Chương 51: Hung thủ? Đến tột cùng là cái gì?

Tác giả: Nhữ Phu Nhân

Sáng sớm, mặt trời lờ mờ vừa mới nhô lên nơi đường chân trời, một tiểu đội mười người liền xuất hiện nơi đất trống trước cửa tiệm hạt giống khu Đồng Tề.
Hai người Sở Chích Thiên, Trần Cảnh Văn đang kiên trì chờ đợi kết quả mà thành viên tiểu đội đi điều tra. Lần này bởi vì có thứ không biết xuất hiện, thì không thể thiếu Trần Cảnh Văn tri thức uyên bác, vì vậy Đổng Hạo Triết chỉ có thể tọa trấn đại bản doanh.
Cửa nhà cũ mở rộng, đại viện bên trong vừa nhìn là thấy hết. Nơi góc tường có một cây tùng cứng cáp hữu lực trở ngại bước chân, cây chuối tây rơi rụng lá khô, dây trường xuân héo rũ chỉ còn lại dây mây rậm rạp bò đầy bức tường có chút niên đại, tường có mấy chỗ đã đổ nát chịu không nổi, lộ ra mấy lỗ thủng, rõ ràng có thể thấy được gạch màu than chì.
Mà bắt mắt nhất chính là vết máu đỏ nâu đã khô có thể thấy được khắp nơi trên mặt đất, Tiêu Tử Lăng đứng ở cửa đều có thể ngửi thấy được mùi máu tươi nồng đậm.
Người của tiểu đội là hôm kia ૮ɦếƭ ở nơi đây, theo lý mùi máu tươi hẳn sẽ rất nhạt, thoạt nhìn mấy ngày nay, nơi đây có không ít người ૮ɦếƭ.
Tiêu Tử Lăng âm thầm cảnh giác lên, nơi đây đã bẻ cánh không ít người thức tỉnh, không biết trong những người đó có trên cấp hai hay không đây? Tiêu Tử Lăng biết rõ năng lực của bản thân trước mắt tương đương với người thức tỉnh cấp hai. Cậu cẩn thận thận trọng không tiến vào nhà cũ, mà dẫn theo hai đội viên đi theo cậu lui trở lại.
Tiêu Tử Lăng đi đến bên người Sở Chích Thiên, thấp giọng nói: “Sở ca, Trần phó đội, trong viện nồng đậm mùi máu tươi, sợ rằng mấy ngày nay người ૮ɦếƭ ở chỗ này không phải số ít. Bởi vì tình huống bất minh, em không dẫn đội đi vào điều tra.”
Sở Chích Thiên gật gật đầu, liền kêu Tiêu Tử Lăng đứng ở một bên chờ người khác trở về.
Trần Cảnh Văn nghe xong lời nói của Tiêu Tử Lăng biểu tình có chút ngưng trọng: “Xem ra sân viện này là một cái bẫy. . .”
Rất nhanh, Chân Nhất Long mang theo hai đội viên cũng đã trở về, anh lắc lắc đầu với Sở Chích Thiên cùng Trần Cảnh Văn, biểu thị chỗ anh không có chút thu hoạch.
Đới Hồng Phi dẫn dắt một đội viên trở về sau cùng, trên mặt anh mang theo một tia vui sướng nói: “Sở ca, Trần phó đội, hạt giống trong tiệm đích xác đều đã không còn thấy, bất quá tôi kiểm tra tỉ mỉ nhà kho, ngược lại để cho tôi phát hiện được một số nơi dị thường, bất quá Sở ca với Trần phó đội phải tự mình đi xem xem, xem có phải hữu dụng hay không.”
Trần Cảnh Văn nghe vậy giương mắt nhìn Sở Chích Thiên, chờ đợi quyết định của anh.
Sở Chích Thiên gật gật đầu nói: “Có dị thường là tốt rồi, chúng ta cùng đi xem xem.”
Nói xong liền mang theo mọi người đi thẳng đến nhà kho của tiệm hạt giống.
Trong nhà kho, Đới Hồng Phi chỉ vào một lỗ động nhỏ lớn cỡ miệng bát sâu không thấy đáy ở trong góc nói: “Sở ca, Trần phó đội, mấy cậu xem nơi này có lỗ này, còn có nơi đây, nơi đây.” Đới Hồng Phi đi mấy góc, chỉ ra cho mọi người phát hiện của anh.
Trần Cảnh Văn đột nhiên đánh một cái 乃úng tay, trong miệng nói nhỏ một tiếng: “Thủy Long Thuẫn!”
Theo một tiếng này, một tầng dòng nước có thể thấy được cấp tốc quấn lấy toàn thân Trần Cảnh Văn, Trần Cảnh Văn làm xong công tác phòng bị lúc này mới cẩn thận tới gần, chậm rãi vươn một tay sờ cửa lỗ.
Tiếp theo lại quát khẽ một tiếng: “Thủy Long Bạo!” Chỉ thấy bàn tay sờ cửa lỗ của Trần Cảnh Văn đột nhiên bao trùm lấy cửa lỗ, bọn Tiêu Tử Lăng chỉ nghe thấy một dòng nước cấp tốc nhảy vào trong lỗ, do dòng nước dồn dập, cho dù che lại cửa lỗ, vẫn có vài cột nước từ trong khe ngón tay Trần Cảnh Văn bắn mạnh ra, xông đến trên người Trần Cảnh Văn, lại bị thủy thuẫn trên người anh cản lại.
Thời gian đại khái qua ba phút, Trần Cảnh Văn mới dời tay đi, ngoại trừ những giọt nước bắn tung tóe ra, nhìn vào trong lỗ vẫn là sâu không thấy đáy, dường như những dòng nước ban nãy là hư huyễn, không tồn tại.
“Cảnh Văn, cậu nhường ra chút!” Sở Chích Thiên thấy thế lập tức nói.
Trần Cảnh Văn nhanh chóng tránh ra, một tiếng “Điện Vũ”, theo sát mà đến là một đạo thiểm điện bay múa bay ra từ ngón tay Sở Chích Thiên, trực tiếp chui vào trong lỗ.
Hồi lâu, vẫn không có bất kỳ phản ứng gì!
Đới Hồng Phi gãi gãi đầu, nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ chỉ là hang chuột?”
“Không phải!” Trần Cảnh Văn nói như đinh đóng cột, “Cửa lỗ không có bất kỳ cọng lông nào, không có vết cào, vì vậy không phải các loại động vật như chuột, cửa lỗ cũng không ướƭ áƭ trơn bóng, tuy rằng rất sâu cũng rất khô ráo, thoạt nhìn cửa lỗ là dạng hình tròn, nhưng thận trọng nhận rõ có thể thấy được có góc có cạnh, đồng thời chất đất thô ráp, vì vậy bài trừ động vật loại bò sát.”
“Vậy đến tột cùng lỗ này là cái gì làm ra?” Đới Hồng Phi mê mang, động vật có thể đào lỗ đều đã bị bài trừ, vậy còn có thứ gì có thể đào lỗ? Hơn nữa còn đào lỗ sâu như vậy?
Chân Nhất Long biết trước mắt cửa lỗ không có gì nguy hiểm, liền trực tiếp ngồi xổm xuống bắt đầu nghiên cứu, anh lấy ra từ trong lòng một tấm giấy, cẩn thận so sánh với cửa lỗ, rất nhanh anh quay đầu lại lớn tiếng nói: “Tôi nghĩ tôi đã tìm được hung thủ chân chính Gi*t hại đội viên của chúng ta.”
Lời nói của Chân Nhất Long khiến cho tinh thần của mọi người rung lên, nhất tề nhìn chăm chú vào anh chờ đợi giải thích nghi hoặc.
“Hình dạng cửa lỗ hoàn toàn nhất trí với vết thương ở bộ vị yếu hại của ba đội viên của chúng ta.” Chân Nhất Long một bên nói một bên lật tờ giấy trắng trong tay ra cho mọi người xem, chỉ thấy trên tờ giấy trắng miêu tả rõ ràng ba đồ án hình tròn kích cỡ không đồng nhất.
“Đây là do tôi dựa theo vết thương vẽ lại, ngoại trừ kích cỡ có chút khác biệt, còn lại góc cạnh hoàn toàn phù hợp.” Chân Nhất Long chỉ vào ba đồ án kia nói tiếp.
Mọi người thận trọng so sánh đối chiếu, quả thế.
“Như vậy xem ra, đó khẳng định là một loại sinh vật.” Trần Cảnh Văn cau mày, tuy rằng tìm ra một chút đầu mối, nhưng vẫn sương mù dày đặc nặng nề, trong những sinh vật đã được biết không có thứ cùng loại với thứ này.
Mọi người lần nữa rơi vào khốn cảnh tư duy, mỗi người quấn quýt vạn phần.
Kỳ thực Tiêu Tử Lăng vừa nhìn thấy cửa lỗ kia, trong lòng đã ẩn ẩn hoài nghi là thứ đó. Lại nghe thấy lời nói của Trần Cảnh Văn với Chân Nhất Long, cậu càng thêm xác định không sai.
Chỗ khủng bố ở trung hậu kỳ của ngày diệt vong -- vương giả của loài thực vật tiến hóa, có được Dụς ∀ọηg ăn thịt, công kích có thể kéo dài vô hạn có mặt khắp nơi -- thực vật loại dây mây.
Mà cây thực vật loại dây mây tiến hóa thành công đó, khả nghi nhất chính là dây trường xuân dường như đã héo rũ bò đầy tường trong nhà cũ.
Tiêu Tử Lăng không đành lòng nhìn mọi người vì thế mà hao tổn tinh thần, cậu cúi đầu trầm tư theo một chút, đột nhiên ai nha một tiếng, trên mặt có một loại biểu tình đốn ngộ.
Mọi người bị tiếng kinh hô của Tiêu Tử Lăng làm bừng tỉnh, nhất tề quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng vội vã nói: “Sở ca, Trần phó đội, em nghe nói mấy ngày hôm trước, phát hiện động vật tiến hóa? Nghe nói cũng có dị năng.”
Sở Chích Thiên gật đầu nói: “Không sai, là một con chó săn canh kho hàng, không ngờ tới đã tiến hóa, có thể phun ra hỏa diễm. Bất quá, con chó săn đó khôi phục hung tính của dã thú, có ý thức công kích cường liệt đối với nhân loại, vì an toàn, tôi đã xử lý rồi.”
Tiêu Tử Lăng đột nhiên cười dí dỏm: “Nếu động vật có thể tiến hóa, như vậy có phải thực vật cũng có thể hay không a? Em hoài nghi cửa lỗ này là do thực vật tiến hóa lưu lại, cũng chỉ có thực vật mới cảm thấy hứng thú với hạt giống đều cùng là thực vật. Bất quá đây chỉ là phỏng đoán nhất thời của em, không biết đáng tin hay không.”
Lời nói của Tiêu Tử Lăng mở rộng không gian suy tư của mọi người, Trần Cảnh Văn biểu thị khẳng định đầu tiên: “Tiểu Lăng nói không sai, đường nhìn của chúng ta không thể chỉ giới hạn trong tang thi với động vật, có lẽ thực vật cũng là kẻ địch của chúng ta.”
Biểu tình Sở Chích Thiên trầm trọng, anh hiểu rõ chuyện này đại biểu điều gì, điều kiện sinh tồn của nhân loại lại càng thêm gian khổ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc