Chương 183: Kết thúc? Một chiêu bại trận

Tác giả: Nhữ Phu Nhân

Lời nói của Tiêu Tử Lăng khiến cho bọn họ kinh ngạc ngẩng đầu, khuôn mặt hồn nhiên kia nói cho bọn họ cậu ta nói đều là sự thực, hóa ra phương thức chọn lựa không như bọn họ suy nghĩ. . . Năm người nhất thời đầy máu sống lại.
Tiêu Tử Lăng chờ các phương diện của bọn họ đều khôi phục đến trạng thái tốt nhất, lúc này mới chậm rãi nói: “Kỳ thực hai cửa trước các anh biểu hiện cũng không tồi, vì vậy mọi người không nên nản lòng. Tiến vào tổ công kiên kỳ thực không khó như trong tưởng tượng của các anh đâu.”
Thấy biểu tình trên mặt năm người có chút ngưng trọng, Tiêu Tử Lăng không thể không khuyến khích cổ vũ cho bọn họ, ai kêu ban nãy cậu vì thỏa mãn tâm lý phúc hắc của cậu, cố ý khiến bọn họ nghĩ lệch một chút chứ, nếu như bởi vậy mà ảnh hưởng tới đại kế của Sở Chích Thiên, tuy rằng cậu sẽ không bị lão đại nhà mình rút gân lột da, chỉ sợ cũng phải cắt đất đền tiền, đến lúc đó thực phải đưa hết thảy mọi thứ của cậu bồi thường cho lão đại nhà cậu.
Sự cổ vũ của Tiêu Tử Lăng để cho năm người lần nữa chấn tỉnh một chút, bọn họ lựa chọn tin tưởng thiếu niên trước mắt, vì thiếu niên này ngay từ đầu đã không hề khó xử bọn họ, thậm chí vẫn luôn âm thầm trợ giúp bọn họ, tuy rằng làm không rõ ràng, nhưng toàn bộ bọn họ đều cảm nhận được.
“Các anh còn muốn qua cửa tiếp theo không?” Tiêu Tử Lăng cẩn cẩn thận thận hỏi.
Năm người đương nhiên không chịu trở lại như vậy, lập tức kiên định gật đầu, điều này làm cho Tiêu Tử Lăng lặng lẽ lau mồ hôi, may mắn, không làm hư kế hoạch của lão đại nhà mình.
Nhận được đáp án của năm người, nụ cười trên mặt Tiêu Tử Lăng chậm rãi biến mất, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Là số hai của tổ công kiên, tôi nhất định phải nhắc nhở các anh, hiện tại các anh hối hận trở lại còn kịp, nếu các anh lựa chọn tiếp tục, sợ rằng sẽ chín phần ૮ɦếƭ một phần sống.” Kỳ thực cậu rất muốn nói chỉ có một con đường ૮ɦếƭ, thế nhưng lại sợ thực sự kinh hách bọn họ chạy mất, vì vậy châm chước một chút, lựa chọn từ chín phần ૮ɦếƭ một phần sống. Cậu âm thầm cầu khẩn trong lòng, cầu khẩn năm người này đừng nhìn chằm chằm chín phần ૮ɦếƭ, một phần sống mới là chân lý của những lời này a.
Chu Trừng Siêu đầu tiên nhảy lên nói: “Vì sao cậu không nói nội dung khiêu chiến để cho bọn tôi suy nghĩ một chút?”
Tiêu Tử Lăng lắc đầu nói: “Điều này tôi không cách nào làm được, khi tôi nói ra nội dung khiêu chiến, vậy biểu thị các anh đã tiếp nhận khiêu chiến, lúc đó muốn đổi ý cũng không có cơ hội.”
Năm người nhìn nhìn nhau, người thanh niên mặt lộ nụ cười khi ૮ɦếƭ ở cửa thứ nhất đi ra, anh ta kiên định nói: “Tôi nguyện ý khiêu chiến.” Chu Trừng Siêu lập tức đuổi theo: “Tôi cũng vậy!” Nếu cứ như vậy bị kinh hách thối lui, khẳng định Đới phó tổ trưởng sẽ đánh ૮ɦếƭ cậu.
Ba người còn lại lúc này cũng lần lượt mở miệng nói nguyện ý tiếp nhận khiêu chiến.
Tiêu Tử Lăng âm thầm gật đầu, năm đội viên do tổ chiến đấu đề cử tới này rất không tồi, ít nhất sẽ không thấy khó lùi bước.
Tiêu Tử Lăng nhìn quét năm vị đội viên trước mặt, tâm tình năm vị đội viên lại càng khẩn trương, bọn họ không biết hiện đang chờ đợi bọn họ là loại khảo nghiệm khủng bố nào. Tiêu Tử Lăng chậm rãi lộ ra nụ cười, nói ra lời nói để cho tâm tình khẩn trương của bọn họ hơi thả lỏng: “Kỳ thực cũng không phải quá khó, chỉ cần mỗi người các anh tiếp được một chiêu của tôi.”
Tiêu Tử Lăng gõ gõ Tiếu Tiếu với Tiểu Mao trong lòng, vốn Tiểu Mao thi triển xong ảo thuật hẳn nên như thường ngày ngạo kiều bỏ đi, ngày hôm nay lại rất kỳ quái, thế mà không muốn rời đi, vẫn luôn híp mắt an ổn chen chúc với Tiếu Tiếu ở trong lòng cậu, coi như là một kỳ cảnh, phải biết rằng Tiểu Mao luôn không muốn ở cùng một chỗ với Tiếu Tiếu.
Tiếu Tiếu với Tiểu Mao bị gõ tỉnh dùng ánh mắt bất mãn tương đồng liếc Tiêu Tử Lăng một cái, bất quá Tiêu Tử Lăng không quản tâm tình của chúng nó có vui vẻ hay không, thấy hai tên nhóc đã tỉnh, trực tiếp vứt lên mặt đất, để cho chúng nó tự sinh tự diệt.
Hai tên nhóc cũng biết điều này biểu thị nhất định phải rời giường rời đi rồi, tuy rằng cảm thấy rất đáng tiếc, bất quá chúng nó rất thông minh, biết nếu muốn tiếp tục nằm trong ôm ấp kia, nhất định phải nghe lời, bằng không về sau sẽ hổng còn cơ hội. Vì vậy liền thấy Tiểu Mao cao ngạo bước bước chân mèo chạy đến góc nào đó cuộn mình úp sấp trên mặt đất. MàTiếu Tiếu nhìn nhìn trái phải, phát hiện vẫn là địa phương Tiểu Mao chọn tốt nhất, vì vậy bước cái chân ngắn nhỏ của nó, nhanh chóng chạy tới bên người Tiểu Mao, cuộn thành một đống nằm úp sấp xuống, một thân lông dài che Tiểu Mao gần hết.
Tiểu Mao cảm thấy có cái gì đó chen đến nó, nghĩ cũng hổng có nghĩ, trực tiếp một trảo đập qua, liền thấy Tiếu Tiếu lăn lông lốc đi. Tiếu Tiếu lăn vài vòng đứng lên, lắc lắc đầu lần nữa lon ton lon ton đi đến bên người Tiểu Mao, chen chen nằm úp sấp xuống. Sau đó Tiểu Mao tiếp tục xuất trảo, Tiếu Tiếu lại lăn, rồi cứ tuần hoàn như thế mấy lần, rốt cục Tiểu Mao ngại phiền, không xuất trảo nữa, chỉ xê dịch thân thể, sau đó chuyển đầu đi không nhìn tên đàn em cẩu ngốc đáng ghét này nữa. Vì vậy hai con sủng vật cứ như vậy tiến vào mộng đẹp. . .
Tiêu Tử Lăng không còn gì trong lòng, chắp hai tay sau lưng, nụ cười đầy mặt nhìn năm người đối diện, lần nữa có lòng tốt nhắc nhở: “Các anh chuẩn bị xong chưa? Nếu chuẩn bị xong rồi, tôi sẽ ra tay.”
Năm người không dám thả lỏng, thiếu niên trước mắt tuy rằng ấu trĩ ngây thơ chất phác, nhưng bọn họ tuyệt không quên thân phận của cậu ta, số hai phó tổ trưởng của tổ công kiên, không cần nghĩ, khẳng định thực lực rất khủng bố, may mắn chẳng qua chỉ tiếp một chiêu của đối phương, năm người nghĩ thiếu niên trước mắt này dù mạnh thế nào, một chiêu vẫn có thể tiếp được.
Lúc này, Chu Trừng Siêu đứng dậy đầu tiên nói: “Tiêu phó tổ trưởng, tôi tiếp chiêu đầu tiên đi.”
Tiêu Tử Lăng cười lắc đầu: “Không cần, các anh cùng lên đi.”
Năm người hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ Tiêu phó tổ trưởng này thế mà cho rằng một chiêu của cậu ta có thể giải quyết được năm người bọn họ sao? Có phải cậu ta quá tự tin hay không?
Bất quá Tiêu Tử Lăng là quan phỏng vấn, nhất định phải nghe cậu ta, vì vậy năm người rất ăn ý đứng thành một nửa cung tròn, chuẩn bị tiếp nhận công kích của Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng nhắc nhở: “Các anh ngoài việc sử dụng kỹ năng phòng thủ mạnh nhất của mình, còn có thể sử dụng kỹ năng công kích mạnh nhất của các anh, một chiêu theo như lời tôi, là chỉ một chiêu qua lại giữa hai bên chúng ta, vì vậy các anh cùng lên đi.”
Năm người giờ mới hiểu được hàm nghĩa chân chính của một chiêu này, vì vậy liền thấy trên người bọn họ nổi lên các loại năng lượng. Bọn họ nhìn thoáng qua nhau, sau đó ăn ý mười phần, cùng nhau công kích về phía Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng thấy một màn như vậy biết chiến đấu đã bắt đầu, tốc độ cấp bốn mở ra toàn diện, liền thấy chỗ Tiêu Tử Lăng vốn đứng đột nhiên bóng người nhoáng lên biến mất, trong đường nhìn của năm người thế mà không có bóng dáng của Tiêu Tử Lăng, bọn họ thoáng sửng sốt, còn chưa phản ứng lại, gần như đồng thời, иgự¢ đã bị một kích lực mạnh, năm người vì luồng lực lượng này bay ngược đi, té ngã xuống đất.
Lúc này bọn họ mới nhìn thấy thân ảnh của Tiêu Tử Lăng, đứng thẳng ở chỗ bọn họ tiến công ban nãy đang thả hai tay nụ cười đầy mặt, lúc này đang nhìn bọn họ.
Năm người ôm иgự¢, sắc mặt có chút tái nhợt, không phải bị thương, mà là bởi vì bọn họ thế mà một chiêu cũng tiếp không được cứ như vậy bị đánh bại. Đây là thực lực của phó tổ trưởng tổ công kiên, năm người bọn họ cùng công kích vậy mà khó địch một chiêu của đối phương, đây còn là do trước đó đối phương đã kêu bọn họ chuẩn bị tốt, nếu như đối phương ra tay trước. . . Năm người nhất tề rùng mình một cái, bọn họ không có phòng ngự hộ thể, chỉ cần luồng lực lượng công kích kia, sợ rằng bọn họ lúc này đã trọng thương không dậy nổi.
Năm người rất uể oải, bọn họ từ lòng tin mười phần lúc mới đầu đến lòng tin mất hết bây giờ, tổ công kiên cường đại như thế, bọn họ thực sự có thể gia nhập sao? Bọn họ vẫn quá yếu a.
Tiêu Tử Lăng thấy thế an ủi: “Kỳ thực cửa này tuyệt không nhìn kết quả, mọi người không cần lo lắng điều này. Khảo thí lần này kết thúc, các anh trở lại chờ tin tức đi.” Có thể gia nhập tổ công kiên hay không, nhất định phải chờ Sở Chích Thiên xác nhận, sau đó tổ công kiên mới có thể phát ra điều lệnh, những quan khảo thí bọn cậu chỉ có quyền kiến nghị không có quyền quyết định, đương nhiên kiến nghị rất quan trọng, trên cơ bản thu hay không thu vẫn là xem kết quả đánh giá của quan khảo thí.
Sắc mặt năm người lại càng u ám, biết cơ bản đã không còn kịch, phải biết rằng mấy đợt trước đều là sau khi qua ba cửa mới thu được khảo thí chung cực, khảo thí đó mới là then chốt quyết định có thể gia nhập hay không, mà bọn họ thế mà không đi đến được bước đó, cửa thứ ba đã bị kêu trở về. Bất quá bọn họ không có bất kỳ ý nghĩ nào, bởi vì một chiêu của Tiêu Tử Lăng để cho bọn họ hiểu rõ, tổ công kiên là loại tồn tại ra sao, không phải đơn giản như bọn họ nghĩ, ý nghĩ trước đây thực sự quá ngây thơ rồi, thế mà cho rằng đã đủ tư cách lại đây.
Cứ như vậy, năm người không hề mang bất kỳ hy vọng nào về lại cửa, thấy Đới Hồng Phi đang chuyện trò vui vẻ với Lão Lý. Thấy bọn họ đi ra, Đới Hồng Phi hỏi: “Thế nào?”
Năm người nhất tề lắc đầu, vẻ mặt mất mát, Chu Trừng Siêu đem nguyên lời của Tiêu Tử Lăng nói cho Đới Hồng Phi. Đới Hồng Phi nghĩ nghĩ nói: “Các cậu đừng có gấp, kiên trì chờ một chút đi, kết quả hẳn là không kém như các cậu nghĩ đâu, tôi không phải nói gặp được Tiêu phó tổ trưởng, các cậu rất may mắn sao?” Đới Hồng Phi chỉ có thể nói đến đây, chung quy không thể nói rõ, thiếu niên mà các cậu nhìn thấy kia, chính là một nhân sĩ mềm lòng rất có ái tâm, khẳng định sẽ nói lời hay cho bọn họ các loại.
Tâm tình năm người bị mất mát chiếm cứ, không có ngẫm nghĩ lời nói của Đới Hồng Phi, cứ như vậy rời khỏi đại bản doanh tổ công kiên về tới tổ chiến đấu.
Nhóm đội hữu thấy bọn họ trở về, nhao nhao xông tới, hỏi thăm tình hình khảo thí của tổ công kiên, năm người chỉ có thể lắc đầu nói, nước nơi đó quá sâu, người nơi đó quá cường đại, bọn họ căn bản chưa đủ nhìn, nếu như bọn họ không điên cuồng tu luyện, tiến hành đột phá, căn bản vào không được địa phương cường đại đó. Đương nhiên khi nói những lời này, trong ánh mắt bọn họ có sự sùng bái, có sự kiên trì. Bọn họ âm thầm quyết định phải hung hăng thao luyện một phen, cuối cùng sẽ có một ngày gia nhập được địa phương để cho bọn họ hướng tới đó.
Câu trả lời bất đồng với hai lần trước, để cho mọi người rất hưng phấn, nhao nhao quấn quít lấy bọn họ muốn biết tình hình tỉ mỉ cụ thể, bởi vì những đội viên bị đánh rớt của hai lần khảo thí trước lưu lại ngoại trừ lời nói nghiêm ngặt, tàn khốc, nhiều hơn vẫn là một loại không phục, luôn nói chỉ do bản thân sơ xuất lơ là. Mà năm người lần này trở về lại không hề nghĩ như vậy, cảm giác duy nhất của bọn họ là bản thân quá yếu, bọn họ còn chưa có tư cách vào tổ công kiên.
Dưới sự quấy rầy nhiều lần của các đội hữu, bọn họ rốt cục cũng nói ra năm người bọn họ liên thủ vậy mà địch không lại một chiêu của phó tổ trưởng tổ công kiên. Đội hữu khó hiểu hỏi có phải đánh lén hay không? Bởi vì hai lần khảo thí trước, không ít người chính là gục ở vụ đánh lén.
Đánh lén? Năm người cười khổ nói, nếu như đánh lén bọn họ còn có thể dễ chịu chút, thế nhưng vị phó tổ trưởng kia không chỉ để cho bọn họ mở ra kỹ năng phòng ngự, còn để cho bọn họ dùng kỹ năng mạnh nhất cùng lúc công kích cậu ta, mà cậu ta chỉ nhẹ nhàng phản kích một chiêu mà thôi. . .
Lời này vừa nói ra, khiến cho hết thảy đội viên tổ chiến đấu đều trầm mặc. Hồi lâu mới có một thanh âm vang lên, phá vỡ yên lặng: “Mụ nội nó, đây mới là tổ công kiên tôi hướng tới, lão tử quyết định, liều mạng tu luyện, sau đó sớm ngày gia nhập.” Lời này vừa ra, dẫn tới sự cộng minh của mọi người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc