện tại. Bất quá cậu vẫn tương đối lo lắng: “Sở ca, không có ánh sáng chúng ta đi vào thế nào?”
“Có biện pháp!” Sở Chích Thiên cũng không che giấu, anh trực tiếp sờ soạng ở trên vách tường.
“Sở ca tìm cái gì? Linh Nhãn của em hiện tại có thể nhìn ra được đường nét, có lẽ có thể giúp được một chút.” Tiêu Tử Lăng hiếu kỳ.
“Vậy quá tốt rồi, cậu giúp tôi xem xem trên vách tường có một cái đèn tường hay không.” Sở Chích Thiên vừa nghe, nhanh chóng phân phó, lần này mình không cần bò loạn sờ loạn như thằn lằn nữa rồi.
“Sở ca lui về phía sau một bước, trực tiếp đưa tay, đúng, chính là ở đó.” Dưới sự gợi ý của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên thoáng cái đã tìm được đèn tường, anh cầm đèn tường, đột nhiên dùng sức kéo xuống.
Vốn luồng lực mạnh này khẳng định sẽ trực tiếp kéo đèn tường rơi xuống, không ngờ tới đèn tường chỉ miễn cưỡng bị kéo xuống một bậc, vốn độ cao một tay, biến thành độ cao nửa tay. Mà theo việc này, đột nhiên thông đạo thoáng cái sáng đèn lên. Mà cánh cửa bọn họ xuống, đột nhiên khép lại.
Hai người Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng bị ngọn đèn lóe sáng làm cho hoa mắt, vô ý thức nhắm mắt lại, lại lập tức tỉnh ngộ lại, nhắm mắt ở địa phương không biết đó là cách làm ngu xuẩn nhất.
Hai người nhất thời mở to hai mắt, lúc này, một thông đạo dài chừng mấy chục mét hoàn toàn hiện ra ở trước mặt hai người. Trên trần, hết thảy đèn đều sáng, thấy trong thông đạo đã tích một tầng bụi dày dày, đã biết căn cứ này quả nhiên không còn người sống sót nào.
Sắc mặt Sở Chích Thiên nghiêm túc lên, anh thấp giọng nói câu cẩn thận, liền một mình đi vào thông đạo, lưu lại một cái lại một cái vết chân rõ ràng.
Tiêu Tử Lăng cũng không dám chạy loạn, cậu cẩn thận giẫm lên vết chân của Sở Chích Thiên đi theo phía sau Sở Chích Thiên.
Lúc này hai người tới đầu cùng cửa thông đạo, nghênh đón vẫn là một cánh cửa lớn bằng sắt đóng chặt. Tiêu Tử Lăng vô ý thức dùng Linh Nhãn kiểm tra hoàn cảnh bên trong, sau đó quay đầu nhìn phía Sở Chích Thiên nói: “Bên trong vẫn là hai con tang thi, địa hình là một gian phòng gần mười mét vuông.”
Sở Chích Thiên chờ đợi chính là điều này, anh gật gật đầu, lần nữa ấn loạn một trận trên nút ấn mật mã phía trên khóa cửa, cửa đột nhiên tự động mở ra.
Hai con tang thi bên trong nghe thấy động tĩnh bên này, nhất tề quay đầu lại, vẻ mặt phẫn nộ rống giận về phía Sở Chích Thiên.
Từ sau khi cửa mà bọn họ xuống được khép lại, hành động của Sở Chích Thiên liền lớn mật hơn rất nhiều. Lúc này tang thi rống giận cũng không khiến cho anh nhanh chóng đi lên giải quyết, tuyệt nhiên bất đồng với hành động cấm tiếng vang lúc mới bắt đầu.