Bên trong phòng xe, Sở Chích Thiên với đứa trẻ kia mỗi người ngồi trên một chiếc sô pha lãnh nhãn nhìn nhau,
ai cũng không mở miệng, hai người dường như đang thi đấu ai lạnh hơn bình tĩnh hơn.
Tiêu Tử Lăng ngồi xổm bên cạnh sô pha, trái nhìn nhìn phải nhìn nhìn, rốt cục nhịn không được xì một tiếng bật cười.
Tiếng cười này dẫn tới hai đạo lãnh quang gần như tương đồng, hai khuôn mặt không có biểu tình, tương đồng nhếch mi, cảm giác đó giống như là thời không đan xen, trong một hình ảnh đồng thời thấy được thời kì thành niên với ấu niên của một người.
“Cười gì?” So sánh với miệng vỏ trai ngọc của đứa trẻ, thái độ của Sở Chích Thiên rõ ràng tốt hơn rất nhiều, một câu nói khiến cho sự băng lãnh của anh sụp đổ hơn phân nửa, dẫn tới đứa trẻ lần nữa nhếch mi, bộ dáng dường như có chút bất ngờ.
“Sở ca, anh với đứa trẻ này thực sự quá giống, thực sự không phải con riêng của Sở ca?” Tiêu Tử Lăng chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.
Tuy rằng lúc đó Sở Chích Thiên đã như đinh đóng cột phủ nhận khả năng này, nhưng Tiêu Tử Lăng vẫn có chút nửa tin nửa ngờ, dù sao đứa trẻ này rất giống Sở Chích Thiên. Tuy nói không phải đi ra từ một khuôn mẫu, nhưng cũng có bảy tám phần tương tự, then chốt nhất chính là, băng hàn tự mang trên người, bộ dáng mặt không biểu cảm của đứa trẻ không có gì khác biệt với Sở Chích Thiên, nhìn như vậy tựa như đủ mười phần.
Sở Chích Thiên làm sao không biết tâm tư nhỏ của Tiêu Tử Lăng, lần nữa đưa tới một ánh mắt cảnh cáo, kêu Tiêu Tử Lăng không nên nghi vấn lời nói của anh.
Nếu anh là đại ngựa giống theo như lời Tiêu Tử Lăng nói, chỉ sợ cũng sẽ hoài nghi đứa trẻ này có phải con riêng của mình hay không, bất quá điều này là không có khả năng, anh phi thường rõ ràng hành động việc làm của bản thân, vì vậy quả quyết phủ quyết.
Lần này Tiêu Tử Lăng chỉ có thể vứt bỏ ý nghĩ đứa trẻ này là con riêng của Sở Chích Thiên, biểu tình của Sở Chích Thiên đã xác định không thể nghi ngờ. Cậu tin tưởng Sở Chích Thiên không phải một người trốn tránh trách nhiệm, nếu đã nói rõ không phải vậy khẳng định không phải.
Cậu khó nén hiếu kỳ hỏi: “Anh bạn nhỏ, cậu tên là gì a? Baba momy ở nơi nào? Còn có, vì sao cậu sẽ ngã xuống từ trên trời?”
Được rồi. Tiêu Tử Lăng quan tâm nhất chính là điểm ấy, chuyện này thực sự có chút khó tin, ngã xuống từ địa phương cao như vậy, vậy mà trên người đứa trẻ này hổng có một chút vết thương. Nhìn chiều sâu với phạm vi của hố sâu kia, đã biết lực rơi tuyệt đối có thể khiến cho một người bình thường nện thành một bãi máu thịt bùn nhão, huống hồ cậu ta chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi (nhìn ra).
Đứa trẻ nghe thấy câu hỏi của Tiêu Tử Lăng, đường nhìn lạnh lùng không hề có cảm tình quét qua, vẫn ngậm miệng, không ừ hử một tiếng.
Tiêu Tử Lăng hoài nghi nói: “Chẳng lẽ là câm điếc?”
Đứa trẻ nghe vậy hai hàng lông mày thoáng nhăn, một thanh âm có thanh tuyến có chút tương tự với Sở Chích Thiên lại mang theo đồng âm mềm mại xuất hiện: “Ngu ngốc!”
Tiêu Tử Lăng bị đả kích. Vì sao một lớn một nhỏ này đều thích dùng từ này để trả lời cậu? Chẳng lẽ biểu hiện của cậu thực sự rất ngu ngốc? Cậu ngồi xổm ở kia nhất thời lâm vào thế giới u ám. . .
“Cậu tên là gì?” Sở Chích Thiên không quản người nào đó tự oán tự xót, trực tiếp nhìn đứa trẻ, lạnh lùng hỏi.
“Số hiệu 0007.” Câu trả lời của cậu ta cũng băng lãnh tương đồng.
“Số hiệu?” Tiếng đối thoại của Sở Chích Thiên với đứa trẻ kêu lại sự chú ý của Tiêu Tử Lăng, nghe câu trả lời kỳ quái như thế nhịn không được phát sinh nghi vấn.
Đáp lại Tiêu Tử Lăng vẫn là một đường nhìn băng lãnh, đứa trẻ căn bản mặc kệ cậu. Tiêu Tử Lăng lại bị đả kích.
Sở Chích Thiên nhìn không nổi nữa: “Giải thích một chút.”
Đứa trẻ nhìn lại Sở Chích Thiên một cái, lúc này mới tiếp tục dùng thanh âm lạnh lùng hồi đáp: “Hết thảy vật thí nghiệm được nuôi cấy thành công trong phòng thí nghiệm đều lấy số hiệu làm tên.”
“Vậy trước cậu còn có 6 người? Phòng thí nghiệm của các cậu tổng cộng có bao nhiêu vật thí nghiệm a?” Tiêu Tử Lăng bị loại chuyện chỉ xuất hiện ở trong phim khoa học viễn tưởng hoặc là trong tiểu thuyết này kích phát hứng thú, nhịn không được lần nữa lên tiếng hỏi.
Lần này ngay cả ánh mắt đứa trẻ cũng lười cho Tiêu Tử Lăng, mặt cậu ta không biểu cảm nhìn không chuyển mắt Sở Chích Thiên chắn trước mặt, dường như chờ đợi câu hỏi của anh.
Đứa trẻ ૮ɦếƭ bằm này, quả nhiên không khiến người ta ưa y chang Sở Chích Thiên, Tiêu Tử Lăng rất muốn túm cậu ta qua hung hăng đánh cái ௱ôЛƓ một trận, cho cậu ta biết nhất định phải học biết tôn trọng người lớn.
Một ánh mắt lạnh lẽo của Sở Chích Thiên trực tiếp khống chế lại Tiêu Tử Lăng sung sung muốn động, tiếp tục hỏi: “Thế nào sẽ xuất hiện ở nơi đây?”
Đứa trẻ dường như không hề có cảm tình tồn tại, chỉ băng lãnh trình bày: “Gi*t sạch mọi người, dẫn nổ phòng thí nghiệm, sau đó, ký ức trống rỗng.”
Tiêu Tử Lăng chấn kinh nhìn đứa trẻ này, đứa trẻ mới chỉ năm sáu tuổi mà đã hai tay nhuộm máu, hơn nữa sau khi Gi*t người lại lãnh đạm đến mức này. Đến tột cùng phòng thí nghiệm kia đã làm chuyện đáng sợ gì? Cậu có chút nghĩ mà sợ, may mắn không có động thủ, vạn nhất bị ghi hận. . . Thân thể nhịn không được run vài cái.
Đầu mi Sở Chích Thiên nhăn càng chặt, rõ ràng đứa trẻ này không có cái gọi là khái niệm thiện ác, Gi*t người ở trong mắt nó đơn giản thật giống như ăn cơm, đương nhiên anh quan tâm nhất chính là, đứa trẻ này dùng phương pháp gì Gi*t ૮ɦếƭ nhiều người như vậy, tin tưởng có thể nuôi cấy ra nhiều vật thí nghiệm như vậy, nhân viên công tác bao gồm cả nhân viên phòng hộ của địa phương kia khẳng định không ít.
“Gi*t thế nào?” Sở Chích Thiên trực tiếp hỏi.
Trả lời Sở Chích Thiên chính là hành động của đứa trẻ, cậu ta đột nhiên biến mất xuất hiện ở phía sau Sở Chích Thiên, trong tay đã xuất hiện một cây gai nhọn trong suốt không biết là vật gì.
Thuấn di. . . Ta phắc! Tiêu Tử Lăng kinh ngạc đến ngây người.
Sở Chích Thiên là người có được dị năng không gian, đồng dạng có được năng lực thuấn di thế nào có thể bị đứa trẻ này đánh lén chứ. Hơn nữa. . . Khóe miệng anh thoáng nhếch, một đạo điện quang ở lưng trực tiếp đánh về phía đứa trẻ ở phía sau. Năng lực không gian của đứa trẻ này có thiếu sót, thuấn di ra vậy mà có thời gian đình trệ.
Điện giật tới quá nhanh, đứa trẻ còn trong giai đoạn cứng ngắc căn bản không thể nào né tránh, trực tiếp bị đánh trúng. Cậu ta bay ngược đi, roi nước của Tiêu Tử Lăng đúng lúc xuất hiện, kéo cậu ta lại.
Đứa trẻ vừa mới đáp xuống đất đứng vững, roi nước của Tiêu Tử Lăng đột nhiên gãy, biến thành khối băng kiên cố leng leng keng keng rơi xuống đầy đất, Tiêu Tử Lăng lúc này mới phát hiện, toàn thân đứa trẻ đã được bao bởi một tầng băng giáp, mà roi nước của cậu bởi vì luồng hàn khí kia nên trực tiếp đóng băng.
“Người dị năng hệ băng cấp ba, còn có kỹ năng thuấn di không hoàn thiện, khó trách có thể Gi*t ૮ɦếƭ những người đó.” Sở Chích Thiên thấy hai loại dị năng này xuất hiện trên người đứa trẻ, hai mắt hơi híp lại, uy áp cấp bốn trực tiếp bao lấy đứa trẻ.
Mặt đứa trẻ không biểu cảm nhìn anh, dường như không cảm thụ được luồng uy lực cường đại này, nếu không phải chi dưới của cậu ta đang run nhè nhẹ, nắm tay nhỏ bé vì chịu đựng luồng áp lực này, móng tay vậy mà bấm rách lòng bàn tay, máu tươi đang rơi xuống từng giọt từng giọt, đều thể hiện áp lực mà cậu ta thừa nhận cực lớn.
Tiêu Tử Lăng có chút không đành lòng, nhưng vẫn nhẫn nại, đây không phải chuyện cậu có khả năng tham dự, đây là cuộc chiến của Sở Chích Thiên với đứa trẻ đó, đứa trẻ không có khái niệm thiện ác, thế giới quan của cậu ta chính như dã thú hoang dại vậy, chỉ có cá lớn nuốt cá bé bản năng. Người mạnh hơn so với cậu ta có thể chế phục được cậu ta, có thể khiến cho cậu ta thần phục nghe lệnh.
Thời gian trôi qua ước chừng nửa giờ, đứa trẻ cắn răng chống chịu rốt cục trợn to hai mắt cắm đầu xuống đất, Tiêu Tử Lăng nhanh chóng tiến lên một bước, trong nháy mắt ngã xuống đất đã tiếp được cậu ta.
Lúc này Sở Chích Thiên mới thu hồi uy áp khí thế của anh, Tiêu Tử Lăng hỏi: “Đứa trẻ này thế nào vậy?”
“Hôn mê!” Sở Chích Thiên trả lời khinh miêu đạm tả.
“Trừng mắt cũng có thể hôn mê?” Tiêu Tử Lăng có chút khó có thể tin nhìn nhìn đứa trẻ trong lòng, đứa trẻ này quả nhiên đủ ác, không chỉ ác đối với người khác càng ác hơn đối với bản thân.
“Vậy an bài cậu ta thế nào?” Đứa trẻ này không chỉ không rõ lai lịch, hơn nữa lại càng là một phần tử khủng bố xem Gi*t người như chuyện thường, an bài cậu ta như thế nào là một việc khó, vứt vào chỗ người sống sót bình thường, Tiêu Tử Lăng phỏng đoán ngày mai không còn mấy người có thể sống.
“Cậu nói an bài thế nào?” Sở Chích Thiên liếc liếc nhìn Tiêu Tử Lăng một cái, muốn nghe một chút ý kiến của cậu.
Tiêu Tử Lăng suy nghĩ một chút nói: “Không có thực lực của Sở ca, căn bản không áp đảo được cậu ta!”
“Vậy lưu lại!” Lời nói của Sở Chích Thiên đã quyết định vấn đề nơi ở của đứa trẻ, vừa mới dứt lời liền đứng dậy cầm lấy áo khoác khoác lên, chuẩn bị xuống xe.
Tiêu Tử Lăng thấy Sở Chích Thiên muốn đi, chỉ vào đứa trẻ trong lòng vội la lên: “Đứa trẻ này. . . ?”
“Cậu chiếu cố nó.” Sở Chích Thiên không quay đầu lại mệnh lệnh.
“Vì sao là em?” Tiêu Tử Lăng kháng nghị, đứa trẻ này cấp ba, hơn nữa lại có hai hệ dị năng, nếu như tỉnh lại phát cuồng, cậu tuyệt đối đối phó không được, rõ ràng là Sở Chích Thiên đang làm khó cậu.
“Cậu cứu.” Khi Sở Chích Thiên xuống xe chỉ để lại một câu này, đã vứt đứa trẻ cho Tiêu Tử Lăng.
Anh muốn đến chỗ Trần Cảnh Văn xác định một chút tình hình của đoàn xe, xem xem tổn thất thế nào. Còn phải báo cho cậu ta biết một chút, tổ công kiên có thêm một người.
Ừm, đây tuyệt đối là do Tiêu Tử Lăng khẩn cầu, mình mới đáp ứng để cho đứa trẻ lưu lại. Anh hổng có vi phạm lời thề không thu người của anh, vì vậy đứa trẻ là trách nhiệm của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên cứ đương nhiên vứt đi bao quần áo. Không thể không nói, Sở Chích Thiên cũng là một người rất biết tìm lý do.
Tiêu Tử Lăng bất đắc dĩ nhìn đứa trẻ trong lòng, rõ ràng đứa trẻ này là cậu với Sở Chích Thiên cùng cứu, vì cái răng hiện tại biến thành trách nhiệm của một mình cậu, hơn nữa đây còn là một đại phiền phức siêu cấp, cậu dường như đã thấy được ngày tháng tương lai của mình nước sôi lửa bỏng như thế nào.
Cậu nhẹ nhàng đặt đứa trẻ trên giường lớn nghỉ ngơi của Sở Chích Thiên, không biết vì sao, vừa nằm lên trên giường của Sở Chích Thiên, ánh mắt vốn trợn tròn của đứa trẻ đột nhiên nhắm lại, bắt đầu phát sinh tiếng ngáy rất nhỏ, đứa trẻ vậy mà ngủ rồi. Đứa trẻ khi ngủ không có băng lãnh như khi tỉnh, cơ bắp cả khuôn mặt dãn ra vậy mà rất manh. . .
Tiêu Tử Lăng ý xấu đâm đâm mặt đứa trẻ, coi như đang đâm mặt khi còn bé của Sở Chích Thiên, cậu có một loại khoái cảm được trả thù! Thẳng đến khi đứa trẻ lần nữa đang ngủ nhíu nhíu mày, lúc này mới bừng tỉnh lại thu hồi ngón tay phạm tội của mình.
Tiêu Tử Lăng vừa định rời đi, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, cậu cần thiết xác nhận một chút, vì vậy mở ra Linh Nhãn.
Chỉ thấy mắt phải rất nhanh cho ra tin tức Giám Định, cũng không phải cậu muốn, vốn cậu chỉ muốn tìm được tin tức tương quan giữa đứa trẻ này với Sở Chích Thiên, không ngờ tới kết quả Giám Định ra lại đâm đau tâm của cậu a. . .
Số hiệu 0007, người dị năng hệ băng (cấp ba), người xuyên qua thời không (phát hiện lỗ thủng, xin xóa bỏ), tế bào thân thể tự mang dị năng không gian không hoàn toàn: Thuấn Di. Kỹ năng: Băng Giáp, Băng Khí, Băng Bạc Đạn (phạm vi). Phân Tích: Thân, có phải cậu đã làm chuyện thương thiên hại lý gì hay không? Vì răng đều là khắc chế cậu. . .
Tiêu Tử Lăng nổi giận, đại thần xuyên qua ông quá vô sỉ, vì cái răng kỹ năng xuyên qua đều trâu bò như thế, trước có một Giang Khinh Ngữ, có vầng sáng nhân vật chính, muốn cậu tránh lui ba thước còn chưa tính, lần này tới thêm đứa nhỏ, kỹ năng vậy mà khắc chế cậu toàn bộ. . . Mợ nó, có còn cho cậu một con đường sống hay không?
Thuấn di khắc tốc độ, hệ băng khắc hệ thủy. . . Tiêu Tử Lăng triệt để bê kệch! Xóa bỏ? Còn xóa bỏ cái ௱ôЛƓ, bản thân không bị khắc ૮ɦếƭ đã là vạn hạnh rồi, cậu khóc không ra nước mắt