Chương 164: Giày vò? Không muốn cho mày chết yên

Tác giả: Nhữ Phu Nhân

Liên tục ba lần thăm dò, để cho Sở Chích Thiên đại thể hiểu rõ được năng lực của Vương Tín, anh biết lần này dị năng hệ lôi điện của anh không đảm đương nổi lực chủ sát, cho dù năng lực cấp năm của anh khai hỏa toàn bộ, chỉ sợ cũng khó có thể làm được một kích tất sát, Vô Chi Lĩnh Vực khắc chế tương đối lợi hại đối với dị năng hệ lôi điện của anh.
Dị năng kỳ lạ của Vương Tín để cho Sở Chích Thiên có chút cảnh tỉnh, xem ra trên đời này còn có rất nhiều năng lực thần bí, có lẽ trong góc nào đó còn ẩn tàng dị năng nghịch thiên nào đó triệt để khắc chế anh. Anh nhất định phải gia tăng sức lực nỗ lực tu luyện, bằng không dựa theo loại thể chất dễ trêu chọc thị phi của Tiêu Tử Lăng, anh muốn vững vàng bao bọc đàn em nhà anh, làm chỗ dựa cường đại vững chắc, trong lòng cũng thấy không chắc ăn.
Dị năng hệ lôi điện thuộc về hình thức công kích cự ly xa, nếu làm không được một kích tất sát, Sở Chích Thiên biết chọn lọc tự nhiên, có nắm chắc công kích gần người hơn.
Kỳ thực năng lực công kích gần người của Sở Chích Thiên lợi hại hơn nhiều so với Tiêu Tử Lăng, ngoại trừ Sở Chích Thiên không biết bộ kiếm pháp rõ ràng thuộc về loại gian lận kia, mấy phương diện khác, Tiêu Tử Lăng thật đúng là bị lão đại nhà cậu khắc gắt gao. Tuy rằng Sở Chích Thiên không có dị năng tốc độ, nhưng anh có năng lực thuấn di không gian còn khủng bố hơn so với dị năng tốc độ, trực tiếp khắc Tiêu Tử Lăng phải nói là miệng phun máu tươi, huống chi từ nhỏ Sở Chích Thiên đã tiếp nhận huấn luyện cách đấu, điều kiện thân thể rõ ràng mạnh hơn mấy lần so với Tiêu Tử Lăng thay đổi giữa chừng, nếu như Tiêu Tử Lăng không có bộ kiếm pháp kia, cậu muốn lấy được chút tiện nghi ở trên người Sở Chích Thiên, ách. . . cho dù tu luyện thêm mấy đời nữa cũng không có khả năng.
Đương nhiên Sở Chích Thiên lựa chọn gần người còn có một nguyên nhân, anh muốn đích thân tiến vào lĩnh vực kia cảm thụ một chút, có phải thực sự có thể phân giải mất hết bất kỳ dị năng nào hay không.
Vương Tín thấy trong tay Sở Chích Thiên lần nữa xuất hiện một thanh chủy thủ, sau đó cứ như vậy không nhìn lĩnh vực của gã trực tiếp xông vào, hành động muốn ૮ɦếƭ này để cho Vương Tín thật muốn ngửa mặt lên trời cười dài mấy tiếng, phải biết rằng ở trong lĩnh vực, gã chính là thần.
Sở Chích Thiên vừa tiến vào Vô Chi Lĩnh Vực liền cảm thấy như lâm vào vũng bùn, không chỉ hành động trắc trở ngay cả hô hấp cũng thành vấn đề. Sở Chích Thiên lập tức lĩnh ngộ, Vô Chi Lĩnh Vực này thậm chí ngay cả dưỡng khi trong không khí cũng bị nó phân giải mất.
Bất quá. . . Khóe miệng Sở Chích Thiên lộ ra một mạt cười lạnh, bên trong Vô Chi Lĩnh Vực năng lượng gì cũng không có, nhưng có một loại năng lượng còn nồng đậm sinh động hơn so với bên ngoài, đó chính là năng lượng không gian.
Lĩnh vực? Danh như ý nghĩa là thế giới cá nhân thuộc về người thi triển năng lực, cũng chính là một không gian dị thứ nguyên độc lập phong bế. Không sai, dù phong bế thế nào, độc lập thế nào, dị thứ nguyên thế nào đi nữa, tiền đề là nó vẫn là một không gian. Nếu là một không gian, như vậy bên trong đó lại thế nào có thể không có năng lượng không gian chứ?
Có lẽ ông trời cũng đã nhìn không nổi hành vi tội nghiệt của Vương Tín nữa, vì vậy phái Sở Chích Thiên con cưng của trời này tới để chủ trì chính nghĩa, để cho kỹ năng Vô Chi Lĩnh Vực của Vương Tín đối với người dị năng khác mà nói là khủng bố, chỉ có ૮ɦếƭ không có sống, nhưng ở trước mặt Sở Chích Thiên có dị năng không gian liền thành một tấm giấy trắng yếu đuối, chỉ cần nhẹ nhàng nhấn đã bị đâm rách.
Nếu dị năng không gian hữu hiệu, như vậy Sở Chích Thiên liền không muốn tiếp tục thăm dò nữa, anh muốn nhanh chóng giải quyết tên cặn bã này, phải biết rằng một số hành vi ban nãy của tên cặn bã này để cho trong lòng anh dâng lên một luồng lệ khí muốn hủy diệt hết thảy nơi đây, mà theo thời gian kéo dài, luồng lệ khí này càng ngày càng mạnh.
Chỉ thấy Sở Chích Thiên nhấc lên cánh tay, song song vạch một đường với phần eo Vương Tín: “Không Gian Chiết Điệp!”
Sở Chích Thiên đã có quyết định không còn thủ hạ lưu tình nữa, vừa lên chính là sát chiêu dị năng hệ không gian lớn nhất của anh Không Gian Chiết Điệp. Sở Chích Thiên căn bản không muốn thấy Vương Tín tiếp tục vui vẻ, vì vậy cho dù là lãng phí rất nhiều dị năng, anh cũng muốn bảo chứng Vương Tín ૮ɦếƭ vạn vô nhất thất.
Theo một tiếng một vạch này, liền thấy bộ phận dưới phần eo của Vương Tín, đột nhiên thấy nữa.
Vương Tín chỉ cảm thấy thân dưới mất đi tri giác, gã vô ý thức nhìn xuống, lại thấy không khí một mảnh, nửa người trên của gã quỷ dị bay trên không trung. Một màn khủng bố trước mắt, để cho Vương Tín kinh hoảng mở to hai mắt, trong miệng kêu thảm một tiếng, Vô Chi Lĩnh Vực đổ nát theo.
“Không có khả năng, đây là kỹ năng gì, thế nào có thể thi triển ở trong Vô Chi Lĩnh Vực của tao, thậm chí để cho Vô Chi Lĩnh Vực của tao đổ nát?” Vương Tín dữ tợn đầy mặt hô, gã không thể tiếp nhận kết cục như vậy, năng lực của gã là năng lực của thần, thế nào có thể bị người phá dễ dàng như vậy?
Nhìn Vương Tín đầy mặt điên cuồng trước mắt, Sở Chích Thiên nhàn nhạt đáp: “Chỉ là dị năng không gian mà thôi.”
Vương Tín nghe xong câu trả lời của Sở Chích Thiên, vẻ mặt sửng sốt, trên mặt nổi lên biểu tình hoang mang, sau cùng rốt cục là vẻ mặt tỉnh ngộ. Vô Chi Lĩnh Vực, có thể phân giải bất kỳ năng lượng nào, lại không có biện pháp phân giải được năng lượng không gian, bởi vì Vô Chi Lĩnh Vực vốn chính là một không gian tự thành. . . Đúng, nó vẫn là một không gian a! Đối mặt Sở Chích Thiên nắm giữ hết thảy năng lượng không gian, lại thế nào có thể để cho Vô Chi Lĩnh Vực tiếp tục tồn tại chứ.
Gã đau cực, một ngụm máu tươi phun ra: “Vận khí của tao thế nào kém như vậy, thế mà ᴆụng phải dị năng không gian? Ông trời cho tao kỹ năng nghịch thiên này, chẳng lẽ không phải để cho tao xưng bá thế giới, duy ngã độc tôn sao, hóa ra chỉ là chơi tao, chơi tao. . . Tao không phục, tao không phục, không thể đùa giỡn người như thế. . .” Từ địa vị của thần thoáng cái rơi xuống phàm trần, phát hiện bản thân căn bản không phải như gã tưởng tượng, là nhân vật chính của thế giới này, mà sự thực là một vật hy sinh đến không thể vật hy sinh hơn, điều này làm cho Vương Tín trực tiếp tan vỡ điên cuồng.
Nhìn Vương Tín rơi vào trạng thái điên cuồng, Sở Chích Thiên lạnh lùng 乃úng vang ngón tay của anh, chỉ thấy Không Gian Chiết Điệp mang theo phân nửa không gian kia triệt để biến mất khỏi thế giới này, vì vậy, liền thấy nửa người trên của Vương Tín trực tiếp rơi xuống trên mặt đất, máu tươi bắt đầu bắn tuôn ra như suối phun, lúc này, đau đớn bị chặt eo để cho Vương Tín trực tiếp kêu gào lên.
“Gi*t tao đi!” Vương Tín bị đau tỉnh, biết bản thân ૮ɦếƭ chắc rồi, hiện tại gã duy chỉ hi vọng có thể nhanh chóng thoát khỏi loại đau đớn sống không bằng ૮ɦếƭ này, vì vậy khẩn cầu.
Sở Chích Thiên yên lặng nhìn Vương Tín một cái, lúc này mới chậm rãi nói: “Khi mày mơ ước người của tao, tao đã không muốn cho mày ૮ɦếƭ yên.” Nói xong anh đi đến trên bàn trà ngồi xuống, chân phải nâng lên giẫm lên trên mặt bàn trà, khuỷu tay phải khoác lên đầu gối, Sở Chích Thiên nhẹ nhàng tựa đầu lên trên cánh tay, mặt mang mỉm cười như có hứng thú nhìn một màn máu tanh trước mắt, một loại hàn ý âm u lặng yên lan tràn trên người anh.
Anh cứ như vậy mang theo nụ cười, ánh mắt băng lãnh nhìn Vương Tín trên mặt đất thống khổ giãy dụa, tươi sống chịu đựng sự giày vò đau đớn bị chặt eo, đợi đến thời khắc chảy hết một giọt máu sau cùng mới tắt thở.
Sở Chích Thiên như vậy, khiến cho trong nội tâm mọi người ở đây đều lộ ra một luồng ý lạnh băng hàn, tay chân bọn chúng băng lãnh, trong lòng hiểu rõ cường giả trước mắt này tuyệt đối là một ngoan khách lãnh khốc vô tình. Những người thức tỉnh đó run sợ, khi bọn chúng thấy Sở Chích Thiên lãnh nhãn vô tình bắn phá qua, nhao nhao bỏ xuống νũ кнí trong tay, quỳ xuống cầu xin.
Mắt Sở Chích Thiên lộ sự khinh bỉ, lạnh lùng tuyên bố kết cục của những kẻ đó: “Thất tín bội nghĩa? Hừ, đã như vậy sống ૮ɦếƭ cứ xem vận khí của bản thân bọn mày đi!”
Liền thấy bàn tay trái Sở Chích Thiên mở ra, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt, toàn bộ bầu trời biệt thự bị lôi điện bao phủ, Thiên La Địa Võng dị năng hệ lôi điện trực tiếp giáng lâm, mọi người trong biệt thự phát ra trận trận kêu thảm, sau cùng trở nên lặng yên không tiếng động.
Mà Tiêu Tử Lăng bên kia, thì nắm đường đao lần nữa tiến vào sở an ủi. . . Sau khi nhận được vô số câu hỏi cô là ai, Tiêu Tử Lăng không lưu tình chút nào cầm đường đao trong tay đâm vào những thành viên căn cứ đang làm nhục nữ nhân đó.
Khi Tiêu Tử Lăng lần nữa xuất hiện ở cửa sở an ủi, sát khí trên người cậu nồng đậm hơn rất nhiều, ánh mắt băng lãnh một mảnh, tay cậu kiên định cầm đường đao trong tay, mà mũi đường đao, từng giọt từng giọt máu tươi rơi xuống trên con đường Tiêu Tử Lăng đi qua.
Cậu quay đầu lại nhìn nơi tội ác kia, nghe thấy bên trong đã rối loạn một mảnh, khi những nữ nhân kia dùng biểu tình mừng rỡ sống sót sau tai nạn như điên lao ra khỏi sở an ủi, cậu biết cậu không làm sai gì.
Nếu chuyện nơi đây đã hoàn thành, như vậy liền chạy đến chỗ lão đại đi, không quản mình có thể giúp đỡ được việc hay không, đứng ở bên người lão đại cậu mới có thể an tâm. Tiêu Tử Lăng mang theo ý nghĩ như vậy, nhanh chóng chạy tới biệt thự.
Còn chưa vào cửa đã thấy hệ lôi điện nồng đậm thi ngược trên bầu trời biệt thự, Tiêu Tử Lăng đành phải kiên trì chờ luồng năng lượng đó tiêu tán, cậu còn không muốn chủ động đi vào tìm ngược, kỹ năng đó của lão đại nhà mình thuộc về loại công kích không phân biệt, phân không rõ địch ta.
Rốt cục lôi điện cũng biến mất, lúc này biệt thự đã vắng lặng một mảnh, không thấy tiếng động. Tiêu Tử Lăng nhấc đao cẩn thận đi vào, liền phát hiện thành viên căn cứ đã bị Thiên La Địa Võng giải quyết.
Đi tới cửa, người nằm trên mặt đất vậy mà càng nhiều, Tiêu Tử Lăng nhảy mấy cái liền tiến vào đại sảnh, liền thấy Sở Chích Thiên vẻ mặt hưu nhàn ngồi trên bàn trà trong phòng, đang mặt mang mỉm cười nhìn cậu.
“Sở ca, em tới rồi!” Tiêu Tử Lăng sờ sờ mũi, có chút chân tay luống cuống, bộ biểu tình này của Sở Chích Thiên thế mà khiến cho cậu cảm thấy có chút không thoải mái, ừm, cậu vẫn quen Sở Chích Thiên mặt không biểu cảm hơn, cho dù mang theo ý lạnh cũng được. Sở Chích Thiên hiện tại lại khiến cho cậu cảm thấy toàn thân phát lạnh, dường như bị mãnh thú đáng sợ nào đó nhìn thẳng.
Dường như cảm nhận được đàn em nhà mình co quắp không biết làm sao, Sở Chích Thiên rất nhanh thu hồi đường nhìn bức người của mình, anh lạnh lùng thốt: “Tìm được người rồi?”
“Ừm, kêu Tiếu Tiếu đưa mấy cô đó trở về rồi.” Khi Sở Chích Thiên thu hồi đường nhìn của mình, loại cảm giác sợ hãi của Tiêu Tử Lăng liền hổng còn, nhịn không được thầm khen lão đại nhà mình quả nhiên là bá chủ, ngay cả đường nhìn cũng bức người, khí thế mười phần như vậy, mình căn bản chống không được uy năng đó, cho nên mới sẽ có loại ảo giác đó đi. . .
Tiêu Tử Lăng không có cảm giác nguy cơ bắt đầu nhìn một vòng đại sảnh xung quanh, liền thấy Vương Tín kia, gã trừng mắt to ૮ɦếƭ không nhắm mắt nằm ở nơi kia, biểu tình thập phần thống khổ, khuôn mặt vặn vẹo cực độ, mười ngón tay máu thịt mơ hồ, trên mặt đất bị cào ra mười đường lõm ngón tay thật sâu, trong vết lõm loang lổ máu, chỉ sợ là trước khi ૮ɦếƭ đã chịu qua giày vò, hoặc là rõ ràng đau ૮ɦếƭ đến cuối cùng.
Đương nhiên gã ૮ɦếƭ không toàn thây, bởi vì gã chỉ có nửa người trên, cứ như bị trực tiếp cắt đứt vậy, toàn bộ phần eo dưới không còn. Như vậy xem ra, Vương Tín có thể là sau khi tươi sống chảy khô máu của mình mới ૮ɦếƭ đi, xem ra Sở Chích Thiên rất lãnh khốc kéo dài thời gian tử vong của Vương Tín, kéo dài sự thống khổ của Vương Tín.
Bất quá Vương Tín ૮ɦếƭ càng thảm, trong lòng Tiêu Tử Lăng lại càng cao hứng, cậu không cho rằng điều này có gì không đúng, dù sao cậu là bị ép thấy thứ không sạch sẽ, đến bây giờ trong lòng còn nghèn nghẹn đây, lão đại nhà mình làm như vậy, rõ ràng là đã giúp cậu xả được một cục bức bối.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc