Chương 132: Phân Tích, cũng có lúc bị xẹp?

Tác giả: Nhữ Phu Nhân

Lúc Tiêu Tử Lăng thất thần đột nhiên cảm giác thấy có người kéo tay cậu, tay nhỏ bé ấm áp thoáng cái để cho cậu phục hồi tinh thần lại, cậu thấy Sở Tiểu Thất không biết lúc nào đã chạy tới bên người cậu. Sở Tiểu Thất nâng đầu mặt không biểu cảm nhìn cậu, nhưng dù như thế, cậu lại có thể cảm thụ được sự lo lắng ẩn hàm trong mắt Tiểu Thất.
Tiêu Tử Lăng cảm động, trong khoảng thời gian này tỉ mỉ chiếu cố Tiểu Thất như thế, cũng là có thu hoạch. Cậu niết niết cái tay nhỏ bé ấm áp trong lòng bàn tay, ngọt ngào cười với Tiểu Thất. Nụ cười này khiến cho Sở Tiểu Thất sửng sốt, nói đến nó chỉ là muốn lấy thêm một ly kem ở chỗ Tiêu Tử Lăng, thế này xem như là đáp ứng hay là không đáp ứng? Cũng không đúng, hình như nó còn chưa đòi anh ta mà, chẳng lẽ Tiêu Tử Lăng biết thuật đọc tâm? Tiểu Thất quấn quýt.
Tiêu Tử Lăng ngẩng đầu nhìn nhìn Sở Chích Thiên dùng tinh thần lực mật thiết chăm chú vào chiến trường, thời khắc chuẩn bị ra tay bên cạnh, khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Trong khoảng thời gian này tiếp xúc với Sở Chích Thiên, cậu biết Sở Chích Thiên là một người mặt lạnh tâm lại không lạnh, có thể đi theo bên cạnh anh ta không thể nghi ngờ là sự may mắn của cậu. Chỉ bằng điểm này, cậu đã bất đồng với bản thân ở kiếp trước. . .
Vì vậy, kiếp trước của cậu xác thực mất đi ý chí bất khuất, nhưng kiếp này. . . Nụ cười nơi khóe miệng của Tiêu Tử Lăng càng sâu.
Ý chí bất khuất ôm chắc cái đùi bự Sở Chích Thiên, cậu tuyệt sẽ không từ bỏ, vì vậy kiếp này nhất định cậu có thể sống tốt!
Sở Chích Thiên không ngờ tới ý chí bất khuất theo như lời anh sau cùng lại bị Tiêu Tử Lăng lý giải lệch lạc thành như vậy, bất quá cho dù anh biết cũng sẽ không có ý kiến gì, Tiêu Tử Lăng muốn anh bao, anh rất thích ý.
Tiêu Tử Lăng suy nghĩ cẩn thận tâm tình sung sướng nhìn về phía Sở Tiểu Thất bên người, khi cậu vừa định đưa tay sờ sờ đầu của nó, lời nói kế tiếp của Sở Tiểu Thất khiến cho sự cảm động vốn có của cậu không còn sót lại chút gì.
“Niết lâu như vậy, có thể cho ly kem làm bồi thường không?” Sở Tiểu Thất quấn quýt hồi lâu, thấy Tiêu Tử Lăng vẫn không có động tác gì, vì vậy liền mặt không biểu cảm đề xuất yêu cầu của nó về phía cậu.
Mợ nó tên nhóc này kéo tay cậu hóa ra là đánh chủ ý này, Tiêu Tử Lăng rơi lệ đầy mặt. Sở Tiểu Thất đáng ૮ɦếƭ, đùa giỡn cảm tình của cậu, tâm linh Tiêu Tử Lăng đã bị tổn thương trực tiếp cự tuyệt: “Không có.”
Vì cái răng ban nãy cậu sẽ thấy sự lo lắng trong mắt Sở Tiểu Thất? Ừ. Khẳng định là cậu tìm kiếm sự an ủi ở trong suy tưởng, kỳ thực bất kể kiếp trước kiếp này, cậu luôn là người không khiến cho người ta thích, người cô đơn a.
Sở Tiểu Thất hoang mang nhìn người hỉ nộ bất định trước mắt, không biết vì sao anh ta một hồi hài lòng một hồi tức giận, bất quá nó không có tiếp tục hỏi thăm. Với nó mà nói, nếu Tiêu Tử Lăng cự tuyệt vậy biểu thị phân ngạch ngày hôm nay của nó đã không còn. Muốn ăn nhất định phải đợi đến ngày mai. Vì vậy nó quăng tay Tiêu Tử Lăng đi, đi qua một bên đứng ngốc. Nếu hổng có bồi thường, nó không muốn không duyên cớ để cho người ta dắt tay nhỏ của nó.
Động tác vô tình của Sở Tiểu Thất lần nữa đả kích Tiêu Tử Lăng, không đợi cậu thương xuân thu buồn, chợt nghe thấy Sở Chích Thiên bên cạnh nhắc nhở: “Tiểu Lăng. Tang thi cấp bốn lại có dao động năng lượng, chú ý tra tìm!”
“Được!” Tiêu Tử Lăng nhanh chóng thu liễm tâm thần, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra tình hình trong phạm vi của Linh Nhãn, Giám Định bởi vì Thanh Tâm Thuật đột phá, từ ba lần vốn dĩ đã gia tăng đến sáu lần, bất quá muốn tìm ra tang thi cấp bốn ẩn nấp trong đàn tang thi rậm rạp, Tiêu Tử Lăng tra xét rất cật lực. Dù sao không thể tuỳ ý sử dụng Giám Định, cậu chỉ có thể mỗi lần chú ý dao động cấp bốn, tìm kiếm nơi nó có thể ở. Sau đó mới có thể tiến hành Giám Định.
Lúc này, tang thi cấp bốn đột nhiên lần nữa phát sinh tiếng tru, lúc này giữa sân xuất hiện năm con tang thi cấp ba, mà Tiêu Tử Lăng dùng Linh Nhãn quan tâm chiến trường phát hiện có một chỗ năng lượng dao động phi thường lợi hại, bất quá nơi đó có rất nhiều tang thi, cậu không cách nào xác định. Chỉ có thể định khu vực đó là nghi có tang thi cấp bốn.
Miệng cậu lầm bầm nói: “Tốt nhất để cho nó tru lên thêm một cái.” Mỗi lần tang thi cấp bốn kia tru lên đều sẽ có năng lượng dao động, điểm này có chút kỳ quái, phải biết rằng tang thi khác gầm rú sẽ không có loại hiệu quả này.
Sở Chích Thiên biết Tiêu Tử Lăng ᴆụng phải chỗ khó, anh nhíu nhíu đầu mày, nghĩ như thế nào để cho tang thi cấp bốn kia lần nữa mở giọng tru lên, không đợi Sở Chích Thiên nghĩ được biện pháp nào, tang thi cấp bốn kia vậy mà lại tru lên. Mà trong chiến trường, năm con tang thi cấp ba bắt đầu sống mái với Đổng Hạo Triết Đới Hồng Phi cùng với tổ công kiên.
Tiêu Tử Lăng vốn nhìn chằm chằm khu vực kia, theo một tiếng tru lên này, cậu thấy được đầu nguồn năng lượng dao động, nơi đó đang có một con mèo tang thi ở đó, Tiêu Tử Lăng quả quyết ném qua Giám Định, quả nhiên là con tang thi cấp bốn kia, liền thấy tin tức ở mắt phải hiện ra tư liệu hoàn chỉnh của con tang thi kia: “Tang thi biến dị hệ âm (cấp bốn), kỹ năng: Tà Âm (thuật mê hoặc), Âm Vực (kỹ năng phòng thủ), Âm Chi Ảo Ảnh (ảo thuật cỡ lớn), Âm Chi Nộ (công kích). Phân Tích: . . .
Hử? Lần này vì sao Phân Tích lại cho mình một chuỗi im lặng tuyệt đối? Chẳng lẽ tên nhóc đó cũng có lúc phân tích không ra được? Ha ha, quá tốt rồi, nó cũng có lúc bị xẹp a, thực sự là quá kém! Trong lòng Tiêu Tử Lăng cười nhạo Phân Tích khiến cho cậu không bớt lo kia, nhớ trước đây cậu bị Phân Tích trêu chọc thảm bao nhiêu a, không ngờ tới nó cũng có ngày hôm nay. Lần này tâm tình cuối cùng cũng thư sướng, đã báo được thù một tiễn lúc ban đầu.
Dường như cảm thụ được sự cười nhạo trong lòng Tiêu Tử Lăng, mắt phải đột nhiên lần nữa hiện mới một chút, tin tức phía trước bất biến, im lặng tuyệt đối ở chỗ Phân Tích đã không còn, lại thêm ra một nhóm văn tự đặc biệt dùng màu đỏ đánh dấu:
Thân, thấy ngốc mà chưa từng thấy ngốc như thế, chẳng lẽ cậu không biết im lặng tuyệt đối kia là ý tứ câm nín sao? Nha, bản Phân Tích đang khinh bỉ đầu cậu có vấn đề, luôn thích tìm đối thủ mạnh hơn so với cậu tự ngược, mụ nội nó muốn ૮ɦếƭ cũng không phải muốn như thế. OVER! Biến. . .
Tiêu Tử Lăng thấy mấy chữ này tức sắp trào máu, Phân Tích này quả thực chính là tồn tại vì để làm cậu tức mà. Vì cái răng mắt phải của cậu phải có kỹ năng này? Tiêu Tử Lăng thực hận không thể lập tức túm vứt cái Phân Tích đó đi, để cho bản thân mắt không thấy tâm không phiền.
Cho dù tức giận thế nào cũng không thể làm trễ chính sự của lão đại nhà mình, tâm tình Tiêu Tử Lăng phiền muộn tức giận quay đầu nói với Sở Chích Thiên: “Sở ca, tìm được rồi!”
Sở Chích Thiên ngẩn người, không biết ai chọc phải Tiêu Tử Lăng, không phải mới vừa rồi còn rất tốt a? Anh lãnh nhãn liếc về phía Sở Tiểu Thất bên cạnh, chẳng lẽ là tên nhóc này? Sở Tiểu Thất bị một đạo lãnh nhãn này của Sở Chích Thiên làm cho có chút mơ hồ, vì sao Sở lão đại khó chịu? Nói đến nó không làm cái gì a. . .
Bất quá thời gian cấp bách, Sở Chích Thiên quyết định chờ sau khi xử lý xong tang thi cấp bốn, rồi đến tìm Sở Tiểu Thất tính sổ, vì vậy anh cho Tiêu Tử Lăng một ánh mắt an ủi nói: “Nói rõ phương hướng đại thể.”
Ánh mắt an ủi của Sở Chích Thiên để cho Tiêu Tử Lăng ấm áp chịu không nổi, vẫn là lão đại nhà mình tốt a, biết tâm linh mình bị thương liền an ủi mình, thực sự là tốt hơn một nghìn một vạn lần so với tên nhóc thối kia. Tiêu Tử Lăng lại nghĩ đến chuyện ban nãy mình biểu sai, nhịn không được hung hăng trừng Sở Tiểu Thất một cái, phát tiết sự bất mãn của bản thân.
Tiêu Tử Lăng cấp tốc thu hồi ánh mắt, bắt đầu nghiêm túc so sánh đối chiếu phương hướng cùng cự ly giữa tang thi cấp bốn với bọn họ, vì báo đáp phần thương cảm kia của lão đại, cậu nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này hoàn mỹ.
Sở Chích Thiên thấy cái trừng mắt sau cùng của Tiêu Tử Lăng, hiểu rõ quả nhiên là Sở Tiểu Thất chọc Tiêu Tử Lăng, anh nhất định phải để cho Sở Tiểu Thất tiếp thu giáo huấn, không thể chọc Tiêu Tử Lăng nữa.
Mà Sở Tiểu Thất đứng ở một bên còn chưa biết, nó đã bị lão đại nhà nó hiểu lầm nó chọc giận Tiêu Tử Lăng, càng vì hiểu lầm này, hung hăng thao luyện nó hồi lâu, buổi tối mỗi ngày đều mệt đến mức nằm trên mặt đất ngủ. Đương nhiên khi đó Sở Tiểu Thất cho rằng, Sở lão đại là bởi vì muốn song túc song phi cùng Tiêu Tử Lăng, vì vậy cố ý giày vò cái bóng đèn ki-lô-wát cực bự là nó đây, để cho nó mệt mỏi đến mức bò không vào được gian phòng bọn họ ảnh hưởng bọn họ. . .
Tiêu Tử Lăng xác định không có bao nhiêu khác biệt lúc này mới nói với Sở Chích Thiên: “Nó cách chúng ta bốn trăm hai mươi mét, sai số trên dưới ba mét, ở góc trên bên phải chúng ta, góc độ phỏng đoán là 35-40 độ.”
“Ừm, chờ lát nữa Tiểu Lăng đúng lúc cải chính tin tức, Tiểu Thất, chúng ta đi!” Sở Chích Thiên mỗi tay mang theo một người, thuấn di mấy cái, đã tới trên tiền tuyến, bọn họ đứng ở đỉnh chóp kho hàng tuyến trước nhất, nhìn chăm chú vào chiến đấu phía dưới.
“Ứớc chừng năm mươi ba mét phía trên tay trái, sai số không đến một mét.” Tiêu Tử Lăng lần nữa xác định.
Sở Chích Thiên nhìn qua: “Đó là một kho hàng.”
“Ngay trong kho hàng!” Tiêu Tử Lăng khẳng định nói, “Bên trong còn có không ít tang thi.”
“Xác định là cấp bốn? Không phải hệ tinh thần?” Sở Chích Thiên hỏi ra nghi hoặc trong lòng, anh nghi hoặc vì sao tang thi cấp bốn có thể chỉ huy cấp ba, phải biết rằng không phải tang thi hệ tinh thần, muốn chỉ huy tang thi phía dưới, nhất định phải cao hơn trên hai cấp mới được.
Khóe miệng mặt mày Tiêu Tử Lăng mang cười nói: “Xác định cấp bốn, xác định không phải hệ tinh thần.” Đương nhiên tư liệu tỉ mỉ, cậu khẳng định sẽ không nói. Có một số việc nói quá nhiều trái lại không tốt, cậu không muốn cho Sở Chích Thiên phòng bị cậu, cảnh giác cậu. Phải biết rằng cậu muốn làm đàn em đắc lực, đàn em tâm phúc của Sở Chích Thiên, mà không phải đàn em mà Sở Chích Thiên nghi kỵ, vì vậy cậu sẽ không phạm việc ngốc này.
Sở Chích Thiên hồ nghi nhìn thoáng qua Tiêu Tử Lăng, chung quy cảm thấy Tiêu Tử Lăng che giấu anh cái gì đó, bất quá anh tin tưởng Tiêu Tử Lăng, có lý do không nói cho anh.
“Các cậu ở chỗ này áp trận, tôi đi giải quyết con tang thi kia.” Sau khi Sở Chích Thiên bàn giao xong liền lần nữa biến mất, con tang thi cấp bốn kia không có bất kỳ uy Hi*p gì với anh, nhưng đối với Tiêu Tử Lăng cùng Sở Tiểu Thất vẫn là cấp ba mà nói, vẫn rất nguy hiểm, vì vậy anh kêu bọn cậu ở lại chỗ này áp trận cho năm tổ nhân viên đang chiến đấu phía dưới, để ngừa có chuyện xảy ra.
Lúc này, giữa sân đột nhiên vang lên một mảnh tiếng ô ô, kỳ thực thanh âm này từ khi tang thi cấp ba chiến đấu với người thức tỉnh cấp ba bên nhân loại cũng đã bắt đầu, chẳng qua vừa mới bắt đầu rất nhẹ, hơn nữa sóng âm chiến đấu của cấp ba vốn cũng rất vang, vì vậy bị che giấu đi, khi thanh âm dần dần vang lên, vượt qua thanh âm chiến đấu, lúc này mới để cho mọi người nghe thấy được thanh âm đó.
Tiếng ô ô đó vừa vào lỗ tai Tiêu Tử Lăng, liền bỗng nhiên cả kinh. Cậu lập tức nhớ tới kỹ năng của con tang thi cấp bốn kia, kỹ năng phòng hộ Xuyên Lưu Bất Tức lập tức được triển khai, đặt cậu với Tiểu Thất vào trong đó, dòng nước dày dày đặc đặc trục xuất tiếng ô ô ra, thoáng cái lại trở nên xa xôi.
Sở Tiểu Thất hoang mang nhìn Tiêu Tử Lăng một cái, dường như không rõ vì sao cậu đột nhiên thi triển kỹ năng, phải biết rằng quanh thân bọn họ không có kẻ địch, mà tràng diện chiến đấu phía dưới vẫn ổn định, không có phát sinh đột biến gì.
Tiêu Tử Lăng giải thích: “Thanh âm này có thể là ảo thuật, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
Sở Tiểu Thất nhíu nhíu mày, nó nghĩ đến tư liệu bản thân từng thấy, biết khi ở mạt thế đích xác có năng lực dùng thanh âm chế tạo ảo thuật, vì vậy nó gật gật đầu, sau đó một cảnh tượng kỳ quái hiện ra ở trước mặt Tiêu Tử Lăng, chỉ thấy trên mặt trên tay Sở Tiểu Thất, dù sao trên tầng da nhìn thấy được bắt đầu thấm ra cặn băng lóng lánh, sau đó tích lũy, đến sau cùng một tầng giáp băng trong suốt cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt Tiêu Tử Lăng, giáp băng bao toàn bộ Sở Tiểu Thất ở bên trong, có thể nói là phòng hộ toàn thân trên dưới không khe hở.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc