Thời gian trôi qua, năm thứ mười từ khi ngày diệt vong bắt đầu, tang thi đã bị người thức tỉnh thanh lý gần như sạch sẽ, chỉ có một số ít thành ૮ɦếƭ bởi vì cấp bậc tang thi quá cao, vì vậy người thức tỉnh tạm thời không có cách nào qua thanh lý. Bất quá người thức tỉnh tuyệt không bỏ mặc, mà gắt gao phong tỏa chúng nó trong một số thành ૮ɦếƭ đó, không cho chúng nó có cơ hội đi ra nguy hại xã hội nhân loại dần dần phồn vinh.
Đương nhiên, những người thức tỉnh đều hy vọng triệt để giải quyết tang thi, bọn họ chờ đợi về sau sau khi cường đại hơn sẽ tiến hành xử lý đối với những thành ૮ɦếƭ đó.
Mà sinh vật biến dị ngoại trừ một số dịu ngoan còn ở lại xã hội nhân loại, một số bạo ngược, tính công kích mười phần khác, hoặc bị thanh lý, hoặc bị đuổi vào núi sâu rừng già, vì vậy trên thế giới, xuất hiện mười đại tuyệt địa, sáu đại hung cốc, ba đại tử đàm, cùng với những địa phương khiến cho người thức tỉnh sợ hãi khác. Sinh vật biến dị với nhân loại hình thành một sự cân đối kỳ diệu, đôi bên bảo vệ địa bàn của mình, không vượt biên liều mình ta ૮ɦếƭ mi sống nữa.
Dưới tình huống như vậy, nhân loại có sinh hoạt an ổn tạm thời, thói xấu của bọn họ lần nữa xuất hiện, bắt đầu vì lợi ích, địa bàn mà tự Gi*t lẫn nhau, đôi bên tranh đấu, toàn bộ thế giới bắt đầu tiến vào thời đại quần hùng tranh bá, mà lúc này, căn cứ Lăng Thiên đột ngột vùng lên, trật tự chỉnh hợp căn cứ liên minh của bọn họ, bắt đầu chinh chiến thiên hạ.
Mười năm sau đó, Sở Chích Thiên dùng thủ đoạn thiết huyết chấn nhi*p thiên hạ, rốt cục khống chế được toàn bộ Long Quốc ở trong tay, vì vậy hình thức ban đầu của thế giới mới xuất hiện. Mà lúc này, Sở Chích Thiên công bố phương pháp tu luyện thức tỉnh dị năng, vì vậy, toàn bộ Long Quốc tiến vào thời đại dị năng đại bùng nổ, nhất cử trở thành quốc gia cường đại nhất trên thế giới.
Khi tất cả mọi người cho rằng Sở Chích Thiên sẽ tiếp tục bước chân của mình, bắt đầu chinh chiến thế giới, anh ta đột nhiên dừng bước chân, bắt đầu bế quan. Mà tình hình chân thực lại là. . .
Thủ đô Lăng Thiên Thành - trung tâm quốc vụ của thế giới mới, toàn thân Sở Tiểu Thất không ngừng tỏa ra hàn khí nhanh chóng đi về phía mục tiêu nào đó, cậu ta đã hai mươi lăm tuổi lại vẫn là bộ dáng mười năm trước, tuy rằng vẻ mặt hàn khí, nhưng bộ dáng ấu trĩ kia. . . Thấy thế nào cũng đáng yêu thế đó. Loại chuyện trái với định luật thời gian này khiến cho mỗi người đều rất hiếu kỳ, bọn họ không rõ vì sao thời gian tựa như bị dừng lại ở trên người Tiểu Thất.
Kỳ thực có lén mở đánh cược, đều đang đặt thái tử gia của bọn họ lúc nào có thể phá vỡ được chú ngữ thời gian, thoáng cái trưởng thành, bất quá mười năm trôi qua. . . Sở Tiểu Thất vẫn là bộ dáng mười năm trước kia, điều này làm cho tất cả mọi người cảm thấy, tính khả năng bọn họ nhìn thấy được thái tử gia lớn lên hình như có chút xa xa không hẹn.
Bất quá sở dĩ ngày hôm nay Tiểu Thất hàn khí nặng như vậy, ngược lại không phải bởi vì khuôn mặt không bao giờ lớn của cậu ta. Dù sao đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, cậu ta không quen cũng đã quen, hơn nữa phía sau cậu ta còn có một tiểu đậu đinh còn nhỏ hơn so với cậu ta tồn tại, tên đó mười năm nay không chỉ mặt ngoài bất biến, ngay cả chiều cao cũng chưa từng biến hóa. Đồng dạng không lớn, Tiểu Thất nghĩ tình cảnh của bản thân đã tốt hơn nhiều so với Tiểu Cửu kia. Ít nhất chiều cao của cậu vẫn dài ra a. . .
Tiểu Cửu, vốn không họ, bởi vì tên nhóc đó không nhớ được, vì vậy Tiểu Thất rất rộng lượng để cho nhóc ta cũng họ Sở như cậu, dù sao họ của cậu cũng là có được với giá rẻ. Về phần tên của nhóc ta, đương nhiên là Tiểu Thất đặt. Nói đến chuyện này, Tiểu Thất rất có ý kiến đối với cái tên Tiểu Thất của mình. Chẳng qua chờ khi cậu hiểu được đề xuất ý kiến phản đối, đã không có cách nào sửa lại, bởi vì Sở Chích Thiên người giám hộ trên danh nghĩa của cậu đã sớm thành một thê nô, hết thảy đều lấy lời bà xã để định đoạt (Đây là một danh từ mà Tiểu Thất học được trên quyển sách nào đó, Tiểu Thất cho rằng rất thích hợp Sở Chích Thiên).
Mà Tiêu Tử Lăng đặt tên cho cậu thì cười tủm tỉm đầy mặt phản đối, nguyên nhân là anh ta gọi đã quen, không muốn nhớ tên mới. Xem đi, cách nói không chịu trách nhiệm bao nhiêu a. Tiểu Thất chỉ có thể rưng rưng nhận (chính yếu là cậu đánh không lại Sở Chích Thiên, người đánh không lại thì không có quyền lợi đề xuất yêu cầu). Vì vậy sau khi Tiểu Cửu lon ton theo cậu quay về căn cứ Lăng Thiên, cậu liền ác liệt đặt cho Tiểu Cửu cái tên Tiểu Cửu. Hừ, nếu cậu là chữ số, như vậy người đi theo cậu đương nhiên cũng nhất định phải là chữ số, muốn mất mặt thì cùng nhau mất. (cái nhà này đặt tên toàn số lẻ 1 5 7 9, có mỗi số 3 là tiểu tam (kẻ thứ ba chen chân) là không có xài thôi =)))))
Sự thực chứng minh, bọn nó quả nhiên cùng nhau mất mặt, sau đó bọn nó liền chưa từng lớn lên. . .
Đương nhiên Tiểu Thất vốn đã tự mang hàn khí, nhưng ngày hôm nay hàn khí so với trước đây, còn nặng hơn rất nhiều, bởi vì, tiểu bất điểm theo đuôi phía sau Tiểu Thất lại chọc cậu, Tiểu Cửu từ khi theo Tiểu Thất tới căn cứ Lăng Thiên, liền chưa từng cho Tiểu Thất một ngày an ổn.
“Tôi đã nói với cậu rồi, không nên tiếp tục theo tôi.” Mặt khối băng của Tiểu Thất rốt cục vỡ tan, nhịn không được quay đầu rống giận. Vì sao ᴆụng tới Tiểu Cửu, sự bình tĩnh mà cậu khổ tâm tu luyện gần hai mươi năm liền không còn nữa chứ.
Tiểu Cửu dường như bị tiếng rống giận dữ của Tiểu Thất làm cho kinh hách, cây kem vốn còn đang được liếm rất hăng say cứ như vậy cạch một cái bị cắn mất một đoạn, sau đó. . .
“Huoa!!! Mất. . . một đoạn!” Tiếng khóc đinh tai nhức óc khiến cho ót Tiểu Thất giật giật: “Câm miệng!”
Đôi con ngươi màu đỏ đáng thương hề hề nhìn Tiểu Thất, khiến cho Tiểu Thất nhịn không được day day huyệt thái dương: “Khóc cái gì, không phải đều bị cậu ăn rồi sao? Chẳng qua là ăn sớm ăn muộn mà thôi.”
Tiểu Cửu nghĩ nghĩ phát hiện Tiểu Thất nói rất đúng, vì vậy lộ ra hàm răng trắng noãn, cho Tiểu Thất một nụ cười thật to, tuy rằng khuôn mặt đó thực sự có chút tái nhợt, tuy rằng cặp mắt màu đỏ kia có chút quái dị, thế nhưng, ૮ɦếƭ tiệt vì sao đáng yêu như vậy chứ. Tiểu Thất cảm thấy tâm lý của mình khẳng định xuất hiện vấn đề, cậu nhất định phải tìm Tiêu Tử Lăng hỏi một chút cậu tới cùng là làm sao.
Cậu xoay người chuẩn bị rời đi, liền phát hiện cậu không động đậy được, đai lưng quần của cậu bị Tiểu Cửu dùng tay kéo lại: “Buông tay!”
Mặt Tiểu Thất đỏ, thiếu chút nữa quần của cậu đã bị Tiểu Cửu lột xuống, cảnh xuân lộ hết đó là khẳng định. Cái vật nhỏ đáng hận này, phải biết rằng cậu từ khi còn nhỏ thì chưa từng lõa ௱ôЛƓ bao giờ, mà ban nãy thiếu chút nữa cậu đã phải ôn lại kỷ niệm xưa.
“Thiết Thiết!” Tay Tiểu Cửu túm rất chặt, ngược lại cũng không phải cố ý túm đai lưng quần, chẳng qua chiều cao nhóc ta vươn tay tới, trùng hợp vừa vặn túm ngay vị trí đó.
“Là Thất Thất! Nga, không, cậu nên kêu tôi Tiểu Thất ca!” Tiểu Thất đột nhiên phát hiện cậu bị Tiểu Cửu này làm choáng váng rồi.
“Thiết ~ Thiết!” Tiểu Cửu liếm liếm cây kem, nghĩ nghĩ, lại mở miệng, nhóc ta xác thực rất muốn phát âm rõ ràng, đáng tiếc thất bại.
“Đừng Thiết Thiết nữa, tới cùng cậu muốn làm gì?” Tiểu Thất câm nín, cậu phát hiện sau khi tiểu bất điểm này tới, sự đạm mạc của cậu sự lãnh tĩnh của cậu đang từng chút biến mất.
“Thiết Thiết đi.” Tiểu Cửu dường như có cản trở đối với phát âm từ ‘thất’.
“Tôi đi chỗ Tiểu Lăng, cậu đi làm gì.” Tiểu Thất rất không vui, có một Sở Chích Thiên tranh Tiểu Lăng với cậu đã khiến cho cậu áp lực nặng nề rồi, chẳng lẽ tiểu bất điểm này cũng muốn chen một chân hay sao?
“Thiết Thiết đi, tớ cũng đi!” Tiểu Cửu tuyệt không biết tâm lý quấn quýt của Tiểu Thất, nhóc ta đợi năm năm ở thành ૮ɦếƭ, không đợi được người kia lại đợi được Tiểu Thất, hơn nữa hai người đánh ngang sức ngang tài, điều này làm cho Tiểu Cửu trực tiếp xem Tiểu Thất là người bạn tốt nhất của mình, không cần Tiểu Thất nói gì, liền kiên định theo cậu tới căn cứ Lăng Thiên, sau đó vừa ở chính là N năm, cũng dây dưa với Tiểu Thất N năm, được rồi, Tiểu Cửu là một đứa trẻ tốt, nhóc ta chính là thích hương vị của Thất Thất, có cảm giác của người kia, để cho nhóc ta rất an tâm.
“Tùy cậu!” Tiểu Thất bị làm cho tức giận nói, cậu không biết giọng điệu thần thái lúc này, không hề khác biệt với Sở Chích Thiên khi đối mặt Tiêu Tử Lăng giở trò chơi xấu trước đây, quả nhiên không hổ là cha con, phản ứng đối đãi với việc không giỏi ứng phó đều không khác bao nhiêu.
Tiểu Cửu lần nữa đưa lên một khuôn mặt cười to, cứ như vậy Tiểu Thất vẫn giống như trước, đối kháng không biết là bao nhiêu lần thế này, lần nữa lấy việc cậu thỏa hiệp cáo chung.
Bọn họ đi tới cửa Tử Lăng Cung, từ khi Sở Chích Thiên nhất thống thiên hạ, anh với Tiêu Tử Lăng liền tới nơi đây sống, đương nhiên, đây trên danh nghĩa là nơi ở của Sở Chích Thiên, bất quá trong lòng cao tầng Lăng Thiên đều biết rõ đây là tổ tình yêu của lão đại, trông cái tên kia đặt trắng trợn cỡ nào a, còn kém không công khai báo cho mọi người biết. Đáng tiếc sau mạt thế, dường như tư duy của mọi người không rộng như thời đại bình an, thế mà không phát hiện ẩn ý giấu trong cái tên đó, điều này khiến cho những cao tầng từ tâm tính xem kịch vui lúc đầu trở nên thập phần suy sụp. (tên của Tử Lăng là 子陵, còn Tử Lăng cung là紫凌, viết khác nhau nhưng đọc y chang =))))
Vì sao, cao tầng hưng phấn chuyện này như vậy chứ, cái này phải nói đến sau mạt thế thực sự quá ít trò giải trí, vì vậy loại buôn dưa lê, đồn đãi tám nhảm này xuất hiện rất khiến cho bọn họ kích động, dù sao đó cũng là tiêu khiển đúng không.
Tiểu Thất dẫn theo Tiểu Cửu mới tới cửa, liền phát hiện Đổng Hạo Triết mang vẻ mặt nghiêm túc đứng ở kia, mà xung quanh thế mà có vô số minh vệ, ám vệ đương nhiên cũng có, tự nhận là ẩn núp rất tốt trong một số góc ૮ɦếƭ. Không chỉ như thế, ngay cả bọn Đới Hồng Phi Tần Thượng Phong cũng có mặt, ngoại trừ Trần Cảnh Văn nhất định phải khống chế toàn bộ Long Quốc không thể rời khỏi cương vị công tác, gần như toàn thành viên cao tầng còn lại đều đã ra hết a.
“Phát sinh chuyện gì?” Tiểu Thất hổn hển nói. Vừa nhìn tràng diện này đã biết lại xảy ra việc lớn, chẳng lẽ lão ba nhà mình lại lừa Tiểu Lăng bỏ trốn sao? Hừ, có phải bọn họ bỏ trốn nghiện luôn rồi hay không? Trong một năm cứ muốn làm vài lần cho cậu? Phải biết rằng bọn họ vừa chạy như thế, toàn bộ công tác đều phải do cậu làm, cậu cũng không muốn mỗi ngày công tác mười tám giờ a, phải biết rằng cậu thích nhất chính là ngủ, như vậy tuyệt đối là một loại giày vò.
“Là Tiểu Thất a, Tiểu Lăng chuẩn bị trùng kích cấp mười, Sở ca đang canh giữ, vì phòng ngừa xảy ra ngoài ý muốn, bọn chú phong tỏa nơi đây.” Đổng Hạo Triết cười giải thích một chút, nhưng khó che giấu được sự khẩn trương.
Cấp mười là một cấp bậc cần thiết ngộ tính cùng vận khí, có người cho dù vất vả cả đời cũng không thể vào được cấp bậc này, đương nhiên xác suất thất bại khi tiến vào cấp mười rất cao, trước mắt người tiến vào được cấp mười ít lại càng ít, người thành công tiến cấp được công bố đối ngoại ngoại trừ Sở Chích Thiên cũng chỉ có nữ đế Võ Chiếu.
Tiểu Thất nhìn nhìn Tử Lăng Cung vắng vẻ không tiếng động bên trong, khóe miệng nhịn không được giật giật, cậu thực sự rất muốn nói với Đổng Hạo Triết, kỳ thực không cần như lâm đại địch như thế, hiện tại khẳng định hai người kia đang ở trong Tử Phủ thần bí, cho dù nơi đây bọn họ náo loạn long trời lở đất thế nào, cũng không ảnh hưởng được hai người bọn họ.
Bất quá, đây là bí mật của ba người bọn cậu, Tiểu Thất chỉ có thể trầm mặc. Cậu rơi lệ đầy mặt âm thầm tính toán, sử dụng những bảo hộ này phải tốn bao nhiêu tinh hạch a. . . Có phải vốn liếng để lấy bà xã của cậu sẽ mất đi một chút hay không?
Đại kết cục, ký ức chân thực (hạ)
Trên giường lớn bạch ngọc trong Tử Phủ, hai thân thể trần trụi đang gắt gao quấn lấy nhau, tiếng ՐêՈ Րỉ tràn ngập tình dục, cùng với tiếng ‘xung phong xông trận’ vang triệt toàn bộ Tử Phủ.
Giữa trán Tiêu Tử Lăng đều là tình dục, thế nhưng vẻ mặt lại vẫn còn giãy dụa, cậu thật vất vả mới tìm về được chút thần trí trong bể dục ngập đầu, cắn răng nói: “Tôi, a. . . đến, thăng cấp mười, không phải. . . vì. . . chuyện này.” ૮ɦếƭ tiệt, cậu vốn muốn im lặng bế quan a, vì sao lại biến thành hoan ái ở trên giường với Sở Chích Thiên chứ, đáng thương cho cái thắt lưng của bộ xương già cậu, còn phải bị ép buộc vận động một phen, thỏa mãn con dã thú không biết như thế nào là thỏa mãn bên trên.
Thân dưới Sở Chích Thiên hung hăng đưa đẩy, liền nghe thấy tiếng ՐêՈ Րỉ Tiêu Tử Lăng thốt ra, cho dù Tiêu Tử Lăng không cam nguyện đầy mặt, nhưng vẫn bị động tác của anh chọc động tình, trầm luân dưới thân anh, điều này làm cho Sở Chích Thiên rất thỏa mãn. Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn da thịt trắng noãn tinh tế khiến cho anh mê muội dưới thân, phủ lên một đóa lại một đóa hoa diễm lệ, thì thầm nói: “Tiểu Lăng, anh là đang giúp em, song tu càng có hiệu quả hơn so với bế quan.”
Tiêu Tử Lăng bị lời nói của Sở Chích Thiên chọc giận, cậu co rút mạnh bí đạo đang bao lấy cự vật của Sở Chích Thiên, cắn nó, khiến cho nó nhất thời không động đậy được. Cậu không ngờ tới loại động tác này khiến cho thân thể cậu càng mẫn cảm, tình dục càng tràn đầy, cậu dùng sức cắn răng nuốt vào tiếng ՐêՈ Րỉ xông tới yết hầu, cố nén sự vui thích cường liệt truyền đến từ thân thể, hổn hển một hơi nói hết lời mình muốn nói: “Khốn nạn, tôi xông cấp! Chú ý cảm ngộ, cơ hội, anh làm như vậy, tôi cảm ngộ cái ௱ôЛƓ, còn có gì mà cơ hội?” Cậu thật không biết bỏ qua cơ hội lần này, cậu còn có thể có cơ hội nói ra đoạn lời dài như vậy được nữa hay không.
Tiêu Tử Lăng nghĩ tới đây liền hối hận, sớm biết lão đại nhà mình ôm loại ý nghĩ cầm thú này, thì không nên đồng ý anh ta theo vào mỹ kỳ danh là canh giữ, thực tế là vì thỏa mãn Dụς ∀ọηg của anh ta, tên khốn nạn đáng ૮ɦếƭ này. . .
Biết Tiêu Tử Lăng thực sự tức giận, Sở Chích Thiên dừng tình sự kịch liệt, thấp giọng trấn an: “Kỳ thực thăng cấp chú ý chính là thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông, mà em với anh hiện tại đang làm những chuyện phù hợp thiên đạo, vì vậy, Tiểu Lăng, em đừng cố nén loại cảm giác này, chuyện gì cũng đừng nghĩ, cùng đầu nhập vào với anh, anh tin tưởng lần này thăng cấp không có vấn đề gì nhiều.” Nói xong, Sở Chích Thiên lần nữa bắt đầu luật động, làm cho lời nói còn muốn phản bác của Tiêu Tử Lăng nhất thời dừng trong yết hầu, chỉ có thể hóa thành một tiếng ՐêՈ Րỉ.
Lăn mẹ anh đi chứ phù hợp thiên đạo. Hai nam nhân làm loại chuyện này còn có thể phù hợp thiên đạo? Lừa quỷ đi! Tuy rằng Tiêu Tử Lăng rất bất mãn, nhưng thân thể cậu lại như lời Sở Chích Thiên nói, đã sa vào trong sự vui thích mà Sở Chích Thiên dành cho. Kỳ thực, miệng Tiêu Tử Lăng nói không cam lòng không muốn dường như thập phần bất mãn, nhưng thân thể cậu lại thành thực biểu hiện sự bức thiết của cậu, gắt gao quấn quít lấy đối phương, thập phần phối hợp nâng ௱ôЛƓ thẳng lưng, để cho Sở Chích Thiên vào càng sâu. Cậu vô cùng hưởng thụ trận tình sự say sưa lâm li này.
Tiêu Tử Lăng không biết lần này cấp mười của cậu có thể có điều đột phá hay không, nhưng cậu biết rõ, lần này cậu khẳng định lại sẽ bị lão đại nhà cậu làm đến ngất xỉu, bất quá loại kết quả này cậu đã sớm quen, bởi vì cậu chưa từng một lần chống đỡ được đến cuối cùng khi ở trên giường. Có đôi khi cậu sẽ nghĩ loạn, có phải cấp bậc luôn theo sát sau Sở Chích Thiên của cậu đã cứu cậu một mạng hay không? Bởi vì cấp bậc cao để cho sức chống cự với lực khôi phục của bản thân cậu rõ ràng cao hơn người khác. Cộng thêm năng lực tự lành của Thanh Tâm Thuật, mới để cho cậu mỗi lần đều sống sót được ở dưới thân Sở Chích Thiên?
Quả nhiên, dưới điều kiện bản thân được trời ưu ái của Sở Chích Thiên, cộng thêm kỹ năng cao siêu của anh ta, khi Tiêu Tử Lăng cảm thấy linh hồn của mình đã lần nữa bị đánh bay đi, cậu tựa hồ nghe thấy Sở Chích Thiên ghé vào lỗ tai cậu hỏi một câu.
Cậu nỗ lực mở mắt, lại thấy không rõ cảnh trước mắt, cảm thấy trước mắt chỉ có một vùng sáng trắng.
“Tiểu Lăng, biết vì sao căn cứ gọi là Lăng Thiên không?” Là câu này sao? Vì sao phải hỏi một câu buồn chán này, đáp án này tất cả mọi người đều biết, không phải là ý ‘lăng giá vu thiên’ sao (ngự trị trên cả trời)? Hùng tâm tráng chí của lão đại nhà mình, cho dù là trời cũng phải bị đạp ở dưới chân anh ta. Loại vấn đề mọi người đều biết này thế mà lấy ra hỏi cậu, quá vũ nhục chỉ số thông minh của cậu rồi. Cho dù Tiêu Tử Lăng đang trong lúc ngu ngơ, cũng nhịn không được cười nhạt.
“Lăng Thiên không phải là ý mà mọi người cho rằng, kỳ thực lúc đó, anh muốn nói cho em, chỉ có Tiêu Tử Lăng em mới có thể ngự trị Sở Chích Thiên anh, không sai, chỉ có em mới có thể ngự trị anh, người yêu của anh, anh chỉ thần phục em. . .”
Lời nói của Sở Chích Thiên khiến cho tâm thần Tiêu Tử Lăng rung động kịch liệt, cậu kinh ngạc, trăm triệu không ngờ tới căn cứ Lăng Thiên thế mà là ý này, chẳng lẽ bắt đầu từ lúc đó, Sở Chích Thiên đã có tâm tư với cậu? Thiệt cho anh ta giả bộ giống như vậy, một bộ đại ca đàn em. Trong lòng Tiêu Tử Lăng lặng yên dâng lên một luồng vị ngọt, sự hoài nghi cùng cố kỵ vốn ẩn tàng trong nội tâm lặng yên biến mất. Không đợi Tiêu Tử Lăng phục hồi tinh thần lại, chợt nghe thấy lá chắn cấp mười của mình xuất hiện tiếng nổ tung thanh thúy.
Đây chẳng lẽ chính là cảm ngộ? Cơ hội? Lá chắn cấp mười vẫn luôn ràng buộc cậu kỳ thực là cảm tình của cậu đối với Sở Chích Thiên sao?
Hiện thực đã không còn cho phép Tiêu Tử Lăng ngẫm nghĩ, năng lượng vốn đình trệ hồi lâu trong cơ thể thế mà lần nữa nổi sóng. Lúc này Tiêu Tử Lăng dường như không cảm nhận được hoan ái gì nữa, chỉ còn lại một vùng không linh, cậu nghe thấy Sở Chích Thiên ngửa mặt lên trời điên cuồng gầm một tiếng, cảm nhận thấy hết thảy ái dục của Sở Chích Thiên đều phóng thích trong cơ thể cậu, thấy Sở Chích Thiên nhắm hai mắt thở hồng hộc ngã lên trên người cậu.
Mà lúc này, linh khí trong toàn bộ Tử Phủ bắt đầu bạo động, như vòng xoáy tuôn về phía gian phòng mà Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng hoan ái, bầu trời trên giường lớn bạch ngọc hình thành từng luồng bão gió xoáy hình phễu.
Những năng lượng này điên cuồng tuôn về phía hai người Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng, bị thân thể hai người nhanh chóng hấp thu, bởi vì hai người đồng thời rơi vào cuồng hoan cực hạn, hai người hiện tại vẫn trong tôi có anh, trong anh có tôi. Những năng lượng này mượn nơi hai người chặt chẽ kết hợp, nhanh chóng hình thành một vòng lại một vòng tuần hoàn trong cơ thể hai người.
Năng lượng trong cơ thể hai người đang gia tăng, trở nên càng thêm thuần hậu hào hùng, Sở Chích Thiên bởi vì đã qua cấp mười, không gian có thể thu nạp năng lượng trong cơ thể còn rất nhiều, vì vậy trong cơ thể Sở Chích Thiên tuyệt không sản sinh biến hóa quá lớn. Qua cấp mười, muốn thăng cấp nữa, phải cần nhiều hơn gấp hai ba lần tổng các cấp bậc trước đây, tuy rằng Sở Chích Thiên sẽ không trực tiếp thăng cấp, nhưng cũng để cho anh từ cấp mười cao cấp nhảy trở thành cấp mười đỉnh cấp, bắt đầu có cơ hội chạm đến được cầu thang cấp mười một.
Mà trong cơ thể Tiêu Tử Lăng lại là biến hóa nghiêng trời lệch đất, lá chắn vốn giam cầm cậu bắt đầu xuất hiện vô số vết rạn, Tiêu Tử Lăng dường như có thể nghe thấy bên tai thỉnh thoảng lại truyền đến thanh âm nổ tung của lá chắn. Đương nhiên, Tiêu Tử Lăng không biết đây có phải ảo giác của cậu hay không, thế nhưng cậu rất khẳng định, lá chắn của cậu, chỉ cần cậu không ngừng hấp thu năng lượng đến, cuối cùng sẽ bị đánh vỡ.
Trong cơ thể Tiêu Tử Lăng hấp thu năng lượng càng lúc càng nhanh, mà Sở Chích Thiên làm người vận tải năng lượng, cũng chuyển vận càng ngày càng nhiều. Cuối cùng cả người Tiêu Tử Lăng chấn động, lá chắn cấp mười rốt cục vỡ tan, cấp mười! Nước chảy thành sông!
Không đợi Tiêu Tử Lăng hài lòng, biến đổi lớn lần nữa phát sinh, cậu chỉ cảm thấy mắt phải nóng rực đau đớn, dường như đang hút ra thứ gì, thống khổ này dường như rất dài, cũng dường như chỉ trong nháy mắt. Liền thấy hai đường ánh sáng trắng bay vụt ra từ trong mắt phải. Một cái thẳng tắp, đột ngột chui vào mi tâm Tiêu Tử Lăng. Mà cái còn lại thì quen đường quen lối bay về phía Sở Chích Thiên, biến vào trong mi tâm của anh.
Hai người chỉ cảm thấy trong óc đau đớn một trận, đợi phần tin tức đó thấm vào, bọn họ phát hiện có thêm một phần ký ức vốn không tồn tại. Hai người nhanh chóng xem lướt qua, biểu cảm khác nhau. Sở Chích Thiên ngây ngẩn cả người tại chỗ, anh ngơ ngác nhìn Tiêu Tử Lăng dưới thân. Trăm triệu không ngờ đến, kiếp trước anh thế mà dây dưa với Tiểu Lăng sâu như thế.
Mà Tiêu Tử Lăng thu được phần ký ức này, mặt thoáng cái đen, trong mắt hiện lên một vẻ phẫn nộ, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đánh qua một bạt tai.
“Chát!” Tiếng bạt tai này rất vang dội, cũng chứng minh Tiêu Tử Lăng thực sự rất phẫn nộ, cũng rất căm hận Sở Chích Thiên.
Sở Chích Thiên chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Tiêu Tử Lăng lửa giận đầy mặt, cười khổ nói: “Đừng nóng giận, kiếp trước là anh quá cặn bã, nhưng kiếp này anh tuyệt đối sẽ không.”
Đã biết bi kịch của anh với Tiểu Lăng kiếp trước, trong lòng Sở Chích Thiên ẩn ẩn đau đớn, anh rất cảm tạ bản thân kiếp trước có thể liều mình đưa Tiểu Lăng về quá khứ. Bằng không sẽ không có bọn anh hiện tại, anh có thể cảm nhận được bản thân kia sau khi mất đi Tiểu Lăng bi thương thống khổ như thế nào. Nếu không có dã vọng nghịch thiên sửa mệnh, nghĩ chắc anh đã sớm cùng đi theo Tiểu Lăng kiếp trước rồi.
Lửa giận của Tiêu Tử Lăng chậm rãi được thu liễm, giữa trán chợt lóe qua sự đau thương, cậu rốt cục bình tĩnh trở lại, nghiêm túc nhìn Sở Chích Thiên nửa khuôn mặt đã sưng đỏ, thản nhiên nói: “Cái tát ban nãy là đánh cho tôi của kiếp trước, tuy rằng hiện tại anh có chút oan, bất quá đó chung quy cũng là anh.” Nghĩ chắc Sở Chích Thiên cũng biết điều đó, vì vậy anh ta mới không né tránh, cũng không dùng dị năng phòng hộ chữa thương.
Sở Chích Thiên sờ sờ mặt bị đánh nóng hừng hực của mình, áy náy nói: “Đó là tất nhiên, dù sao vẫn là lỗi của anh, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, không phải đều là Sở Chích Thiên anh sao.”
Tiêu Tử Lăng liếc Sở Chích Thiên một cái nói: “Coi như anh thức thời.” Nếu như dám tìm lý do trốn tránh trách nhiệm, khẳng định cậu sẽ không để cho Sở Chích Thiên nhẹ nhàng qua cửa ải như vậy.
Tuy rằng Sở Chích Thiên cảm nhận thấy Tiêu Tử Lăng không còn phẫn nộ như trước nữa, nhưng vẫn cẩn cẩn thận thận hỏi: “Em, không hận anh sao?”
“Kiếp trước? Kiếp này?” Tiêu Tử Lăng trầm mặc một chút nói, “Kiếp này, anh đối với tôi rất tốt, vì sao tôi phải hận anh? Mà kiếp trước, anh thật sự đã thương tổn tôi, ngay từ đầu tôi cũng rất hận anh, nhưng trong thời gian 60 năm, tuy rằng tôi biến thành linh hồn thể, nhưng tôi vẫn có thể thấy được hết thảy những điều anh làm, tôi thấy được sự sám hối của anh đối với tôi, cũng thấy được sự thâm tình của anh, vì nghịch thiên sửa mệnh, anh kiếp trước không tiếc hồn phi phách tán, luân phiên thi triển cấm thuật, đưa tôi về quá khứ, anh như vậy, hận không được.”
Đúng vậy, cậu thế nào nỡ hận anh? Tiêu Tử Lăng rất rõ ràng, cậu yêu Sở Chích Thiên, hai đời đều yêu anh, cho dù Sở Chích Thiên kiếp trước đối đãi cậu như thế, cậu vẫn mất đi tâm của mình. Tiêu Tử Lăng khẳng định Sở Chích Thiên chính là kiếp nạn đã định trước trong vận mệnh của cậu, cậu trốn cũng trốn không thoát.
Có lẽ là đau lòng, có lẽ là bi thương, có lẽ còn có chút vui sướng, nước mắt của Tiêu Tử Lăng không tiếng động trượt xuống từ trong viền mắt, chọc cho Sở Chích Thiên ở bên cạnh liên tục an ủi, thấy Sở Chích Thiên kinh hoảng đầy mặt, bộ dáng không biết làm sao, lại nhớ đến câu nói trong lúc hoan ái của Sở Chích Thiên, Tiêu Tử Lăng nhịn không được một phen ôm lấy cổ Sở Chích Thiên, xung động lớn tiếng nói: “Sở Chích Thiên, tôi yêu anh!” Yêu thì yêu, vì sao còn phải sợ hãi rụt rè ủy khuất bản thân?
Thấy biểu tình mừng rỡ như điên của Sở Chích Thiên, sau đó liền nghe thấy Sở Chích Thiên lớn tiếng hô: “Tiêu Tử Lăng, anh cũng yêu em!”
Tiêu Tử Lăng được Sở Chích Thiên gắt gao ôm vào trong иgự¢, cảm nhận anh vùi đầu nơi cổ cậu, nghe thấy lời nói thấp trầm gần như nghe không rõ của anh: “Tiểu Lăng, anh thực sự yêu em, rất yêu rất yêu. . .” Chỗ cổ dường như có giọt nước ấm áp rơi xuống, Sở Chích Thiên vĩnh viễn kiên cường bá đạo cũng sẽ rơi nước mắt sao?
Tiêu Tử Lăng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cậu nhẹ nhàng ôm lấy Sở Chích Thiên, rưng rưng đáp: “Ừ, tôi biết!”
Cậu với Sở Chích Thiên đã bỏ lỡ kiếp trước, kiếp này không thể bỏ lỡ nữa. Bọn cậu nhất định phải tiếp tục hạnh phúc, mà cậu sẽ không để cho Sở Chích Thiên có cơ hội đi nhầm nửa bước. Cho dù là xuống địa ngục, cậu cũng sẽ không buông tay.