Chương 272: Ám hiệu? Người của một tuyến khác lên đài

Tác giả: Nhữ Phu Nhân

(đọc xong Chương này mới hiểu được nghĩa của cái tựa đề)
Tiêu Tử Lăng Sở Chích Thiên tiễn bước Du Hoa Lôi Vân Chương, Tiêu Tử Lăng mới vừa vào phòng, đã bị Sở Chích Thiên đuổi theo sau đó ôm lấy, ôm rất chặt tựa hồ sợ cậu đột nhiên biến mất vậy: “Tiểu Lăng. . .”
Tiếng gọi của Sở Chích Thiên mang theo tình cảm mãnh liệt, khắc cốt ghi tâm đến mức khiến cho tim Tiêu Tử Lăng ẩn ẩn đau, có lẽ vào lúc giày vò bản thân, sự do dự bàng hoàng của cậu cũng đồng thời giày vò Sở Chích Thiên, Tiêu Tử Lăng thở dài nói: “Sở ca, tôi muốn tiếp tục đi theo anh, đừng khiến cho tôi thất vọng a!” Nói ra câu này, trong lòng Tiêu Tử Lăng hỗn tạp đủ vị, thế mà phân biệt không ra được là mùi vị gì, thế nhưng, nội tâm của cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hứa hẹn của Tiêu Tử Lăng khiến cho Sở Chích Thiên mừng rỡ như điên, phải biết rằng anh chờ câu hứa hẹn này đã mấy năm rồi, mà hôm nay rốt cục cũng được đền bù mong muốn. Anh âm thầm cảm kích Du Hoa và Lôi Vân Chương, Sở Chích Thiên rất rõ ràng, có chuyển cơ như vậy, không thể không tính công của hai người đó.
Sở Chích Thiên vốn tuyệt không coi trọng nhiều tới việc liên minh với căn cứ Kỳ Nguyên, lại quyết định trở về sẽ tự mình làm chuyện này, để báo đáp sự trợ giúp của hai người kia.
Đêm khuya người vắng, tiệm cơm Hữu Gian rốt cục tiễn bước nhóm khách cuối cùng, đóng cửa từ chối tiếp khách. Đương nhiên các nhân viên phục vụ còn cần làm công tác thanh lý sau cùng, mà trong nhà bếp, đầu bếp đang lau chùi nhà bếp, hai tay cầm cây lau nhà ra sức lau mặt đất, mà người vốn phải làm việc này, trợ thủ của hắn lại sớm đã không thấy bóng dáng.
Lúc này, nhân viên phục vụ tiếp đãi bọn Tiêu Tử Lăng lúc trước đang làm kiểm tra sau cùng, gã đi đến nhà bếp, thấy đầu bếp vẫn còn chà lau, nhất thời không thích nói: “Mi thế nào còn chưa làm xong?” Làm việc cả ngày thực sự là mệt, nếu không phải vì câu cá lớn, gã đã sớm xin quay về chỗ đặc vụ của gã rồi.
Đầu bếp nghe thấy tiếng chất vấn, nhanh chóng ngẩng đầu lấy lòng cười nói: “Chí ca, còn một chỗ cuối cùng. Sắp xong rồi.” Hắn cười rất ngu đần, cả người có vẻ hàm hậu vô cùng, dường như căn bản không ý thức được hắn vốn không cần làm việc này.
Nhân viên phục vụ kêu Chí ca không nhắc lại nữa, tức giận với tên bự con ngốc đần này căn bản là không đáng, tên này chỉ cần có người kêu hắn làm, hắn sẽ không cự tuyệt, hơn nữa còn nhất định phải làm tốt mới được, mỗi ngày việc hắn làm là nhiều nhất, tiền lương lấy được lại ít nhất. Nghĩ tới đây, trong lòng gã âm thầm đắc ý. Lúc đó khi tên ngốc này lại đây xin làm đầu bếp, tất cả mọi người không xem trọng hắn, chung quy cảm thấy người này ngốc như vậy, có thể nấu ăn ngon được sao? Ngược lại là gã không để ý ý kiến mọi người, cho tên ngốc này một cơ hội, để cho tên ngốc này nấu một món tại chỗ. Không ngờ tên ngốc này vừa cầm lấy đồ làm bếp, khí thế cả người liền khác biệt, hắn như vậy rõ ràng là tâm hồn đầu bếp. . .
Được rồi. Kỳ thực chính là tên ngốc này chỉ có thiên phú đối với nấu ăn, cái khác chả được tích sự gì. Ừ, chịu khổ nhọc cũng coi như ưu điểm đúng không, nói chung tiệm cơm Hữu Gian cứ như vậy có một vị đầu bếp ‘đồ tốt giá phải chăng’, thân kiêm nhiều chức, còn không biết oán giận.
Nhân viên phục vụ Chí ca âm thầm đắc ý mình chiếm tiện nghi, tuyệt không thấy đầu bếp rũ đầu xuống ra sức lau sàn, ánh mắt thập phần băng lãnh, tràn ngập một luồng sát ý nhàn nhạt. Mà hai tay cầm cán lau nhà của hắn thì nắm thật chặt, mơ hồ nổi lộ gân xanh.
Cách tiệm cơm Hữu Gian không xa, trong màn đêm vô tận, có hai người lặng yên không tiếng động xuất hiện trên nóc nhà nào đó, đang mật thiết chú ý nơi đây.
“Xem ra, đầu bếp này không đơn giản.” Dưới sự bố trí khống chế tinh thần lực của Sở Chích Thiên, nhất cử nhất động của mọi người trong tiệm cơm Hữu Gian đều hiện ra ở trong đầu anh, không nửa điểm che giấu. Tuy rằng dị trạng của đầu bếp đã gạt được nhân viên phục vụ bên cạnh, nhưng không thể gạt được Sở Chích Thiên luôn nhìn kỹ nơi đó.
“Đích xác không đơn giản, không ngờ còn có người có thể thành công ở lại được tiệm cơm Hữu Gian, tiết lộ tin tức cho chúng ta, nếu bọn họ không có diễn kịch, thì đầu bếp này là nhân tài có thể đào tạo.” Ánh mắt Tiêu Tử Lăng mơ hồ phát sáng, hưng phấn tự nhiên sinh ra.
Sở Chích Thiên thấy thế, nhịn không được nắm chặt tay, áp lực đột nhiên tới trên mu bàn tay khiến cho Tiêu Tử Lăng hồ nghi nhìn thoáng qua Sở Chích Thiên, tuy rằng không đau, nhưng tóm lại có chút không thoải mái.
Sở Chích Thiên lập tức buông tay, nhàn nhạt nói: “Nếu như xác định hắn không phản bội căn cứ Lăng Thiên của chúng ta, chúng ta sẽ dẫn hắn trở lại tận lực bồi dưỡng.” Anh nhất định phải vứt tên đầu bếp đó đến nơi cách bọn anh xa nhất. Sở Chích Thiên oán hận nghĩ, anh ghen tị, anh chịu không nổi Tiêu Tử Lăng cảm thấy hứng thú đối với người khác, bất kể nam nữ. May mắn lực khắc chế của Sở Chích Thiên rất mạnh, biểu hiện ra vẫn duy trì mây nhạt gió nhẹ, nội tâm lại đã chuẩn bị mài dao soàn soạt cách ly người kia.
“Hy vọng hắn đừng khiến cho chúng ta thất vọng.” Tiêu Tử Lăng thở dài nói.
Hai người thấy đầu bếp làm xong hết thảy liền rời khỏi tiệm cơm Hữu Gian, bước về phía nơi ở của mình. Tiêu Tử Lăng nhìn về phía Sở Chích Thiên, Sở Chích Thiên tỏ ý theo sau, vì vậy hai người lặng yên không tiếng động theo sát đầu bếp trở lại nhà hắn.
Nơi đầu bếp ở là một khu nhà cũ, sống bên trong đều là người lăn lộn không được như ý, điều kiện rất kém, nơi đây ở vào trạng thái bị nửa vứt bỏ, vì vậy ngay cả cái đèn đường cũng không phát sáng cho, tối đen một vùng, thậm chí trong con hẻm thật dài kia, dưới sự phản xạ của ánh trăng, mơ hồ thấy trên con hẻm có không ít bóng người cuộn mình, nơi đây đều là nơi tụ tập buổi tối của dân du cư, bởi vì chỉ có nơi đây không có đội tuần tra trục xuất.
Đầu bếp cẩn thận nhảy qua mấy dân du cư ngủ chắn ngang đường, kiệt sức về lại trong nhà mình, nơi hắn sống là nhà trọ độc thân kiểu cũ, chỉ có một gian phòng năm sáu mét vuông, nhà bếp công cộng, không có cái gọi là buồng vệ sinh, nếu muốn đi nhất định phải đến WC công cộng của tiểu khu mới được. Đương nhiên cho dù loại phòng ở cực kỳ không thuận tiện này cũng không rẻ, căn cứ thanh lý ra, đem chúng nó cho những người sống sót bình thường có thu nhập thấp làm công ở căn cứ này thuê.
Đầu bếp vừa mở cửa ra còn chưa vào nhà, cơ bắp toàn thân liền kéo căng, bất quá chỉ trong nháy mắt lại thả lỏng, tốc độ cực nhanh gần như khiến người ta không thể nào phát hiện. Bất quá biến hóa này tuyệt không giấu được hai người đã sớm một bước tiến vào trong nhà đầu bếp. Kỹ năng thuấn di lần nữa chứng minh được nó thực sự rất trâu bò.
Đầu bếp dường như không biết trong nhà có khách không mời mà đến, hắn vừa vào cửa liền dùng diêm đốt ngọn nến đặt trên giá giày ở cửa lên, diêm trong tiệm cơm có, hắn mượn dùng một hộp.
Tia sáng của ngọn nến tuyệt không sáng, nhưng cũng đủ để soi được cả gian phòng, điều này để cho đầu bếp rất rõ ràng thấy được trong phòng khó hiểu xuất hiện hai người, một người trong bọn họ ngồi trên chiếc ghế dựa chỉ có ba chân duy nhất trong phòng, lúc này đang cười tủm tỉm nhìn hắn. Mà người còn lại thì đứng ở phía sau người đang ngồi, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng bất kể là mi mắt hay khóe miệng luôn có một luồng tà khí, một tay anh ta đặt trên lưng ghế dựa, thân thể hơi nghiêng về phía trước, như là bảo hộ người phía trước, hoặc như là đang tuyên cáo điều gì.
“Ách? Xin lỗi, tôi. . .” Đầu bếp phản ứng đầu tiên là có phải mình đã đi nhầm nhà hay không, lại thấy gian phòng quen thuộc, vì vậy hắn ngây dại, miệng há hốc, không biết nói như thế nào, hắn không hiểu vì sao trong phòng lại khó hiểu xuất hiện hai người, khuôn mặt hàm hậu kia, lúc này có vẻ đặc biệt ngu đần.
Tiêu Tử Lăng mang nụ cười đầy mặt chỉ chỉ cửa phía sau, thái độ ôn hòa nhẹ giọng nói: “Trước tiên không nói chuyện này, anh có thể đóng cửa lại trước hay không? Sau đó hẵng tiếp tục trò chuyện?”
Đầu bếp thập phần nghe lời người, vội vã đóng cửa lại, biểu tình đó biểu hiện sâu sắc ra một người vô ý thức nghe theo mệnh lệnh, ngốc nghếch ngu đần, khiến người ta tin tưởng người nọ là cái loại bị lừa còn muốn giúp người ta đếm tiền.
Đầu bếp làm xong hết thảy, lúc này mới gãi đầu cười ngu nói: “Các cậu là ai? Không có chỗ ở sao?”
“Đừng giả bộ nữa, tôi muốn biết tiệm cơm Hữu Gian ra sao? Vương An Long ra sao?” Tiêu Tử Lăng nhận được ám chỉ của Sở Chích Thiên, biết anh ta đã phong bế nơi đây, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào phát hiện dị thường, liền đi thẳng vào vấn đề.
Đầu bếp vẫn mang vẻ mặt hoang mang, dường như không rõ Tiêu Tử Lăng đang nói gì, đầu bếp mang loại vẻ mặt này, có vẻ càng nhược trí.
“Món thức ăn kia là anh nấu đúng không, ám hiệu là địch khống, nhanh rời.” Tiêu Tử Lăng thấy đầu bếp còn muốn giả ngu, liền xua tay nói: “Nơi đây đã bị phong tỏa, sẽ không bị người khác phát hiện.”
Mặt đầu bếp đột nhiên khẽ giật, sự ngu đần vốn có nhất thời biến mất sạch sẽ. Tiêu Tử Lăng cười trên nỗi đau của người khác, “Thế nào, thăm dò? Không bị thương chứ.”
Sở Chích Thiên đứng ở phía sau, bất đắc dĩ cười, đầu bếp này rất cẩn thận, thế mà lặng lẽ toả ra tinh thần lực, thăm dò bọn anh nói thật hay giả.
“Các người là?” Đầu bếp nhẫn nhịn nỗi đau phản phệ tinh thần lực cẩn thận nói. Tinh thần lực của hắn vừa mở ra, liền cảm nhận được áp lực vô biên mà hai người trước mắt mang cho hắn, đặc biệt là tinh thần lực bao phủ trong toàn bộ phòng, càng cường đại đến mức có thể đơn giản Ϧóþ nát hắn, hắn biết nếu như hai người này là kẻ địch, muốn Gi*t ૮ɦếƭ hắn rất dễ dàng, vì vậy cũng không che giấu nữa, nghiêm túc hỏi thăm lai lịch của hai người.
“Nguyện vọng của anh là gì?” Tiêu Tử Lăng tuyệt không trả lời, trái lại hỏi một vấn đề rất đột ngột.
Đầu bếp sửng sốt, vội vã đáp: “Tôi muốn sống sót, an an ổn ổn sống đến ૮ɦếƭ già.”
“Vì thế, anh có thể nhịn nhục sống tạm bợ?”
“Nguyện vọng là vậy, nhưng tôi còn có lý tưởng.”
“Vì vậy, có thể ૮ɦếƭ cũng không tiếc?”
“Có thể sống đương nhiên còn muốn sống.”
“Cho anh một cơ hội thì sao?”
“Cho tôi một cây thang trời, tôi muốn lên trời.”
“Giám sát viên bộ an giám Nguyên Kỳ!” Ám hiệu đáp đúng, Tiêu Tử Lăng không che giấu thân phận của mình nữa nhàn nhạt nói.
Đầu bếp lần này xác định hai người trước mắt quả nhiên là do căn cứ Lăng Thiên phái tới, bởi vì loại ám hiệu này là chuyên dụng của nhân viên Minh Ám bọn họ, mỗi người đều không giống nhau. Hắn mang vẻ mặt kích động, không che giấu thân phận của mình nữa nói: “Nhân viên Minh Ám Lý Liệt, tôi chờ các cậu đến đã lâu rồi.”
“Thì ra là thế, đó cũng là nguyên nhân anh còn có thể công tác ở tiệm cơm Hữu Gian.” Tiêu Tử Lăng đoán người này chỉ sợ là nhân viên Minh Ám của một tuyến khác, đó cũng là nguyên nhân vì sao hắn có thể bình yên công tác ở tiệm cơm Hữu Gian.
Đầu bếp với Vương An Long là hai tuyến khác nhau, đây cũng là sáng kiến đầu tiên của căn cứ Lăng Thiên, mật thám mà bọn họ phái ra được phân thành hai bộ phận, một bộ phận là do cơ cấu đặc vụ điều động, căn cứ Lăng Thiên biết rất nhiều về những người đó, còn có một loại là bộ an giám lén điều động, đây mới là đặc vụ chân chính, thứ nhất thu thập tin tức của đối địch hoặc liên minh, thứ hai cũng là vì giám thị những mật thám bên ngoài kia, có phải có chuyện phản bội phát sinh hay không, mà lần này Tiêu Tử Lăng đến chính là vì tìm ra nhân viên Minh Ám được phái ở chỗ này. Chẳng qua không ngờ nhân viên Minh Ám vậy mà ngay trong tiệm cơm Hữu Gian.
“Tôi muốn biết, tới cùng Vương An Long có phản bội chúng ta hay không?” Tiêu Tử Lăng hỏi. Vương An Long là đầu lĩnh toàn bộ tuyến ở Tần Lĩnh, nếu hắn phản bội căn cứ Lăng Thiên, vậy biểu thị tuyến của hắn đã bị căn cứ Tần Lĩnh nắm giữ, mà cậu nhất định phải triệt để thanh lý tuyến này, không thể lưu lại hậu hoạn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc