Nói xong, Trương Thiên Thành đứng dậy, bỏ lại cho Vũ Linh Đan một bóng lưng cao lớn lạnh lùng.
Đáy lòng của Vũ Linh Đan có chút đau buồn.
Không biết nước mắt rơi từ lúc nào, cô vội lau đi, quay mặt đi chỗ khác và cố gắng để mình bình tĩnh lại.
Sau đó, khi Vũ Linh Đan nhìn vào điện thoại di động của mình, mới phát hiện ra rằng Phan Bảo Thái đã gửi cho mình một tin nhắn văn bản vài phút trước khi bắt đầu bộ phim, nếu không sai thì sau khi rời khỏi đó, anh ta đã gửi tin nhắn cho cô.
"Thật xin lỗi, Linh Đan, ở nhà bỗng nhiên xảy ra chuyện.
Hiện tại anh phải về gấp, vì để không làm ảnh hưởng đến tâm trạng xem phim của em nên anh sẽ không gọi điện làm ảnh hưởng đến em"
Vũ Linh Đan ૮ɦếƭ lặng.
Có chút muốn cười lại có chút muốn khóc, hai loại biểu lộ
trên mặt hiện ra đấu tranh rối rắm, trông hơi gớm ghiếc.
Nếu cô có thể nhìn thấy tin nhắn này sớm hơn, thì cô sẽ không nghĩ Trương Thiên Thành là Phan Bảo Thái mà xem phim lâu như vậy.
Dứt khoát, coi như tất cả là một cơn ác mộng đi.
Vũ Linh Đan nhanh chóng bình tĩnh lại, nhắn tin hỏi Phan Bảo Thái xử lý thế nào rồi.
Rất nhanh sau đó có cuộc gọi đến.
Phan Bảo Thái không ngừng xin lỗi, trong lòng Vũ Linh Đan cũng không cảm thấy Phan Bảo Thái có lỗi với mình, dù sao cũng là có chuyện khẩn cấp nên có chỉ đơn giản đổi chủ đề, hỏi xem gia đình thế nào.
"Không thành vấn đề lớn, chỉ là bệnh tái phát, hiện tại đang bệnh viện"
Phan Bảo Thái cười cười, Vũ Linh Đan luôn nói rằng mình đã thay đổi nhưng trong mắt Phan Bảo Thái, Vũ Linh Đan vẫn là Vũ Linh Đan, vẫn khéo hiểu lòng người như thế.
"Vậy thì tốt rồi.
"
Vũ Linh Đan khô khốc gật đầu, cũng không biết nên nói gì cho tốt.
Lúc trước, bố mẹ Phan Bảo Thái là không thích mình, thậm
nạn.
Vũ Linh Đan an ủi Phan Bảo Thái: "Không cần, bây giờ bố anh đang nằm viện, cũng không thể chịu nổi kích thích, có thể chậm rãi thì cứ chậm rãi đi.
"
Phan Bảo Thái nhẹ nhàng đáp lại và hỏi Vũ Linh Đan xem
phim như thế nào.
Vũ Linh Đan nhún vai, cố ý làm ra vẻ bình tĩnh nói: "Không
sao, không sao, chỉ là xem một mình thật nhàm chán.
".