Chương 109: Con chuột? Bữa sáng bị ăn vụng!

Tác giả: Nhữ Phu Nhân

Sở Chích Thiên quả thực chính là sinh ra vì đả kích sự tự tin của hết thảy nam nhân,
trong lòng Tiêu Tử Lăng là các loại đố kị hận a, nhịn không được nôn máng, mợ nó, nguyên một tên cuồng bại lộ, ham lõa thân, thực sự là không biết xấu hổ a không biết xấu hổ.
Sở Chích Thiên đi vào bồn tắm lớn, ngồi xuống, thấy vẻ mặt Tiêu Tử Lăng phiền muộn nhe răng nhếch miệng, cho rằng cậu bất mãn bản thân một mình hưởng thụ, vì vậy liền nói: “Cậu cũng vào cùng ngâm mình đi. . .” Làm đại ca cũng không phải vẫn luôn hà khắc nghiền ép đàn em, anh vẫn rất biết thông cảm.
Tiêu Tử Lăng nhìn nhìn nước trong bồn tắm lớn, nghĩ đến đã lâu hổng có tắm, trên người vậy mà có chút ngứa. Đề nghị của Sở Chích Thiên thực sự là một mê hoặc cực lớn a. Thế nhưng, Tiêu Tử Lăng nghĩ đến vóc người như gà bệnh của mình, cậu quả quyết lắc đầu với Sở Chích Thiên.
Mụ nội nó, cho dù bị thối ૮ɦếƭ, cũng không thể bị Sở Chích Thiên cười nhạo! Tiêu Tử Lăng oán hận nghĩ, nếu như cậu thực sự cùng ngâm tắm với Sở Chích Thiên, chờ đợi cậu chỉ có một kết quả, đó chính là sự phỉ nhổ của Sở Chích Thiên cùng với một ngày một đêm thống khổ thao luyện kế tiếp, có thể nghĩ, những ngày tương lai sẽ triệt để bê kệch.
“Sở ca, anh tắm đi, em phải đi ra ngoài tu luyện.” Tiêu Tử Lăng rất nóng mắt hết thảy những điều này, lại sợ sinh hoạt khổ cực áp bức tương lai của mình, vì vậy lựa chọn thoát đi để cự tuyệt sự mê hoặc trước mắt.
Tiêu Tử Lăng còn chưa xoay người, chợt nghe thấy Sở Chích Thiên đang dùng đồ dùng tắm rửa tìm được trong không gian chà xát thân thể của mình kêu: “Tiểu Lăng, trước tiên chậm một chút đi.”
“Hửm?” Tiêu Tử Lăng nghi hoặc nhìn Sở Chích Thiên, không biết lão đại nhà cậu còn có gì phân phó.
“Giúp tôi chà lưng rồi hẵng đi!” Sở Chích Thiên nói xong quăng đồ dùng tắm rửa trong tay qua xoay người, cả người tựa lên rìa bồn tắm lớn, lộ ra lưng rộng rắn chắc. Có lẽ trường kỳ rèn đúc, cơ bắp lưng của Sở Chích Thiên rất hoàn mỹ, không phải loại căng phồng khoa trương, mà là có thêm đường cong cơ bắp cực kỳ ưu mỹ.
Tiêu Tử Lăng nghe thấy những lời này của Sở Chích Thiên, thiếu chút nữa khống chế không được tâm tình, trực tiếp muốn vứt cho Sở Chích Thiên một thủy cầu thật to để phát tiết sự bất mãn của cậu. Chà lưng? Mợ nó, thực coi tôi là đàn em có thể tuỳ ý sai sử làm tạp vụ. . .
Bất quá. Tiêu Tử Lăng có thể cự tuyệt sao? Cậu rất muốn, bất quá cậu hổng có lá gan đó a, vì vậy cậu chỉ có thể cắn răng ủy khuất ừm một tiếng, đi đến một bên bồn tắm lớn chỗ Sở Chích Thiên, bắt đầu phục vụ cho Sở Chích Thiên.
“Không tồi, ừm, đừng quên chỗ bờ vai. Đúng, Tiểu Lăng làm rất không tồi. Còn có phía trước. . .” Sở Chích Thiên đột nhiên xoay người, tỏ ý Tiêu Tử Lăng thuận tiện chà lau иgự¢ với bụng của anh một chút.
Phắc phắc phắc, chính anh hổng có tay sao? Phía sau lưng còn có thể lý giải, phía trước. . . Đại ca. Anh thật quá đáng!
Tiêu Tử Lăng vừa thấy Sở Chích Thiên vậy mà được một tấc lại muốn tiến một thước, đã muốn hung hăng vứt khăn mặt trên tay lên trên mặt anh ta, sau đó giơ ngón tay giữa lên với Sở Chích Thiên nói cậu mặc kệ. . .
Ô ô ô! Nếu như là niên đại bình an thì tốt bao nhiêu a, làm công ít nhất còn có một chút nhân quyền, không thể làm nơi đây còn có thể tìm công việc tiếp theo. Thế nhưng hiện tại, ngày diệt vong này, cậu căn bản không dám làm như thế a, cậu liều cái mạng già chính là vì làm đàn em của Sở Chích Thiên, thế nào có thể bởi vì loại việc nhỏ này mà từ bỏ chứ. . .
Tiêu Tử Lăng lệ rơi đầy mặt. Bi ai, mặc dù tràn ngập không muốn, nhưng cuối cùng vẫn khuất phục dưới bá quyền của Sở Chích Thiên. Cậu nhịn cậu nhịn nhịn nhịn! Tiêu Tử Lăng an ủi bản thân, chờ về sau lăn lộn được địa vị lăn lộn được rắn chắc, ta sẽ báo được hận này.
Nếu làm thì phải làm được tốt nhất, Tiêu Tử Lăng hiểu rất rõ điểm này. Vì vậy cậu hổng có tiêu cực biếng nhác, mà rất nghiêm túc dựa theo yêu cầu của Sở Chích Thiên, hầu hạ lão đại nhà mình thoải thoải mái mái.
Rốt cục, trong tiếng thỏa mãn của lão đại, Tiêu Tử Lăng kéo thân thể mệt mỏi, tập tễnh rời khỏi phòng tắm, cả người cậu trực tiếp trải trên sô pha, tay vô lực rũ trên mặt đất. Loại việc chà lưng giúp người tắm này thật không phải cho người làm, đặc biệt người nào đó còn yêu cầu nhiều hơn, phiền phức nhiều hơn.
Sở Chích Thiên nửa nằm trong bồn tắm lớn nhìn bóng lưng rời đi của Tiêu Tử Lăng, hai mắt băng lãnh đột nhiên lóe một chút, anh sờ thân thể vừa mới được Tiêu Tử Lăng lau qua, cảm thấy toàn thân thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác chán ghét mà Giang Khinh Ngữ vốn lưu lại lúc nãy đã biến mất hầu như không còn, không để lại nửa điểm vết tích.
Vì sao ban nãy sẽ kêu Tiêu Tử Lăng chà lau toàn thân chứ, kỳ thực là bởi vì khi chính anh tắm luôn cảm thấy không rửa sạch được cảm giác chán ghét mà Giang Khinh Ngữ để lại cho bản thân, vì vậy kêu Tiêu Tử Lăng giúp anh tận tình chà lau, mà tình hình rất tốt, thái độ của Tiêu Tử Lăng rất nghiêm túc, cảm giác chán ghét kia quả nhiên đã được cậu tắm sạch, anh rất thỏa mãn.
Có lẽ là tác dụng tâm lý của bản thân đi! Sở Chích Thiên tìm được lý do duy nhất có thể giải thích được thông.
Sáng sớm hôm sau, Trần Cảnh Văn mang theo hết thảy tư liệu về Hoài Thành mà đêm qua anh đã chỉnh lý ra, gõ cửa phòng Sở Chích Thiên.
Không bao lâu sau, Sở Chích Thiên mở cửa phòng ra, thấy Trần Cảnh Văn có chút bất ngờ: “Là cậu a, Cảnh Văn, mau vào đi!”
Sở Chích Thiên kêu Trần Cảnh Văn ngồi trên sô pha phòng tiếp khách, lập tức quay đầu hô với nhà bếp: “Tiểu Lăng, pha một hũ trà nóng lại đây!”
“Đã biết!” Trong phòng bếp truyền ra thanh âm của Tiêu Tử Lăng, điều này làm cho ánh mắt Trần Cảnh Văn thoáng ngưng, anh hỏi: “Thế nào Tiểu Lăng sớm như vậy đã ở chỗ anh?”
“Tối hôm qua tôi kêu Tiểu Lăng đến chỗ tôi đặc huấn.” Sở Chích Thiên nhàn nhạt giải thích.
Trần Cảnh Văn gật gật đầu, lại hỏi: “Có phải Sở ca cần trợ lý để ý việc vặt sinh hoạt hay không? Tôi có thể phái một người thỏa đáng lại đây.” Anh suy nghĩ có chút không chu toàn, Sở Chích Thiên là người được hầu hạ đã quen, sẽ không tự mình để ý những chuyện này.
Sở Chích Thiên nghe vậy như cười như không nhìn Trần Cảnh Văn một cái, chờ một lát mới nói: “Không cần, Tiểu Lăng làm coi như không tồi, tôi đã quen.”
Khi Trần Cảnh Văn còn muốn khuyên bảo vài câu, liền thấy Tiêu Tử Lăng đã đi ra từ trong phòng bếp, anh chỉ có thể im tiếng chuẩn bị chờ lát nữa tiếp tục khuyên nhủ, dù sao nữ nhân luôn cẩn thận tỉ mỉ hơn so với nam nhân một chút, hầu hạ người cũng dễ chịu hơn chút.
“Trần phó đội, mời uống trà!” Tiêu Tử Lăng bưng một hũ trà nóng đã pha, rót hai chén nhỏ, một chén trong đó đưa cho lão đại nhà mình trước, chén còn lại thì đưa cho Trần Cảnh Văn.
Hết thảy hệ thống mạch điện của trung tâm nghỉ phép cơ bản được bảo trì hoàn hảo, sau khi Trần Cảnh Văn lắp đặt máy phát điện tiên tiến nào đó ở đường dây chính nơi nào đó, tuy rằng không có biện pháp mở thiết bị điện cỡ lớn, thế nhưng đốt cái đèn nấu nước sôi gì gì đó vẫn được.
Tiêu Tử Lăng đưa trà xong lui xuống nhà bếp, để lại phòng tiếp khách cho hai người Sở Chích Thiên với Trần Cảnh Văn.
Cậu vừa vào nhà bếp, liền thấy Sở Tiểu Thất đã mang cái ghế đứng bên cạnh bàn nhỏ đặt thức ăn, lúc này đang nồng nhiệt ăn bữa sáng. Phần bữa sáng Tiêu Tử Lăng làm cho nó nó đã sớm ăn hết, thừa lúc Tiêu Tử Lăng không có mặt, Sở Tiểu Thất không chút do dự đến ăn phần bữa sáng siêu lớn hương khí nồng nàn lưu lại bên cạnh kia.
Tiêu Tử Lăng tập trung nhìn vào, vậy mà là phần của Sở Chích Thiên. Cậu nhịn không được đỡ trán than một tiếng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, lần này thảm rồi, bữa sáng của lão đại hổng còn, thế này kêu cậu giải thích với lão đại cậu thế nào đây.
Cậu đi qua vỗ vỗ đầu Sở Tiểu Thất không không chịu thua kém, không nhìn đạo lãnh quang bất mãn kia của Sở Tiểu Thất, phiền muộn nhỏ giọng nói: “Tiểu Thất a, nhóc thế nào ăn vụng bữa sáng của Sở ca?”
Mặt Sở Tiểu Thất không biểu cảm chỉ chỉ ba phần bữa sáng không chút sứt mẻ bên cạnh, ý tứ rất rõ, bữa sáng của Sở Chích Thiên ở đấy. . .
Được rồi, để Sở Chích Thiên ăn bữa sáng chế tạo cho tập thể đi. Tiêu Tử Lăng ý xấu nghĩ, ai kêu tối hôm qua anh ta nô dịch cậu đến mức đó, không ngờ tới cậu vậy mà thành đàn em chà lưng cùng với đàn em xoa Ϧóþ. . .
Bất quá, Tiêu Tử Lăng dường như còn có thể cảm thụ được cái loại xúc cảm ấm áp co dãn mười phần lưu lại trong tay kia, cơ bắp rắn chắc tràn ngập co dãn kia a. . . Tiêu Tử Lăng liền cảm thấy nước bọt liên tục. Vóc người của Sở Chích Thiên quả nhiên không phải chê, tuyệt đối là tài thực chất thực, cảm giác sờ lên thực sự rất không tồi nga. Ừm, nghĩ như vậy, trong lòng liền cân đối một chút, xem như là chấm ʍúŧ được xíu.
Tiêu Tử Lăng nghĩ thông suốt quả quyết vươn cánh tay tội ác, còn nhanh hơn một bước so với Sở Tiểu Thất lấy đi phần trứng gà cuốn khiến người ta thèm nhỏ dãi kia. . . Rước lấy nhãn đao cường liệt bất mãn khiến người cảm thấy lạnh lẽo của Sở Tiểu Thất. Tiêu Tử Lăng chuyển đầu qua chỗ khác không nhìn, hừ! Mới mặc kệ tên nít ranh nhà nó, ai kêu tối hôm qua nó hổng có nghĩa khí một mình chạy trốn, vứt một mình cậu cô đơn cho Sở Chích Thiên mặc anh ta nô dịch. Đây là trả thù.
Cậu hung hăng cắn một ngụm, ừm, ăn vụng bữa sáng của lão đại thực sự quá sung sướng, Tiểu Thất giỏi thực, vậy mà nghĩ tới chiêu này, rốt cục bọn họ làm đàn em cũng có thể tuyệt địa phản kích được một chút.
Tiêu Tử Lăng lặng lẽ dựng lên ngón tay cái khích lệ với Sở Tiểu Thất. Khiến cho Sở Tiểu Thất đang ăn vui vẻ không hiểu ra sao. . . Đây là ý gì? Lặng lẽ khua múa ngón tay cái của mình, nhiều lần nhìn vài cái, vẫn là không rõ. Thôi đi, thế giới của người lớn vốn là phức tạp. . . Không hiểu thì chẳng sao cả, nó phải ăn hết mấy món ăn ngon này trước mới được. Thực sự là hạnh phúc a!
Người của thời đại này thế nào có đồ ăn ngon như vậy, hơn nữa thực thần kỳ, biến một số thứ không thể ăn thành đồ ăn ngon như vậy (Sở Tiểu Thất thừa lúc Tiêu Tử Lăng làm bữa sáng không chú ý, len lén ăn trứng mà cậu mới đánh xong, hương vị đó không ngon hơn được chỗ nào so với dịch dinh dưỡng. . . ). Sở Tiểu Thất lặng lẽ ném cho Tiêu Tử Lăng còn chìm đắm trong ăn vụng bữa sáng của lão đại, trong lòng ngầm sảng bên kia một ánh mắt bội phục.
Không nói đến trong phòng bếp ăn hăng hái cỡ nào, Sở Chích Thiên trong phòng không hề biết bữa sáng của anh đã không còn. Lúc này vẻ mặt anh bình tĩnh thương lượng với Trần Cảnh Văn một số chuyện.
Hai người một bên uống trà, một bên thương nghị giải quyết một số chuyện cần thiết xử lý, lúc này Sở Chích Thiên mới hỏi: “Cậu tới, sẽ không phải là nói với tôi những chuyện này chứ, còn có chuyện gì quan trọng?” Những việc này tuyệt không phải vội như thế, cho dù lên đường cũng có thể bớt thời giờ thương lượng giải quyết, Trần Cảnh Văn đến sớm như vậy khẳng định không phải vì những việc vặt này.
Trần Cảnh Văn nghe vậy cười, anh buông chén trà xuống nói: “Đương nhiên không phải, nếu như trò chuyện mấy thứ này, tôi cũng sẽ không đến sớm như vậy quấy rầy Sở ca anh.” Nói xong anh cầm lấy tư liệu đặt ở một bên, đưa cho Sở Chích Thiên, “Đây là tư liệu của Hoài Thành mà tôi chỉnh lý ra, bên trong có mấy kho hàng vật tư siêu cỡ lớn cùng với một bến tàu cỡ lớn, còn có mấy xưởng gia công sản phẩm nông nghiệp, chắc hẳn sẽ có rất nhiều vật tư có thể thu thập. Hơn nữa Hoài Thành tuyệt không phải thành ૮ɦếƭ, tin tưởng có thể giao lưu một chút tin tức với người sống sót của nơi đây. . .”
Sở Chích Thiên đơn giản lật xem một chút tư liệu trong tay, hơi hơi gật đầu nói: “Ừm, có thể suy nghĩ, cậu thu thập tin tức tỉ mỉ của nơi đây trước, bao gồm có doanh địa căn cứ nào các loại, hoặc là chiến đội tương đối cường đại, sau đó xem xem có phải vật tư nơi đây đã bị những đội ngũ đó chiếm cứ hay không, nếu như không có, chúng ta có thể suy nghĩ dừng lại một chút, thu thập vật tư.”
“Đã biết, Sở ca, tôi sẽ an bài!” Trần Cảnh Văn gật gật đầu, thấy không còn chuyện nào khác, liền đứng dậy cáo biệt.
Sở Chích Thiên tiễn anh ra cửa phòng, liền quay người lại đi vào nhà bếp chuẩn bị ăn bữa sáng, lại phát hiện bữa sáng của anh đã bị hai con chuột nhắt nào đó ăn vụng một chút cũng không còn thừa. . .
Toàn bộ nhà bếp nhất thời bị hàn khí chiếm lĩnh, chỉ thấy mặt Sở Chích Thiên không biểu cảm lạnh lùng thốt: “Tiêu Tử Lăng, cậu tốt nhất giải thích một chút cho tôi?”
Tiêu Tử Lăng nhất thời suy sụp mặt xuống, Sở Tiểu Thất là thủ phạm chính ăn vụng, cậu nhiều nhất chỉ là tòng phạm vì bị ૮ưỡɳɠ ɓứ૮, vì cái răng Sở Chích Thiên không tìm Tiểu Thất lại tìm cậu? Thế này quá khi dễ người rồi!
Nói đến Tiểu Thất hình như chỉ có năm tuổi, cậu không biết xấu hổ vứt trách nhiệm cho nó?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc