*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cơ thể Vũ Linh Đan bắt đầu không kiểm soát được mà run lên, cô khóc, nước mắt tuôn rơi lã chã, lời nói dần trở nên hung dữ: “Trương Thiên Thành, nếu như anh đói khát, cứ tìm bừa một người qua đường mà chơi, ở chỗ này giở trò lưu manh với tôi làm gì.
Hay là anh vốn không còn có sức hấp dẫn gì, cho nên một người cũng không tìm được.”
Tay của Trương Thiên Thành lập tức cứng đờ, thái độ của anh đột nhiên thay đổi.
Anh không nể tình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang đẫm lệ kia, thấp giọng cười lạnh một tiếng: “Vũ Linh Đan, đây là cô ép tôi”.
Anh bắt đầu giật tung hàng cúc áo sơ mi, lộ ra nửa thân người bên trên vô cùng cường tráng, anh bất chấp mọi thứ, động tác càng nhanh hơn.
Đôi chân của Vũ Linh Đan liều mạng giãy dụa, nhưng trong mắt Trương Thiên Thành, chúng lập tức trở thành động tác ve vãn tán tỉnh, không có chút tác dụng nào hết.
Trái lại càng khiến đáy lòng anh nổi lên cảm giác muốn chinh phục.
Vốn dĩ Trương Thiên Thành chỉ muốn hung hăng làm cô nhục nhã một chút, để cô không dám ngông cuồng tự cao tự đại trước mặt anh như vậy nữa.
Nhưng sau khi Vũ Linh Đan nói câu đó, anh chợt nhận ra mình đã lâu rồi không chạm vào một người phụ nữ.
Mà ngày hôm nay, hương vị của đêm qua cứ liên tục hiện lên trong đầu anh nhiều lần.
Có thể nói, tình huống này từ trước tới nay chưa bao giờ xảy ra với anh.
Trương Thiên Thành có chút cáu kỉnh nhưng không tìm được cách giải tỏa, phải đến khi Vũ Linh Đan giãy dụa dưới thân, Trương Thiên Thành mới hiểu được Dụς ∀ọηg sâu xa của mình.
Không phải là anh không tìm được chỗ để giải tỏa.
Mà là...
Anh chỉ muốn cô!
Ý nghĩ táo bạo này khiến Trương Thiên Thành tự thấy khi*p sợ, thậm chí anh còn nghi ngờ tự hỏi liệu đây có phải cơ thể của chính mình hay không.
Cho đến khi Trương Thiên Thành tiến vào một nơi ấm áp khác, anh mới thoải mái thở ra một hơi dài, cảm giác lỗ chân lông khắp người đều như đang mở ra.
Mặc kệ người bên dưới vẫn chưa ngừng khóc, Trương Thiên Thành càng lúc càng tăng nhanh tốc độ, chỉ muốn tìm đến khoái cảm giống như ngày hôm qua.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, cuộc giày vò cuối cùng cũng kết thúc.
Vũ Linh Đan thất thần nhìn lên trần, lòng cô giờ đây đã như tro lạnh.
Trên trán cô vẫn còn vết thương, lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, Trương Thiên Thành cảm thấy có chút áy náy bèn đưa tay ra xoa nhẹ tỏ vẻ quan tâm, nhưng lập tức bị Vũ Linh Đan hất mạnh ra.
Trương Thiên Thành nhanh chóng đứng dậy thu dọn sạch sẽ đồ đạc của mình, ngay cả một lời xin lỗi cuối cùng cũng không có.
Đối với anh mà nói, chỉ có sự khác biệt giữa lần đầu tiên và vô số những lần sau.
Biểu hiện của Vũ Linh Đan cũng đủ để khiến cô không còn cách nào mà kiêu ngạo nữa.
“Tôi sẽ nói với Tổng giám đốc Vũ rằng cô không được khỏe nên cố không cần xuống dưới nữa”
Trương Thiên Thành đi ra ngoài, đóng cửa lại, nói với người phụ nữ vẫn đang im lặng nằm trên giường.
Nếu đã ngủ với cô, dù thế nào anh cũng muốn vì cô mà làm chút việc gì đó.
Trương Thiên Thành trước giờ vốn không thích nợ tình cảm người khác, tất nhiên người khác cũng đừng hòng lợi dụng anh.
Trong bóng tối, Vũ Linh Đan đứng dậy, nặng nề lê bước đi rửa mặt qua loa, thay quần áo một lần nữa rồi bắt đầu bước xuống lâu.
Đêm qua, cô nói rằng đó là lần cuối cùng, nhưng thực tế đã giáng cho cô một cái tát nặng nề.
Điều này khiến cô chợt nhớ đến quá khứ với người đàn ông máu lạnh mỗi tháng chỉ trở về một lần
Trong đầu Vũ Linh Đan đang có rất nhiều tâm tư phức tạp, nhưng tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, lúc cô bước xuống lầu, mọi suy nghĩ đều đã được giải tỏa.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cô bình tĩnh ngồi xuống.
Vũ Phong Toàn ngạc nhiên mở to đôi mắt, sau đó nhìn về phía Trương Thiên Thành, vừa rồi không phải cậu ta nói con bé không khỏe sao, sao bây giờ lại đi xuống rồi?
“Linh Đan, trong người không sao chứ?”
Vũ Phong Toàn quan tâm hỏi.
.