*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong lòng Vũ Linh Đan ngay lập tức cười lạnh một tiếng nhưng bên ngoài vẫn không có biểu cảm gì: "Ngại quá, Tổng giám đốc Trương.
Gần đây Tập đoàn Bạch Đằng bận nhiều việc, tôi còn phải trở về tăng ca, cũng không có thói quen ăn cơm trưa"
"Vậy tôi đành phải gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Vũ, để ông ta cho cô nghỉ làm thôi."
Trương Thiên Thành nói xong còn lấy điện thoại di động ra thật, Vũ Linh Đan còn tưởng rằng Trương Thiên Thành đang ra vẻ.
Kết quả khi nghe được một tiếng nói quen thuộc, Vũ Linh Đan gần như phát điện, không thể khống chế được thân thể của mình mà lạo về phía Trường Thiên Thành.
"Đúng vậy, nhưng Giám đốc Vũ nói công việc bận quá, chiều nay không có thời gian"
Trương Thiên Thành giơ điện thoại di động lên cao, ra vẻ chững chạc đàng hoàng.
"Không có chuyện gì đâu.
Tổng giám đốc Trương, cậu đưa điện thoại cho Linh Đan, để tôi nói với nó vài câu.
Hai đứa là vợ chồng trẻ, cũng nên ra ngoài tâm sự nhiều vào.
Trên đời này làm gì có chuyện vợ chồng không cãi nhau lần nào."
"Bố!" Vũ Phong Toàn còn chưa nói xong đã bị Vũ Linh Đan tức giận ngắt lời, mặt đỏ đến tận mang tai.
Trước mặt Trương Thiên Thành mà cũng nói được như vậy, rốt cuộc Vũ Phong Toàn còn có lòng tự trọng hay không.
Trong giờ phút này, Vũ Linh Đan chỉ hận không thể tìm ra được một cái lỗ để chui vào.
Ai không biết chắc còn tưởng rằng cô không quên được Trương Thiên Thành.
"Tổng giám đốc Trường đã nói sẽ cân nhắc về việc đầu tư dự án Thành Đức.
Ở đây cũng có việc gì bận, lát nữa con sẽ về công ty
Vũ Linh Đan ra vẻ chững chạc đàng hoàng, nhanh chóng nói về chuyện chính, đồng thời cũng hi vọng bố mình có thể tắt điện thoại nhanh chút.
"Linh Đan à, chiều nay bố cho con nghỉ đấy.
Ở công ty cũng không có việc gì, không có con cũng không sao đâu.
Con cứ yên tâm ăn cơm với Tổng giám đốc Trường đi."
Có thể là vì biết Trương Thiên Thành đang ngồi ngay bên cạnh nên thái độ của Vũ Phong Toàn với Vũ Linh Đan trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Nhưng ý của ông trong câu nói đó rất rõ ràng, đó là hi vọng hai người có thể xảy ra chuyện gì đó, tốt nhất là có thể hòa thuận như lúc ban đầu.
Trong lòng Vũ Linh Đan thầm mắng không biết bao nhiêu lần.
Dù đã cúp điện thoại nhưng Vũ Linh Đan căn bản cũng không dám đối mặt với Trương Thiên Thành,
Lúc gọi điện thoại, cô để ý thấy ánh mắt của Trương Thiên Thành đang nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt đó giống như đang cười mà cũng không hẳn là cười, tràn đầy vẻ bề trên làm cho Vũ Linh Đan vô cùng xấu hổ.
"Anh không cần phải để ý đến lời của bố tôi.
Ông ấy chỉ chưa chấp nhận được sự thật này thôi."
Vũ Linh Đan cố hết sức ngồi thẳng lưng, lời nói cũng vô cùng nghiêm túc.
Hi vọng làm như thế này thì Trương Thiên Thành sẽ tin tưởng mình, cũng làm bớt đi phần nào cảm giác xấu hổ.
"0"
Đối phương chỉ đáp đúng một chữ.
Sắc mặt Vũ Linh Đan càng đỏ thêm, hít thở dồn dập thêm.
Trương Thiên Thành hiểu ý mở cửa sổ ra, Vũ Linh Đan nhìn sang.
Chỉ mất mấy giây thôi, ánh mắt cô đã bị Trương Thiên Thành bắt được.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Trương Thiên Thành cũng không có vẻ chế giễu và đắc ý như cô tưởng tượng mà là vẻ nghiêm túc trầm lắng không khác gì ngày xưa.
Ngay khi Vũ Linh Đan đang tự trách mình nhạy cảm quá, Trương Thiên Thành căn bản không hề tin Vũ Phong Toàn thì bỗng nhiên Trương Thiên Thành lại mở miệng: "Nếu được nghỉ buổi chiều thì đi với tôi một chuyến đi."
"Đi đâu?"
Vũ Linh Đan đau đầu, may mà phản ứng kịp, cô nhanh chóng lắc đầu không đồng ý: "Tôi không đi đâu hết."
"Xem ra, tôi chỉ có thể lại gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Vũ"
Trương Thiên Thành chơi lại chiêu cũ, thật sự lấy điện thoại ra.
Vũ Linh Đan chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, sôi máu lên, lần này điện thoại còn chưa gọi được đã bị Vũ Linh Đan đoạt lấy cầm trong tay.
Cô nhìn thoáng qua rồi thở phào một hơi.
"Trương Thiên Thành, anh là đồ vô liêm sỉ!"
Vũ Linh Đan thấp giọng, cau mày mắng.
"Tôi chỉ cảm thấy làm như thế sẽ làm chuyện đơn giản hơn chút.”
Trương Thiên Thành không biết xấu hổ.
"Anh đừng làm khó tôi như vậy!"
Vũ Linh Đan không cam lòng, thở hồng hộc nói.
Nhưng Trương Thiên Thành không tức giận, cũng không phủ nhận, lại còn ra vẻ như đó là điều đương nhiên: "Yêu cầu của Trương Thiên Thành này chưa có ai dám từ chối."
Sự ngang ngược này của anh làm Vũ Linh Đan hoàn toàn câm nín.
Bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ rằng tôi nay khi về nhà gặp Vũ Phong Toàn, cô nên giải thích việc buổi trưa chỉ là hiểu lầm như thế nào.
Trương Thiên Thành thật sự đã hại ૮ɦếƭ cô rồi.
Trong lòng cô rất tức gận, không nhịn được mà lén nhìn Trương Thiên Thành.
Người nọ khoanh hai tay trước иgự¢, bày ra dáng vẻ kiêu căng, tránh xa người khác ngàn dặm.
Vũ Linh Đan lại không nhịn được mắng một câu chó hình người.
May là Trương Thiên Thành không nghe được, vẻ mặt vẫn như thường.
Vũ Linh Đan cũng tựa lên cửa sổ xe nghỉ ngơi, hai bên đều im lặng không nói gì nữa.
Cuối cùng, chiếc Maybach dừng trước cửa nhà của Trương Thiên Thành.
Vũ Linh Đan trong nháy mắt trở nên tỉnh tháo.
Cô hơi nghi ngờ nhìn chằm chằm Trương Thiên Thành, chẳng lẽ đây chính là nơi anh nói muốn đi?
"Còn không xuống xe đi!"
Trương Thiên Thành chưa có khi nào nói được lời hay ý đẹp.
Vũ Linh Đan chỉ chần chừ có mấy giây đã bị Trương Thiên Thành không kiên nhẫn thúc giục.
Nghĩ rằng dù sao mình cũng muốn vào xem Coco, Vũ Linh Đan không đặt câu hỏi nữa.
Cô xuống xe, đi vào trong sân nhỏ, kêu một tiếng Coco.
Rất nhanh, từ một góc nào đó trong sân nhỏ truyền ra tiếng động.
Một con chó lớn màu trắng lao đến với tốc độ như gió, một người một chó ngay lập tức ôm nhau.
Chẳng biết tại sao, mỗi khi Trương Thiên Thành nhìn thấy cảnh này trong lòng sẽ cảm thấy hơi tức giận.
"Đưa cô đến đây không phải để cho cô chơi với chó.
Ngay lập tức vào nhà tắm rửa rồi đi ra nói chuyện với tôi!"
Trương Thiên Thành ở bên ngoài rống to một câu.
Làm cho sự kích động của Vũ Linh Đan hoàn toàn biến mất.
Vũ Linh Đan cũng trở lại dáng vẻ yên lặng bình tĩnh như trước.
Chỉ vì có Coco ở đây nên tâm trạng của Vũ Linh Đan mới khá lên, cô nghĩ xong rồi cũng lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Trương Thiên Thành hừ lạnh một tiếng, mặc kệ Vũ Linh Đan, trực tiếp vào nhà, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Trần Đức Bảo đứng một bên trợn mắt, há hốc mồm.
Tổng giám đốc Trương ghen với Trương Đức Phú thì cũng không sao, nhưng sao bây giờ...!Lại ghen với cả một con chó.
Trước khi Vũ Linh Đan vào cửa thì cố ý đưa tay nhẹ nhàng chà xát trên quần áo hai lần.
Sau khi vào nhà cô cũng chỉ khúm núm đứng ở hành lang, hoang mang hỏi: "Tôi đã thăm Coco xong rồi, không biết Tổng giám đốc Trương tìm tôi còn có chuyện gì nữa"
Trương Thiên Thành không thèm ngẩng mặt lên mà trực tiếp ra lệnh: "Nấu cơm!"
Hả?
Vũ Linh Đan hóa đá.
Gây ra hiểu lầm lớn như vậy, nổi giận như thế, tóm lại là do muốn mình đến nhà nấu cơm cho anh ăn?
"Trong nhà cũng không có đồ ăn, hay là
.