Trương Thiên Thành cuốn tay áo lên hiện ra một mảng tím đen.
“Anh bị thương”
Vũ Linh Đan túm chặt cánh tay Trương Thiên Thành, kêu lên.
Trương Thiên Thành lúc này vờ như vô tình kéo tay áo xuống, che đậy miệng vết thương, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì”.
“Sao lại không có việc gì, anh bị như vậy rồi, xử lý không khéo ngày mai sẽ bị tích tụ máu bầm.
Vết thương sẽ càng nghiêm trọng”
Vũ Linh Đan nôn nóng kêu to, bỗng nhiên tỉnh táo lại, “Không đúng, anh ᴆụng trúng chân, sao cánh tay lại bị thương”
Trương Thiên Thành cười lạnh một tiếng, rút tay ra khỏi Vũ Linh Đan, sau đó vừa cất bước ra ngoài, vừa mở miệng nói: “Cô luôn đặt Phan Bảo Thái lên hàng đầu, Yên tâm đi, tôi cũng không cần cô quản”
Đến tận lúc Trương Thiên Thành đóng cửa lại, Vũ Linh Đan mới hiểu hết câu nói ấy.
Anh bị thương rồi, bởi lúc trước anh xả thân cứu Phan Bảo Thái mà bị thương.
Vũ Linh Đan chắn trước mặt Trương Thiên Thành, người đằng sau vẻ mặt thờ ơ, lãnh cảm, anh hỏi:“Sao? Cô còn có chuyện gì muốn nói?”
“Không phải”
Vũ Linh Đan bỗng nhiên hoảng loạn, ngay cả lời nói cũng không lưu loát: “Thật xin lỗi! Tôi không biết! Không biết anh cũng bị thương, lúc ấy bệnh viện.
.
”
“Đủ rồi, Vũ Linh Đan, cô cứ ở đây giả vờ hiền lành làm cái gì, chỉ sợ ở trong lòng cô tôi cũng chẳng phải người tốt đẹp cho cam, chút vết thương này đối với tôi có há gì”.
Trương Thiên Thành trảnh tay Vũ Linh Đan, tiếp tục xuống lầu.
Vũ Linh Đan đứng ở trên, hai mắt ngốc nghếch ngây dại.
Đến lúc này, cô mới nhớ rằng Trương Thiên Thành cứu mình tới tận hai lần.
Nếu không phải anh giúp cô, cô cũng không thể nào cứu Phan Bảo Thái ra ngoài.
Nếu không phải anh lao ra, xe taxi kia đã ᴆụng phải có từ lâu rồi.
Lúc này Vũ Linh Đan mới phát hiện, lúc ấy xe nhiều như vậy, dòng người nườm nượp qua lại tấp nập, Trương Thiên Thành xông lên túm cô ra ngoài, thật sự là không cần mạng nữa rồi, quá liều lĩnh, quá nguy hiểm.
Anh nói cô quan tâm đến anh.
.