Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, Vũ Linh Đan nghĩ rằng Trương Thiên Thành đi ra ngoài một lát sẽ không trở về nên muốn chạy tới bệnh viện.
Vũ Linh Đan ở trên xe đã hỏi sơ qua bác sỹ về tình trạng của Phan Bảo Thái, thoáng thở dài nhẹ nhõm khi biết được anh đã tỉnh lại một lần.
Đồng thời bác sỹ cũng nói cho Vũ Linh Đan một tin tức khác, trong tay Phan Bảo Thải không có nhẫn, thực ra trong tay cái gì cũng không có.
“Làm sao có thể.
”
Vũ Linh Đan ngạc nhiên.
“Quả thực là như vậy.
”
Đối phương thành thật trả lời.
Bệnh viện.
Phan Bảo Thái tỉnh lại, uống một chút cháo nóng, nhìn bên ngoài trống rỗng, ánh mắt mờ mịt.
Khi tỉnh lại anh ta nghĩ rằng Vũ Linh Đan ít nhất sẽ ở bên cạnh mình, nhưng kết quả.
Quan trọng nhất là anh ta đã làm mất chiếc nhẫn, Vũ Linh Đan nhất định sẽ rất tức giận.
“Đừng trông nữa, Vũ Linh Đan chắc chắn là không tới, ngay cả khi con phẫu thuật cô ta cũng không tới, con còn trong làm gì”.
Lê Tuyết Cầm hiểu suy nghĩ của con trai tức giận nói.
Phan Bảo Thái trầm mặc không nói gì.
Lê Tuyết Cầm tức giận, lại nói: “Lần này con cũng đã thấy được Vũ Linh Đan rốt cuộc là người như thế nào, không phải mẹ không muốn cho hai đứa ở cùng một chỗ, nhưng trong ngày đính hôn của hai đứa cô ta lại có thể hôn Trương Thiên Thành, một người phụ nữ như vậy con còn muốn làm gì?
“khụ khụ!”
Phan Bảo Thái tức giận ho khan dữ dội, bố Phan ở bên cạnh nói: “Bà nói ít đi vài câu không được sao?”
Lê Tuyết Cầm tuy rằng đau lòng nhưng thừa dịp có cơ hội tốt như vậy mới có thể khiến cho Phan Bảo Thạch ૮ɦếƭ tâm, nói tiếp: “Người phụ nữ Vũ Linh Đan kia trong lòng không hề có con, lần này cho dù con có ૮ɦếƭ cô ta cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt”
Phan Bảo Thái nhắm mắt lại không muốn nghe nữa.
La Tuyết Cầm vẫn còn tiếp tục luyên thuyên, bố Phan ở bên cạnh khuyên cũng không có hiệu quả chỉ có thể bước ra bên ngoài, không nghĩ tới lại chạm mặt Vũ Linh Đan ở thang máy.
Vũ Linh Đan có một chút xấu hổ gọi một tiếng bác trai.
Phan Chí Trung thoáng nhìn về phía phòng bệnh, có chút bất đắc dĩ nói: “Cô Đan, tôi có thể nói chuyện với cô không?”
Vũ Linh Đan gật gật đầu.
Vườn hoa bệnh viện, bố Phan đi phía trước tới lúc không có người ông mới quay đầu lại đối diện với Vũ Linh Đan nói: “Cô Đan, suy nghĩ của cô Phan Bảo Thái có thể hiểu rất rõ, nhưng suy nghĩ của Phan Bảo Thái cô thực sự hiểu hiểu được bao nhiêu?”
Vũ Linh Đan ngạc nhiên.
Rõ ràng một người nhạy cảm như bố Lý đã nhìn ra trong khoảng thời gian này những điều Vũ Linh Đan làm thực ra rất là không làm tròn bổn.
phận.
“Bác trai, con xin lỗi”.
“Tôi không cần cô xin lỗi, buổi tiệc đính hôn này cho dù mẹ của nó ngăn cản tôi cũng không có ý định ngăn cản, thật ra chỉ cần hai đứa ở cùng một chỗ bà ấy cũng sẽ không nói được gì, cô Đan lúc đó cô thật khiến tôi thất vọng.
”
Trong mắt bố Phan có vài phần trách cứ, Vũ Linh Đan cúi đầu, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Tôi mặc kệ cô có quan hệ như thế nào với Trương Thiên Thành, nhưng tôi hi vọng cô từ nay về sau không cần xuất hiện trước mặt con trai tôi, nó tuy rằng có tình cảm sâu đậm với cô càng không thể quên được cô, nhưng đây cũng là mệnh của nó”.